Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 304: Đăng Lầu Ký (11)
Sau khi lấy được đậu thần, bốn người không vội chôn nó xuống dưới đất, mà triển khai điều tra toàn diện ở tầng thứ tư này.
Manh mối kiểu như đầu dây thừng phải đến gần quan sát mới có thể phát hiện ra, chưa chắc chỉ có một chỗ, phải điều tra rõ ràng mới được. Ngoài ra, họ cũng muốn biết… Tin Man đã đi đâu?
Về lý mà nói thì trên lớp đất bùn xốp này, với thể trọng của Tin Man thì chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Nhưng họ chỉ tìm thấy một số vết chân ở bên cạnh thi thể của Don Quijote, khoảng mười mấy bước chân ngắn ngủi bên ngoài, vết chân này đột ngột bị gián đoạn.
Nếu như nói dấu chân biến mất ở bên tường, thì có thể giải thích rằng Tin Man đã bước vào trong bức tranh trên tường, nhưng không phải như vậy… Nơi dấu chân gián đoạn, cách bức tường rất xa, chính là ở một khu vực trên đồng cỏ, hình như Tin Man đang đi thì đột nhiên biến mất giữa không khí.
Câu đố trong phó bản này có thể nói là cái này nối tiếp cái khác, hơn nữa mỗi lúc một kỳ quặc hơn. SCP phân loại Keter tầng một xem ra chỉ được tính là chuyện râu ria… Sau đó khi đến tầng ba, còn chưa làm rõ toàn bộ tình huống vụ mất tích của Phù thủy xứ Oz, tầng bốn lại có Don Quijite đã chết, sau đó lại xuất hiện một thằng nhóc nghịch ngợm dùng bò sữa đổi hạt đậu, ngay cả Phong Bất Giác cũng khó mà tưởng tượng được, tiếp sau đây sẽ gặp gì nữa.
Tiến hành tìm kiếm mười phút, không có tiến triển gì, cũng không có nhắc nhở rõ ràng gợi ý nên chôn hạt đậu thần ở đâu. Thế là, họ liền lựa một khoảng đất trống chuẩn bị trồng đậu.
“Bây giờ coi như tôi đã hiểu tại sao sàn nhà của tầng này là đất bùn và thảm cỏ.” Thu Phong vừa xới đất bằng dao gấp nhỏ mà Phong Bất Giác cho cậu ta, vừa nói.
“Không cần đào quá sâu, hạt đậu thần trong chuyện rải lên trên đất là có thể mọc thành cây rồi.” Kế Trường nhắc nhở.
“Các anh nói coi, chúng ta trồng hết số đậu này hay là chỉ trồng một hạt, xem phản ứng thế nào?” Phong Bất Giác cầm túi đậu thần, nhặt một hạt đặt trên tay và nói.
“Không phải trên phần giới thiệu vật phẩm có viết vật phẩm cốt truyện rồi sao?” Thiên Nga nói: “Giữ lại cũng vô dụng thôi.”
“Chưa biết chừng có thuộc tính ẩn nào đó, ví dụ như ăn một hạt là có thể khôi phục toàn bộ trạng thái như ban đầu.” Phong Bất Giác nói đùa.
“Vậy là đậu tiên rồi!” Thu Phong sửa lại.
“Được rồi.” Phong Bất Giác nói xong, đi đến bên cạnh Thu Phong, đổ hết túi đậu vào hố nhỏ mà mọi người đào ra.
Thu Phong dùng tay đẩy đất, từ từ chôn vào trong đất, rồi chuyển trả dao cho Phong Bất Giác, rồi phủi đất trên tay. “Hoàn thành.”
“Không lâu sau, sẽ có sự thay đổi nhỉ.” Kế Trường lên tiếng.
Phong Bất Giác lại nói: “Không thì sao? Tôi tưới cho nó ít nước?”
“Anh nhịn làm gì…” Thu Phong lại có một dự cảm chẳng lành, liếc xéo Phong Bất Giác nói: “Trong game này không được phép cởi quần đâu, anh đừng có nghĩ chuyện viển vông đi.”
