Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 315: Xâm nhập tế bào não (22)
Ly cà phê này trôi xuống bụng, Phong Bất Giác lại phát hiện, thể năng của mình có sự khôi phục rõ ràng. Xem ra “đồ ăn” trong phó bản có thuộc tính ẩn là khả năng hồi phục.
“Như vậy xem ra, đồ ăn vặt bán trong Thương thành, cũng không thuần túy là đáp ứng cảm giác thèm ăn của game thủ, hoặc để cho người ta tỏ vẻ ngầu.” Phong Bất Giác xem trạng thái của mình trong bảng chọn game, tự lẩm bẩm nói: “Có điều loại vật phẩm đồ ăn vặt đều không có phần giới thiệu, rốt cuộc loại thuộc tính ẩn nào ẩn giấu sau loại đồ ăn vặt nào, phải tự thử nghiệm trong phó bản hay sao?”
Vừa nói, anh vừa lấy hai gói thịt bò khô từ trong túi ra. Gói này là Phong Bất Giác mua cùng với các đạo cụ nhỏ kia trong cửa hàng tiện lợi ở gần Tòa nhà kiểm tra, khi thống kê vật phẩm đem theo ở trong phòng tắm, anh không tính chúng vào đó.
Lúc đó khi mua gói đồ ăn vặt này, chỉ là nhu cầu giả ngu giả khờ. Bởi vì khi đó bản chất cao thủ của anh Giác chưa lộ ra, anh không muốn nói cho đồng đội biết mình đã mua một đống đạo cụ thực dụng về, cho nên mua gói đồ ăn vặt để che mắt người khác.
Có lẽ là quy tắc nào đó trong phó bản làm nó biến thành như vậy, dù đã trải qua thử thách thác nước, những vật phẩm chưa được bỏ vào balo không bị mất thứ nào cả. Khi Phong Bất Giác tỉnh dậy trong bồn tắm, tất cả vật phẩm vẫn ở trong túi áo khoác của anh.
“Trạng thái xui xẻo vây quanh mình, có khi nào dẫn tới việc mình ăn đồ ăn vặt bị nghẹn chết không…” Sau khi Phong Bất Giác mở gói đồ ăn, anh mới nhớ đến vấn đề này, nhưng anh cũng không băn khoăn chuyện này, chỉ nhún vai, nhét thịt bò khô vào miệng.
Trong miệng anh nhai đồ ăn vặt, còn trong đầu thì lại suy nghĩ nội dung trên trang 599-602: “Đây là không gian ký ức của mình, ngoài những câu đố được hệ thống thêm vào, chắc chắn mỗi một thứ đồ ở đây đều được mô phỏng từ trong ký ức của mình, cũng có nghĩa… Chữ cái trên cuốn sách này, bao gồm cả nội dung trên cuốn sách thiên văn học mà mình vừa tra cứu, vốn dĩ chỉ là những thứ trong đầu mình…”
Phong Bất Giác lại nhìn về phía giá sách, nhủ thầm: “Trí nhớ của mình cũng được coi là tốt, những thứ mình đã đọc ít nhiều đều có ấn tượng, mà trong không gian này, cho dù là thông tin chỉ tồn tại ở tầng ý thức ngầm của mình, chắc cũng có thể xuất hiện ở trạng thái cũ…”
Lúc đó, Phong Bất giác đã ngấu nghiến hết hơn một nửa gói thịt bò khô. Anh liếc nhìn bảng chọn game, quả nhiên, giá trị Hp trong quá trình này tăng 5%, tuy số lượng không nhiều, nhưng đúng là khôi phục bổ sung ngoài việc hồi máu tự nhiên. Tính thêm cả việc tự hồi phục trong khoảng thời gian này, thể năng của Phong Bất Giác đã hồi lại đến 42%, cơ bản thoát khỏi giá trị nguy hiểm.
Thấy tình hình này, anh dứt khoát ngửa cổ lên, nuốt trọn số thịt bò khô còn lại trong túi theo kiểu ăn tươi nuốt sống. Sau đó đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Anh vứt giấy gói vào thùng rác, rồi rửa tay, và dùng khăn lau khô tay.
Tiếp theo, anh mới đến trước giá sách, chọn một cuốn sách. Đây là cuốn sách mà anh rất ít khi đọc, có liên quan đến thực vật học.
“Ừm… Không nằm ngoài dự liệu.” Phong Bất Giác trực tiếp giở đến nửa sau của cuốn sách, kết quả chữ cái xuất hiện trước mắt anh đều mơ hồ, khó mà nhận ra.
Anh lại lật đến mặt trước của cuốn sách, phần mục lục lại rất bình thường, tất cả đều thấy rất rõ. Nhưng khi lật đến chương chính, rất nhiều tiểu tiết chỉ có thể thấy đôi câu vài lời, những chỗ mờ mờ chiếm phần lớn.
