Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 314: Xâm nhập tế bào não (21)
Qua cuộc trò chuyện này, “thỏa thuận” giữa Phong Bất Giác và Succubus đã đi tới thống nhất chung. Lúc này, Succubus từ quái vật chuyển biến thành phe NPC, không còn ý đồ tấn công.
Có điều, sau khi nhận chìa khóa thì hệ thống không đưa ra bất cứ gợi ý nào đối với chuyện có nên thả Succubus, hoặc là do Phong Bất Giác tự lựa chọn.
“Ừm…” Phong Bất Giác quan sát chiếc chìa khóa trước, nhìn phần giới thiệu vật phẩm.
[Tên: Chìa khóa nguyền rủa]
[Loại hình: Liên quan tới cốt truyện]
[Tính năng: Người sở hữu sẽ bị xui xẻo đeo bám (Vật phẩm này không thể vứt, hủy bỏ hoặc giao dịch)]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Không]
[Ghi chú: Sau khi mở cánh cửa tương ứng, chìa khóa này sẽ biến mất.]
Vừa nhìn hiệu quả của thứ đồ chơi này, Phong Bất Giác liền nghĩ đến lời nhắn thứ hai: [Khi bạn nghĩ rằng bạn đã có được điều mà mình muốn, thì thật ra bạn đã mất nhiều thứ hơn]
“Haizzz… Hình như ta hiểu tại sao ngươi bị trói trên giường của ta rồi.” Phong Bất Giác lầm bầm một câu.
“Tôi chỉ là quá xui xẻo thôi.” Succubus nói: “Căn phòng của anh có chút xíu như vậy, sau khi tôi xuyên tường vào đây, mới bay về phía trước một mét là đã ở trên chiếc giường. Ai ngờ… Lại có người dùng trận pháp của Solomon để làm hoa văn cho ga trải giường đơn.”
Từ câu nói của cô ta xem ra, dường như cô ta không biết tính chất của “Chìa khóa nguyền rủa”.
Phong Bất Giác cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì anh hoàn toàn hiểu được lý do tại sao… Góc độ của nhân vật phó bản nhìn sự vật, khác với góc nhìn của “du khách từ thế giới khác” như anh.
Trong mắt Succubus, đây chỉ là một chiếc chìa khóa mà thôi, nếu như không có ai nói với cô ta thứ này sẽ đem lại sự xui xẻo cho người sở hữu, thì dĩ nhiên cô ta sẽ không biết.
Với góc nhìn của game thủ, thì có thể thông qua bảng chọn game, xem giới thiệu liên quan đến thứ đồ này một cách trực quan.
Đương nhiên, góc nhìn của game thủ cũng sẽ đem đến rắc rối tương ứng. Ví dụ, Succubus có thể giao chìa khóa ra, nhưng Phong Bất Giác không thể vứt đi hoặc giao dịch thứ đồ này…
“Tôi có thể hỏi chìa khóa này từ đâu mà có không?” Phong Bất Giác lại hỏi.
“Là ông chủ bảo tôi đưa thứ này cho anh.” Succubus trả lời.
“Hả?” Phong Bất Giác nghi hoặc nói: “Ông ta bảo cô đưa nó cho tôi, vậy tại sao cô không trực tiếp nói ra? Còn đợi sau khi mắc bẫy, rồi cố gắng âm mưu dụ giết tôi.”
“Ai nói tôi muốn giết anh?” Succubus vỗ thành giường, nhíu mày cười: “Vừa rồi tôi bảo anh qua đây, thì chắc chắn là muốn giết anh sao? Lẽ nào tôi không thể làm gì khác sao? Xong việc rồi đưa chìa khóa cho anh cũng được mà.”
Phong Bất Giác nghe vậy thì suy nghĩ lại từ đầu, xem ra câu nói này mới ứng với câu [Khi bạn nghĩ rằng bạn đã có được điều mà mình muốn, thì thật ra bạn đã mất nhiều thứ hơn]
Nhưng mà anh cũng biết rõ, “Khu vui chơi đáng sợ” sẽ không có yếu tố tình dục gì đó. Đoán chừng là lúc này chìa khóa đã ở trong tay anh, Succubus mới nói ra câu thoại này, giống như game thủ vốn có cơ hội lợi dụng. Thật ra vừa rồi nếu anh qua đó thật, chắc chắn sẽ bị tấn công, cũng có khả năng sẽ kích hoạt DEATH FLAG.
