Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 310: Xâm nhập tế bào não (17)
Rèm tắm treo trên khung thép hình bầu dục phía trên bồn tắm, màu nền là màu xanh nhạt, bên trên điểm xuyết một số hoa văn có màu sắc đậm hơn. Thật ra Phong Bất Giác thường ngày cũng không sử dụng thứ đồ này, nhưng anh vẫn dựa vào trí nhớ xuất sắc, và năng lực quan sát nhạy bén các chi tiết sự vật, phát hiện ra sự bất thường của rèm tắm.
“Màu sắc và hình dáng của hoa văn đều không giống nhà mình…” Phong Bất Giác lẩm bẩm, vén rèm tắm ra, xem xét kĩ lưỡng.
Nhưng anh nhìn rất lâu, cũng không nhìn ra những hình vẽ này rốt cuộc đại diện cho cái gì. Tuy anh đã phát hiện những hoa văn này khác với trong tưởng tượng của mình, nhưng nếu như không nhìn ra thông tin ẩn chứa trong đó thì vẫn là phí công vô ích.
“Lẽ nào là góc độ quan sát của mình không đúng?” Phong Bất Giác suy nghĩ tìm tòi, trên tay cũng không ngừng lật đi lật lại rèm cửa, bày ra các trạng thái để xem, vẫn không có kết quả gì.
“Chờ chút… Góc độ quan sát!” Bỗng nhiên, trong đầu anh chợt lóe lên, nghĩ đến một khả năng.
Anh lập tức rút đèn pin ra khỏi túi, và bật lên. Sau đó lại đi đến bên cửa, tắt đèn trong phòng tắm.
“Khi mình đến phòng tắm này, đèn ở trạng thái bật. Mà thông thường, không ai chủ động tắt thiết bị chiếu sáng cả.” Phong Bất Giác vừa lẩm bẩm, vừa di chuyển ánh sáng đèn pin lên rèm tắm, “Cho nên… Mình không thể nhìn thấy thứ này.”
Lúc này, trên rèm tắm màu xanh nhạt, một phần hoa văn có màu sắc tối nhất biến thành màu xanh lá cực kỳ bắt mắt, đồng thời một số hoa văn màu trắng cũng hiện ra.
Hóa ra, manh mối vẫn luôn ở trước mắt, có điều anh không “nhìn” thấy.
Thông tin trên rèm tắm đó, chỉ có dưới tia sáng màu sắc nhất định mới có thể được nhìn ra. Khi ánh đèn trắng của phòng tắm chiếu sáng, thì không hiện rõ manh mối. Còn lúc này, chùm sáng vàng của đèn pin, thành công làm một số chữ cái viền trắng nền xanh lá hiện lên rõ ràng.
“M…D…D…M…I…I…R…” Phong Bất Giác tìm thấy rất nhiều chữ cái trên rèm tắm. Anh vốn cho rằng những chữ này có thể hợp thành từ đơn hoặc câu chữ, nhưng anh đọc một lúc thì phát hiện không phải như vậy, bởi vì phần lớn các chữ cái đều là trùng lặp, sắp đặt cũng không có logic gì cả.
Đến khi anh xác nhận mình đã tìm một lượt khắp rèm tắm, vuốt cằm nói: “Ừm… Tổng cộng là bảy chữ cái A, D, I, K, M, O, R. Xuất hiện lặp đi lặp lại theo tần suất khác nhau, và sắp xếp không theo thứ tự, rốt cuộc là…” Anh lùi về sau vài bước, nhìn kĩ toàn bộ rèm cửa được mở rộng từ xa, “Lẽ nào có liên quan đến tọa độ với trục XY? Hay đây là hình vẽ lập thể? Hay là… Ồ!”
Chưa dứt lời, anh liền nhận ra manh mối. Anh nhanh chóng lấy sổ và bút ra, viết chữ cái trên rèm tắm một cách nắn nót. Vài phút sau, anh đã giải ra câu đố.
