Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 312: Xâm nhập tế bào não (19)
“Thật ra ba người phụ nữ này không hề thông minh, ngươi chỉ cần tùy tiện nói dối vài câu, tâng bốc chúng một chút là có thể qua cửa rồi.” Ma Gương nói.
“Ta thấy phiền nhất là dỗ phụ nữ.” Phong Bất Giác nói: “Huống hồ đây lại là mấy nhân vật mà ta chán ghét từ tận đáy lòng, ta càng không thể nói ra những lời dễ nghe được.”
“Chỉ vì lý do này, ngươi không tiếc mạo hiểm tính mạng?” Ma Gương hỏi.
“Ta không giống ngươi.” Phong Bất Giác nói: “Ta biết, khi ngươi đối mặt với uy hiếp, lời nói dối nào cũng nói ra được.” Anh vừa nói vừa rút ra chiếc cờ lê ống, giơ cao về phía tấm gương: “Nói! Người đẹp trai nhất trên đời này là ai?”
Khóe miệng Ma Gương co giật: “Ta nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó…”
“Ngươi dám nói không phải ta?” Phong Bất Giác trừng mắt dọa dẫm.
“Trước hết, sự dọa dẫm của ngươi chẳng có ý nghĩa gì, cho dù ngươi đập vỡ tấm gương này, cũng sẽ chẳng gây tổn hại gì đến bản thân ta.” Ma Gương nói: “Kế đến, năm đó đúng là hoàng hậu từng dọa dẫm ta… Nhưng ít nhất bà ta là người phụ nữ đẹp thứ hai trên đời. Còn ngươi…”
“Ờ… Ta vốn là thứ nhất, đâu cần uy hiếp ngươi nhỉ.” Phong Bất Giác sờ cằm trầm ngâm nói.
“Hiểu lầm giữa chúng ta hình như càng lúc càng sâu rồi…” Ma Gương đã toát mồ hôi lạnh.
“Được rồi, ta đùa thôi.” Phong Bất Giác cười nói, “Haiz… Ngươi thật thiếu óc hài hước.”
“Rõ ràng là óc hài hước của người quá thiếu giới hạn thì có…”
Phong Bất Giác nhún vai: “Chuyện này sao cũng được… Nói xem, bây giờ xem như ta đã qua được thử thách rồi đúng không?”
“Hiển nhiên là không…” Ma Gương đáp.
“Thế nên?” Phong Bất Giác lại ném ra một câu hỏi lấp lửng nước đôi, đây cũng là kỹ xảo anh thường dùng để nói chuyện với NPC.
“Có điều, dù sao ngươi cũng đã qua được thử thách ‘Trí’ và ‘Dũng’, cho nên vẫn có thể nhận được phần thưởng nhất định.” Ma Gương nói.
“Phần thưởng gì?” Phong Bất Giác hỏi.
“Ngươi có thể hỏi ta hai câu.” Ma Gương đáp.
Lúc này, gợi ý của hệ thống lập tức vang lên: [Nội dung câu hỏi phải liên quan đến phó bản, nếu không sẽ xem như bỏ qua]
“Để ta nghĩ xem…” Phong Bất Giác vừa nói vừa khoanh hai tay ôm ngực, nhíu mày, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng tắm.
Ma Gương cũng không thúc giục anh, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Suy nghĩ nội dung câu hỏi vậy mà lại tốn hết mười phút của Phong Bất Giác. Anh đắn đo hết lần này đến lần khác rồi mới ra quyết định.
“Ta nghĩ xong rồi.” Trước khi trả lời chiếc gương, Phong Bất Giác mở miệng nói: “Câu hỏi đầu tiên của ta là… ‘Tầng kiểm tra’ và ‘nơi này’, đâu mới là thế giới hiện thực?”
“Hiện thực” trong câu hỏi này của anh đương nhiên là chỉ hiện thực trong thế giới phó bản, không liên quan gì đến thế giới bên ngoài “Khu vui chơi đáng sợ”.
“Đều không phải.” Ma Gương đưa ra câu trả lời như thế.
“Ồ?” Câu trả lời này lại vượt ra ngoài dự đoán của Phong Bất Giác. Suy luận ban đầu của anh là không gian ký ức này mới là thế giới thực tế xảy ra của phó bản. Còn tầng kiểm tra chỉ là thế giới tinh thần của nhân vật “ông chủ”.
Nhưng sau khi nhận được câu trả lời thật sự, Phong Bất Giác suy nghĩ lại từ đầu một lượt, anh đã hiểu ra: “Cũng đúng… Ta có thể mang đồ vật ở không gian tầng kiểm tra đến không gian này, cũng có thể chứng minh điểm này.”
“Câu hỏi thứ hai của ngươi, có phải là… ‘Vật chủ tinh thần của hai không gian này lần lượt là ai’?” Ma Gương dựa trên câu hỏi đầu tiên của Phong Bất Giác, đưa ra giả thiết này.
Nhưng Phong Bất Giác lắc đầu, “Hỏi thẳng chuyện này, cũng khó tránh quá nhàm chán rồi…”
“Vậy câu hỏi thứ hai của ngươi là…?” Ma Gương lại nói.