Loại mánh khóe này, Phong Bất Giác đã thấy nhiều khi chơi Console Game*. Một số Dark game** đều sử dụng mạnh khóe này… Trước khi kết thúc, hệ thống cho bạn một sự lựa chọn. Bạn chọn A, chơi đến cuối cùng sẽ là một kết thúc bẫy. Sau đó bạn load game, rồi chọn B, cứ nghĩ lần này có thể thấy kết cục thật sự rồi, kết quả phát hiện kết cục thật sự còn tệ hơn.
(*) Console Game là một loại hình game cầm tay có thể chơi độc lập cầm tay hoặc kết nối với máy tính, điểm khác với game online là console game không kết nối mạng và chủ yếu là game đối chiến.
(**) Dark game: chỉ những game có xu hướng phát triển cốt truyện u ám, buồn bã.
Điều này có thể so sánh với việc đặt một miếng bánh trước mặt bạn, để bạn lựa chọn ăn hay không ăn. Bạn muốn ăn, thì trúng độc mà chết. Bạn không ăn, thì người kia sẽ ăn miếng bánh, và còn quẹt miệng nói: “Ngon quá, tiếc là anh không ăn được.”
Vừa đúng lúc nước trong phòng bếp đã sôi, ấm nước phát ra tiếng ục ục.
Phong Bất Giác quay người định bỏ đi.
“Nè! Anh vẫn chưa…” Succubus định gọi anh.
“Tôi đi tắt bếp rồi quay lại.” Phong Bất Giác biết đối phương muốn nói gì, anh trực tiếp ngắt lời, và đi về phía phòng bếp.
Hai phút sau, anh tắt bếp ga, và cầm cái kéo quay lại phòng ngủ.
Vì tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, trước khi đến gần chiếc giường, Phong Bất Giác còn lấy [Chuông Kim Cang] ra, khởi động hiệu ứng. Kết quả thứ được kích hoạt là mệnh lệnh thứ nhất (Xem thông tin chi tiết của một NPC)
[Thế lực NPC: Câu lạc bộ trinh thám]
[Có thể kích hoạt chiến đấu hay không: Có]
[Cốt truyện kèm theo: Chìa khóa nguyền rủa]
“Nếu như thứ đã hiển thị ra không phải là thông tin quái vật, vậy chứng tỏ chiến đấu là chuyện có thể tránh được. Dựa vào tình hình nói chuyện giữa mình và cô ta hiện giờ, chỉ cần tiếp theo mình không chủ động tấn công cô ta, thì chắc không có vấn đề gì…” Phong Bất Giác nghĩ thầm.
“Làm gì mà lề mà lề mề thế?” Succubus thúc giục.
Phong Bất Giác lo sẽ thêm chuyện rắc rối, nên không tiếp tục kéo dài không cần thiết: “Ừm… Không có gì.” Anh nói xong, bước lên hai bước, nắm một góc ga trải giường đơn, nhanh chóng cắt hướng về phía khu vực giữa.
Sinh linh bị trói trong trận pháp Solomon, không thể phá hủy trận pháp chỉ dựa vào sức mạnh của mình. Cho dù trận pháp đó có yếu cỡ nào, cho dù được làm bằng lá cây hay bằng gỗ, gió thổi cái sẽ tan, thì kẻ bị trói cũng vẫn bó tay hết cách. Nhưng nếu có một sinh vật không bị ảnh hưởng bởi trận pháp này, ví dụ như con người, đi vào trong trận pháp, thì kẻ bị trói có thể dùng máu của loài sinh vật này làm ô nhiễm trận pháp để thoát thân.
Lúc đầu khi Phong Bất Giác đẩy cánh cửa phòng ngủ, không hề bị ảnh hưởng bởi xuân sắc trong phòng, mà nhanh chóng nhìn ra tình huống đối phương đang bị trói trong trận pháp. Do đó mới giành được quyền chủ động, dẫn đến tuyến cốt truyện không cần chiến đấu cũng có thể thúc đẩy tiến trình.
Mười mấy giây sau, khi mép ngoài của The Heptagram bị cắt mất một góc, Phong Bất Giác bỗng cảm thấy cánh tay nặng hơn, một luồng áp lực vô hình đột ngột xuất hiện. Đây chắc chắn là dấu hiệu Succubus phục hồi sức mạnh.
