Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 316: Xâm nhập tế bào não (23)
Thác nước Reichenbach, nằm ở dãy núi Meiringen của Thụy Sĩ.
Hai bờ của thác nước, có núi cao đứng sừng sững đen nhánh. Ở cửa cốc có một khe nứt khổng lồ, dòng sông chảy vào từ đây.
Khe nứt dần hẹp về phía dưới, dòng nước màu trắng ngà, như đang sôi sùng sục chảy thẳng vào khe sâu không đáy, một dòng nước xiết chảy xối xả xuống dưới từ vết nứt. Những con sóng xanh liên tục không ngớt tựa như sấm rền, bức màn nước dày đặc và đung đưa hồi lâu không thể ngừng vang dội.
Dòng nước xiết chảy vào vực thẳm vạn trượng, nước bắn tung tóe, tựa như một làn khói dày đặc xuất hiện khi nhà tắt lửa. Tiếng nước chảy xiết và tiếng ồn ào khiến người ta chóng mặt. Sóng đánh vào đá đen cũng tạo ra những tiếng vang ầm ầm như đang gào thét.
Phong Bất Giác vẫn luôn cảm thấy, đây là một nơi không lành. Trong thế giới hiện thực, Conan Doyle đã ở đây, nảy sinh suy nghĩ giết chết Holmes. Mà trong thế giới ảo, một thế hệ tội phạm “lỗi lạc” và các vị thần trinh thám, đều cùng nhau chấm dứt ở đây.
Đương nhiên, sau này dưới ngòi bút của tác giả, Holmes đã được sống lại, còn giáo sư Moriarty thì vĩnh viễn chôn thân ở đây.
“Rốt cuộc muốn cho mình xem gì đây…” Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy từ thác, lại nhìn xuống vực thẳm tăm tối, dường như bản thân cũng bị hút vào trong đó.
Thời gian que diêm cháy, dài hơn nhiều so với tưởng tượng. Nếu như cô bé bán diêm thật sự có một hộp diêm như vậy, thì chắc chắn cô bé sẽ không bị chết cóng, chống chọi một đêm cũng không thành vấn đề.
“Ồ, đến rồi, đến rồi…” Trong tầm mắt của Phong Bất Giác, hai bóng người đi trên con đường hẹp.
Một người trong đó, là đại thám tử nổi tiếng Holmes. Chiều cao của ông gần một mét tám, dáng người hơi gầy gò. Khuôn mặt của ông được xử lý mờ mờ, khó mà nhìn rõ diện mạo cụ thể, nhưng Phong Bất Giác vẫn rất chắc chắn, đây chính là Holmes, bởi vì người đàn ông còn lại đi bên cạnh ông ấy, về tuổi tác rõ ràng đã trên năm mươi tuổi (Holmes được xây dựng sinh năm 1854, trong “Vụ án cuối cùng”, ông khoảng bốn mươi tuổi).
Còn người đàn ông khoảng năm mươi tuổi kia, dĩ nhiên là giáo sư Moriarty.
Hai người đứng trên con đường hẹp trò chuyện một chút, nội dung cuộc nói chuyện hoàn toàn bị tiếng nước chảy từ thác át đi. Nhìn cử chỉ khi hai người nói chuyện, lại thấy nho nhã lịch sự.
Phong Bất Giác thật sự khâm phục phong thái của hai người này, phải biết rằng, lúc này Holmes biết rõ mưu đồ của Moriarty, cũng biết rõ mình sẽ nhanh chóng đối mặt với cuộc tử chiến thập tử nhất sinh. Còn Moriarty, đối mặt với một đối thủ đã hủy đi mọi thứ của mình, ở thời khắc cuối cùng trước khi báo thù ông ta vẫn giữ được phong độ, tương tự cũng làm người ta khâm phục.
Cuộc đối thoại diễn ra trong vòng mấy phút, sau đó, trong tình huống được Moriarty đồng ý, Holmes rút một tờ giấy từ trong ngực ra, và bắt đầu viết chữ lên đó, đây chính là bức di ngôn mà ông để lại cho Watson. Không lâu sau, Holmes đã viết xong bức thư ngắn, và để lại bức thư, hộp thuốc và ba-toong trên con đường hẹp.
Tiếp đó, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Hồi nhỏ khi đọc đoạn này, từ giữa những dòng chữ Phong Bất Giác đã suy đoán trên người giáo sư có vũ khí (Trong bản gốc miêu tả khi Moriarty tấn công Holmes đã viết “Hắn không rút vũ khí, chỉ đột nhiên xông về phía tôi”). Trong túi của ông ta một trăm phần trăm có súng, không thì Holmes cũng sẽ không đi về phía thác nước.
Nhưng Conan Doyle, từ đầu đến cuối không hề viết chuyện Moriarty rút súng. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, sự lập luận sắc sảo chắc chắn trong tính cách nhân vật.