“Những thông tin mà mình đã hoàn toàn quên mất, hoặc hoàn toàn chưa đọc qua, thì không được tái hiện.” Phong Bất Giác gập cuốn sách lại, rồi quay đầu nhìn cuốn “Sherlock Holmes toàn tập” đang đặt trên bàn trà, “Nội dung trong Holmes, mình đều nhớ hết, hơn nữa còn nhớ rất rõ, cho nên cả cuốn sách đều được tái hiện.” Anh cúi đầu đọc: “Nếu nó vốn là thông tin mình biết, vậy thì game gợi ý mình tra cứu chữ cái trong chương 599-602, thật ra không phải là muốn mình đọc sách, mà là…”
Anh quay lại bên cạnh sofa, tiếp tục lật mở cuốn sách dày cộm, “Khi lục tìm căn phòng, mình đã coi nhà của mình là một môi trường lạ lẫm, mới nhận được đột phá. Vậy thì bây giờ… Mình cũng không nên coi cuốn sách này là một cuốn tiểu thuyết trinh thám mà mình từng đọc, mà coi nó thuần túy là đầu mối ở trong game.”
Sau khi thay đổi lối suy nghĩ, Phong Bất Giác cầm cuốn sách lên, cầm riêng một tờ giấy trong trang 599-600, rồi dùng ánh sáng đèn pin chiếu vào, “Ừm… Sau khi ánh sáng chiếu vào, chữ cái không có gì thay đổi.” Anh lại thử lật ngược cuốn sách, lật sang bên xem, cũng không nhìn thấy manh mối gì.
“Ngâm nó trong nước hoặc dùng lửa đốt, đều là phương pháp thử nghiệm không thể đảo ngược.” Anh nhủ thầm: “Tờ giấy này cũng không phải quá dày, khả năng có lớp kẹp ở giữa không lớn lắm.”
Một khi việc giải đố rơi vào ngõ cụt, tốt nhất là đẩy lùi suy nghĩ lại một chút, để xem có thông tin nào sót lại hoặc tìm kiếm hướng đi mới.
Thế là, Phong Bất Giác lại bày các đồ vật mà anh nhận được từ sau khi vào phó bản, nhưng chưa dùng đến: “Những thứ nhận được từ không gian ở Tòa nhà kiểm tra, đến giờ vẫn chưa dùng đến là… Dao gập nhỏ, bật lửa, Nokia và… Que diêm sao…”
Nghĩ đến đây, anh lấy que diêm ra, giơ ra trước mặt xem xét: “Tổ hợp Nokia và dao gập nhỏ, ngược lại cũng có thể tạo ra lửa (Dùng pin trong điện thoại di động có thể sinh lửa)… Nhưng, dễ hiểu, hai vật phẩm rõ ràng có sự lặp lại về tính năng, chắc chắn là bật lửa và que diêm rồi.”
Phong Bất Giác nghĩ đến đây, liền cầm bật lửa lên, khẽ miết bánh xe, một ngọn lửa nhỏ lập tức bùng lên: “Ừm… Vẫn xài được.” Điều này cũng nằm trong dự liệu, bởi vì khi ở trong phòng tắm, anh bỏ vật phẩm này vào balo rồi lại lấy ra một lần. Cho dù trước đó vì bị ngấm nước hỏng hóc, nhưng hiện giờ cũng không tồn tại việc nó bị hỏng.
“Trong căn phòng này, có rất nhiều cách châm lửa, có bếp ga, dây điện cũng rất nhiều, cũng có thể dùng mấy loại đồ ăn trong tủ lạnh tạo ra hiệu ứng hóa học để châm lửa.” Phong Bất Giác suy nghĩ: “Bật lửa ở trong này, sẽ mất đi “tính duy nhất” về mặt tính năng”. Nhưng… Que diêm thì sao…” Tầm mắt của anh lại dừng lại ở que diêm, “Ngoài việc châm lửa, hình như còn có thể kéo theo quan hệ với ‘câu đố que diêm’…” Câu đố mà anh nói đến, chính là câu toán học thú vị kiểu như “Di chuyển một que diêm trong hình, để hai vế của phương trình đều đúng”.
“Ừm… Hình như không liên quan gì với câu đố hiện tại.” Anh vừa định đặt que diêm xuống, lại chợt nhớ ra: “Chờ đã… Đây là que diêm của ‘Cô bé bán diêm’ cầm, lẽ nào…”
Mọi người đều biết, trong câu chuyện cổ tích này, mỗi lần cô bé đốt một que diêm, đều có thể kết hợp với cảnh vật bên cạnh, nhìn thấy một ảo ảnh đẹp đẽ…”
Trong đầu Phong Bất Giác manh nha xuất hiện một giả thiết mới, anh lập tức đứng lên, tắt đèn trong phòng khách, rồi quay về ngồi xuống ghế sofa, lật sách đến trang 600 rồi bày ra đấy. Anh hít thật sâu, tay cầm que diêm nói: “Hy vọng sẽ không lãng phí nó…”
Tạch!
Phong Bất Giác quẹt que diêm lên mặt bàn thô ráp của bàn trà, đốt cháy vật phẩm cốt truyện.
Khoảnh khắc lửa sáng lên, trên trang sách đang mở ra, lập tức nổi lên hình ảnh lập thể giống như cảnh thật. Còn Phong Bất Giác, giống như khán giả đối mặt với cảnh tượng đó, bên tai anh lại vang lên tiếng nước thác đổ ầm ầm…