Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 313: Xâm nhập tế bào não (20)
Sau khi thay đổi góc nhìn của mình, chẳng mấy chốc Phong Bất Giác đã tìm được nơi manh mối ẩn giấu đầu tiên – Màng dán bảo hộ trên chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng.
Anh ghé sát đến quan sát kĩ lưỡng màn hình tivi, mới phát hiện trên màng có nhiều chỗ dấu vết khác thường. Anh lập tức kéo lớp màng này xuống khỏi mặt ngoài tivi, giơ lên xem xét dưới ánh đèn, nhưng vẫn không hiểu thông tin trên đó có ý nghĩa gì.
“Bản thân màng dán là thứ trong suốt, những chỗ lồi lõm trên dấu vết cũng không rõ ràng…” Anh rất hào hứng suy nghĩ, vài giây sau đã nghĩ ra một cách.
Phong Bất Giác nhanh chóng đến nhà bếp, lấy chiếc máy hút bụi từ trong tủ ra. Mở máy ra xem xét, túi đựng bụi bên trong đang ở trạng thái đầy một nửa. Lúc này anh cảm thấy đã có hy vọng, lập tức cầm màng dán sang, trải phẳng ra, rồi lại vẩy hết bụi lên tấm màng.
Quả nhiên, dưới sự che phủ của bụi, một vài chữ cái đã hiện ra.
“Ha… Nhớ lại lúc nhỏ chơi vẽ tranh cát.” Phong Bất Giác vừa nói vừa phủi phủi bụi trên tay, sau đó nhìn mấy chữ cái kia nói: “m, v, e, m, j… u, n.”
Gợi ý trên màng dán chính là bảy chữ cái tiếng Anh này. Chữ cái được xếp hàng ngang đơn giản, ngoại trừ giữa chữ j và u có một khoảng cách ra, khoảng cách giữa những chữ cái còn lại đều bằng nhau.
“Bảy chữ cái, nghĩa là gì nhỉ?” Phong Bất Giác lẩm bẩm: “Chữ cái đầu tiên trong tên tiếng Anh của Anh em Hồ Lô*?” Anh khẽ nói đùa một câu, nhưng câu này lại mang đến linh cảm cho anh.
(*)Anh em Hồ Lô: là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc năm 1987 được sản xuất bởi hãng Shanghai Animation Film Studio. Phim còn có tên gọi khác là Bảy anh em Hồ lô. Ở Trung Quốc tên gọi được phổ biến là Hồ lô biến.
“Ấy? Lẽ nào…” Phong Bất Giác lại lướt mắt qua những chữ cái ấy lần nữa, nụ cười lập tức hiện lên trên khóe miệng anh: “Ha… Là tám hành tinh lớn.”
Thật ra, tri thức thiên văn học của anh Giác rất bình thường… Nhưng vô cùng may mắn là, ít nhất anh biết thứ tự sắp xếp của tám hành tinh lớn, cùng với cách đánh vần tiếng Anh của sáu hành tinh trong đó (cách đánh vần cụ thể của sao Thiên Vương và sao Hải Vương anh không rõ, nhưng anh vẫn có ấn tượng với chữ cái đầu của hai từ này).
Sau khi nghĩ đến giả thuyết này, anh nhanh chóng đi đến trước kệ sách ở phòng khách, rút ra một quyển sách về kiến thức thiên văn học.
Kệ sách của Phong Bất Giác cũng giống như não của anh, rất có quy luật. Sách được phân loại vào các nơi dựa theo cấp bậc ưu tiên như chữ cái, thể loại, năm… anh muốn tìm tài liệu về phương diện nào thì sẽ có thể lập tức tìm được sách liên quan.
Có thể có người sẽ hỏi, giờ đã là năm 2055 rồi, có chuyện gì không thể trực tiếp tìm trên mạng sao?
Đương nhiên, bình thường Phong Bất Giác cũng sẽ lên mạng tra cứu rất nhiều thứ, nhưng anh tin chắc internet không phải là thứ vạn năng. Con người không thể nhập hết tất cả thông tin trên đời này vào máy tính, càng không thể đảm bảo thông tin nhập vào đều có thể tìm được trên mạng. Huống hồ, rất nhiều nội dung của sách giáo khoa, sách tham khảo hoặc sách hướng dẫn đầy đủ và chính xác hơn nhiều so với “Baike” trên trang web công cộng.
