Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 306: Đăng Lầu Ký (13)
Theo chỉ dẫn của người sói, bốn người nhanh chóng tìm ra chỗ gác xép, và trèo lên trên theo cầu thang bên ngoài cửa sổ.
Hành lang bên ngoài căn phòng là đường cụt, hoặc đúng là có cách thông với phần giữa của lâu đài. Nhưng nhóm anh Giác không đi tìm, bởi vì gợi ý mà người sói đưa ra nói rõ: Một, cô bé quàng khăn đỏ rất mạnh, hơn nữa không thân thiện. Hai, bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể quay lại lâu đài.
Nhìn với góc độ của game, NPC nói với bạn hai thông tin rõ ràng như vậy, nếu như bạn còn hành động trái lại, vậy chắc chắn sẽ đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Thậm chí là kích hoạt DEATH FLAG ngay lập tức, cho nên bọn họ quyết định không ở lại.
Bốn người leo theo cầu thang hơn năm phút, sau khi xuyên qua một đám mây cố định, họ đã nhìn thấy tận cùng của cầu thang. Ở bên đó có một lỗ hổng màu đen hình tròn, phần đầu của cầu thang nối với mép của lỗ hổng.
Lỗ hổng này được “vẽ” trên trời, giống như trong hoạt hình của Warner* vẽ ra một cái lỗ có thể chui vào.
(*) Công ty Giải Trí Warner Brothers là một trong những hãng sản xuất phim và truyền hình lớn nhất thế giới. Đây là một chi nhánh từ Time Warner, trụ sở đặt tại Burbank, California và New York City.
Đến gần là có thể phát hiện, thật ra kích thước của lỗ hổng này không được coi là hẹp, chỉ cần là người có thể hình không quá béo đều có thể chui vào.
Đương nhiên, người sói vẫn không thể chui vào, bởi vì các nguyên nhân như khớp cổ cong về phía trước, thân hình khổng lồ, và tư thế khi trèo lên trên cầu thang, nó đã định sẵn là bị hạn chế ở không gian bên dưới tầng năm.
“Ừm… Lại là một tầng tối um.” Phong Bất Giác tiên phong giẫm lên mặt sàn của tầng năm, vừa nhặt cây chổi lên (Khi trèo đến phần đầu của cầu thang, anh đã ném cây chổi lên đó để dò đường) vừa nói.
“Thiên Nga, Thu Phong và Kế Trường cũng theo sát ngay sau, lần lượt bước vào tầng thứ năm.
“Bây giờ chúng ta đã biết, tòa nhà này… Nếu như nó vẫn có thể được gọi là tòa nhà, thì tổng cộng chỉ có bảy tầng.” Thiên Nga nói: “Cũng có nghĩa… Cho đến bây giờ, tiến độ của phó bản này đã được bốn phần bảy rồi.”
“Nói vậy không đúng.” Kế Trường là người rất nhẫn nại và tuyệt đối lý trí, anh ta nói: “Cái gọi là… Đi trăm dặm, một nửa là chín mươi. Bất cứ việc gì, càng đến gần cuối, càng không được hấp tấp. Giống như thời gian bù giờ trong trận đấu bóng đá vậy, giả sử cả đội đều ôm tâm trạng “sắp kết thúc rồi”, thì nguy cơ mất bóng sẽ bị đẩy lên cao.”
“Câu này tôi đồng ý.” Phong Bất Giác nói: “Trong rất nhiều bộ phim kinh dị, chính bởi vì nhân vật may mắn sống sót sơ suất ở mấy phút cuối cùng, dẫn đến kết cục là toàn bộ bị tiêu diệt.”
Trong lúc nói chuyện, anh Giác lại lấy đèn pin ra, bật đèn.
Đèn pin này trước đó giao cho Thiên Nga, Phong Bất Giác chưa đòi lại. Sau khi đến tầng thứ tư, thứ này vẫn luôn ở trên người đối phương. Cho nên lúc này Thiên Nga cũng thuận tay rút đèn pin từ trong túi áo của mình và bật lên.
Việc đầu tiên mà hai người làm là giống nhau, họ dùng ánh đèn quét một vòng khu vực xung quanh, sau đó chiếu về phía trước.
Trần nhà và sàn nhà của tầng này, lại khôi phục trạng thái của tầng một, độ cao của trần nhà cũng chỉ hơn bốn mét. Chỉ dựa vào tia sáng từ đèn pin, tạm thời vẫn không nhìn ra bức tường xung quanh ở đâu, nhìn có vẻ như một không gian tương đối trống rỗng rộng lớn.
“Hay là… Vẫn theo quy tắc cũ, một mình tôi đi xung quanh trước…” Phong Bất Giác chưa nói hết câu, từ trong bóng tối truyền đến một âm thanh ngắt lời anh.
“Các ngài.” Giọng nói non nớt của một cô bé vang lên.
