Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 307: Đăng Lầu Ký (14)
Ba đồng đội quay đầu nhìn anh Giác một cái, rồi cũng ngẩng đầu nhìn lên theo hướng nhìn của anh.
Đi cùng với tiếng gào thét kỳ quái từ xa đến gần, chỉ thấy trên bức tranh ở trần nhà, có một điểm đỏ tươi và một vệt sáng bạc lờ mờ xuất hiện, hai màu sắc này khuếch trương với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Vài giây sau, hai bóng người lao xuống khỏi trần nhà, rơi xuống đất như sao băng, rơi thẳng xuống đầm lầy.
Ầm!
Sự va đập trào lên một đợt “sóng bùn” khổng lồ, cuốn sạch cả tầng sáu.
Do điểm đặt chân có hạn, và không có chỗ nào tránh được, các game thủ đứng cách điểm va đập mấy chục mét chỉ đành ổn định thân hình, đứng tại chỗ, để tránh bản thân rơi vào đầm lầy.
Sau khi bị nước bùn bắn đầy toàn thân, Phong bất Giác dùng tay vuốt mặt, sau đó, anh liền nhìn thấy một cảnh khiến người ta líu lưỡi nói không nên lời.
Ở chính giữa điểm va đập, có một bóng người nổi lên.
Mũ trùm và áo choàng của cô ta đều là màu đỏ tươi, dưới áo choàng là áo bằng vải lanh bó sát người, trước ngực cô ta có đeo một dây đai bằng thuộc da, trên eo có thắt lưng làm bằng da rắn, chân đi ủng dài da nai.
Mà đổi phối với bộ đồ này, là thanh kiếm ngắn, búa đầu đinh và phi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cô bé quàng khăn đỏ với thần sắc lạnh lùng lơ lửng giữa không trung.
Cô ta nhìn có vẻ ở độ tuổi mười hai, mười ba, làn da nhợt nhạt. Một luồng sức mạnh vô hình xuất hiện từ trong cơ thể của cô ta, hình thành một trường lực hình tròn, làm bề mặt đầm lầy dưới chân cô ta bị lõm thành hình bán nguyệt.
Theo lý, với tạo hình và trạng thái của cô ta, đủ để khiến Thiên Nga té vỡ kính, và khiến anh Giác, Kế Trường và Thu Phong rớt cả mắt xuống đất.
Nhưng vẫn có thứ khoa trương hơn…
Lúc này, Khăn Đỏ đang dùng cánh tay nhìn có vẻ mảnh khảnh không sức lực của mình, một tay nhấc cái thân tàn của Tin Man lên.
Tay chân của Tin Man đã bị chặt đứt, phần đầu cũng bị lột mất hơn một nửa, thân thể Tin Man còn bị đánh đến mức đầy những vết lõm và vết rạn nhiều không kể xiết.
Ở bề mặt đầm lầy xung quanh điểm va đập, còn có thể nhìn thấy một số mảnh vỏ sắt đang từ từ chìm xuống. Phong bất Giác lại phát hiện ra trong những mảnh đó có một thứ khả năng là cán rìu, một cái tay sắt, và một đoạn nhìn giống như mảnh vụn của xích xe tăng, không rõ tác dụng… Dù sao sau nửa phút nữa, những mảnh này đều chìm xuống đáy đầm lầy, không thấy tung tích.
“Tôi nói… Người bạn nhỏ này…” Phong Bất Giác thử tiếp lời đối phương.
“Gọi ai đấy? Cặn bã.” Khăn Đỏ mở miệng là mắng người, đồng thời giọng điệu cực kỳ vênh váo hung hăng, cho người ta cảm giác giống như bản thân Phong Bất Giác thèm nghe chửi.
Lúc cô ta nói câu này, cánh tay phải thả lỏng, và quăng cơ thể nặng nề của Tin Man lên.
Chớp mắt, thanh kiếm ngắn bên eo Khăn Đỏ đã ra khỏi vỏ kiếm, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo… Khi các game thủ còn chưa hiểu là chuyện gì, cơ thể của Tin Man đã rơi vào đầm lầy, còn kiếm ngắn trong tay Khăn Đỏ đã đâm vào trái tim đang nhỏ máu.
“Lại dám chủ động nói chuyện với ta.” Khăn Đỏ nói xong, từ giữa không trung từ từ đáp xuống đất, sát khí đằng đằng: “Muốn chết sao?”
“Đại Vương tha mạng!” Lúc đó Phong Bất Giác đã quỳ trước đối phương, và giơ cao hai tay, khấu đầu một cái như bái phật.
“Đúng là cái quỳ gối rẻ mạt…” Thu Phong nói.
Kế Trường cũng nói: “Đúng vậy, thân là đàn ông, lại dễ dàng khuất phục với vũ lực…”
Thiên Nga tiếp lời: “Thật chẳng ra làm sao.”
Khăn Đỏ nhìn đỉnh đầu Phong Bất Giác vài giây, hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng mắt nhìn lên, liếc qua mặt của ba người kia: “Lại nhìn ta bằng ánh mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống, hỗn xược như vậy….”
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Lại có ba người đàn ông giao đầu gối của mình ra.
“Xin lỗi…”
“Xin hãy tha cho!”