Ngoài ra, vấn đề quan trọng nhất là… Vừa rồi Phong Bất Giác đã xác nhận, hiện tại máy tính, khoang game, điện thoại, máy fax trong nhà này đều không có tác dụng… Tivi vậy mà vẫn có thể mở được, nhưng hoàn toàn không thu được tín hiệu, trong ổ cứng cũng không có bất kỳ video gì.
“Dựa theo khoảng cách với mặt trời, thứ tự sắp xếp là… Sao Thủy Mercury, sao Kim Venus, Trái Đất Earth, sao Hỏa Mars, sao Mộc Jupiter, sao Thổ Saturn, sao Thiên Vương Uranus, và sao Hải Vương.” Phong Bất Giác lật sách nói: “Bảy chữ cái trên tấm màng lần lượt ứng với năm hành tinh đầu và hai hành tinh sau, còn khoảng trống kia chắc hẳn chính là sao Thổ.” Anh đặt sách xuống, ngẩng đầu nói: “Chữ cái còn thiếu là s sao…”
Anh cầm màng dán lên, tạm thời đặt lên mặt bàn nhà bếp, tiện tay lấy một cái bát từ trong tủ bát ra đè lên nó, “Hay là đang gợi ý cho mình… Chữ ‘Thổ’? Hay là ám chỉ thứ bảy (Saturn là từ gốc của Saturday)?”
Tuy rằng đã tìm ra được đáp án, nhưng gợi ý này rốt cuộc chỉ cái gì, rất khó nói…
“Vậy thì… Rất rõ ràng, manh mối không chỉ có cái này.” Phong Bất Giác một tay chống cằm nói: “Đáp án này chỉ là một mảnh trong cả bức ghép hình mà thôi.”
Việc lục soát lại được tiến hành lần nữa, lại mười phút trôi qua.
Lần này, anh đã phát hiện bất thường phía sau chiếc đồng hồ treo trên tường.
Đó là một chiếc đồng hồ treo tường nhỏ màu xanh lam, hình tròn, đồng hồ mặt phẳng, kim đồng hồ và con số bên trong đều màu trắng, được làm từ nhựa. Nhìn vào thì chỉ là đồ rẻ tiền chưa đến hai mươi tệ đã có thể mua được.
Mặt trái của chiếc đồng hồ treo tường có màu đen, thiết kế cũng rất đơn giản. Phía sau “mười hai giờ” có một chỗ hở hình chữ 凸, dùng để treo lên. Bên dưới, phần chính giữa là một rãnh để pin, là loại đến nắp đậy cũng không có, bên trong lắp một viên pin AA. Ở ngay cạnh rãnh để pin có một bánh răng nhựa hình tròn, hay có thể nói là đĩa ma sát dẫn động. Cái này dùng để chỉnh thời gian, trực tiếp nối liền với kim phút.
Lúc này, điểm bất thường mà Phong Bất Giác phát hiện chính là… Khi quay đĩa ma sát dẫn động ở phía sau đồng hồ, cái chuyển động không phải là kim phút, mà là kim giờ.
Nói thật thì, người có thể phát hiện ra manh mối này phải buồn chán cỡ nào… Đám người chơi Zelda* không xem công lược vượt map chẳng qua cũng chỉ như này.
(*) The Legend of Zelda là một thương hiệu trò chơi video phiêu lưu hành động được tạo ra bởi các nhà thiết kế trò chơi Nhật Bản Shigeru Miyamoto và Takashi Tezuka.
“Gợi ý chính là “kim giờ” à?” Phong Bất Giác thì thầm: “Kim giờ… Kim giờ… Lý Thời Trân*? Bản thảo cương mục? Châu Kiệt Luân? Cô em đanh đá?” Suy nghĩ của anh trong vài giây đã đột phá đến chân trời.
(*) Lý Thời Trân, tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh, người Kỳ Châu. Ông là tác giả của cuốn Bản thảo cương mục hoàn thành năm 1578, viết về công dụng trong đông y của các loại thảo dược, dược liệu Trung Hoa.