“Tôi nói tưới nước, chứ đâu có nói là tưới nước tiểu.” Phong Bất Giác nói.
“Anh là người nói đến chuyện ỉa đái nhiều nhất trong số nhưng người tôi từng gặp từ khi chơi game đến giờ…” Thiên Nga cũng có chút không chịu được nữa: “Nhìn những lời mà anh nói trước đó, dường như vẫn là người có văn hóa, nhưng tại sao lại nói mấy lời như vậy…”
“Hành động nho nhã thì như thế nào? Trong ngành của tôi có rất nhiều người nho nhã, nhưng phẩm chất chưa chắc đã tốt bằng nhưng người nói năng xằng bậy. Ví dụ như… Chê Đường Tôn Tống Tổ công lao về văn hóa giáo dục còn ít, thì đám người địa vị thấp kém hãy nhìn lại hiện tại.” Trong lúc nói chuyện Phong Bất Giác đã đi về phía mặt tường. Sau khi đến bên bức tường, anh ngồi xổm, dùng đôi giày thần màu bạc, hớt một ít nước sạch trong con suối nhỏ trên bức tranh vẽ.
“Ồ, hóa ra còn có cách này.” Thu Phong nhìn đối phương lấy đầy nước quay trở lại, mới hiểu ra ý nghĩa trước đó của Phong Bất Giác.
Hai “giày” nước tưới xuống, dòng nước nhanh chóng thấm vào trong đất, đống đất nhỏ kia liền có chút động tĩnh.
Phản ứng của bốn người cũng không chậm, biết rằng đây là sắp có chuyện xảy ra, không cần đồng đội nhắc nhở, bọn họ đều lùi về sau ở một khoảng cách nhất định.
Vài giây sau, “Ầm” một tiếng.
Thân cây đậu thô to như tòa tháp khổng lồ bật ra khỏi mặt đất, mạnh mẽ vươn thẳng lên như một con rồng lớn. Mầm nhọn ở phần đầu cây đậu giống như mũi khoan, thân cây ở phía sau thì xen kẽ so le, xoắn lại thành thành hình bánh quai chèo.
Các game thủ vốn tưởng rằng cây đậu này sẽ chọc thủng trần nhà của tầng bốn, nhưng không ngờ, nó trực tiếp xông vào trong “bầu trời” được vẽ trên trần nhà.
Đúng năm phút sau, cây đậu mới dừng sinh trưởng, cố định bất động.
Bốn người ngẩng đầu, không nhìn thấy phần đầu của cây đậu, cũng không nhìn thấy bên trên “mây” là cái gì nữa.
“Ừm… Chắc là chúng ta không có cách nào xuyên vào bối cảnh trong tranh được rồi…” Kế Trường nói.
“Chưa chắc.” Thiên Nga nhấc cặp kính, ngẩng đầu nhìn lên: “Hồi nãy chúng ta mới chỉ thử bốn mặt tường, nhưng chúng ta vẫn chưa thử qua trần nhà…”
“Nếu như chúng ta có thể bò theo thân đậu vào “bầu trời” kia, ở độ cao này… E là trong vòng một, hai cây số cũng không lên được đến phần đầu đâu.” Thu Phong nói.
Phong Bất Giác nói với giọng bùi ngùi: “A… Nhớ năm đó tôi cũng từng bò lên một nơi rất cao như vậy, cướp được nước thánh từ tay một tiên nhân trên đỉnh tháp…”
“Không phải là tháp Korin* sao!” Thu Phong hét lên.
(*) Korin: là tên một ngọn tháp trong bộ truyện tranh Dragon Ball.
“Nhưng mà… Kế Trường cầm mũ thì thôi đi, Thu Phong cầm chổi, làm sao mà trèo lên được?” Thiên Nga lên tiếng.
“Ngậm trong miệng chứ còn làm sao?” Phong Bất Giác đề nghị.