Cùng lúc đó, đôi cánh dơi nhỏ phía sau Succubus khẽ vỗ cánh, lập tức nhấc cô ta bay lên, “Hừ… Hôm nay coi như tôi xui xẻo.” Cô ta không vui nói một câu, rồi quay người, xuyên tường rời khỏi căn phòng.
“Haizz…” Phong Bất Giác cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay: “Từ giờ trở đi, đổi thành tôi xui xẻo rồi.” Anh bỏ chìa khóa vào túi áo khoác, rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi lần nữa quay lại phòng bếp, Phong Bất Giác cất cây kéo vào trong ngăn kéo, và đóng chặt ngăn kéo lại. Sau đó cảnh giác nhìn từng cảnh từng đồ vật một, “Rốt cuộc ‘vận xui’ nghiêm trọng cỡ nào đây…” Ánh mắt của anh nhanh chóng lướt nhìn giá để dao, “Ở trong ‘Final Destination*’ có thể toi mạng bất cứ lúc nào…” Trong khi nói chuyện, ánh mắt của anh lại dịch chuyển lên mặt đất: “Hay là ở mức đang đi đường bình thường, thì lại ngã một cái gãy mất hai răng cửa…”
(*) “Final Destination” là một phim thuộc thể loại kinh dị nói về một nhóm học sinh “lừa gạt thần chết” bằng cách ngăn ngừa một vụ nổ máy bay nhưng sau đó từng người phải trả một cái giá rất đắt bằng mạng sống của mình.
Thật ra là anh nghĩ nhiều rồi, nếu như Chìa khóa nguyền rủa thật sự có lực sát thương hiệu quả nhanh chóng và trí mạng, thì Succubus đã sớm phát hiện bất thường trên đường đến đây rồi, cũng không chờ đến khi vào trong phòng ngủ của Phong Bất Giác mới sơ ý mắc bẫy.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Năm phút sau, Phong Bất Giác cầm ly cà phê hòa tan được pha bằng nước nóng, đi đến phòng khách. Anh đặt cà phê trên bàn trà, sau đó lật lại ghế sofa trên mặt đất về vị trí ban đầu, rồi thoải mái ngồi trên ghế.
Anh cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó sung sướng kêu lên một tiếng “A!”, như kiểu anh là một tên nghiện vừa rít một hơi heroin.
“Nếu như mình nhớ không nhầm, từ trang 599 đến 602 chắc là…” Phong Bất Giác đặt ly cà phê xuống, bắt chéo chân, lật giở cuốn sách đã đặt ở đây từ trước đó: “A ha! Quả nhiên là ‘Trở lại*’.”
(*) “Trở lại” là cuốn tiểu thuyết ngắn trong Sherlock Holmes toàn tập, vụ án “Ngôi nhà bỏ trống” là vụ án đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết này.
Đúng vậy, gợi ý S.H, là chỉ cuốn “Sherlock Holmes toàn tập” trên giá sách của Phong Bất Giác.
Nghiện đọc sách, không phải thói quen hình thành chỉ qua một ngày.
Cái gọi là một hành trình nghìn dặm bắt đầu từ một bước chân, đối với Phong Bất Giác mà nói, cuốn sách này là điểm bắt đầu của hành trình dài đằng đẵng đó.
Hồi còn nhỏ, đúng là anh không giống như những đứa trẻ khác. Tuy cũng thích chơi game, đọc truyện tranh, nhưng thiên phú và nhiệt tình của anh đối với việc đọc sách, rõ ràng mạnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi, thậm chí còn hơn cả người trưởng thành.
Cuốn “Sherlock Holmes toàn tập”, gồm có tất cả các câu chuyện phá án của Sherlock Holmes mà Conan Doyle viết ra, là khi còn nhỏ Phong Bất Giác đã dành dụm tiền tiêu vặt rất lâu mới mua được. Gia cảnh nhà anh tuy không giàu có, tiền tiêu vặt ít đến mức đáng thương, cho nên chỉ mua được bản in thu nhỏ. Một cuốn sách hơn 1400 trang, chữ in rất nhỏ, đọc cực kỳ tốn sức.
Nhưng Phong Bất Giác vẫn đọc cuốn sách này rất nhiều lần, hơn nữa cũng bảo quản sách rất tốt. Anh chưa bao giờ vừa ăn vừa đọc sách, cũng dùng tay dính dầu mỡ hay bẩn để sờ vào giấy. Ngay cả việc gấp mép mà anh cũng không nỡ. Lần nào anh cũng tự nhớ đã đọc đến trang bao nhiêu.
