Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 308: Xâm nhập tế bào não (15)
Được gọi là mưu sĩ, trong tình huống biết rõ tình thế hoàn toàn bất lợi, lựa chọn né tránh chiến đấu là sự chọn lựa không chê vào đâu được.
Nhưng dưới cục diện muốn lùi mà không thể lùi, họ cũng phải quyết đoán kịp thời, liều chết một trận.
Lúc này, nhìn thấy đồng đội bị ném ra ngoài, ba người Thiên Nga, Thu Phong, Kế Trường dĩ nhiên cũng không quỳ tiếp được nữa. Họ lập tức đứng dậy, mỗi người bày ra một tư thế, chuẩn bị nghênh chiến kẻ địch.
“Muốn đánh nhau với ta?” Khăn Đỏ quay đầu lại, lại đưa mắt nhìn về phía ba người kia: “Hừm… Các ngươi chán cuộc sống này rồi sao?”*
(*) Lời thoại trong Warriors Orochi 4.
“Đừng ra tay!” Phong Bất Giác ở đằng xa hét lên, “Tôi không sao!”
Dưới sự ngăn cản kịp thời của anh Giác, ba người đang chuẩn bị liều chết một phen đều thu lại chiêu thức.
“Khăn Đỏ, ngươi sẽ không giết chúng ta.” Phong Bất Giác hơi lảo đảo đứng dậy: “Bọn ta là “khách” của ông chủ, ngươi không thể làm như vậy…”
Khăn Đỏ im lặng vài giây, nhìn chằm chằm Phong Bất Giác từ xa, hừ lạnh nói: “Sao ngươi lại đưa ra loại phán đoán như vậy/”
“Bọn ta, là “du khách từ thế giới khác” mà ngươi nói, trong lúc du hành ngắn hạn, là có quy tắc nhất định.” Phong Bất Giác cố gắng dùng những lời giải thích để nhân vật cốt truyện có thể hiểu được: “Còn ngươi… Đúng là quá mạnh. Nếu như bọn ta chiến đấu với ngươi, thì khả năng sống sót là không, chắc chắn là không, 0.00%” Anh nhấn mạnh nhiều lần điểm này, rõ ràng là để cho các đồng đội nghe thấy.
Là một người có Hồn ý, Phong Bất Giác có thể suy đoán cụ thể hơn về sự chênh lệch thực lực. Năng lực của Khăn Đỏ hiện giờ, làm anh không nhìn ra cơ hội chiến thắng nào cả. Cho dù là đám siêu anh hùng mà lúc trước đã gặp ở thành phố Gotham, cũng không thể đánh đồng với cô bé quàng khăn đỏ.
“Lộ trình của chúng ta tuyệt đối không thể có cục diện chắc chắn sẽ chết…” Phong Bất Giác nói: “Cho nên ta nghĩ, chắc ngươi không định hoặc không thể giết chết bọn ta.” Anh xoa nắn sống lưng đau nhức của mình: “Ngươi ném ta qua đây, cũng đã là nhẹ tay rồi. Cho dù ta không làm gì thì cũng sẽ không chết, cùng lắm là ngã một cái còn chút hơi tàn mà thôi.
Khi Khăn Đỏ nghe thấy câu nói của Phong Bất Giác, vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng nếu như có sát ý thật, thì đúng là cũng dần dần biến mất.
“Ta biết ngươi tức giận… Trút lên người ta, cũng là đáng đời ta. Có điều…” Phong Bất Giác nói: “Nếu chuyện đã đến nước này, ta đề nghị, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian đuổi theo người sói. Mấy người bọn ta lên tầng bảy gặp ông chủ, mọi người xử lý chuyện của mình trước đã. Sau đó nếu ngươi cảm thấy vẫn không nguôi giận, sau đó lại đến giết ta cũng không muộn.”
“Ừm…” Khăn Đỏ ậm ừ một tiếng, rồi hóa thành một ảo ảnh màu đỏ đến gần Phong Bất Giác.
