Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 305: Đăng Lầu Ký (12)
“Ồ… Bà ngoại sói* à.” Sắc mặt Phong Bất Giác dường như đang nói “Hóa ra là như vậy”.
(*) Tình tiết trong “Cô bé quàng khăn đỏ”.
“Bà ngoại cái gì? Ta là ông.” Người sói sửa lại câu nói của anh Giác.
“Ồ… Sói xám bự.” Phong Bất Giác lại nói.
Người sói hừ một tiếng: “Phiến diện một cách ngu ngốc, sao lại có cái tên “sói xám” vậy? Lẽ nào mẹ ngươi lại đặt cho ngươi cái tên “Người Độc Thân” sao?”
“À… Sói xám.” Phong Bất Giác lại nói.
“Bớt nói xàm với ta! Ta không phải là sói! Là người sói.” Người sói lại sửa lại.
“Không phải người sói chỉ biến hình trong đêm trăng tròn, còn ngày thường đều ở trạng thái con người hay sao?” Phong Bất Giác hỏi.
“Ta bẩm sinh đã là trạng thái biến hình, ngươi có ý kiến sao?” Người sói trả lời.
“Ồ… Hóa ra ngươi chính là người sói siêu cấp sinh ra là có lực chiến đạt 10000 sao….” Phong Bất Giác nói như thật.
“Anh đang nói Broli* sao…” Thu Phong ở bên cạnh chế giễu.
(*) Broli: là tên một nhân vật trong truyện tranh Dragon Ball Z.
“Các ngươi đánh thức ta dậy, bây giờ lại nói toàn những lời tào lao linh tinh… Thật càn quấy…” Trong mắt người sói chợt lóe lên một tia hung dữ: “Không sợ bị ta ăn mất sao?”
“Ở khu đất phía dưới tòa lâu đài, có một thi thể vẫn còn chưa lạnh, nếu ngươi muốn ăn thịt người, có thể cân nhắc đi tới đó.” Phong Bất Giác lập tức tiếp lời.
“Vậy mà đã đem bán Don Quijite rồi…” Kế Trường co rút khóe miệng nói.
“Nếu như ngươi thích ăn tươi, ta đề cử một thằng bé sống trên đồng cỏ đó, nó tên là Jack. Nhà nó còn có một con bò sữa, và một bà mẹ độc thân dáng vẻ thùy mị, ngươi muốn xử lý thế nào cũng được.” Phong Bất Giác lại nói.
Lúc đó Thiên Nga đã kinh ngạc rồi: “Anh Phong… Tôi thấy sói còn lương thiện hơn anh…”
“Nếu như ngươi muốn ăn thứ gì hiếm hơn…” Phong Bất Giác vẫn dồn hết tâm trí quảng cáo: “Thì ở trong hầm ngầm dưới cối xay gió, còn một con Sư Tử chết nữa đấy.”
Người sói nghe đến mức ngu luôn, nó ôm tâm trạng thử xem sao, tiếp tục bày ra bộ mặt hung ác, nói: “Ta muốn ăn thịt một cô bé!”
Phong Bất Giác bình tĩnh nói, “Ta đang muốn nói là… Bên cạnh xác Sư Tử có một cô bé, tuy đã chết được một lúc, nhưng vẫn chưa thối rữa, nếu như ngươi có sở thích đặc biệt…”
“Ê!” Thu Phong nhanh chóng ngăn anh Giác: “Anh Phong tự trọng cái đi!”
“Ồ…” Người sói hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ ủ ê: “Ta đúng là một người sói không có chút sức uy hiếp nào cả phải không…”
“Không… Ta nghĩ đây không phải là vấn đề của ngươi.” Thiên Nga nói.
Nhưng người sói dường như không nghe thấy lời của anh ta, mà tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Ngay từ lúc đầu, ta nên ngoan ngoãn ở lại khu rừng quê nhà đó. Ăn một ít thỏ, nai, côn trùng, quả dại, gì đó đều được, không dưng lại ra ngoài ăn thịt người gì gì đó. Bây giờ trở thành như vậy, bị con người nuôi nhốt như thú cưng, còn phải mặt loại áo tắm màu hồng này nữa…”
“Ồ… Ngài người sói, xin hỏi ai đang nuôi ngài như thú cưng vậy?” Kế Trường dò thám hỏi: “Một người khổng lồ sao?”
“Người khổng lồ cái gì? Ở đâu có người khổng lồ?” Người sói hỏi ngược lại.
“Vậy ý ngươi là…” Kế Trường nói.
“Cô bé quàng khăn đỏ đó.” Người sói trả lời.
“Ừm…” Bốn game thủ cùng rơi vào im lặng.
“Cô bé đó à… Vốn dĩ là hóa thân của ác quỷ.” Khi người sói đang tự thuật, trong mắt gã lộ ra một thứ sợ hãi và đau khổ sâu sắc. Cơ thể to lớn của gã cũng run lẩy bẩy, “Dưới cơ thể bé nhỏ và khuôn mặt ngây thơ vô hại đó, ẩn giấu một thân thủ mạnh mẽ xuất quỷ nhập thần, trực giác chiến đấu siêu phàm nhập thánh, bản tính hung ác tàn nhẫn thích giết chóc… Các loại kỹ năng chiến đấu của cô ta có thể nói là đạt đến đỉnh cao, không có kẽ hở nào. Ngoại trừ “ông chủ”, trong không gian này không ai là đối thủ của cô ta.”
“Ông chủ?” Thiên Nga nhanh nhạy hỏi lại: “Ngươi muốn nói… Ông chủ của “Câu lạc bộ trinh thám”?”