“Hóa ra sau khi sắp xếp ngay ngắn, theo quy tắc “đối xứng…” Phong Bất Giác cho rằng câu đố này có chút không đáng để xem, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh đã có đáp án chính xác.
Không lâu sau, anh đã hoàn thành bài tập loại bỏ. Tất cả chữ “D, A, K” trên giấy đều bị xóa bỏ, những chữ cái còn lại… Chỉ cần bỏ qua vị trí theo chiều dọc của chúng, tiến hành sắp xếp theo trục X, vừa hay là trạng thái mỗi chữ cách một ô, và hợp thành một từ đơn – MIRROR.
“Làm loạn cả buổi trời hóa ra muốn mình soi gương sao…” Anh lại đến bồn rửa mặt, đặt đèn pin cạnh bồn, chăm chú soi gương.
Nhưng anh đứng như vậy hơn một phút, không phát hiện ra bất cứ phản ứng nào bất thường.
Phong Bất Giác nhủ thầm: “Trước đây mình cũng từng nhìn chằm chằm vào gương, vừa không thấy bất cứ gợi ý nào, cũng không kích hoạt cốt truyện nào cả. Nhưng bây giờ đã giải xong câu đố này, tại sao vẫn…”
“À? Chẳng lẽ là…” Hình như anh lại có cách, anh lại cầm sổ lên, xem những chữ cái bị bôi mờ, “Những chữ cái D, A, K bị xóa mờ không sót chữ nào… Nếu cộng thêm chữ R có tần suất nhiều nhất, không phải là…”
Phong Bất Giác cười một tiếng, “Khà… Là ý nghĩa này sao.”
Ngay sau đó, anh liền giơ tay ra không chút do dự tắt đèn pin.
Đổi lại là người khác, trước khi làm chuyện này chắc chắn phải do dự một lúc. Dù sao cũng là không gian chật hẹp chỉ có một mình, ngoài cửa còn có “oán niệm hung dữ chiếm cứ”. Để bóng tối nuốt chửng bản thân trong tình huống này, chắc chắn phải có dũng khí nhất định.
Nhưng Phong Bất Giác lại không có chút áp lực gì cả, nói tắt đèn là tắt đèn, gọn gàng dứt khoát.
Chẳng phải chỉ là đứng trong phòng tắm tối mù nhìn chằm chằm vào gương thôi sao, có gì đâu? Cùng lắm là đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp, kết hợp với nhạc hiệu thê lương nào đó làm người ta dựng tóc gáy, vậy thì có sao? Muốn dọa chết người?
“Sẽ là cái gì đây…” Phong Bất Giác đứng trước gương lẩm bẩm. Tuy trước mặt là khoảng đen, nhưng anh vẫn mở to mắt, nhìn thẳng về phía chiếc gương.
Năm, sáu giây sau, quả nhiên đã có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy, bề mặt gương ánh lên ánh sáng xanh lam mờ ảo, một khuôn mặt xuất hiện trong gương.
Diện mạo khuôn mặt này giống y hệt Phong Bất Giác, nhưng rõ ràng không phải là hình ảnh phản chiếu trong gương. Bởi vì khi nhìn thấy khuôn mặt này, anh Giác đã xoay cổ mấy lần, và làm mấy biểu cảm khá rõ ràng, nhưng khuôn mặt trong gương không làm theo hành động của anh.
Khuôn mặt kia bốn mắt nhìn nhau với Phong Bất Giác qua gương, còn để lộ ra vẻ mặt cười như không cười. Người bình thường ở trong bóng tối, nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ sởn hết gai ốc. Nhưng Phong Bất Giác chỉ lặng lẽ nhìn, chờ đợi sự thay đổi ở bước tiếp theo.
Cứ như vậy giằng co khoảng mười giây, “Phong Bất Giác” ở trong gương, để lộ ra một nụ cười, đồng thời bắt đầu nói: “Tên của ta là Phong Bất Giác.”
Giọng của hắn hoàn toàn giống với anh Giác…
“Ta là tác giả say mê những câu chuyện quái đản, khủng bố.”