“Ừm… Kim giờ, đại diện cho thời gian à? Time?” Suy nghĩ của anh từ một đống rối mù quay trở về, “Không đúng, nếu như muốn chỉ thời gian thì kim phút, kim giây cũng có thể mà. Cách để khiến mình nhận thấy bất thường có rất nhiều, ví dụ như làm ngược hướng đĩa ma sát dẫn động chẳng hạn.” Anh lại xem xét chiếc đồng hồ: “Là chỉ “giờ đồng hồ” sao? Hour?”
Phong Bất Giác đặt chiếc đồng hồ lên bàn trà trước ghế sofa, “Giả sử manh mối này là chỉ giờ đồng hồ hoặc giờ, vậy manh mối trên màng dán chính là thứ bảy nhỉ?” Anh trầm ngâm nói: “Chậc… Thú vị.”
Sau khi manh mối thứ hai xuất hiện, tình hình vẫn không sáng tỏ, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng phức tạp.
Phong Bất Giác tiếp tục lục soát trong phòng khách, lần này anh lật cả ghế sofa lên, đồng thời di chuyển vị trí của rất nhiều đồ gia dụng, còn mở tủ, kéo ngăn kéo, dọn trống tủ lạnh, thậm chí tháo dỡ rất nhiều vật dụng thường ngày, nhưng vẫn không hề có thu hoạch gì.
“Ấy?” Khi Phong Bất Giác đi đến cạnh chỗ cát mèo, đột nhiên nói: “Vừa nãy sao mình lại dùng bụi mà không dùng cát mèo chứ…”
Hóa ra không phải anh đã có cách gì, chỉ là nghĩ đến mình cũng có thể dùng cát mèo để giải câu đố màng dán.
“Cứ lục soát cả cái này luôn vậy.” Anh nhấc khay cát mèo giả lên, đổ những thứ bên trong xuống sàn nhà, nhưng bên trong cũng chỉ có một lớp cát mèo mỏng mà thôi.
“À há!” Phong Bất Giác đang chuẩn bị đặt chiếc khay xuống rồi đi chỗ khác, lại nhìn thấy gợi ý ở đế khay.
Ở đó có khắc hai nhóm chữ số: 599602.
“Ok, cái này có ý nghĩa gì đây…” Phong Bất Giác ngồi xổm xuống đó nói: “602 hình như cũng có thể liên quan đến thời gian, nhưng 599 thì khá gượng ép. Mã vùng? Số điện thoại? Số chứng minh nhân dân? Mã số SCP?” Suy nghĩ của anh xoay chuyển rất nhanh, muốn tìm ra thứ mà những chữ số này đại diện.
“Khoan đã…” Trong mắt Phong Bất Giác chợt lóe lên gì đó, anh gần như nhảy cẫng lên, miệng gấp rút lẩm bẩm: “Đây chắc là số trang… Trang 599 đến 602.”
Anh chạy đến trước kệ sách, ánh mắt lướt rất nhanh trên kệ, trong vòng hai phút, chỉ nhờ quan sát độ dày, anh đã lọc ra được những quyển sách chưa đến 500 trang.
“Ha… Mình cũng ngốc thật.” Phong Bất Giác giơ tay phải lên khẽ cốc đầu mình: “Đáp án trên màng dán chính là “s”, mà gợi ý trên đồng hồ cũng vậy, đáp án chỉ là một chữ cái mà thôi…” Anh nhanh chóng ném ánh mắt hướng về một bên của kệ sách. Ở đó đều là sách có chữ cái đầu là s hoặc h.
“Trên kệ sách 90% đều là sách tiếng Trung, gác qua một bên những quyển không đủ số trang, có thể tìm theo chữ cái bính âm đầu tiên của từ đầu tiên trong tựa sách. Nhưng cũng không loại trừ khả năng gợi ý ám chỉ chữ cái đầu tiên của tựa sách sau khi đã dịch sang tiếng Anh…” Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Phong Bất Giác chợt hiện lên tên một quyển sách.
“Hừm… Ha ha… Ha ha ha…” Anh bật cười ngây dại, ánh mắt đang chuyển động không ngừng cũng dừng lại.
Mười mấy giây sau, anh vươn tay rút ra một quyển sách rất dày từ một chỗ nào đó trên giá sách, rồi cầm quyển sách ấy đến phòng khách, cũng đặt lên bàn trà.