“Đương nhiên là ông ta, lẽ nào ở đây còn ông chủ thứ hai hay sao?”
“Ngài người sói, ta rất đồng tình với cảnh ngộ của ngươi.” Lúc này Phong Bất Giác lại mở miệng nói: “Bây giờ mấy người bọn ta đang muốn đến “Câu lạc bộ trinh thám” gặp ông chủ đó, nếu như ngươi có thể nói cho bọn ta biết làm thế nào để có thể đến được đó, có lẽ ta có thể giúp ngươi nói chuyện này với ông chủ, để Khăn Đỏ thả ngươi đi.”
Người sói đáp lại: “Ông chủ ở tầng thứ bảy cơ…” Gã dùng móng tay chỉ vào một cánh cửa khác của căn phòng: “Nếu muốn đi lên trên, các ngươi sẽ đi ra từ cánh cửa đó, đi men theo đến cuối hành lang, rẽ trái đi lên trên, chính là gác xép của lâu đài. Trong gác xép có một cánh cửa sổ trên mái nhà, bên ngoài cửa sổ trên mái nhà có một chiếc cầu thang thông lên tầng thứ năm. Còn chuyện trong tầng thứ năm có thứ gì, thì ta cũng không biết.”
“Ồ… Ta nói này… Nhìn ngươi có vẻ rất tự do, tại sao không chạy ra ngoài?” Thu Phong nói.
Người sói đáp: “Ta từng trèo lên cầu thang kia, nhưng cửa nhỏ của tầng năm quá hẹp, ta không lọt qua được.” Gã dừng lại một lúc: “Ngoài ra, nhà của ta ở khu đất phía dưới lâu đài, nhưng lâu đài này được xây ở trên mây, ta cũng không thể nhảy xuống dưới được chứ?”
“Lúc bọn ta lên đây, có dùng đậu thần trồng một cây đậu khổng lồ.” Thu Phong nói: “Bây giờ chắc ngươi có thể leo theo thân cây đậu xuống dưới rồi đấy.”
“Thật sao?” Người sói nghe xong, hai mắt phát sáng, “Ở đâu vậy? Chỉ cho ta xem.” Gã nói xong, xông đến kéo cánh tay của Thu Phong, một tay nhấc anh ta lên, kéo đến bên cửa sổ.
Hành động của người sói này cực kỳ nhanh, sức mạnh cũng rất lớn, Thu Phong chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, thì người đã bị kéo đến đầu kia của căn phòng. Điều khiến Thu Phong thót tim là… Người sói này không có hành động mang tính lý trí sát thương chủ quan, mà chớp mắt đã làm mất toi 10% giá trị Hp của cậu ta.
“Nếu như tên này là quái vật đối địch, thì e là nó phải là cấp BOSS nhỏ…” Sau khi nhìn thấy cảnh này, Phong Bất Giác liền hạ giọng nói một câu với Kế Trường và Thiên Nga ở bên cạnh.
“Đúng vậy… Cứ nghĩ đến các loại hành động có thể chọc giận gã của anh hồi nãy, mà tôi đã toát mồ hôi lạnh rồi…” Thiên Nga trả lời.
“Nhìn đi… Chính là cái đó, nhìn cực kỳ rõ.” Lúc này Thu Phong đã hoảng rồi, ngộ nhỡ người sói đột nhiên tấn công, ở khoảng cách gần, cậu ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, cho nên cậu ta dùng giọng điệu rất khách sáo, chỉ vị trí cây đậu cho người sói.
“Ha ha ha…” Người sói bật cười: “Quá tốt rồi!” Nụ cười này chỉ duy trì vài giây, vẻ mặt của gã liền thay đổi: “Không thể chậm trễ được nữa! Ta phải tranh thủ! Nếu không khi Khăn Đỏ quay lại, chắc chắn sẽ chặt gãy cây đậu.” Gã quay đầu nói một câu: “Cảm ơn các ngươi, các ngươi tự bảo trọng nhé!” Tiếp đó, gã vịn cửa sổ ra ngoài, nhảy lên dốc nghiêng của tường ngoài lâu đài, chỉ vài bước nhảy vọt và chững lại, rồi thuận lợi đáp đất.
Bốn game thủ tụ lại trước cửa sổ để xem, chỉ thấy người sói sau khi đạp lên tầng mây, bốn chân gã chạm đất, lao nhanh như bay về phía cây đậu ở đằng xa, ngay cả áo tắm và mũ tắm trên người cũng không thèm cởi bỏ.
“Bà ngoại sói sợ cô bé quàng khăn đỏ sao…” Thiên Nga nhìn theo bóng lưng chạy đến tự do của người sói và nói.
“Nói ra thì, vừa rồi có phải gã đã nhắc đến việc, cô bé quàng khăn đỏ sẽ “quay lại”? Kế Trường nhắc nhở.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tôi lại thấy rất tò mò, cô bé khăn đỏ dùng cái gì để rời khỏi tầng mây mà tòa lâu đài đang tọa lạc?” Phong Bất Giác nói: “Lẽ nào có Thuật Vũ Không?”
“Anh đừng nhắc đến Dragon Ball nữa được không?” Thu Phong nói.
“Được.” Phong Bất Giác trả lời không chút biểu cảm, và lập tức sửa thành: “Lẽ nào trong số pokemon của cô ta có một con nào đó nắm bắt được Thuật Phi Không?”
Thu Phong chán nản, một tay ôm trán: “Hay là chúng ta cứ nói về thiết lập trong Dragon Ball đi…”