“Anh làm đi!” Thu Phong không chút khách khí đưa cây chổi cho Phong Bất Giác.
“Được thôi.” Phong Bất Giác lại đáp ứng với vẻ sảng khoái, và chuyển đôi giày trên tay cho đối phương: “Anh cầm cái này giúp tôi.”
Thu Phong hoàn toàn kinh ngạc, cậu ta thừ người ra nhận lấy đôi giày, nhét nó vào trong túi áo (Túi áo của Thu Phong to hơn túi áo vest dài của Phong Bất Giác), tiếp đó, cậu ta nhìn Phong Bất Giác ngậm ngang cây chổi với ánh mắt kinh ngạc, bình tĩnh trèo lên cây đậu.
“Còn nhớ năm đó khi luyện tập tuyệt kỹ tam kiếm phái*, cả ngày đều ngậm một thanh đao còn to hơn cái này nữa…” Phong Bất Giác ngậm cây chổi, lảm nhảm không rõ lời, nước miếng cũng rớt cả ra.
(*) Tuyệt kỹ tam kiếm phái: một chiêu thức của Zoro trong One Piece
“Tôi cược năm tệ với các anh, thần kinh của tên này có vấn đề…” Thu Phong híp mắt, nhìn bóng lưng của Phong Bất Giác, nói.
Kế Trường và Thiên Nga ở cạnh cậu ta cùng đáp lại: “Chuyện rõ ràng dễ thấy như vậy thì có gì mà phải cược…”
….
Thể năng của bốn người này trong game đã vượt xa người thường, nên bò men theo cây đậu cũng rất nhẹ nhàng. Không lâu sau, họ đã thuận lợi bước vào “bầu trời” được vẽ trên trần nhà. Đương nhiên, nhìn từ góc độ của họ, thế giới xung quanh vẫn là 3D.
Từ thời khắc này trở đi, cũng không thể nói rõ là họ đang ở “tầng thứ mấy” nữa, chắc là bò tiếp mười phút nữa, bốn người sẽ vượt ra khỏi độ cao của bất kỳ tòa nhà cao tầng nào.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cứ bò tiếp bò tiếp như vậy… Khoảng hai mươi phút sau, bọn họ đã nhìn thấy một đám mây màu vàng. Đám mây này rõ ràng là thực thể, hơn nữa còn sát ngay cạnh thân cây đậu, trên thân có một chiếc lá khổng lồ vươn về phía đám mây, to lớn bên cạnh đám mây.
Nhìn thấy con đường rõ ràng như vậy, bốn người lập tức dốc sức, tăng tốc bò lên. Hai phút sau, họ đã nhảy lên tầng mây.
Đứng trên tầng mây vàng, trong tầm mắt là một bầu rộng lớn. Nơi này giống như một mảnh đất trên mây, vạn vật đều được bao trùm bởi một lớp óng ánh màu vàng.
Ngoài khu vực hơn một trăm mét, một tòa lâu đài tạo hình mang phong cách Disney thường thấy trong những câu chuyện cổ tích. Đưa tầm mắt ra xa có thể lờ mờ nhìn thấy trên ngọn tháp cao nhất của tòa lâu đài có một cái cầu thang dài, cầu thang này dẫn thẳng lên trên tầng mây cao hơn.
“Từ cầu thang kia, chắc có thể thông đến tầng năm phải không.” Phong Bất Giác nói.
“Bây giờ anh vẫn còn khái niệm tầng lầu sao?” Thu Phong nói.
“So với tầng lầu, tôi lại quan tâm hơn đến việc… Rốt cuộc Tin Man đã đi đâu? Liệu có gặp hắn ta ở tầng phía trên không?” Thiên Nga trầm ngâm.
“Tôi nghĩ vẫn nên tập trung tới tình hình hiện tại thì tốt hơn.” Kế Trường nói: “Nếu như hiện tại chúng ta vẫn đang ở trong câu chuyện “Jack và cây đậu thần”, thì trong tòa lâu đài phía trước… Có người khổng lồ ở hay không?”