Hắn cứ nói một câu, đều phải tạm dừng một lát.
“Ta sống một mình trong ngôi nhà lớn.”
“Ngày lại ngày viết những câu chuyện hoang đường.”
“Ta nhìn bầu trời dưới ánh nắng chiều, lại thấy giống như bể máu ở nơi sâu thẳm dưới địa ngục.”
“Ta đứng trước cửa sổ lắng nghe là có thể nghe rõ những tiếng gào thét phát ra từ người chết.”
“Ngươi có từng nhìn thấy rãnh thoát nước chưa? Màu sắc trong đó mỗi ngày đều khác biệt. Đôi lúc sẽ đỏ như máu, đôi lúc lại xanh như dịch mủ, đôi khi lại vàng như dịch mật… Đó thật ra là dòng sông của địa ngục, hiện lên thứ màu sắc đáng sợ.”
“Tiếng ồn từ công xưởng trộn lẫn với tiếng vọng lại từ lòng đất, bay bổng trong thành phố.”
“Mùi tanh tưởi trong không khí ngửi có vẻ giống như một con thú khổng lồ đang ói mửa…”
“Ta nhận ra, có lẽ bản thân không ở trần gian, mà là ở địa ngục.”
“Ngươi điên rồi sao?”
Sau khi nói xong những lời này theo cách nói một câu lại dừng một lát, khuôn mặt kia trở về trạng thái im lặng. Hắn nhìn Phong Bất Giác, dường như đang chờ đợi một câu trả lời.
“Khà khà khà… Ha ha ha…” Phong Bất Giác lại bật cười với cái gương, sau đó học theo giọng điệu và âm điệu của đối phương, hát theo giai điệu lên xuống không rõ ràng: “Hét lên đi, ngâm nga nào, bóng tối vô cùng vô tận của địa ngục… Yêu tinh, quái vật và ác quỷ đang chờ ngươi đến… Xuống đi, xuống đi, con người ơi, mau xuống đi nào.”
Sau khi nghe đoạn ca dao, khuôn mặt trong gương ngược lại lộ ra vẻ mặt không biết phải làm gì.
“Sao? Vẫn muốn nghe tiếp à?” Phong Bất Giác lại nói: “Xuống đi, xuống đi, bóng tối vô cùng vô tận của địa ngục… Lửa thiêu, dìm nước, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng chẳng xong… Con người à… Mau rơi xuống đây đi… Rơi xuống tầng dưới cùng của địa ngục, nghe đây… Những người chết bắt đầu ngâm nga hát, trong bể máu, giữa biển lửa, giữa núi kim châm…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Đủ rồi.” Khuôn mặt trong gương ngắt lời.
Phong Bất Giác hừ lạnh một tiếng, rồi dừng lại, điềm tĩnh nói: “Hồi chín tuổi, ta đã đọc “Những khúc hát ru từ địa ngục*”, lúc đó ta còn quá non nớt, nên đã buồn bực mất ba ngày.” Anh dừng một lát: “Đối với ký ức đó, ta vốn đã quên từ lâu, nhưng ấn tượng về nỗi sợ hãi thì vẫn còn. Ngươi dùng cách này khơi gợi sự sợ hãi của ta, đúng là kế hoạch không tồi, đáng tiếc…” Anh lắc đầu ra vẻ bất lực: “Ta của bây giờ, dưới sự dẫn dắt của ngươi, đành phải nhớ lại rõ ràng khung cảnh và lời thoại trong bộ truyện tranh đó.
(*) Những khúc hát ru từ địa ngục (Lullabies from Hell) : Là tên một bộ truyện tranh của tác giả Nhật Bản Hideshi Hino.
Nghe xong, khuôn mặt trong gương bắt đầu thay đổi, hắn trở thành hình tượng một người đàn ông trung niên người châu Âu, đầu trọc, không có râu, lông mày thì lại rất dài. Mà điểm kỳ dị nhất trên khuôn mặt này nằm ở làn da của hắn, nó có màu xanh trắng, giống như ngâm trong formalin rất lâu rồi…
“Được rồi, ngươi không cần nói tiếp nữa.” Giọng nói của khuôn mặt kia cũng thay đổi: “Ngươi đã thông qua thử thách thứ hai.”