Cô ta đứng trên đầm lầy như trên đất phẳng, chớp mắt đã đến trước mặt anh Giác, và mở miệng nói: “Gan dạ đấy, nói cũng rất có lý.” Trên miệng thì cô ta tán đồng với quan điểm của Phong Bất Giác, nhưng búa đầu đinh trong tay cô ta lại đập xuống không chút nương tay.
Một tiếng bốp, búa đầu đinh đập trúng vào đầu gối chân trái của Phong Bất Giác, làm nó vỡ vụn.
“Nhưng ta ghét nhất là làm theo chỉ thị của người khác, ông chủ cũng không ngoại lệ.” Khăn Đỏ “rút” búa đầu đinh dính đầy máu ra khỏi đầu gối của Phong Bất Giác, vung tay vác lên vai, cười nhạt nói: “Cho nên, đây là trừng phạt thêm dành cho ngươi.” Cô ta nhìn khuôn mặt đau khổ của Phong Bất Giác, để lộ ra vẻ mặt cực kỳ hài lòng, sau đó mới quay người bỏ đi.
Khi cô ta đi ngang qua hội Thiên Nga, ba người này không dám thở mạnh, chỉ im lặng chờ Khăn Đỏ đi qua.
Không ai nói gì cả, cũng không tiếp xúc với ánh mắt…
Chờ khi Khăn Đỏ đi vào thang máy, và cửa thang máy cũng đóng lại, Thu Phong mới dám lớn tiếng nói với Phong Bất Giác ở đằng xa: “Anh có sao không? Anh Phong.”
“Hỏi thừa…” Phong Bất Giác nói: “Tôi không biến thành ánh sáng trắng biến mất, thì chứng tỏ là vẫn còn sống.”
“Điều này chúng tôi đều biết.” Thiên Nga nói: “Chỉ là có chút lo lắng anh sẽ bị thêm hiệu quả chảy máu.” Vấn đề mà anh ta suy nghĩ rất quan trọng, bởi vì trong phó bản này không thể sử dụng vật phẩm trong balo, ngộ nhỡ Phong Bất Giác bị kèm theo hiệu quả chảy máu, và từ đầu đến cuối đều không thể cầm máu, vậy thì anh sẽ chết chắc.
“Không sao, tôi chỉ bị kèm theo trạng thái gãy xương mà thôi, không duy trì mất máu.” Phong Bất Giác trả lời: “Hiện giờ giá trị Hp còn lại 8%, đừng để bị thương nữa là được.”
“8% vậy là quá nguy hiểm rồi.” Kế Trường nói: “Hơn nữa tốc độ tự khôi phục của vết thương kiểu này rất chậm. Nếu như không có đạo cụ giải trừ trạng thái này, gãy xương có thể sẽ đi theo anh đến khi phó bản kết thúc.”
Phong Bất Giác nói: “Nói rất có lý, vậy tiếp theo phải nhờ ba người các anh dìu tôi đi rồi.” Rõ ràng anh đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, “Ồ, đúng rồi, lúc nãy khi bị Khăn Đỏ lôi lên, tôi đã ném chổi lên mặt đất.” Anh chỉ về điểm đặt chân ở gần ba người, “Mọi người đừng quên cầm theo nhé.”
Bốn người đã xuyên qua khu vực đầm lầy, và thông qua bậc thềm thuận lợi đi vào bức tranh trên tường.
Do Kế Trường có thân hình tương đối vạm vỡ nên phụ trách cõng Phong Bất Giác, đi giữa đội ngũ. Thu Phong cầm cái chổi dò đường phía trước, còn Thiên Nga phụ trách bọc hậu.
Cầu thang đá dài hơn tưởng tượng của họ, không ngừng kéo dài lên cao, hơn nữa càng ngày càng dốc, con đường càng ngày càng hẹp, càng đi càng nguy hiểm.
Lại qua mười mấy phút, họ đã đến một nơi cao hơn mặt nước biển. Từ đây nhìn xuống dưới, là một màn sương mờ mịt. Đầm lầy dưới màn sương này dưới sự soi rọi của ánh sáng mặt trăng, hiện ra đủ loại màu sắc đẹp đẽ, huyền ảo như mơ.