Chi tiết này nếu ở trong phim trinh thám của Mỹ hồi thập niên tám mươi, cơ bản sẽ là… Một kẻ xấu xa miệng đầy những lời bẩn thỉu rút súng chĩa vào nhân vật chính kiên cường đi tiếp trên con đường hẹp, rõ ràng kẻ xấu đã rút súng ra, còn phải liên tục đẩy và đá mới khiến nhân vật chính ngoan ngoãn bước di.
Nhưng hai nhân vật trong cuốn sách này, chắc sẽ không bất lịch sự như vậy.
Là hai quý ông có trí tuệ siêu việt, có giáo dục, không cần thiết phải nói ra hết mọi điều, càng không cần bày ra tư thế rút kiếm giương cung. Nếu như anh biết trong túi tôi có súng, tôi cũng biết trong túi anh có súng, vậy chúng ta cứ nói chuyện bình tĩnh, lịch sự, sau đó nên làm thế nào thì làm thế đó.
“Cho đến bây giờ, khác hoàn toàn với miêu tả trong sách…” Phong Bất Giác vừa xem cảnh tượng kiểu như CG, vừa lẩm bẩm: “Nhưng theo phong cách của phó bản này… Tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra một vài tình huống trái với nguyên tác.”
Suy đoán của anh, rất chuẩn xác…
Không lâu sau, Holmes và Moriarty đã đến cuối cùng của đường hẹp, người phía sau bỗng trở nên hung dữ đột ngột tấn công.
Trong mắt của Moriarty, bùng lên ngọn lửa giận dữ thù hằn. Đế quốc tội phạm mà ông ta điều hành bao năm qua bị Scotland Yard* phá hủy, còn vị thám tử trước mặt lại chính là người phải chịu trách nhiệm về mọi chuyện.
(*) Scotland Yard: là tên lóng của Lực lượng Cảnh sát Trung ương đóng tại London. Tất cả các cảnh sát cơ động hay thám tử nổi tiếng nhất Anh quốc đều là thành viên của cơ quan này.
Holmes cũng đã sớm đoán trước được tình huống sẽ phát triển như vậy, ông lập tức tiến hành đọ sức với đối phương bằng kỹ năng chiến đấu thành thục của mình.
Trận đấu này không đẹp mắt lắm. Không có những động tác đẹp đẽ như kiểu quyền cước trong phim điện ảnh, cũng không có những đường đạn bắn ra và hiệu ứng lóa mắt như trong phim đánh đấm hậu hiện đại, phần lớn thời gian, hai người chỉ đấu vật mà thôi.
Nhưng cuộc đọ sức như vậy mới là chân thực nhất. Trong cuộc sống hiện thực chính là như vậy, con người đánh nhau, sẽ vật lộn bằng hai tay, chân thực hơn bất cứ điều gì.
“A!”
Cùng với tiếng gào trầm thấp, giáo sư Moriarty rơi xuống thác nước.
Còn Holmes, cũng rơi xuống cùng ông ta…
“WTF…” Phong Bất Giác không kiềm chế được mà bật ra một câu chửi kinh điển.
Cùng lúc đó, ánh lửa trên que diêm cuối cùng cũng cháy đến ngón tay của Phong Bất Giác. Vết đau rát nhẹ khiến anh định thần lại, ảo ảnh trước mắt cũng biến mất.
Trong phòng khách tối om, một làn khói trắng lờ mờ bay lên, tuyên bố que diêm đã mất hiệu quả.
Phong Bất Giác ném que diêm còn lại sau khi cháy lên trên bàn trà, đứng dậy bật đèn.
“Ông ấy chết rồi…” Phong Bất Giác lại ngồi lên sofa, nhíu mày trầm tư nói: “Đúng rồi, ông ấy đã chết!”
Anh Giác như bất chợt tỉnh ra: “Khi viết ‘Vụ án cuối cùng’, đúng là Conan Doyle đã muốn kết thúc câu chuyện của Holmes, kết thúc đó chính là cùng chết.” Thông tin trong đầu anh nhanh chóng tập hợp lại như một xoáy nước: “Trong thế giới ảo đó, trước khi ‘Trở lại’ được viết xong, Holmes chính là một người chết, một người chết cùng chôn thân với Moriarty ở dưới thác nước…”
[Những chuyện vô lý, chưa chắc đều dễ dàng nhìn thấy.]
Lời nhắn thứ tư, chợt lóe lên trong đầu.
“Lời kể ở trang 599-602, là mấy năm sau, tác giả đã viết ra để vị thám tử cải tử hoàn sinh.” Phong Bất Giác lại nhìn về phía cuốn sách kia: “Không có cái gì mà trèo vách núi dựng đứng, không có kẻ đánh lén, không có ‘ba người kia’, không có một ai cả.” Anh nói xong, lại xé hai trang giấy từ trong cuốn sách,” “Chuyện ngươi muốn nói với ta chính là chuyện này phải không? Moriarty.”
“Không, điều ta muốn nói với ngươi, không chỉ có những điều này.” Một giọng nói trầm thấp, cực kỳ thần bí đáp lại.