“Thật ra ta không còn gì để hỏi nữa rồi, chuyện tiếp theo để ta tự mình tháo gỡ thì thú vị hơn. Có điều…” Phong Bất Giác nói: “Tạm thời hỏi một câu không quan trọng lắm nhưng lại khiến ta thấy hứng thú vậy.” Anh ngừng lại một lát rồi nói: “Rốt cuộc ‘ông chủ’ là ai?”
“Ta chỉ có thể cho ngươi biết tên của hắn.” Trên gương mặt nhợt nhạt của Ma Gương thoáng lộ ra vẻ khó xử.
“Vậy là đủ rồi.” Phong Bất Giác nói.
“James Moriarty*.” Ma Gương nói.
(*) James Moriarty: Giáo sư James Moriarty là nhân vật phản diện trong bộ truyện trinh thám nổi tiếng của nhà văn Arthur Conan Doyle. Ông nổi tiếng bởi sự thông minh và là người giật dây phần lớn tội ác ở Anh quốc. Ông được mệnh danh là Napoléon trong giới tội phạm nhờ vào tài năng tổ chức và thao túng tội ác của mình.
“Ha…” Phong Bất Giác nhướng mày. Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Ồ… Thì ra là giáo sư…”
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, du khách tới từ thế giới khác.” Ma Gương giống như định bỏ đi, “Nếu như ngươi có thể thoát khỏi đây, trở về tầng kiểm tra, thì sẽ có thể gặp giáo sư.” Sau khi Phong Bất Giác biết được thân phận của ông chủ, cách gọi của Ma Gương đối với Moriarty cũng thay đổi theo, “Vậy… Tạm biệt nhé.”
Dứt lời, gương mặt của Ma Gương trong gương dần mờ đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Vài giây sau, mặt gương chợt lóe lên, trở về thành chiếc gương bình thường, Phong Bất Giác lại lần nữa nhìn thấy gương mặt mình trong gương.
“Hừm… Con đường nối lên tầng thứ bảy là ‘thác nước*’, là ý này à…” Phong Bất Giác lẩm bẩm: “Hay là mình nghĩ nhiều rồi nhỉ…”
(*) James Moriarty và thác nước đều là những nhân vật địa điểm xuất hiện trong bộ truyện ngắn “Vấn đề cuối cùng” của nhà văn Conan Doyle. Thác nước ở đây ý chỉ thác nước Reichenbach, nơi Moriarty rơi xuống chết.
Anh trầm ngâm đi ra khỏi phòng tắm, theo thói quen đi đến một đầu phòng khách, lần mò tìm được công tắc đèn điện.
Đèn được bật lên, trước mắt là khung cảnh quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, đến cả khay cát mèo và chén của Arthas cũng nằm ở vị trí trong trí nhớ. Có điều con mèo hoàn toàn không để chủ nhân vào mắt kia lại không được mô phỏng ra.
“Ừm… Không mở được sao?” Phong Bất Giác thử mở cửa, nhưng lần này hệ thống cho anh một câu gợi ý kinh điển vô cùng dứt khoát: [Không mở được]
Thế là, dựa vào sở trường chơi trò giải đố trước nay, Phong Bất Giác đã tiến hành lục soát thảm trải sàn “nhà” mình.
Sau khi uống SCP-500, trạng thái của anh Giác không còn bất cứ bất thường nào nữa, có điều giá trị Hp vẫn chỉ còn không tới 30%. Nghĩ đến vừa rồi đã uống thuốc bổ sung, nên anh không vội bổ sung máu nữa. Vì hiệu quả giảm dần của bình máu, khoảng cách thời gian càng ngắn thì càng rõ rệt. Dưới tiền đề không có giới hạn thời gian và nguy hiểm, vẫn nên để máu tự phục hồi thì tốt hơn.
“Ha! Hay thật, một mảng đen kịt.” Phong Bất Giác kéo mở rèm cửa sổ, phát hiện bóng tối bên ngoài đậm như mực, cửa sổ cũng không thể mở ra, “Thế này lại đỡ mất công, khu vực cần kiểm tra chỉ giới hạn trong phòng.”
Anh đã nghĩ ra kế hoạch, dưới điều kiện đèn đang mở, tìm kiếm một lượt khắp phạm vi phòng khách đến nhà bếp (nhà bếp và phòng khách nhà anh liền nhau), sau đó tắt đèn, tìm lại một lượt. Giải quyết xong bên ngoài sẽ lại dùng cách tương tự kiểm tra phòng ngủ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lần này, việc tìm kiếm của anh rất nhanh đã có thu hoạch. Thế nhưng không phải là manh mối thúc đẩy tình tiết, mà là một tấm thẻ kỹ năng.