“Đừng làm tôi ngã đấy.” Phong Bất Giác đội mũ chóp nhọn của phù thủy, cố ý nói bằng cái giọng ra vẻ cụ non, “Xương cốt già nua của tôi, ngã một cái là tèo luôn đó.”
“Tôi lại muốn ném thẳng anh xuống vách núi thẳng đứng, đáng tiếc hệ thống không cho.” Kế Trường đáp lại.
“A… Nhớ hồi đó một mình tôi chiến đấu với Balrog*, cũng từng rơi xuống vách núi dựng thẳng đứng.” Phong Bất Giác nhấc chiếc mũ chóp nhọn trên đầu: “Qua trận chiến này, tôi đã được thăng từ áo xám lên áo trắng.”
(*) Balrog: Là những linh hồn Maiar bị cám dỗ bởi Chúa tể bóng tối Melkor trong phim Chúa tể của những chiếc nhẫn.
“Lại bắt đầu đem Gandalf ra** ra nói phải không…” Thiên Nga nói: “Anh đúng là rất biết lôi kéo.”
(**) Gandalf: Là một nhân vật giả tưởng xuất hiện trong tiểu thuyết The Hobbit và Chúa tể của những chiếc nhẫn của tác giả J. R. R. Tolkien.
“Nè! Hình như lên trên cùng rồi.” Thu Phong đi đầu đội ngũ cắt ngang câu chuyện phiếm của họ, quay đầu nói.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy, chếch phía trước mặt bọn họ, cách đó khoảng hơn hai trăm mét, là phần đầu của con đường đá này. Nơi đó bị bao phủ bởi một đám mây xanh xám. Hình dáng đám mây này giống một cái vòng tròn, từ trong đó còn âm ỷ truyền đến một vài tiếng vang, giống như tiếng nước chảy…
Các game thủ hơi rảo bước một chút, đi thẳng một mạch đến điểm tận cùng của thềm đá, giẫm lên mặt đá bằng phẳng nhẵn nhụi.
Ở đây, họ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta sửng sốt.
Vòng tròn mây đen trên đầu bốn người, lại có một thác nước, hơn nữa là thác nước chảy ngược. Dòng nước chảy xiết phớt lờ quy tắc chuẩn của lực hút, chảy xiết ngược về phía trên. Đứng dưới đám mây đen này, con người ngược lại sẽ có một ảo giác như mình đang đứng lơ lửng trên không trung.
Kế Trường đặt Phong Bất Giác xuống, người kia đứng một chân với tư thế của một tiên du côn cực kỳ tiêu chuẩn, một tay chống eo, ngẩng đầu lên nhìn và nói: “Mọi người có ý tưởng gì không?”
“Ừm…” Thiên Nga im lặng vài giây, rồi mở miệng nói: “Tôi có kế hoạch này, ba người chúng ta hợp lực, ném anh Giác lên trên trước.”
“Ồ! Ý hay đấy.” Thu Phong lập tức đồng ý.
Kế Trường cũng vuốt cằm, nói như thể đang suy nghĩ gì đó: “Chỉ cần sau vài phút nữa, trong bảng tổ đội không hiển thị anh Phong đã chết, thì có nghĩa đường thông phía trên đầu là an toàn, có thể thuận lợi đưa chúng ta đến tầng thứ bảy.”
“Ừm… Chủ ý này đúng là không tồi.” Đối mặt với kế hoạch đầy ác ý của ba người kia, Phong Bất Giác lại đồng ý một cách cực kỳ bình tĩnh: “Chân tôi bị thương rồi, nếu tự nhảy lên thì sẽ rất tốn sức. Ngộ nhỡ tôi nhảy trượt, từ độ cao này rơi xuống đầm lầy, chắc chắn là bay màu.” Anh nói xong, liền bỏ mũ xuống, chuyển cho Kế Trường, “Để bảo đảm an toàn, các anh cứ giữ vật phẩm cốt truyện trước đã. Lát nữa sau khi đưa tôi lên trên, chờ ba phút là được, nếu như lúc đó tôi vẫn chưa chết, các anh lần lượt nhảy lên trên.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thiên Nga vẫn có chút ngạc nhiên với thái độ hợp tác như vậy của Phong Bất Giác. Thật ra đề nghị của anh ta có vài phần đùa giỡn trong đó, không ngờ bản thân đương sự lại đồng ý.