Mười mấy năm qua, cuốn sách cũ vẫn ở trên giá sách của anh, tuy nói chất giấy đã hơi ngả vàng, nhưng nét chữ bên trong vẫn rất rõ ràng, một vết gấp cũng không có.
“Thật không ngờ, mình lại mở cuốn sách này ra lần nữa.” Phong Bất Giác lẩm bẩm, sự chú ý của anh nhanh chóng đặt trên những chữ cái trước mặt.
Từ trang 599 đến 602, là một đoạn trong câu chuyện “Ngôi nhà bỏ trống”, mà “Ngôi nhà bỏ trống” lại là một câu chuyện trong “Trở lại”.
Từ góc độ của một độc giả có thâm niên như Phong Bất Giác, loạt truyện “Trở lại” chắc được coi là điểm bắt đầu khi cả loạt truyện trượt dốc. Ở những tác phẩm sau này như “Hang khủng bố”, “Lời hỏi thăm cuối cùng” và “Vụ điều tra mới”, phần suy luận logic đã không còn chặt chẽ cẩn thận như những tác phẩm thời kỳ đầu. Sherlock Holmes ở thời kỳ này, dường như có thể phán đoán chính xác hoạt động suy nghĩ của một người, phán đoán nguyên nhân và kết quả của một vụ án từ “sự thay đổi trên khuôn mặt, sự thay đổi trong ánh mắt, khép môi khép miệng, tay nắm chặt hoặc nới lỏng…”
Hiện tượng này cũng có thể phản ánh việc Conan Doyle đã dần mất đi nhiệt tình sáng tác câu chuyện kiểu này ở một mức độ nhất định. Ông chỉ viết để đáp ứng nguyện vọng của nhà xuất bản và các độc giả. Đây cũng là lý do tại sao mà câu chuyện Sherlock Holmes sau năm 1902 đều không thành công bằng các tác phẩm trước đó.
Phong Bất Giác hiện giờ, thật sự hiểu rõ trạng thái lúc đầu của Conan Doyle. Rất nhiều tác giả đều như vậy, khi họ viết truyện bằng sự nhiệt tình sáng tác ở mức độ cao nhất, thì không ai hỏi han. Sau khi họ thành danh, cho dù là sự nhiệt đi xuống, cũng sẽ có người chịu bỏ cả đống tiền để họ giao bản thảo.
“Cuộc điều tra màu đỏ” được viết vào tháng tư năm 1886, lúc đó Conan Doyle đi khắp nơi gửi bản thảo, nhưng không có cửa xuất bản. Cho đến lễ giáng sinh năm 1887, mới được đăng trên cuốn sách được xuất bản hàng năm về giáng sinh.
Chỉ năm năm ngắn ngủi, khi ông có ý khước từ, thì “Tạp chí Strand*” sẵn sàng xin ông giao bản thảo với nhuận bút là một nghìn bảng Anh cho mười hai chương truyện ngắn.
(*) Tạp chí Strand là một tạp chí phát hành mỗi tháng được thành lập bởi George Newnes, bao gồm các tiểu thuyết ngắn và các bài báo đời thường.
Bản thân là một tác giả muốn nghỉ viết từ lâu, nhưng vẫn bị ép phải viết bao nhiêu năm không thể nghỉ tay gác bút được, Conan Doyle cũng không dễ dàng gì.
“Ồ… Là đoạn mà Holmes kể lại cho Watson nghe quá trình ông trốn thoát ở thác Reichenbach sao…” Phong Bất Giác đọc xong nội dung ở trang 599, về cơ bản anh đã nhớ lại những gì được viết ở ba trang phía sau, nhưng anh vẫn đọc tiếp.
“Tôi vốn không bị rơi xuống dưới”, “Khi tôi phát hiện giáo sư Moriarty** với khuôn mặt nham hiểm đứng trên con đường hẹp dẫn đến nơi an toàn, tôi không hề nghi ngờ về ngày tàn của mình đã đến”, “Trên khuôn mặt xám ngoét của hắn, tôi nhìn thấy âm mưu tàn nhẫn”. “Phong Bất Giác thuật lại phần miêu tả của Holmes: “Miêu tả cuộc đọ sức… Ha ha, về cơ bản tả cũng như không tả, sau đó thì Moriarty rơi xuống, cảnh tượng là…” Tôi thò đầu nhìn hắn ta rơi xuống ở một khoảng cách rất xa, sau đó đập vào một tảng đá, rồi lại bị văng ra xa, cuối cùng rơi xuống nước”.”