Câu nói này làm cho ba game thủ đều sợ đến toát mồ hôi, Giá trị sợ hãi của họ đều thuận thế tăng hơn 50%. Tuy Phong Bất Giác không sợ, nhưng trong lòng cũng thấy không ổn, anh nhủ thầm: Lẽ nào cô bé quàng khăn đỏ đang ở đây chờ chúng ta?
Phụt!
Một tiếng vang khẽ, một ngọn lửa nhỏ chợt lóe lên trong bóng tối.
Ánh lửa đó lúc đầu chỉ to bằng hạt gạo, nhưng không biết tại sao, trong vài giây nó đã to lên nhanh chóng, cho đến khi thắp sáng cả tầng lầu…
Trong tầm mắt mọi người, xuất hiện một bóng hình nhỏ bé mặc áo khoác nâu. Hai bên quai hàm của cô bé đỏ rực, bộ đồ trên người trông rất cũ kĩ, đơn sơ, hơn nữa cô bé còn đi chân trần.
Lúc này, bên tay trái của cô bé cầm một chiếc làn, còn trên tay phải… Cầm một que diêm đang cháy rực.
“Chắc đây không phải cô bé quàng khăn đỏ, mà là…” Thu Phong hạ thấp giọng, định nói ra suy đoán của mình.
“À… Nhận ra rồi.” Phong Bất Giác ngắt lời, từ ánh mắt của anh, Thiên Nga và Kế Trường, dĩ nhiên họ cũng biết đây là ai.
“Xin hỏi các ngài có muốn mua diêm không?” Cô bé tiến đến gần họ vài bước, mở miệng nói.
Bốn game thủ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào.
“Xin hãy mua một hộp diêm giúp cháu với.” Cô bé lặp lại bằng giọng van lơn.
Lúc này, hình như Thu Phong đã nghĩ ra điều gì đó, cậu ta tiến về phía trước, lấy đôi giày thần từ trong túi ra: “Chú dùng đôi giày này đổi lấy một hộp diêm của cháu được không?”
Cô bé nhìn đôi giày thần màu bạc mà đối phương đưa cho, do dự một lát: “Có thật không? Thưa ngài, đôi giày này nhìn có vẻ rất đắt tiền.” Xem ra cô bé là một đứa trẻ thật thà.
“Không sao đâu, chú thấy đây là một cuộc giao dịch công bằng.” Thu Phong đáp lại.
“Vậy được rồi, cảm ơn ngài, thưa ngài.” Cô bé trả lời.
Vừa đúng lúc này, ngọn lửa trong tay cô bé bị dập tắt, cả tầng lầu lại trở lại bóng tối.
Trước mặt Thu Phong bỗng chốc trở nên tối đen, may mà các đồng đội nhanh chóng chạy qua đó. Đèn pin chiếu sáng khu vực xung quanh Thu Phong, nhưng mà cô bé đã biến mất, đôi giày trong tay Thu Phong cũng không cánh mà bay.
“Ở bên đó.” Vẫn là Phong Bất Giác tinh mắt, nhanh chóng phát hiện ra manh mối.
Ở nơi cô bé xuất hiện lúc đầu, có đặt một hộp diêm. Trên miếng gạch, vẫn còn lưu lại một dòng chữ giống như bị hun khói, là chữ Latin, phiên dịch của hệ thống là: [Hành động lương thiện chân thành, không cần báo đáp].
Kế Trường xem xong liền nói: “Hóa ra là vậy… Giày thần được dùng ở đây, tôi còn tưởng sẽ xuất hiện bối cảnh kiểu như “Cô bé lọ lem” chứ.
Thu Phong nhặt que diêm trên mặt đất. “Tôi cũng chỉ nhạy cảm nhất thời, nhìn thấy con bé không có giày nên mới nghĩ đến thôi.”
“Loli và mắt cá chân phải không…” Phong Bất Giác vuốt cằm.
“Tại sao bất cứ chuyện gì cũng có thể bị anh xuyên tạc chẳng hề có tiết tháo vậy hả…” Thu Phong nói.
“Trong mấy giây lúc nãy toàn bộ xung quanh đều sáng lên, mọi người có quan sát khung cảnh không vậy.” Thiên Nga kéo chủ đề về chuyện chính.
Kế Trường nói: “A, nhìn rồi, cả tầng này đều trống rỗng, chỉ có bên đó…” Anh ta giơ tay chỉ về một hướng: “Có một cánh cửa.”
“Ừm… Giống như kết quả mà tôi quan sát được.” Thiên Nga tiếp lời: “Vậy thì… Chúng ta trực tiếp qua bên đó sao?”
“Hay là tôi quẹt một cây diêm, chúng ta nhìn lại một lần nữa?” Thu Phong nói xong, liền mở hộp diêm.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Không ngờ, bên trong tổng cộng chỉ có bốn cây diêm…
“Ha! Không cần nói nữa, chúng ta mỗi người cầm một cây.” Phong Bất Giác liếc mắt nhìn tình trạng bên trong hộp diêm, rồi trực tiếp lên tiếng.
