Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 317: Xâm nhập tế bào não (24)
Trải qua quá trình giải đố hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Kế Trường cũng thoát ra khỏi không gian ký ức của anh ta. Ánh sáng trắng sáng lên xung quanh thông báo sự thay đổi của khung cảnh. Ngay khi anh ta còn đang thích ứng với ánh sáng trước mắt, thì tiếng nói của Thu Phong liền vang lên bên cạnh anh ta: “Lần này, coi như đủ người rồi.”
Kế Trường nghe tiếng thì nhìn theo, ngơ ra một lúc.
Lúc này, trên ngực của Thu Phong, đang cắm một thanh kiếm ngắn, cơ thể cậu ta bị kiếm “ghim” trên ghế, hơn nữa vết thương vẫn đang chảy máu.
“Đừng hoảng, anh ta không sao… Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.” Giọng điệu của Thiên Nga vẫn lạnh lùng như xưa.
Kế Trường nghe xong, lại quay đầu nhìn sang hướng khác.
Thiên Nga không bị dao sắc làm tổn thương, nhưng toàn bộ phần đầu của anh ta bị “nhốt” trong một chiếc lồng nhỏ được làm bằng kim loại, giống như đội lên một chiếc mũ sắt không thể gỡ xuống.
Chiếc lồng đó là hình hộp chữ nhật dài, chỉ lớn hơn đầu của Thiên Nga một chút, dưới đáy lồng có lỗ tròn, vừa hay quấn chặt lấy cổ. Thành thật mà nói, tạo hình này, trong sự hiếu kỳ cũng kèm theo vài phần vui vẻ.
“Rốt cuộc đây là…” Kế Trường nhanh chóng nhìn rõ tình hình trước mắt. Anh ta phát hiện bản thân đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn tròn, trên mặt bàn có bày rất nhiều tấm thẻ kỳ quái. Mà xung quanh chiếc bàn, tổng cộng có sáu chiếc ghế. Ngoài bốn game thủ ra, còn có hai nhân vật lạ lẫm cũng có mặt.
Hai NPC, hoặc là BOSS, nhìn thì dáng vẻ có vẻ hoàn toàn bình thường, không hề hấn gì. Nhưng bên phía game thủ, thì là một tình hình khác…
“Chắc nhiệm vụ cập nhật rồi chứ.” Câu này, là Phong Bất Giác nói.
Tình hình hiện tại của anh Giác, cũng không lạc quan. Hai má của anh đã bị cắt đứt, khóe miệng hai bên trái phải lộ ra một vết thương chéo lên trên, giống như trên mặt anh có một nụ cười không bao giờ biến mất.
“Anh bắt chước Joker đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao…” Kế Trường không nhịn được mà lên tiếng.
Anh nói ra hai chữ “bắt chước”, cũng không phải không có lý, bởi vì trong tay Phong Bất Giác lúc này, đúng là đang cầm một con dao gập nhỏ dính đầy máu tươi, xem ra “khuôn mặt tươi cười” đúng là do anh tự mình “vẽ” lên mặt.
“Hừm… Cứ cho là vậy đi.” Phong Bất Giác cười nhạt trả lời.
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật] Nhắc nhở hệ thống vang lên đúng lúc.
Trong bảng nhiệm vụ của bốn game thủ, [Tất cả game thủ còn sống đã vào “Câu lạc bộ trinh thám”.] Dòng chữ này cuối cùng cũng được đánh dấu tích.
Còn về dòng nhiệm vụ [Thoát khỏi không gian ký ức, về lại tầng thứ bảy “Tòa nhà kiểm tra”.], tuy mỗi game thủ đều có, nhưng không phải cùng chung nhiệm vụ, mà là bốn dòng nhiệm vụ cá nhân giống hệt như nhau. Do đó, các game thủ lần lượt hoàn thành nó.
“Ồ… Là như vậy sao…” Phong Bất Giác nhìn thấy nhiệm vụ mới xuất hiện trong bảng nhiệm vụ [Đánh bại Holmes và Moriarty trong “game bàn tròn”], liền cười nói: “Độ khó cũng cao đấy…”
“Miệng thì nói khó nhưng mặt lại để lộ ra tâm trạng vui vẻ là lại muốn làm trò gì…” Thu Phong lẩm bẩm bằng giọng điệu u ám nặng nề.
“Ha… Không phải anh cũng chơi rất vui hay sao?” Phong Bất Giác cười nói.
Thu Phong nói: “Nhìn kiểu gì ra vui mừng vậy? Trên người tôi vẫn còn hiệu quả chảy máu đó.”
Phong Bất Giác nhún vai, “Khà… Vẫn là Thiên Nga thoải mái nhất.”
Thiên Nga làm mặt xấu qua thanh chắn: “Tôi thấy tạo hình đầu đội lồng sắt này, đã khiến tôi mất đi một vài thứ rất quan trọng.”
Kế Trường bộ dạng như hòa thượng ngốc xoa cái đầu húi cua của mình, hỏi: “Rốt cuộc mấy người đang làm gì vậy?”