“Thứ hai?” Phong Bất Giác hỏi: “Chữ cái trên rèm tắm coi như là thử thách thứ nhất sao?”
“Đúng vậy.” Đối phương đáp lại, “Trong ba bài kiểm tra “Trí”, Dũng”, Nhân”, ngươi đã…”
“WOWWOWOW… Chờ đã chờ đã….” Phong Bất Giác ngắt lời đối phương: “Ta còn chưa hỏi xong mà, ngươi đừng tự tiện triển khai thiết lập.” Anh nói với giọng cương quyết: “Ít ra ngươi phải trả lời ta một câu hỏi. Ta có thể bật đèn rồi chứ?”
Khuôn mặt trong gương đáp: “Ừm… Có thể.”
Phong Bất Giác sờ bên cạnh cửa, bật công tắc đèn, sau đó lại về trước gương, hỏi: “Được thôi, xin hỏi ngươi là ai? Sato?”
“Hả?” Khuôn mặt trong gương lại bị hỏi đến mức ngu luôn, “Sato là ai?”
“Người ngoài hành tinh Sato.” Phong Bất Giác nói với giọng như lẽ dĩ nhiên: “Người chỉ huy chiến đội khủng long (Power Ranger), khuôn mặt ở trong cột thủy tinh.” Anh nói liền ba câu ngắn, đối phương vẫn tỏ vẻ chẳng hiểu gì hết cả.
“Ồ… Ta không biết người ngươi nói đến là…” Khuôn mặt kia ấp a ấp úng trả lời.
“Vậy thì bỏ đi.” Phong Bất Giác lại ngắt lời một cách rất bất lịch sự: “Không xem qua cũng tốt, bài hát chủ đề đó cực kỳ tẩy não, nghe rồi rất khó xóa nó ra khỏi đầu.”
“Cái đó… Ta là trợ lý của “ông chủ”, Ma Gương.” Ma Gương không biết tiếp lời của Phong Bất Giác như thế nào, đành thủ kéo cuộc nói chuyện về chủ đề chính.
“Ồ, hóa ra bản thể của ngươi là khuôn mặt trong gương, chứ không phải bản thân chiếc gương.” Phong Bất Giác nói.
“Cũng có thể nói như vậy…”
“Nói… Ngươi có quan hệ gì với Tàng Kính Nhân* (Một trong ba thủ lĩnh của Kim quang bố đại hí**)?”
(*) Tàng Kính Nhân (người náu mình trong gương): Đại tướng của Miêu cương, được người dân Miêu cương mệnh danh là “Chiến thần Miêu cương”, song đồng thời cũng là “Đầu sỏ vạn ác” đối với người dân Trung nguyên.
(**) Kim Quang Bố Đại Hí là seri phim truyền hình dài tập cách tân từ nghệ thuật kịch rối 布袋戲 “bố đại hí” truyền thống của Đài Loan do Hoàng Tuấn Hùng, Tây Khanh, Hoàng Phượng Nghi (con gái đầu) cùng Hoàng Lập Cương (con trai) hợp tác kinh doanh.
“Tàng Kính Nhân lại là ai…”
“Ngươi có thể đọc được ký ức của ta, nhưng lại không biết Chiến đội khủng long và Tàng Kính Nhân?” Phong Bất Giác đột nhiên lên tiếng.
Hóa ra, mấy câu nói mò nhìn có vẻ không có giới hạn của anh, toàn bộ là do thám.
Ma Gương đáp: “Thứ ta nhìn thấy chỉ là một vài mảnh cực kỳ có hạn, không thể nhìn thấy toàn bộ ký ức của ngươi
“Ừm… Được rồi.” Phong Bất Giác lấy được đáp án mình cần, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, cười nói: “Bây giờ, ngươi có thể nói thử thách thứ ba rồi.”