Ba người còn lại cũng không nói gì hết, họ đều hiểu, số lượng của cùng một loại vật phẩm cốt truyện bằng số lượng game thủ là nghĩa gì.
Nếu như là trường hợp này, bọn họ cũng sẽ không lãng phí vật phẩm có hạn để chiếu sáng khung cảnh xung quanh, bốn người dựa vào ánh sáng của đèn pin, chiếu về hướng Kế Trường chỉ, không lâu sau đã đến trước cánh cửa kia.
“Thang máy sao…” Kết Trưởng nhìn cánh cửa kim loại nói.
Nhìn từ bên ngoài, cánh cửa này giống hệt cửa thang máy ở không gian đăng nhập. Bên cạnh cửa chỉ có một nút ấn, hiệu quả không nói cũng rõ.
Ting!
Sau khi Thiên Nga ấn nút, cửa thang máy liền mở sang hai bên.
Bốn người nối tiếp nhau đi vào, sau khi đi vào bên trong, họ mới phát hiện ra trong thang máy này không có bất cứ thứ gì có thể điều khiển được.
Năm, sáu phút sau, cửa tự động đóng lại. Tiếp đó, thang máy này liền di chuyển lên trên. Cũng không biết là được điều khiển từ xa, hay là tự động dịch chuyển theo tải trọng bên trong. Dù sao trong phó bản kỳ ảo này, cho dù thang máy biết tự nhận thức cũng không có gì lạ.
Di chuyển chưa được bao lâu, đại khái cũng ở độ cao một tầng lầu, thang máy liền dừng lại, cửa lại tự động mở ra.
Các game thủ an toàn bước vào khu vực của tầng thứ sáu.
“Nói ra thì… Suy đoán lúc đầu của tôi đối với tầng sàn đôi này, hình như là sai hoàn toàn…” Thiên Nga nói khi đi ra khỏi thang máy.
“Đúng vậy, nhưng mà…” Thu Phong nói tiếp: “Từ tầng một đến đây, độ khó hình như đều rất thấp. Ngoại trừ SCP-233, thì chẳng có câu đố nào là đặc biệt khó, về mặt chiến đấu thì ngay tới một trận cũng không có.
“Chưa chắc.” Phong Bất Giác phủ định: “Chúng ta có thể đã gặp vài cạm bẫy “chết ngay lập tức”, có điều hệ thống không kích hoạt, cho nên anh mới thấy đơn giản thôi.” Anh ta nói: “Bỏ SCP sang bên không nói, người sói lúc trước, rõ ràng cũng là một quái vật sẽ dẫn đến sự hủy diệt của cả nhóm. Ngoài ra… Bây giờ chúng ta đã biết, nên đưa đôi giày cho cô bé bán diêm. Nhưng mà… Ngộ nhỡ lúc đó chúng ta hành động sai thì sẽ ra sao, ví dụ đưa nhầm đồ, hoặc là không đáp lại lời van xin của cô bé trước khi que diêm cháy hết…”
“Có lý…” Kế Trường nói: “Xem ra hình như trong tiến trình phó bản dường như không có nguy hiểm, nhưng có thể giấu giếm nhiều thiết lập tiêu diệt toàn thể ở khắp nơi. Tiếp tới cũng không thể lơ là được…”
Trong lúc bốn người nói chuyện, họ đều đã quan sát hết toàn bộ tầng thứ sáu.
Sự thiết lập của tầng này mô phỏng theo tầng bốn, có điều khung cảnh có phần khác biệt.
Mặt đất của tầng sáu là vũng bùn và đầm lầy, nơi có thể để cho người đặt chân lên rất hạn chế. Bức tranh ở trên bốn bức tường, là rừng rậm màu đen và bóng núi trùng điệp. Còn trên trần nhà, có vẽ một bầu trời đêm, trên bầu trời ngoại trừ mấy đám mây dài mỏng manh, còn điểm xuyết rất nhiều ánh sao.
Ở góc hẹp giữa trần nhà và hai mặt tường, có treo một vầng trăng tròn bằng giấy dán, ánh trăng âm u lạnh lẽo trải đầy trên đầm lầy.
Con đường từ tầng này thông lên phía trên cực kỳ rõ ràng, chính là ở trên bức tường chắn đối diện thang máy. Ở đó có vẽ một thềm đá uốn lượn lên trên, kéo dài từ trong bức tường ra ngoài, nối với không gian 3D này.
Ở tầng này, khu vực mà các game thủ có thể đi lại bị hạn chế, không có nhiều lựa chọn, duy chỉ có mấy điểm dừng chân khá là khô ráo, tiến đến bậc thềm cạnh bức tường.
“Chú ý dưới chân.” Thiên Nga đi đầu nhắc nhở: “Bây giờ chúng ta không có dụng cụ, nếu như ngã vào khu vực chính giữa đầm lầy, thì khó mà kéo ra ngoài được.”
“Nè… Các anh có nghe thấy gì không.” Phong Bất Giác bỗng lên tiếng, đồng thời, anh ngẩng đầu lên.