“Vấn đề này lát nữa rồi nói.” Phong Bất Giác nói: “Trước tiên để tôi nói một lời nhắn mà ở trong không gian ký ức vẫn chưa ‘gặp’ qua.”
“Vẫn chưa gặp qua…” Ánh mắt Kế Trường lóe sáng, đang nghĩ xem đây có phải là anh Phong đang ra ám hiệu cho mình hay không.
Trong quá trình giải đố ở không gian ký ức, đúng là Kế Trường từng gặp vài tình huống rất gần với tình huống mà “những lời nhắn kia” nói đến, nếu nói lời nhắn mà anh vẫn chưa gặp qua, chắc vẫn còn hai câu…
Holmes rút tẩu thuốc, nói bằng giọng Anh: “Tôi tin cậu cũng giống mấy quý ông đây, nhớ rõ nội dung của năm lời nhắn đó, cho nên, mời nói ra một câu đi, tiện để trò chơi tiếp tục tiến hành.”
Moriarty tiếp lời: “Nhưng đừng nói lời nhắn mà cậu đã gặp, bởi vì hiệu ứng ‘ám chỉ’ của n
hững câu đó đã bị tiêu hao rồi, không thể trở thành điều kiện vào cuộc.”
Kế Trường nhìn trái nhìn phải, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ. Anh ta nhìn thấy các đồng đội đều an toàn ngồi trên vị trí, cho dù có người đang bị kiếm đâm vào ngực, mọi người đều không có ý ra tay, đủ để thấy tình hình hiện tại không thể giải quyết dựa vào bạo lực.
“Ừm… Khi bạn nghĩ rằng bạn đã có được điều mà mình muốn, thì thật ra bạn đã mất nhiều thứ hơn.” Kế Trường lên tiếng.
Trong không gian ký ức, anh ta không trải qua cốt truyện phù hợp với ngụ ý của lời nhắn này.
Tiếng nói vừa dứt, một lá bài trên mặt bàn, bắt đầu di chuyển trong tình huống không có ai động chạm, từ từ di chuyển đến trước mặt Kế Trường.
“Phù!” Holmes nhả hơi thuốc: “Lật nó lên đi, Mr. Ngữ.”
Nếu đối phương đã nói “Lật lên”, thì chứng tỏ lúc này lá bài đang nằm úp hướng mặt sau lên trên. Kế Trường nhìn thẳng vào lá bài kia, mặt sau của nó ngoài những họa tiết không viền màu xanh, còn in một từ – [Gợi ý].
Kế Trường lại ngẩng đầu nhìn các đồng đội, thần sắc của Thiên Nga và Thu Phong đều rất trầm trọng, nhưng Phong Bất Giác là mặt cười…
“Nếu như tôi đoán không nhầm…” Tay của Kế Trường đã đặt trên lá bài, nhưng anh ta không lật nó lên, mà nhìn hai BOSS nói: “Câu nói mà anh Phong chọn là… Đón tiếp sự xui xẻo bi thảm bằng khuôn mặt tươi cười, ứng phó với mọi nỗi bất hạnh bằng dũng khí gấp trăm lần. Còn Thiên Nga chọn là… Trên đời nay không nơi nào sánh bằng nhà mình.”
“Khà… Suy luận chính xác.” Holmes cười đáp: “Không sai, lá bài này sẽ sinh ra hiệu quả tương ứng theo nội dung ‘ám chỉ’.”
Kế Trường cười nhạt một tiếng, rồi nói với Thu Phong: “Thu Phong anh đã nói câu nào, tôi không đoán ra.”
“Hành động lương thiện chân thành, không cần báo đáp.” Thu Phong mặt ủ mày chau đáp.
“Hừm…” Kế Trường lẩm bẩm: “Xem ra cho dù nói ra câu nào cũng đều không có hiệu quả gì tốt.” Anh ta lại quay mặt về phía Holmes và Moriarty: “Vậy thì… Giả sử tôi không lật lá bài này lên, thì sẽ ra sao?”
“Còn ra sao được nữa?” Phong Bất Giác trả lời thay họ: “Trò chơi sẽ dừng lại ở lượt của anh, không thể tiến hành được nữa. Sau đó mọi người sẽ dừng lại, dừng cho đến khi anh bị hệ thống phán định là chơi tiêu cực, hoặc tất cả mọi người bị rớt mạng vì thời gian chơi game quá dài.”
Thu Phong tiếp lời: “Tiện thể nhắc nhở luôn, đồ trong balo lại không dùng được nữa rồi. Anh còn kéo dài khoảng một tiếng nữa, thì tôi có thể chảy máu mà chết đó.”
Thiên Nga cũng ở bên bổ sung: “Còn nếu như anh muốn ra tay với ngài giáo sư và ngài thám tử để giải quyết vấn đề, tốt nhất hãy nhớ lại bức tường sáng chặn ở cửa lớn tầng một trước đã… Đoán xem đó là kiệt tác của ai.”
Kế Trường cười khan một tiếng, lắc đầu: “Được thôi, lật thì lật, cùng lắm là bị thương chút…” Anh ta càu nhàu một câu, lật lá bài trước mặt.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì