Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 318: Xâm nhập tế bào não (25)
Hai mươi phút trước…
Holmes đi tới từ bên cạnh Phong Bất Giác, đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giáo sư, và đặt hộp thuốc của ông ta lên bàn, “Làm sao cậu đoán ra giáo sư còn có một bạn đồng hành nữa?”
Phong Bất Giác cười: “Không phải ở đây có sáu chỗ ngồi hay sao?”
“Chỉ dựa vào điều này?” Moriarty hỏi.
“Còn chưa đủ sao?” Phong Bất Giác dựa vào thành ghế, dang hai tay ra: “Ông theo đuổi trình tự và chuẩn xác, đã thành bản năng, “Thế giới trong đầu” ông, sao có thể xuất hiện những thứ vô nghĩa?” Anh dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái xuống mặt bàn: “Về mặt lý thuyết mà nói, nếu như bốn du khách từ thế giới khác như chúng tôi đều đến được đây, cộng thêm ông, tổng cộng cũng là năm người, vậy tại sao lại có chiếc ghế thứ sáu? Rất đơn giản, vì còn một người nữa.”
“Vậy làm sao cậu biết được, người đến bên bàn chắc chắn là người cộng tác của giáo sư, mà không phải là một vị khách khác?” Holmes lại nói.
“Vì tôi đoán, người tới chính là ông.” Phong Bất Giác đáp lại.
“Phù!” Holmes nhả một vòng tròn khói: “Từ miệng của Gương Ma, cậu biết được giáo sư là ông chủ ở đây. Rồi sau khi xem đoạn video đó, đoán ra tôi và giáo sư đều ở trong không gian này.” Ông ta ngừng một lát: “Điều này tôi có thể hiểu, nhưng tại sao cậu lại cho rằng tôi và giáo sư là người cộng tác?”
“Ông ấy nói rất đúng.” Moriarty tiếp lời: “Người thường đều cho rằng chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung.”
“Hai người đều đã chết rồi.” Phong Bất Giác nói: “Sao lại nói không đội trời chung.”
“Khà… Nói tiếp đi.” Holmes bật cười nói.
“Quan hệ ‘đối địch’ này, được xây dựng trên cơ sở tôn trọng và nhận định giữa hai người. Do đó kẻ địch… Chỉ có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu.” Phong Bất Giác nói: “So sánh ra, quan hệ bạn bè ngược lại rất dễ duy trì, chỉ cần hiểu nhau, và nhẫn nhịn thói xấu của nhau là được rồi.”
Phong Bất Giác nhìn hai người hai bên: “Hai người là kẻ địch, chứ không phải kẻ thù. Đương nhiên, đúng là hai người từng có thù hận, nhưng sau khi chết đi… Điều đó không tồn tại nữa.” Anh nói: “Mọi vật trên đời đều giống nhau, cởi bỏ thân phận cố vấn tội phạm và thám tử tư vấn, các ông là hai con người cực kỳ giống nhau, trong trường hợp điều kiện cho phép, khả năng hai người cấu kết với nhau để làm việc xấu là cực kỳ lớn.”
Biểu cảm của Moriarty không chút giận dữ, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu như cậu dùng từ có thể tao nhã hơn một chút, tôi sẽ không kìm được mà vỗ tay cho cậu.”
Phong Bất Giác bĩu môi, không tỏ rõ ý kiến.
“Vậy thì… Chuyện ‘Không gian trong đầu’, làm sao mà cậu lại đoán ra?” Holmes lại hỏi.
“Gương Ma nói cho tôi biết…” Phong Bất Giác trả lời: “Trước khi tôi nói ra vấn đề thứ hai, Gương Ma nóng lòng không đợi được nữa mà hỏi tôi một câu, vấn đề thứ hai liệu có phải là “Chủ nhân tinh thần của hai không gian này lần lượt là ai”?” Phong Bất Giác cười nói: “Khi nó nói câu này ra khỏi miệng, thì tôi không cần hỏi nữa rồi.”
“Your brain, your rule. (Não của ngài, luật của ngài)” Phong Bất Giác nhìn giáo sư nói: “Điều dễ dàng nhìn thấy là, trong thế giới mà ông xây dựng nên, tôi chịu sự hạn chế.” Đương nhiên chuyện mà anh nói tới chính là việc không sử dụng được vật phẩm trong balo: “Những thứ tôi “đem vào” thế giới này, không dùng được thứ gì cả.” Trong lúc nói chuyện, anh rút con dao gấp nhỏ từ trong túi, bày ra trước mặt nói: “Nhưng khi tôi nhớ lại không gian ký ức của mình, tôi không chỉ dùng được vật phẩm vốn có trong người, mà còn dùng được những thứ lấy được từ chỗ của ông. Tôi nghĩ… Đây là vì những thứ tôi nhận được trong thế giới này, cũng trở thành một phần ‘ký ức’ của tôi.”
“Còn về việc dịch chuyển không gian giữa hai thế giới, chắc không liên quan gì với hiện tượng vật lý thực tế, không thì đồ đạc trong túi của tôi đều bị rơi trong dòng nước xiết của thác nước.” Phong Bất Giác đưa hai tay ra sau đầu nói: “Trong không gian ký ức của tôi, những vật phẩm đó bị ướt chỉ vì nước trong bồn tắm thôi.”