“Này, cây chổi của anh, cầm lấy đi.” Phong Bất Giác không đếm xỉa đến lời nói của đám người này, mà trả cây chổi cho Thu Phong.
“Anh cứ cầm đi, tôi bảo quản đôi giày là được rồi.” Thu Phong không muốn nhận lấy cây chổi dính đầy nước miếng.
“Có… thật… không?” Phong Bất Giác kéo dài giọng nói.
“Chắc chắn.” Thu Phong đáp lại.
“Được!” Phong Bất Giác lại đồng ý một cách dứt khoát, sau đó anh đặt cây chổi nằm ngay phía sau cổ, kéo dài sang hai bên cánh tay, cổ tay đặt trên hai đầu cây chổi, lắc la lắc lư đi về phía tòa lâu đài, miệng còn ngâm nga hát: “Bể khổ… Yêu hận trôi nổi… Trong cuộc sống… khó tránh khỏi vận mệnh…”
“Khà… Ha ha…” Thiên Nga không nhịn được cười: “Anh ta đúng là… Ở bất cứ tình huống nào cũng có thể đùa được.”
“Điểm này không phục anh ta cũng không được.” Kế Trường cũng đồng ý.
Ba người đi theo anh Giác về phía tòa lâu đài, vài phút sau họ đã đến trước cửa lớn.
“Đi đến đây thì nhìn rõ rồi.” Phong Bất Giác nói: “Ít ra nhìn kích thước của cửa lớn này, thì người ở trong tòa lâu đài này không phải người khổng lồ.” Anh nói không sai, độ cao và độ rộng của cách cửa này tuy là khá lớn, nhưng rõ ràng vẫn là để phục vụ con người có thể hình bình thường.
“Vậy chúng ta gõ cửa hay là…” Kế Trường chưa nói hết câu, Phong Bất Giác đã lùi lại cách đó khoảng mười mét.
“Tôi cổ vũ các anh về mặt tinh thần!” Anh đứng phía sau, hét lớn như thể đó là lẽ đương nhiên.
“Vậy lần này để tôi gõ cửa vậy.” Kế Trường nói, đến bây giờ anh ta vẫn chưa xung phong lần nào, theo cơ chế lần lượt, cũng nên đến lượt anh ta rồi.
Cộc! Cộc! Cộc!
Kế Trường nắm cái vòng tròn ở trên cửa và gõ ba lần, khoảng hai mươi giây sau, bên trong cửa không có chút động tĩnh nào, thế là anh ta lại đập ba lần nữa.
Một phút sau, vẫn không có phản ứng gì.
Bọn họ chia ra hai bên, định nhìn qua cửa sổ, nhưng cửa sổ của tòa lâu đài rất cao, hơn nữa đều là cửa kính có màu sắc. Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng vàng, hoàn toàn không nhìn được tình hình bên trong.
“Hết cách rồi… Đành xông vào thôi.” Thu Phong đề nghị.
Thiên Nga gật đầu, ừm một tiếng bày tỏ sự đồng ý.
Kế Trường cướp lời: “Giao cho tôi đi, cửa lớn ở mức này, tôi có thể mở được.” Anh ta hướng mặt về cửa lớn, bày ra tư thế, hành động theo cảm giác kỹ năng của mình, một chưởng đẩy ra.
Kết quả… Không xảy ra gì hết.
“Ha ha… Thật ngại quá, sở trường Chiến đấu của tôi chỉ ở cấp E, kỹ năng thất bại rồi.” Kế Trường cười ngây ngô nói.
Thiên Nga và Thu Phong cũng cười, “Không sao, chuyện thường thôi.”
Kế Trường nói: “Để tôi thử lại lần nữa.” Nói xong, anh ta làm lại một lần nữa.
Lần này xem ra đã thành công, chỉ thấy một luồng gió rít lên lao về phía trước, đập vào khu vực khóa cửa. Phần giữa cánh cửa nặng trịch bị đánh thành một cái lỗ kích thước bằng cái chậu rửa mặt, hai cánh cửa cũng mở hé ra, chậm rãi mở sang hai bên.
Trong số những game thủ thuộc phái phi chiến đấu, kỹ năng chiến đấu loại hình chủ động cấp E tương đối thực dụng như thế này, về cơ bản ai cũng có. Cho dù không nhận được trong phó bản, thì các game thủ cũng sẽ đến chợ đấu giá để nhận một cái. Dù sao loại kỹ năng này không đắt, hơn nữa thuộc tính cũng không tệ.
Cũng chỉ có Phong Bất Giác đi theo con đường giải đố, không để ý đến việc mua kỹ năng, nhưng cứ lặn lộn, rồi nâng cấp sở trường Chiến đấu lên cấp C
“Anh Phong, không có nguy hiểm gì đâu, anh có thể qua đây được chưa?” Thiên Nga quay đầu hét: “Ngộ nhỡ cửa lớn đột nhiên tự động đóng lại, vậy thì rắc rối rồi.”
Phong Bất Giác không cần anh ta nhắc nhở, anh đã sớm quan sát từ phía xa, khi Thiên Nga mở miệng, anh đã đi về phía trước.
Bốn người cùng đi vào trong tòa lâu đài. Sau khi mở cửa, ngay chính phía trước có một cái cầu thang hình cung hướng lên trên, bậc thang gắn ở bốn vách tường, thành hình tròn hướng thẳng lên trên. Một cái đèn treo khổng lồ được treo trên một cái xích rất dài. Từ phần đỉnh rủ xuống dưới, đỉnh vòm rất cao, còn cái đèn treo này lại rất gần với mặt đất, độ cao chỉ hơn hai mét, giơ tay là đủ với đến.
Vòng qua cầu thang mới có thể thông với hai đầu và phía sau tầng một của tòa lâu đài. Dĩ nhiên bốn người không lập tức đi lên tầng, mà chuẩn bị tìm kiếm ở tầng một của tòa lâu đài xem có trang bị hay manh mối nào không.
Trong câu chuyện “Jack và cây đậu thần”, tòa lâu đài mà người khổng lồ ở có sự tồn tại của “Gà đẻ trứng vàng”. Hiện tại trong tòa lâu đài này cho dù không trứng vàng, mà có vài lời gợi ý cũng đã tốt rồi.
Nhưng không tìm thì không sao, cứ tìm là lý trí lại sụt giảm…
Tòa lâu đài này, nếu nói là lộng lẫy tráng lệ, chi bằng nói nó kỳ quái lạ lùng. Trong thứ ánh sáng màu vàng kỳ ảo, tòa lâu đài không hề đem đến cho người ta cảm giác như truyện cổ tích, ngược lại có một thứ không khí kỳ dị khó mà nói thành lời.
Thiết kế cầu thang và đèn treo ở cửa chính đã có chút khó hiểu rồi, nhưng đây chỉ là bắt đầu, còn rất nhiều thiết kế kiểu này ở bên trong đâu đâu cũng thấy…
Ví dụ như phòng ăn của tầng một, ngay chính giữa có bày một chiếc bàn, dài mười mấy mét, bên trên lại trải một chiếc khăn trải bàn hoa văn ngựa vằn, hai bên còn bày mười mấy chiếc ghế cao cực cao… Giống như loại cho trọng tài trận đấu tennis ngồi vậy.
Còn bồn rửa bát và bệ chế biến của phòng bếp, cái thứ nhất thì lớn như bồn tắm, cái thứ hai nhỏ như màn hình điện thoại. Bệ bếp thì làm thấp như cái chỗ ngồi cầu trong nhà vệ sinh, củi lửa lại được bỏ vào trong một cái dốc nghiêng nhỏ.