Vậy là kế hoạch đã được đặt ra, sau khi bàn bạc một vài chi tiết, họ liền thay đổi hành động. Kế Trường, Thiên Nga và Thu Phong đứng vững ở vị trí, đỡ Phong Bất Giác, nhắm chuẩn phía trên và ném lên thật cao, khiến anh bay vào xoáy nước mây trong trạng thái đầu hướng lên trên.
Cơ thể vừa tiếp xúc với làn nước của dòng thác chảy ngược, Phong bất Giác liền cảm thấy máu toàn thân đều từ bàn chân dồn lên đầu, khoảnh khắc đó lực hút dường như bị đảo ngược, khiến anh ngay lập tức “rơi” vào trong nước.
Trước đó có từng nói đến việc… Anh không biết bơi.
Đương nhiên, trong dòng nước chảy xiết cuộn trào mãnh liệt như vậy, biết bơi hay không cũng không khác biệt gì nhiều.
Phong Bất Giác giống như một vật chất nào đó bị ném vào thùng rác, di chuyển với tốc độ cao trong trạng thái không tự chủ dưới sức kéo của dòng nước. Anh vốn không mở nổi mắt, quanh người còn phải chịu áp lực nước khá mạnh. Nhưng điều này không làm anh mất đi giá trị Hp, mà nhiệt độ nước lạnh như băng làm vết thương ở chân trái của anh tạm thời tê liệt.
Khoảng ba mươi giây sau, Phong Bất Giác đột nhiên cảm thấy áp lực lên người mình nhẹ đi, sau lưng tựa lên một thứ gì đó, khiến bản thân trở thành trạng thái đang nằm.
Anh thử ngồi dậy, không ngờ động tác này lại khiến nửa thân trên của anh thò ra khỏi mặt nước,
“Hử?” Phong Bất Giác mở to mắt, ánh sáng rực rỡ khiến anh nhất thời không kịp thích ứng. Khi anh nhìn rõ tình hình xung quanh, anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vô cùng hiếm thấy.
Lúc này, thứ anh nhìn thấy là phòng tắm của nhà mình, còn anh đang nằm trong bồn tắm.
“Cái gì vậy… Mình ngủ trong lúc tắm sao…” Phong Bất Giác nói.
Hóa ra sau khi kết thúc trận chiến tranh đoạt áo choàng, anh Giác đã offline đi tắm, kết quả ngủ trong bồn tắm, mọi chuyện trước đó đều là một giấc mơ.
Chuyện này… Là không thể.
Cấm thuật giống như thứ được giới viết kịch bản công nhận “Nhân vật chính tỉnh lại phát hiện ra mọi thứ đều là một giấc mơ”, Phong Bất Giác không có phúc hưởng thụ.
[Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, nhiệm vụ chính đã cập nhật] Lúc này, tiếng nhắc nhở hệ thống lại vang lên.
Phong Bất Giác cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân vẫn đang mặc bộ đồ của Joker, anh đã hiểu ra mọi chuyện.
Anh thở dài rồi trèo ra khỏi bồn tắm, mở danh mục game tiến hành kiểm tra.
Trong bảng tổ đội, tên của ba đồng đội vẫn còn, hơn nữa đều là trạng thái còn sống.
Trong bảng nhiệm vụ, dòng [Tất cả game thủ còn sống bước vào “Câu lạc bộ trinh thám”.] vẫn chưa được đánh dấu tích, chỉ có phía dưới dòng nhiệm vụ này, lại xuất hiện một dòng nhiệm vụ mới: [Rời khỏi không gian ký ức, trở lại tầng thứ bảy “Tầng kiểm tra”.]
Ngoài ra, còn một thay đổi rất quan trọng nữa… Vật phẩm trong balo lại có thể sử dụng.