(**) Giáo sư James Moriarty: xem lại chương 312.
Phong Bất Giác cầm cà phê lên lại uống một ngụm, “Từ đoạn này có thể thấy, Moriarty chết chắc rồi. Trừ phi tố chất cơ thể của hắn gần bằng Captain American***, hơn nữa sau khi bị thương nặng như vậy, vẫn có thể bơi ra khỏi thác nước từ phía dưới.” Anh ngừng một lát: “Nếu như vậy… Thì ông chủ của Câu lạc bộ trinh thám, về bản chất là u linh sao?” Trong mắt anh chợt lóe lên cái gì đó, “Nếu là người sống… Lẽ nào kẻ rơi xuống dưới là thế thân? Nhưng thế thân như thế nào, mà có thể qua được con mắt của Holmes…”
(***) Captain American: là một siêu anh hùng xuất hiện trong truyện tranh được xuất bản bởi Marvel Comics.
Anh đặt cốc cà phê xuống: “Ừm… Hoặc có lẽ, lão Moriarty của Câu lạc bộ trinh thám, chỉ là hình chiếu của Moriarty của một thời kỳ nào đó trong nguyên tác, giống như nhân vật trong các truyện cổ tích và tiểu thuyết khác ở “Tòa nhà kiểm tra” vậy.”
Vấn đề này e là phải hỏi bản thân giáo sư mới biết được đáp án, cho nên Phong Bất Giác tạm thời gác lại, tiếp tục đọc sách.
Tuy anh có thể đọc nhanh như gió, nhưng lần này anh đọc rất kỹ từng hàng chữ, và nhớ lại câu gốc tiếng Anh của đoạn nội dung này là như thế nào (Anh cũng có Sherlock Holmes toàn tập bản tiếng Anh, nhưng số sách đó lại chia thành nhiều tập, mỗi cuốn không quá 500 trang).
“Khoảnh khác giáo sư rơi xuống vực sâu, tôi chợt nhận thấy điều này là cơ hội có một không hai mà vận mệnh sắp đặt cho mình.””Khi anh chắc chắn là trên vách đá dựng đứng đó, thật ra vẫn có một vài chỗ đứng nhỏ hẹp, đồng thời có một điểm tựa như một mỏm đá. Muốn trèo lên vách đá cao như vậy rõ ràng là điều không thể, nhưng đi theo đường hẹp ướt nhẹp kia ra ngoài mà không để lại dấu chân lại càng không thể.” Phong Bất Giác đọc đến đây, không kìm được mà chế giễu: “Không hổ là tấm gương cho thế hệ chúng ta, sau khi nghĩ xong màn giả chết thì hạ quyết tâm tới cùng, thà rằng mạo hiểm tính mạng trèo lên vách đá dựng đứng.”
Đọc tiếp phía sau, mô tả từ 600 đến 601, chủ yếu là kinh nghiệm leo núi của Holmes. Trong quá trình này, một người bạn đồng hành của Holmes mai phục ở gần đó, hai lần dùng khối đá lớn tập kích Holmes. Nếu đây là cuốn tiểu thuyết huyền ảo, thì thám tử vĩ đại của chúng ta nhiều khả năng sẽ ngã, sau đó rơi xuống vực không chết, nhận được thần công, pháp bảo, mỹ nhân hoặc là sự chỉ dạy của ông già bên cạnh…
Đáng tiếc, trong cuốn tiểu thuyết đầu thế kỷ hai mươi này, tác dụng của hào quang nhân vật chính chỉ là: “Khi tôi dùng hai tay leo lên mép đá, cả cơ thể treo lơ lửng giữa không trung, lại có một hòn đá rít một tiếng rồi từ bên cạnh tôi rơi xuống. Chân tôi giẫm hụt, may mà thượng đế phù hộ, tôi rơi xuống con đường nhỏ dưới vách núi. Tôi ngã đến chảy máu đầu, sau khi bò lên tôi nhanh chóng tẩu thoát, lần mò trong bóng tôi đi gần hai mươi cây trong núi. Một tuần sau, tôi đến Florence, lúc đó trên thế giới chẳng ai biết tung tích của tôi cả.”