Nói đến phòng nhảy, sàn nhảy ở chính giữa không phải là hình tròn, cũng không phải hình vuông, mà là hình tia chớp, Spin corba* có thể chạy bằng điện quang ở trong đó. Còn sân khấu để ban nhạc đứng thì giống như dốc lõm để chơi trượt ván, mặt đất hình chữ U vốn không thể đặt nhạc cụ loại lớn.
(*) Spin corba: là một mẫu mô hình xe hơi.
“Ừm… Tòa lâu đài này giống như một cô gái hai mươi chín tuổi.” Bốn người quan sát xong xuôi, lúc quay lại cửa chính của tầng một, Phong Bất Giác thong thả bình luận.
“Rối loạn nội tiết?” Thu Phong tiếp lời.
Phong Bất Giác nói: “Tôi vốn định nói chứng cuồng loạn, là bất chấp lý lẽ, không ngờ anh lại nói ra câu mang tính chất công kích thân thể.”
“Rốt cuộc là ai công kích thân thể! Anh nói rõ tuổi tác, giới tính, tính cách, tôi đang nói đến một hiện tượng sinh lý, kết quả lại thành tôi công kích thân thể à!” Thu Phong gào lên.
“Được rồi… Thiết kế trang hoàng ở đây như thế nào, không liên quan đến chúng ta.” Thiên Nga nói: “Nếu như tầng một này không thu hoạch được gì, vậy đi lên trên coi sao.”
Mọi người lập tức đi theo cầu thang ở cửa chính, đi lên trên. Cầu thang này lại dẫn bọn họ lên thẳng tầng cao nhất, ở giữa ngay cả một cánh cửa hay một lối vào cũng không có.
“Xem ra muốn vào mấy tầng giữa của tòa lâu đài này, cần đi đường vòng từ chỗ cao nhất.” Kế Trường nói: “Hoặc là… Ở tầng một có ẩn giấu thiết bị nào đó kiểu như đường hầm, mà chúng ta không phát hiện ra?”
“Không không không… Lâu đài thường là như vậy.” Phong Bất Giác phủ định: “Nếu như anh có một tờ bản đồ cắt ngang tòa lâu đài thì anh sẽ hiểu, khu vực ở giữa, lúc nào cũng là điểm đến cuối cùng, anh phải đi theo trình tự nhất định, đi qua các nơi khác nhau như hiên trước, lễ đường, hiên sau, phòng khiêu vũ, khu vực nước ngầm, tháp đồng hồ, cuối cùng mới có thể đến khu vực giữa.”
“Khu vực ở giữa gọi là ‘Tầng trên cùng của Castlevania’ phải không? Trước đó mỗi lần anh đến một nơi là phải tiêu diệt một con BOSS, sau đó lấy được một kỹ năng mới phải không?” Thiên Nga cũng không nhịn được mà chế giễu.
“Ừm.” Phong Bất Giác gật đầu, nói với Kế Trường: Nhìn đi, đây chính là thông thạo nghiệp vụ.”
“Cái gì mà thông thạo nghiệp vụ, làm như chưa có ai chơi trò Castlevania* vậy…”
(*) Castlevania: Castlevania là sản phẩm game của hãng Konami, thuộc thể loại hành động, phiêu lưu với bối cảnh khá là u ám cùng cốt truyện cực kỳ lôi cuốn, người chơi sẽ vào vai một thợ săn ma cà rồng tên Simon Belmont trên chuyến hành trình tiêu diệt tên ác quỷ Dracula.
Trong lúc tán gẫu, mọi người nhanh chóng đến được tận cùng của cầu thang. Ở đó có một cánh cửa gỗ hình vòng cung.
Thu Phong đi đầu tiên, là người đầu tiên nhìn thấy chữ viết trên cánh cửa
Đó là một dòng chữ khắc màu vàng, tiếng anh, phông chữ khá bắt mắt, nội dung là: [Sự vật bất hợp lý, chưa chắc đều dễ dàng nhìn thấy.]
“Lại nữa?” Thu Phong nói: “Vậy không cần nói nữa… Bên trong có xác chết đang chờ chúng ta.” Nói xong, anh ta dứt khoát đẩy cửa ra.