[Tên: Nam Đẩu phi long quyền*]
(*) Một chiêu thức trong Bắc Đẩu thần quyền
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Chiến đấu]
[Hiệu quả: Dùng hai tay đánh liên hoàn tốc độ cao, phá hủy mục tiêu (thời gian CD là 30 phút)]
[Tiêu hao: 800 giá trị thể năng]
[Điều kiện học tập: Sở trường Chiến đấu C]
[Ghi chú: Một trong những tuyệt kỹ của thánh quyền Nam Đẩu, khi tấn công có thể làm rối loạn hơi thở của đối thủ, đồng thời phân giải năng lực phòng ngự bộ phận của đối thủ, tạo thành sự hủy diệt thân xác dạng sụp đổ.]
Nơi tìm thấy tấm thẻ này rất tinh tế, nó được giấu bên trong buồng game…
“Ha! Ha ha ha ha ha…” Phong Bất Giác hớn hở ra mặt, ha ha cười lớn, “Cuối cùng cũng lấy được một kỹ năng mạnh mẽ đáng tin cậy, ha ha…”
Suốt thời gian dài, thứ mà Phong Bất Giác theo đuổi, hay có thể nói là thứ mà anh vẫn luôn thiếu, chính là “sát chiêu”.
Từ lúc chơi “Khu vui chơi đáng sợ” đến nay, kỹ năng chủ động mà anh lấy được quả thật cũng khá nhiều. Có loại kỹ năng khống chế có thể nói là nghịch thiên như [Cẳng chân của cậu bé nghịch ngợm], cũng có loại kỹ năng siêu mạnh [Sóng rồng đen của Tà vương Viêm Sát], nhưng những kỹ năng này đều có giới hạn số lần sử dụng, dùng xong sẽ nói tạm biệt với anh.
Những kỹ năng khác duy trì lâu dài như [Thuật linh thức tụ thân], [Đấu ma giáng lâm], tuy rất có ích, cũng rất mạnh, nhưng đều thuộc loại hình làm tăng cường tố chất vốn có của bản thân. Hơn nữa tiêu hao hay giá phải trả đều không nhỏ.
Còn năng lực vừa được đổi tên [Xem chiêu], càng là cái không nhắc đến cũng được…
Mà hôm nay, cuối cùng Phong Bất Giác đã được toại nguyện, lấy được một sát chiêu đúng nghĩa.
[Nam Đẩu phi long quyền] này là một kỹ năng chủ động cho dù là về uy lực, tiêu hao, thời gian CD hay hình thức phát động, toàn bộ đều có thể nói là phù hợp quy củ của kỹ năng chủ động. Sự vui mừng của Phong Bất Giác cũng là điều có thể hiểu được.
Anh không chút do dự học kỹ năng này, dù sao thì loại kỹ năng này cũng là thứ không thể nghĩ đến chuyện đem bán. Nếu như tặng cho người khác… Phía Địa Ngục Tiền Tuyến, hiện tại ngoài Tự Vũ ra, cũng chỉ có sở trường Chiến đấu của anh Giác là đã đạt đến cấp C. Mà Tự Vũ quen dùng kiếm dài, loại chiêu phát động tay không này cho cô cũng không thích hợp, bản thân cô cũng chưa chắc sẽ cần.
Vì thế, Phong Bất Giác cũng không tìm được lý do để giữ kỹ năng này lại.
Học xong thẻ kỹ năng, anh đã bình phục phần nào tâm trạng có hơi kích động, lại tiến hành lục soát lần nữa.
Nói thật thì, loại cảm giác này rất kỳ lạ. Dù sao thì ngôi nhà này cũng là nhà của chính anh.
Tuy rằng Phong Bất Giác thuê nhà, nhưng cũng đã ở nơi này nhiều năm rồi. Từ sau khi bố mẹ mất, anh vẫn luôn sống ở đây. Trên đời này, có lẽ chẳng có ai lại đi “lục soát” nhà mình.
Trong cuộc sống thường ngày, có lẽ sẽ có lúc chúng ta không tìm được thứ gì đó, lúc này thường sẽ đi hỏi người nhà ở cùng với mình trước. Còn nếu như ở một mình, vậy thì chỉ có thể tự mình nhớ lại, nếu như không nhớ ra, mới bắt đầu “tìm kiếm” khắp nơi vô định.
Nhưng “tìm kiếm” và “lục soát” là hai khái niệm khác nhau.
Cái gì gọi là lục soát? Lục soát không phải là tìm kiếm thứ gì đó cụ thể, mà là tìm ra tất cả những thứ có thể có giá trị. Nói trắng ra cũng chẳng khác xét nhà là bao. Nhưng ai lại đi xét nhà của mình chứ?
Mà sau khi nhà mình biến thành một cảnh trong game, khi tiến hành lục soát, có lẽ còn khó khăn hơn so với tìm kiếm một nơi xa lạ.
Vì trong cuộc sống thường ngày, có rất nhiều thứ sẽ thường xuất hiện trước mắt chúng ta, mà bản năng lọc thông tin của não người rất có tể sẽ tự động khiến chúng ta sao nhãng sự tồn tại của những thứ này.
Rất nhanh, Phong Bất Giác đã chú ý đến vấn đề này, “Xem ra sẽ tốn nhiều thời gian và tinh lực hơn so với tưởng tượng đây… Phải đặc biệt thay đổi mạch suy nghĩ, xem nơi này như một nơi xa lạ mới được…”