Phong Bất Giác đọc xong đoạn này lại nói: “Ừm… Nội dung của một tuần này, có thể viết một cuốn về cách sinh sống ở nơi hoang dã…”
Cuối cùng là nội dung từ 601 đến 602, cũng là phần cuối của đoạn miêu tả này.
Đoạn này chủ yếu chia thành hai phần, nội dung của phần thứ nhất là Holmes lần lượt đi những nơi nào trong mấy năm mất tích này.
“Tôi du lịch Tây Tạng hai năm, thường đến Lhasa tìm Đại Lạt Ma trò chuyện tiêu khiển. Có lẽ anh đã từng đọc qua báo cáo khảo sát cực kỳ xuất sắc do một người Na Uy tên Charlie Higson viết, tôi tin chắc anh sẽ không ngờ tới, đây chính là tin tức của một người bạn thân của anh. Sau đó, tôi đã đi qua Ba Tư, dạo chơi thánh địa Makka, rồi lại đến Khartoum (thủ đô Sudan) làm một cuộc viếng thăm đơn giản mà thú vị với Khalifah (Tên hiệu của lãnh tụ hợp nhất chính giáo của đất nước tôn giáo), đồng thời chia sẻ kết quả viếng thăm cho bộ ngoại giao. Sau đó về lại châu Âu, tôi mất vài tháng để nghiên cứu hợp chất diễn sinh để nghiên cứu than đá trong một phòng thí nghiệm ở Montpellier miền Nam nước Pháp. Tôi hài lòng khi hoàn thành hạng mục nghiên cứu này, lúc đó tôi nghe nói ‘kẻ thù của tôi’ chỉ còn một người ở London, nên chuẩn bị quay về.”
Còn phần thứ hai, chính là tình hình của tàn dư bè đảng còn sót lại của Moriarty.
Đoạn này không miêu tả quá rõ ràng, vì ở trang 600, Holmes đã nói “Không chỉ một mình Moriarty từng thề rằng sẽ đưa tôi vào chỗ chết, mà ít nhất có ba người giống như thế tồn tại. Mà ham muốn trả thù tôi của bọn họ chỉ vì cái chết của thủ lĩnh mà trở nên mãnh liệt hơn.”
Nhưng trong lời kể ở trang 601, số người này biến thành hai người, hai người này được nói thành nhân vật quan trọng trong tập đoàn tội phạm Moriarty, hơn nữa còn thoát tội thành công trong thẩm tra xử lý, tự do tự tại ngoài vòng pháp luật.
Đến trang 602, lại thành một người.
Những vấn đề này, năm đó khi Phong Bất Giác đọc truyện, anh từng suy nghĩ qua. Đương nhiên, lời giải thích đơn giản nhất là, tác giả chỉ tùy tiện viết ra mà thôi. Chính xác, sự thay đổi về số người này trong nguyên tác không quan trọng, không liên quan gì đến câu chuyện ở mạch chính.
Đế quốc tội phạm của Moriarty, khi ông vua của nó chết, thì nó đã sụp đổ tan tành.
Nhưng, hôm nay trong “Khu vui chơi đáng sợ”, trong phó bản đối mặt trực tiếp với nhân vật ảo Moriarty này, hệ thống đã thiết lập một đoạn gợi ý cực kỳ rõ ràng từ trang 599-602. Vậy anh Giác không thể không xem xét coi nó là tình huống hiện thực…
“Thiếu niên Thụy Sĩ” xuất hiện trong “Vụ án cuối cùng” đã trốn thoát rồi, phân tích của Watson rất đáng tin cậy, chắc thằng nhóc này cũng là vây cánh của Moriarty, nhưng rõ ràng không đáng phải để tâm tới tên nhãi này.” Phong Bất Giác gập sách lại, ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Giả sử người đánh lén Holmes trên vách đá là một trong “ba người”, hai người còn lại là nhân vật chưa từng xuất hiện, chỉ tồn tại trong miêu tả.” Trong đầu anh rối rắm đủ thứ suy nghĩ: “Số người giảm đi là do tử vong, bị bắt, hay là lẩn trốn…” Anh lại đưa mắt nhìn chiếc chìa khóa trong tay: “Còn nữa, nội dung trong bốn trang sách này, và chiếc chìa khóa này, cùng với căn phòng mà mình trốn thoát, có quan hệ trực tiếp nào không?”