Sau đó, Phong Bất Giác trở lại nhà bếp, nhìn tấm màng dán dính đầy bụi kia, tiện tay cầm lên, ném vào thùng rác. Tiếp theo đó, anh lại lấy từ tủ chén ra một chiếc ấm nước bằng hợp kim nhôm, mở vòi rót nước máy và đặt lên bếp gas, bắt đầu đun nước sôi…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ừm… Cần khoảng năm đến mười phút mới sôi được.” Phong Bất Giác lại nhìn lướt qua phòng khách hỗn độn một lượt: “Đáp án mà ba manh mối này ám chỉ mình đã tìm được rồi, câu đố trong phòng khách xem như đã giải xong.” Anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, nói: “Bây giờ tranh thủ mấy phút này vào trong xem thử thôi.”
Sau khi ra quyết định, Phong Bất Giác đi lấy cây lau nhà trong nhà trước, sau đó đi đến trước cửa phòng ngủ, thử vặn nắm đấm cửa. Không có vấn đề gì, có thể mở được.
Anh cực kỳ cẩn thận đẩy cửa hé ra một khe hở. Đèn trong phòng ngủ cũng đang sáng. Anh luồn cây lau nhà vào, dò xét khắp trên dưới trái phải giống như dò mìn, xác định không có vấn đề gì… Lúc này mới đẩy cửa mở ra.
Nhưng sau khi đẩy mở cửa, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, trong đầu anh lập tức nhớ lại một câu “Chắc chắn là cách mở của mình không đúng.”
“Hi” Người đẹp lẳng lơ dùng giọng õng ẹo chào hỏi anh Giác.
Cô gái này nằm nghiêng mình trên giường của Phong Bất Giác, trên người chỉ mặc quần áo “rất đơn giản”. Dưới lớp áo ngủ bằng voan mỏng trong suốt, áo lót màu tím hiện rõ ràng. Bộ ngực căng tròn cao vút cũng như ẩn như hiện, bờ vai gợi cảm, vòng eo nhỏ nhắn cùng với cặp đùi thon dài trắng như tuyết, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Mái tóc dài của cô ta uốn lượn như sóng, xõa ở sau đầu, rũ xuống đến đầu gối của Phong Bất Giác. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiển nhiên không cần phải nói, đôi mắt chết người nhất kia lúng liếng như nước mùa thu, quyến rũ không tả nổi.
“Cái game này đúng là ngày càng ‘hấp dẫn’.” Phong Bất Giác vẻ mặt nghiêm trọng mỉa mai một câu.
“Anh đẹp trai, có việc gì à?” Người đẹp hỏi.
“Có thể có… Tùy yêu cầu của cô thôi.” Phong Bất Giác vô sỉ đáp lại.
“Anh có việc gì, sang đây nói.” Người đẹp vỗ vỗ mép giường: “Nào, ngồi đây.”
“À…” Phong Bất Giác dùng thời gian một phần tư giây đã nghĩ ra một cái cớ: “Tôi đang đun nước sôi…”
“Yo… Còn xấu hổ nữa.” Người đẹp nói.
“Không không không… Tôi là một người rất tùy tiện.” Phong Bất Giác nói: “Không đến gần cô chỉ xuất phát từ việc suy xét cho an toàn của chính mình.”
“Sao? Sợ tôi ăn anh à?” Khi người đẹp nói chuyện, đôi môi khẽ cong, nhướng mày dựng thẳng, còn thò đầu lưỡi ra liếm liếm môi. Có thể nói là cực kỳ mời gọi.
“Đúng vậy.” Phong Bất Giác gật đầu nói: “Nếu không phải băn khoăn chuyện này, thì bây giờ tôi đã vứt bỏ lý trí, dè dặt và tự tôn, tiện tay đóng cửa lại rồi.”
“Anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?” Người đẹp lại nói, cô ta uốn éo thân thể mềm mại, cố gắng hết sức sáp lại gần mục tiêu.
“Tôi đang nói chuyện với cô, đồng thời đang nghĩ xem vì sao cô không trực tiếp phát động tấn công tôi.” Phong Bất Giác đáp, lúc anh nói xong câu này, đột nhiên nghĩ đến gì đó. “Ồ… Ra là vậy.”