“Ừm… Không sai.” Holmes nói: “Nhưng không hoàn toàn chính xác.”
“Tôi muốn nghe cụ thể.” Phong Bất Giác nói.
Holmes nói: “Câu này… Để giáo sư nói với cậu đi.”
Moriarty nhìn thẳng vào Phong Bất Giác, trầm giọng nói: “Ở đây không phải là thế giới tinh thần của một mình cậu, mà là không gian do ý chí tập thể tạo nên.” Ông ta chỉnh lại cổ áo: “Tôi và ngài Holmes, chỉ là mạnh hơn những ý chí khác ở đây, cho nên chiếm thế chủ đạo, từ đó trở thành người chi phối không gian.”
“Hóa ra là vậy.” Phong Bất Giác nói: “Vậy không biết tôi có thể đưa ra một giả thiết như thế này… Nếu về mặt tinh thần, dù chỉ có thời gian vài giây ngắn ngủi, tôi có thể mạnh hơn hai vị, thì tôi có trở thành người chủ đạo ở đây?”
“Đúng vậy.” Moriarty đáp lại bằng giọng nói u ám: “Cậu có thể thử bất cứ lúc nào.” Ông ta cười nhạt một tiếng: “Chỉ cần cậu nắm bắt quy tắc của không gian này, và có thể thắng được tôi về mặt ý chí, thì cậu chỉ cần búng tay là có thể khiến tôi nổ bùm như bóng bay.”
“Vậy thì… ‘Quy tắc’ của không gian này lại là gì đây?” Phong Bất Giác nói.
“Đây chính là điều mà bản thân cậu phải suy nghĩ rồi.” Moriarty đáp.
Trong lúc họ nói chuyện, trên chiếc ghế bên cạnh Phong Bất Giác, đột ngột xuất hiện một bóng người, không phải Thiên Nga thì là ai nữa.
“Ừm… Nơi này là…” Thiên Nga nhìn thấy dòng nhiệm vụ cá nhân được đánh dấu tích trong bảng nhiệm vụ, liền hiểu ra ngay lập tức: “Đây chính là tầng bảy sao?”
“Chào mừng đến với Câu lạc bộ trinh thám.” Phong Bất Giác cướp lời trước khi giáo sư mở miệng, nói với Thiên Nga bằng giọng khách át giọng chủ.
“Anh Phong…” Thiên Nga nhìn khắp xung quanh, “Hai vị này là?”
“Ủa? Anh không biết à?” Phong Bất Giác trầm ngâm nói: “Nói vậy thì… Không gian ký ức mà mỗi người chúng ta trải qua là khác nhau rồi.”
Thiên Nga nghe đến câu này, liền hỏi: “Anh Phong, anh không gặp Peter Pan* sao?”
(*) Peter Pan: là một nhân vật được tạo ra bởi nhà văn J. M. Barrie. Peter Pan là một cậu bé có thể bay và từ chối không chịu lớn lên, xuất hiện trong nhiều tác phẩm của hãng Hoạt hình Walt Disney.
“Tôi gặp mấy thể loại như Gương Ma, Succubus…” Phong Bất Giác nói.
Thiên Nga thở dài một tiếng: “Haizz… Tôi và một ông chú đầu hói tự xưng là Peter Pan, ở đó nói chuyện nhân sinh nửa tiếng đồng hồ.”
“Hả?” Phong Bất Giác cũng ngu người luôn.
“Ông chú đó nói Peter Pan đã rời khỏi Neverland* (Neverland, còn gọi là Dream Island, Nothing island v.v…), lựa chọn trưởng thành, còn tìm việc làm, kết hôn sinh con, nộp tiền phòng, nộp bảo hiểm… Sau đó còn nói đến chuyện khủng hoảng tiền tệ, giá xăng dầu tăng…” Trong mắt Thiên Nga là một ánh mắt cực kỳ sợ hãi: “Không biết tại sao, càng nghe tôi càng cảm thấy cuộc sống vô vọng…”
(*) Neverland: là vùng đất thần thoại có trong câu truyện về cậu bé biết bay Peter Pan, nàng tiên nhỏ Tinker Bell của nhà văn J.M Barrie.
“Ồ, anh đúng là xui xẻo đó.” Phong Bất Giác nói: “Tôi thì đỡ hơn nhiều, đầu tiên là Gương Ma, nó âm thầm nói cho tôi biết sự thật tôi là người đẹp trai nhất trên đời. Sau đó tôi còn tiêu diệt u linh của bà mẹ kế và hai cô chị của Cô Bé Lọ Lem, cuối cùng là “làm” một phát với Succubus.”
Thiên Nga nghe xong câu này, chỉ có duy nhất một cảm giác là bản thân bị đâm một đao.
“Ha ha! Thật ra tôi nói xạo đó, để xem phản ứng của anh.” Phong Bất Giác cười nói.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng kết bạn với tôi sau khi phó bản kết thúc.” Thiên Nga lạnh lùng nói với vẻ vô tình.