Âm thanh này giống một câu thần chú.
Trong chớp mắt, cảnh vật trước mắt Phong Bất Giác đã đột ngột thay đổi, anh dường như tỉnh lại từ trong mơ, đến một nơi khác.
“Ổ… Mình là người đầu tiên sao?” Phong Bất Giác nhìn kĩ, phát hiện bản thân đang ở một căn phòng sáu mặt* đều là màu trắng, trên tường đều tỏa ra ánh sáng trắng với độ sáng thích hợp.
(*) Sáu mặt: 4 mặt tường, trần và nền nhà
Trước mặt anh có một cái bàn tròn bằng gỗ có đường kính khoảng bốn mét, xung quanh bày sáu cái ghế, anh ngồi lên một trong số đó. Còn Moriarty, thì ngồi đối diện với chiếc bàn.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Nhưng cũng có thể là người cuối cùng.” Moriarty đáp lại. Ngoại hình dáng vẻ của ông ta giống y chang như trong đoạn ảo ảnh lúc nãy. Lúc này, khuôn mặt của ông ta cũng hiện ra rõ ràng trước mặt Phong Bất Giác.
Giáo sư nhìn có vẻ ngoài năm mươi tuổi, trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn. Vầng trán của ông ta, ngoài khí chất của một học giả, cũng có chút gì đó khác, đó là phẩm chất lạnh lùng, tà ác, tàn nhẫn.
“Ông muốn nói… Bọn họ sẽ chết trong ký ức của mình?” Phong Bất Giác nói.
“Chưa chắc, tôi chỉ nói là có thể.” Moritarty đáp lại, giọng điệu của ông ta đem đến cho người ta một thứ cảm giác bình tĩnh, kiềm chế. “Họ cũng đều là người thông minh, nhưng mà cậu… Lại quá khác biệt so với mọi người.”
“Ha… Chắc hẳn giáo sư cũng từng hỏi Ma Gương, ai là người đẹp trai nhất trên thế giới phải không.” Phong Bất Giác cười đáp lại: “Haizz… Tôi xấu hổ đó.”
“Cậu thấy đấy, đây là một trong những điểm thú vị của cậu.” Moritarty cười, nhưng trong mắt ông ta không có chút ý cười nào. Đôi mắt với con ngươi màu xám như loài dã thú nhìn chằm chằm con mồi, đang nhìn thẳng Phong Bất Giác, dường như có thể xuyên thủng tới linh hồn người ta vậy. “Cậu rất biết dùng khiếu hài hước độc đáo của mình để thăm dò người khác. Đồng thời, đây cũng là một sự bảo vệ đối với bản thân cậu, có thể che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng cậu.”
“Ồ? Đây chính là suy đoán của ông sao?” Phong Bất Giác nói: “Hừm… Nhưng ông có từng nghĩ đến hai trường hợp khác không?” Anh lần lượt giơ hai ngón tay lên, nói: “Thứ nhất, tôi chỉ là nói bừa mà thôi. Thứ hai, tôi là một tên điên.”
Moriarty cười nhạt, ông ta ngả người về trước, đặt hai khuỷu tay chống trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước cằm: “Xin hỏi, cậu cảm thấy… Tôi là kẻ điên phải không?”
“Ông? Ha ha…” Phong Bất Giác cười đáp, anh giơ hai tay lên, mỗi bên giơ một ngón tay: “Đây là kẻ điên, đây là ông.” Anh nói xong, vươn hai tay ra, kéo khoảng cách giữa hai ngón tay ra thật xa: “Ông và kẻ điên giống như hai cực của một đường thẳng, muốn xa bao nhiêu cũng có. Theo tôi thấy, rõ ràng ông lý trí đến mức làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo.”
“Vậy cậu cảm thấy…” Moriarty lại nói: “Ở trước mặt tôi xác suất thành công khi giả bộ điên khùng, là bao nhiêu?”
Phong Bất Giác xòe hai tay ra: “Thử chút cũng đâu có mất gì.”
“Hừ…”
“Hi hi…”
“Khà khà khà…”
“Ha ha ha ha…”
Hai người này ngồi đối diện cách nhau một cái bàn, cùng bật cười một cách khó hiểu, càng cười càng lớn tiếng, giống như hai kẻ thần kinh.
Vẫn là Moriarty thu lại ý cười trước: “Chào mừng đến với Câu lạc bộ trinh thám, Phong Bất Giác.”
“Có thể mời người cộng tác của ông ra đây được chưa?” Bàn tay phải của Phong Bất Giác hướng lên, ra hiệu về phía chiếc ghế bên cạnh Moriarty.
“Phù!” Một làn khói trắng bay lên, “Tôi đã đến rồi.” Một giọng nói khác cất tiếng.
Chỉ thấy, một người đàn ông cao gầy cầm tẩu thuốc, nhả ra vòng tròn khói, bước những bước chân lười biếng, đi ra từ điểm mù trong tầm nhìn phía sau lưng Phong Bất Giác.