Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 309: Xâm nhập tế bào não (16)
Hơn hai mươi năm trước là thời đại máy tính quang đời thứ hai, kỹ thuật kết nối thần kinh đã có thể đọc được ký ức của người sử dụng, nói ra thì… Ở thời đại đó, đúng là các nước đều cho ra đời các cuộc vận động bảo vệ quyền riêng tư và chống lại kỹ thuật kết nối thần kinh.
Nhưng sau đó… Con người vẫn thỏa hiệp với khoa học kỹ thuật. Bởi vì khoa học kỹ thuật không chỉ có thể thay đổi thế giới, mà còn có thể thay đổi cách sống và hình thái ý thức của nhân loại.
Xã hội này sẽ tồn tại sự nghi ngờ và chống đối sinh vật sự vật mới đến cùng, nhưng cũng sẽ có một số thứ được giữ lại, còn những thứ khác sẽ bị đào thải.
Sự phổ biến của điện thoại bàn, sự xuất hiện thoáng qua của máy nhắn tin, sự ra đời và suy thoái của điện thoại di động, sự xuất hiện của điện thoại thông minh…
Máy tính cá nhân đi vào hàng nghìn hàng vạn hộ gia đình, sự quật khởi của mạng internet, thị trường phân chia phần mềm loại hình tính năng, sự xuất hiện của thời đại thương mại điện tử…
Lấy ví dụ thì nhiều không đếm xuể… Con người thay đổi thất thường và chóng quên hơn mình tưởng tượng, cho nên làn sóng thời đại vĩnh viễn không dừng lại.
Cứ nói trong vài năm gần đây, chúng ta dần quen với những tin nhắn quảng cáo và điện thoại lừa gạt, quen với những quảng cáo game và các loại quảng cáo thô tục nhảy ra, và quen với việc nhiều lần điền thông tin cá nhân vào các loại bảng biểu, hoặc công bố lên trên mạng…
Do đó, là một thanh niên sống vào năm 2055, Phong Bất Giác cho rằng tình hình xảy ra trước mắt hoàn toàn có thể lý giải. Anh tiếp nhận các loại thiết lập một cách rất tự nhiên.
“Được rồi… Không gian ký ức.” Phong Bất Giác nói: “Có gì khó khăn sao? Lẽ nào mình còn gặp khó khăn trong chính ngôi nhà của mình?”
Anh mở tủ ra, lấy một chiếc khăn lớn, cố hết sức lau khô quần áo trên người. Tuy làm vậy không giúp ích gì đối với trò chơi, nhưng ít ra cảm thấy cơ thể có thể thoải mái hơn một chút.
Bỗng nhiên, Phong Bất Giác nghĩ đến thứ gì đó, anh nhanh chóng đặt khăn xuống, đến trước bồn rửa mặt, lấy một hộp thuốc từ trong chiếc tủ gỗ nhỏ phía trên bồn rửa mặt.
“Ồ… Đúng thật là giống y hệt nhà mình.” Anh vừa nói, vừa mở tủ ra. Anh kiểm tra vật phẩm bên trong thông qua danh mục game, muốn tìm một vật phẩm có thể giải trừ trạng thái gãy xương.
Đáng tiếc… Không có.
Trong hộp thuốc của nhà anh Giác, chỉ có một số vật dụng thường dùng, nào là băng gạc, thuốc đỏ, cồn, nhíp, dao nhỏ, v.v… Để xử lý gãy xương, cần phải có thạch cao, còn phải tìm hai mảnh gỗ dùng để cố định.
Sau khi lục tìm một lượt, Phong Bất Giác lẩm bẩm có phần không vui: “Hóa ra biện pháp cấp cứu trong nhà mình lại tệ như vậy, ngộ nhỡ mình bị trượt một cái trong bồn tắm, ngã gãy tay hoặc chân, thì mình không thể xử lý được.
Trong tình trạng bất lực, anh đành phải cầm khăn lên lau nước. Chờ khi toàn thân tương đối khô ráo, anh lại dùng máy sấy sấy một lúc, sau đó dùng một cuộn băng gạc bó qua loa phần đầu gối và cẳng chân.
“Được rồi… Để xem mình có những gì nào…” Phong Bất Giác vừa nói, vừa bỏ từng thứ đồ trong túi vào balo, rồi lại lấy ra, làm như vậy, những vật phẩm bị ướt sẽ trở về trạng thái khô ráo như lúc đầu.
“Một que diêm, một dao gấp nhỏ, một điện thoại di động Nokia… Ừm, bị ngâm nước vẫn khởi động như thường.” Anh nhìn thấy màn hình di động vẫn có thể sáng lên, không nhịn được mà chế giễu: “Một cuốn sổ nhỏ, một chiếc bút bi, một chiếc bật lửa, một chiếc đèn pin cầm tay có pin… Và những thứ vốn đã ở trong balo.”