“Xin tha mạng…”
Lúc này Phong Bất Giác hạ giọng nói một câu với ba đồng đội: “Biết bản thân hèn chưa…”
“Đây gọi là hảo hán không sợ thiệt trước mắt.” Thu Phong đáp lại.
Kế Trường vẻ mặt đau trứng, chen miệng nói: “Thật ra giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, lời của anh Phong không bị hệ thống che mất, chứng tỏ hệ thống cảm thấy mấy người chúng ta có chút gì đó…”
“Thì thầm to nhỏ, là đang thảo luận về ta sao?” Khăn Đỏ từng bước tiến đến gần, sát ý không hề giảm đi chút nào.
“Đâu dám, đâu dám…” Phong Bất Giác trả lời: “Chúng tôi đang tự kiểm điểm.”
“Hừ…” Giọng điệu của Khăn Đỏ cực kỳ coi thường: “Tự kiểm điểm cái gì? Một đám cặn bã ngu dốt.” Dường như trong cô ta có một ngọn lửa không tên, cơn tức giận vô cớ, “Các ngươi thật sự cho rằng, người sói đó là thú cưng của ta sao?”
Thiên Nga nghe xong thấy ngạc nhiên: “Sao cô biết…”
“Ta nắm tất cả mọi thứ ở đây trong lòng bàn tay.” Khăn Đỏ ngắt lời: “Người sói đó miệng đầy dối trá, cực kỳ xảo quyệt, mà các ngươi…” Cô ta một chân giẫm lên đầu của Phong Bất Giác: “Đặc biệt là ngươi… Cặn bã, ngươi đã nói với gã những gì?” Cô ta nói với vẻ hằn học: “Bây giờ gã đang gặm thi thể của Don Quijite, sau khi ăn xong, gã sẽ đến nhà của Jack…”
“Cái gì!” Tình huống này đi quá xa với dự liệu của Phong Bất Giác.
“Sinh vật trong không gian này, mỗi lần giết chết hoặc nuốt một sinh vật khác, sẽ trở nên mạnh hơn. Giết chóc có thể khiến bọn chúng nhận được năng lực mới, cũng sẽ trở nên tà ác và hiếu chiến hơn.” Khăn Đỏ vừa nói, vừa giơ lưỡi đao lên, vung tay hất trái tim trên mũi dao vào trong đầm lầy, “Sau khi giết chết mụ phù thủy và Sư Tử, Tin Man đã nhận được sự cường hóa khá lợi hại. Còn chặt đầu của Don Quijite, giúp hắn ta có được sự trưởng thành về chất, từ đó sinh ra một đôi cánh sắt.” Vẻ mặt của cô ta khẽ thay đổi: “Tin Man bây giờ, lại nảy ra ý đồ khiêu chiến “ông chủ”. Hắn ta bay vào tầng thứ năm, rồi lại xông vào tầng thứ sáu… Khiến ta không thể không ra tay giúp tiêu diệt.”
Khăn Đỏ nói đến đây, thì bỏ chân ra khỏi đầu của Phong Bất Giác, sau đó một tay kéo cổ áo của anh Giác và xách lên. Có điều, vì chiều cao của Khăn Đỏ mới có một mét năm, cho nên khi cô ta làm động tác này, hai chân của anh Giác vốn dĩ không rời khỏi mặt đất.
“Không ngờ đám người ngu ngốc các ngươi, nhằm lúc ta rời khỏi, lại gây ra phiền phức mới.” Khăn Đỏ nói: “Ta chỉ để người sói ở lối vào của tầng thứ năm để làm chó trông cửa, để gã ăn những quái vật có ý đồ lên tầng năm.” Ánh mắt của cô ta liếc qua ba game thủ còn lại: “Bởi vì các ngươi là người mà ông chủ mời tới, gã không dám làm gì với các ngươi, cho nên mới tha cho các ngươi. Hừ… Nhưng các ngươi lại nói quá nhiều lời thừa thãi.”
“Vốn dĩ ta làm xong việc ở đây, sẽ quay lại chặt cây đậu. Nhưng bây giờ… Ta lại phải đích thân đuổi đánh quái vật, hơn nữa còn là một con quái vật cực kỳ xảo quyệt.” Khăn Đỏ nói xong, vung cánh tay lên quăng Phong Bất Giác ra đằng sau, như là đang trút giận.
Phong Bất Giác bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo bay, va thẳng về thềm đá trên bức tường, anh biết, nếu lần này va chạm thật, thì có thể sẽ chết. Nhưng người có Hồn ý, dĩ nhiên sẽ có đất cứu vãn.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Chỉ thấy anh cố gắng xoay thân thể giữa không trung, làm một động tác cực kỳ quái dị. Anh dang rộng hai tay hòa hoãn xung đột, hai chân đạp vào không trung mượn lực, thành công khiến thân thể nhanh chóng hạ xuống trước khi va vào tường. Và giống như chèo thuyền, “bơi” một đoạn trên bề mặt đầm lầy, giải trừ một phần sức lực, cuối cùng mới va vào bậc thềm.
Nhưng do sức mạnh của Khăn Đỏ đúng là quá kinh người, dù Phong Bất Giác dốc hết kỹ năng của mình, cũng vẫn bị mất 42% giá trị Hp.