Bốn game thủ nối đuôi nhau bước vào, xuất hiện trước mặt họ là một gian phòng ngủ.
Đây có thể là căn phòng bình thường nhất mà họ nhìn thấy từ khi bước vào tòa lâu đài này. Tường và trần nhà màu hồng, sàn nhà bằng gỗ, một chiếc giường lớn bày giữa căn phòng, bên tường còn có một bàn trang điểm và tủ quần áo. Đây rõ ràng là căn phòng của một phụ nữ, hoặc là nói… Phòng của công chúa.
“Nè… Trên giường có người kìa.” Thu Phong vừa nhìn liền phát hiện ra, chiếc chăn trên giường khẽ nhấp nhô, thân thể đang ngủ trên đó vẫn hơi phập phồng…
“Để đó cho tôi!” Phong Bất Giác phản ứng thần tốc, gào lên một tiếng, ném cây chổi lên mặt đất và xông đến.
Ba người còn lại lúc đó liền giữ chặt anh, Kế Trường là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Phong Bất Giác còn chưa trả lời, Thu Phong đã nói trước: “Đây không phải là tên khùng đầu trọc sao, rõ ràng vậy mà…” Cậu ta hừ lạnh một tiếng: “Nhìn tình hình này, hiện giờ chắc chắn là chuyện “Người đẹp ngủ trong rừng” rồi.”
“Ừm… Theo trình tự lần lượt tiên phong, lần này chắc là tới lượt…” Trên mắt kính của Thiên Nga lóe lên ánh sáng trắng, anh ta vừa nói, vừa bước vài bước về phía trước.
“Rodeo Drive Stampede*!” Phong Bất Giác ra sức xông vào, đẩy từ phía sau lưng làm Thiên Nga ngã nhào ra đất: “Hừ… Kogure**, anh cho rằng giả bộ điềm tĩnh là có thể làm bừa phải không!”
(*) Một kỹ năng của Shin Seijuro trong bộ manga Nhật “Eyeshield 21”.
(**) Kogure (Kiminobu Kogure): là tên một nhân vật trong truyện Slam dunk.
“Cho dù anh nhất thời quên mất ID của tôi là Thiên Nga… Thì xưng hô kiểu Kogure cũng quá…”
Thiên Nga chưa nói dứt lời, Thu Phong liền mở miệng nói: “Các anh như vậy thì ra cái gì nữa, chẳng quý ông chút nào, công chúa tỉnh dậy thì sẽ thất vọng tới mức nào.” Cậu ta nói xong, liền chỉnh lại cổ áo, “Tình huống này, hay là cứ để tôi…”
“Bánh xe phong hỏa vô địch*!” Phong Bất Giác lại bổ nhào về phía Thu Phong, “Lôi Thu, tôi khuyên anh đừng hành động lỗ mãng… Ngoài cửa có một bậc thềm rất dài, kết hợp với bánh xe phong hỏa vô địch của tôi, ngay cả thần tôi cũng sẽ giết cho anh xem!”
(*) Một chiêu thức trong phim “Vua phá hoại” (破坏之王).
Tuy ba người ẩu đả rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, giữa đồng đội với nhau không thể gây ra hành động tổn thương thật sự.
Nhưng nhìn hành động của đám người này, Kế Trường là người thận trọng về mặt tính cách, vẫn phải đứng một bên ôm trán lắc đầu.
“A…” Bỗng nhiên, một giọng đàn ông trầm thấp, từ trong chăn truyền tới.
Giọng nói này, bỗng chốc khiến bốn game thủ đều đơ người ra.
“Ồn ào quá đi!” Một tiếng gào lớn vô cùng ngang ngược.
Ngay sau đó…
Chỉ thấy, một người sói cao lớn, toàn thân mọc đầy lông xám, mặc một chiếc áo tắm màu hồng, đầu đội mũ tắm bằng cao su, vén chăn ngồi dậy.