Anh đặt mọi thứ lên trên đất, còn mình thì ngồi bên mép bồn tắm, hơi cúi đầu xuống, dùng tay trái đỡ khuỷu tay phải, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đặt trên trán, nhẹ nhàng trượt xuống theo sống mũi.
Làm xong động tác theo thói quen khi suy nghĩ, trong đầu anh Giác đã sắp xếp lại một lượt những thông tin mà anh đã biết ở giai đoạn hiện tại. Anh búng tay, cười và nói một câu: “Trên đời nay không nơi nào sánh bằng nhà mình…” Anh lặp lại lời nhắn đầu tiên tìm thấy trong tầng kiểm tra: “Ý chỉ cục diện hiện giờ phải không…”
“Hóa ra là như vậy, bây giờ trò chơi mới bắt đầu.” Phong Bất Giác thu dọn lại toàn bộ đồ đạc trên mặt đất, và uống một bình thuốc bổ sung giá trị Hp. Coi như trong khoảng thời gian này tự động khôi phục năng lượng, giá trị Hp của anh có thể khôi phục lại trên 60%.
Sau đó, anh liền đứng lên, thử đi lại vài bước. Lúc này vết thương trên chân trái của anh về cơ bản đã được loại bỏ, chỉ cần không làm những động tác quá mạnh, chút ít đau đớn còn sót lại dường như có thể bỏ qua không cần nhắc đến. Bước đi cà nhắc, anh vẫn làm được.
Phong Bất Giác cực kỳ mẫn cảm với cửa trong game, cho nên anh không vội tìm kiếm trong phòng tắm nhà mình, mà đi đến bên cửa phòng tắm trước, xem tình hình khóa cửa.
Cửa của phòng tắm, dĩ nhiên là không có lỗ khóa và chìa khóa, nhìn từ bên ngoài, chỉ có một tay nắm cửa. Còn bên trong nhà tắm, phía dưới tay nắm cửa còn có một khóa xoay đơn giản, ngoài ra còn có một khóa chốt.
Cũng có nghĩa, cửa này chỉ có thể khóa từ bên trong. Người ở trong phòng tắm, không tồn tại trường hợp không mở được cửa.
Phong Bất Giác giơ tay ra, thử vặn tay nắm cửa, không ngờ trong lúc này, bên tai truyền đến nhắc nhở hệ thống: [Một luồng oán niệm hung dữ chiếm giữ bên ngoài cửa, bạn có chắc muốn mở cửa không?]
“Hả?” Phong Bất Giác lẩm bẩm một mình: “Đù má… Game này không sợ để lại cho game thủ bóng đen tâm lý sao, đây là nhà của mình mà.”
Tuy nói như vậy, dù sao anh cũng sẽ không có bóng đen tâm lý gì đó…
“Từ khi vào phó bản không có bất cứ lời nhắc nhở nào, bây giờ chạm vào tay nắm cửa, thì lại nói với mình một câu như vậy.” Phong Bất Giác buông tay khỏi tay nắm cửa, trầm ngâm nói: “Vậy trăm phần trăm là DEATH FLAG… Mở cửa chắc chắn sẽ chết.” Anh lùi về sau vài bước, suy nghĩ: “Vậy thì… Không có gì phải nghi ngờ, trong phòng tắm có một câu đố nào đó phải giải đáp…”
Nghĩ đến đây, anh dứt khoát tiến lên vặn khóa chốt, và cài then cửa. Quay đầu lại, tập trung sự chú ý vào bên trong phòng tắm.
Phong Bất Giác không phải là người quá lôi thôi lếch thếch, đương nhiên, anh cũng không có bệnh sạch sẽ. Nhà của anh… Nói như vậy đi, nhìn có vẻ là một nơi rất “đàn ông”, là nằm ở giữa sự bẩn thỉu lộn xộn và sạch sẽ ngăn nắp, có thể nói là trật tự trong hỗn loạn. Dù sao mỗi đồ vật trong mỗi căn phòng, đều được đặt ở một vài nơi nào đó, anh chỉ cần cố nhớ lại, là có thể nhớ ra.
Do đó, việc tìm kiếm của anh cực kỳ có hiệu quả.
Khoảng chừng năm phút, Phong Bất Giác đã kiểm tra xong phòng tắm theo cấu trúc trong trí nhớ của mình. Tổng thể mà nói, nơi này hình như không có khác biệt gì với phòng tắm của anh trong hiện thực. Đồ đạc cũng ở những chỗ nên có, những thứ như xà phòng, dầu gội, nhà vệ sinh, lược, aspirin, nhíp da v.v tất cả hiển thị là công cụ hoặc vật phẩm tiêu hao, không có thứ nào là vật tìm kiếm loại hình “vật phẩm cốt truyện”.
Có điều… Phong Bất Giác vẫn tìm thấy một điểm bất thường.
Chính là hoa văn trên chiếc rèm tắm bằng nhựa ở bên trên bồn tắm, dường như có chút khác biệt với trong trí nhớ của anh…