Cũng không biết anh đã hiểu ra điều gì, trong lúc nói chuyện, anh đã nhấc chân đi vào phòng ngủ. Có điều anh vẫn không đến gần chiếc giường, chỉ đứng giữ một khoảng cách nhất định với người đẹp kia.
“Rốt cuộc cô là gì nhỉ…” Phong Bất Giác nheo đôi mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ đoán ra, hoặc là… Thử ra, chi bằng cô tự mình khai báo đi.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nét mặt của người đẹp khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh cô ta lại chuyển sang vẻ mặt tươi cười: “Anh đang nói gì vậy… Sao tôi nghe không…”
“Ôi… Phì!” Phong Bất Giác đã ngậm một ngụm nước bọt trong miệng, từ xa phun lên người đối phương.
Một giây sau, ngụm nước bọt ấy rơi trên đùi của người đẹp.
Trong phòng, chìm vào im lặng.
“Ừm… Xem ra không phải ma.” Phong Bất Giác thản nhiên nói một câu.
“Anh làm cái gì…” Trên mặt người đẹp đã là biểu cảm muốn giết người.
“Thử nghiệm.” Phong Bất Giác lại cầm chiếc điều khiển máy điều hòa và chiếc điều khiển tivi lên, đan chéo hai vật này với nhau thành hình chữ thập, chĩa về phía đối phương.
Lại là sự im lặng lúng túng…
“Cũng không phải ma cà rồng à…” Mươi mấy giấy sau, Phong Bất Giác bỏ “cây thánh giá” xuống, nói như thể có điều nghĩ ngợi.
“Nếu anh không có việc gì thì ra…” Người đẹp dường đã như muốn đuổi anh đi.
“Ra cái gì mà ra?” Phong Bất Giác ngắt lời: “Đây là phòng tôi.” Anh dừng lại một chút: “Nhưng đúng là tôi chuẩn bị ra ngoài một chút.” Anh lộ ra vẻ mặt xấu xa: “Trên kệ sách bên ngoài có mấy bản Kinh Thánh, khi tôi trở lại sẽ mang theo một quyển, nhân tiện mang theo một cây dao bạc.”
“Được rồi.” Người đẹp ngồi dậy, thở dài một hơi. “Succubus*.”
(*) Succubus là một loài quỷ chuyên quan hệ tình dục với đàn ông đang ngủ trong thần thoại Do Thái. Succubus thường hiện lên trong giấc mơ của các chàng trai với dạng một thiếu nữ xinh đẹp để quyến rũ và hiếp dâm đàn ông để lấy tinh trùng.
“Ô…” Phong Bất Giác nói: “Cô nói sớm cho rồi.” Anh vuốt đuôi một câu: “Tôi vừa đoán là ra cái này.”
“Vậy anh còn phun nước bọt vào tôi?”
“Sao chứ?” Phong Bất Giác cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nếu tôi cởi hết quần áo, nằm trên giường nhà cô, còn lả lơi đưa tình, cô có nhổ nước bọt vào tôi không?”
Là một con quái vật, đối phương thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.
Lúc này succubus đã hiện nguyên hình, da khắp người cô ta biến thành màu tím tái, hai bên trán xuất hiện sừng dê xoắn ốc. Sau lưng mọc ra một cặp cánh dơi, trên mông còn mọc ra một cái đuôi nhọn nho nhỏ. Cả quần áo trên người cô ta cũng biến đổi theo, thành một bộ áo da bó phần thân trên.
“Anh thả tôi đi, tôi hứa sẽ không làm hại anh.” Do thân phận đã bại lộ, succubus lật bài ngửa nói.
“Sau khi dụ giết thất bại, hơn nữa thân phận đã bị tôi vạch trần, lời của cô có đáng tin không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Vậy anh muốn thế nào?” Succubus hỏi.
“Cô có gì có thể nói cho tôi biết không?” Phong Bất Giác nói: “Hoặc là có thứ gì có thể cho tôi không?”
“Anh muốn gì?” Succubus lại lộ ra nụ cười tà mị.
“Dù sao thì cũng không muốn cơ thể của cô.” Phong Bất Giác đáp rất nghiêm túc.
“Hừ… Thật vô vị.” Succubus vươn tay về phía chỗ trước ngực của áo da, điềm nhiên như không lấy ra từ giữa hai bầu ngực mình một chiếc chìa khóa, giơ lên nói: “Anh muốn cái này chứ?”
“Ném qua đây.” Phong Bất Giác nói thẳng.
“Anh qua đây lấy.” Succubus đáp.
“Ha! Còn dùng cách này nữa à?” Phong Bất Giác cười lạnh: “Muốn tôi đi vào phạm vi “the heptagram*”? Nằm mơ giữa ban ngày.”
(*) The heptagram: ngôi sao được vẽ bằng bảy nét thẳng, xuất hiện trong cuốn sách “Chìa khóa của Solomon”.
“Tôi ném chìa khóa cho anh rồi, nếu anh đi luôn, chẳng phải tôi sẽ bị nhốt ở đây mãi sao?” Succubus hỏi lại.
“Nói thừa.” Phong Bất Giác đáp với giọng cứng rắn: “Lỡ như sau khi tôi qua đó, bị cô tấn công thì tính sao? Sau đó cô giết chết tôi, dùng não của tôi làm phân bón hoa, chẳng phải cứ chạy trốn cho rồi.”
“Nói thật thì, đối với loại đàn ông dùng ga trải giường ma pháp trận như anh tôi không có hứng thú…” Succubus vừa nói vừa vén tấm chăn dưới người lên.
Thì ra… Hoa văn ga trải giường của anh Giác quả thật đều là pháp trận được ghi chép trong “tn”*.
(*) Chìa khóa của Solomon, một trước tác thần học được viết vào thời Trung cổ, bao gồm tất cả những nghi thức và ma pháp để triệu hồi khống chế ác quỷ và thiên thần.
Món đồ này, không thể không nhắc một chút, là một lịch sử đen tối…
Người trẻ tuổi ở giữa thế kỷ hai mươi mốt đều rất thích thể hiện cá tính, nào là nhạc chuông điện thoại, avatar trên mạng, hoa văn trên áo phông… thiết kế của người khác không còn thỏa mãn họ nữa. Thế là, đủ loại ngành nghề liên quan đến DIY được dịp nảy sinh.
Tấm ga trải giường này của Phong Bất Giác chính là một sản phẩm như thế…
Quá trình ra đời của nó cũng rất đơn giản, hôm ấy Phong Bất Giác chạy đến một cửa tiệm DIY, mua một tấm ga trải giường màu trắng, sau đó ông chủ hỏi anh muốn in hoa văn gì lên đó?
Lúc nhân viên bán hàng trong tiệm đang mở hồ sơ tư liệu thực tế, chuẩn bị đưa cho khách lựa chọn, anh Giác đã vơ lấy một tờ giấy trắng, múa bút một hồi, vẽ ra một the heptagram (dạng kết hợp của Thất Tinh lớn và chiến thần Ngũ Tinh Solomon, bộ phận chính là một hình bảy góc, bên ngoài có thêm vòng tròn, bên trong lấy sao sáu cánh thay thế cho giày, các cạnh đều có thần chú bắt lính).
Đám người vây xem lúc đó rất kinh ngạc, nhân viên bán hàng tưởng anh là phần tử tà giáo, ông chủ thì mơ hồ cảm thấy anh Giác là người đến dỡ biển hiệu tiệm mình của tiệm săm đối diện bên đường.
Tóm lại… Trước ánh mắt phức tạp của một đám người, anh Giác đã đem tấm ga trải giường này về nhà.
“Bớt dong dài, nếu cô không định tấn công tôi, vì sao lại muốn tôi qua đó lấy?” Phong Bất Giác nói: “Mau ném qua đây, nếu không tôi ra ngoài làm một bồn nước thánh (chế tạo nước thánh rất đơn giản, chỉ cần nước thông thường, thông qua phương thức cầu khấn là có thể hoàn thành), cho vào súng nước đến tra tấn cô.”
Ánh mắt của succubus kinh ngạc nhìn Phong Bất Giác vài giây, sau đó thật sự ném chìa khóa cho anh, “Thôi được… Người đàn ông có sẵn súng nước trong nhà, tôi thật sự không có hứng thú.”