“E hèm… Hai vị.” Moriarty hắng giọng.
Hình như Phong Bất Giác vừa mới nhớ đến sự tồn tại của hai BOSS này, “Ồ, đúng rồi, tôi quên chưa giới thiệu.” Anh quay sang Thiên Nga nói: “Vị này là giáo sư James Moriarty.” Anh dùng tay ra hiệu: “Người ngậm tẩu thuốc bên cạnh ông ấy, là ngài Sherlock Holmes.”
“Ồ! Hân hạnh, hân hạnh.” Thiên Nga lại muốn đi qua đó bắt tay họ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Đừng động đậy.” Khoảnh khắc Holmes nói ra câu này, ông ta giơ tay gảy gảy tẩu thuốc, động tác không để tâm của ông ta, lại khiến Thiên Nga bị một sức mạnh vô hình ép quay lại chỗ ngồi.
“Tôi còn chưa nói xong.” Phong Bất Giác nói tiếp lời lúc nãy: “Giáo sư là ông chủ ở đây, ngài Holmes là người cộng tác của ông ấy.”
Đầu óc của Thiên Nga giống như chập mạch vài giây, phản ứng cuối cùng của anh ta là: “Là như vậy sao…”
“Đúng, chính là như vậy.” Phong Bất Giác nói.
“Các vị, bây giờ đã có bốn người vào chỗ ngồi rồi.” Lúc này Moriarty mở miệng nói: “Vậy để trò chơi bắt đầu thôi.”
“Trò chơi gì?” Thiên Nga hỏi.
“Là một trò chơi nhỏ mà tôi và giáo sư cùng sáng tạo ra, được coi là trò tiêu khiển khi Câu lạc bộ trinh thám tụ họp.” Holmes lên tiếng.
Phong Bất Giác nói: “Tôi muốn hỏi, quý bộ tổng cộng có bao nhiêu hội viên?”
“Hiện tại, chỉ có hai người chúng tôi.” Moriarty trả lời.
“Chắc không phải các hội viên khác đều bị tiêu diệt trong hoạt động tiêu khiển này chứ?” Phong Bất Giác hỏi.
“Khà khà…” Moriarty bật cười, cố gắng hết sức không nói gì.
“Phong Bất Giác, cậu đến trước Thiên Nga, cậu chơi trước đi.” Holmes lên tiếng.
Cùng lúc đó, giáo sư búng tay, trên mặt bàn từ trong không trung xuất hiện một xấp bài được đặt ngay ngắn.
“Ồ! Còn có chuyện tốt như vậy à.” Phong Bất Giác chế giễu.
“Trò chơi này, ít nhất phải có hai người biết “sự thật” tham gia, mà trên mặt bàn này, người biết sự thật chính là tôi và Holmes.” Moriarty giải thích: “Trong đống bài trước mặt hai người, có bốn loại bài [Gợi ý], [Dò hỏi], [Phỏng đoán] và [Suy đoán]. Người mới gia nhập, cần nhập cuộc bằng [Gợi ý].”
“Cho nên, bây giờ tôi phải bốc một lá [Gợi ý] phải không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Không, cậu không cần động tay chọn bài.” Trong khi Moriarty nói chuyện, đống bài trên mặt bàn tự bày ra, trải đầy tán loạn trên mặt bàn.
“Phù!” Holmes nói tiếp: [Gợi ý] đã cho hai người rồi, tổng cộng có năm câu.”
Vừa nói câu này ra, Phong Bất Giác và Thiên Nga chợt hiểu ra đây là đang chỉ năm câu gợi ý trước đó.
“Khi các người hoạt động trong không gian ký ức, chắc đã gặp tình huống phù hợp với mấy câu gợi ý này.” Holmes nói: “Mỗi lần gặp được, thì coi như tiêu hao mất một gợi ý.” Ông ta ngừng hai giây, nói tiếp: “Còn những câu còn lại, mỗi câu đều có ý là các người phải rút một lá bài [Gợi ý].”
“Nghe có vẻ như lá bài không phải thứ gì tốt đẹp lắm…” Phong Bất Giác chưa nói hết câu.
Moriarty liền ngắt lời: “Đọc một câu lên thì cậu sẽ hiểu thôi.”
“Ồ? Ai sợ ai chứ?” Phong Bất Giác đập bàn: “Đón tiếp xui xẻo bi thương bằng khuôn mặt tươi cười, ứng phó với mọi nỗi bất hạnh bằng dũng khí gấp trăm lần.” Lời vừa nói ra, một lá bài [Gợi ý] tự động di chuyển đến trước mặt anh.
“Khoa học kỹ thuật cao thật đó.” Anh Giác giơ tay lật lá bài, “Tôi cầm lên rồi, sao nữa?”
Moriarty và Holmes đều không nói năng gì, người cười nhạt thì cười nhạt, người hút thuốc thì hút thuốc.
Thấy họ không có phản ứng, ánh mắt của Phong Bất Giác rơi trên lá bài.
Mặt chính của lá bài này có in khuôn mặt một chú hề.
Gần như cùng lúc ánh mắt anh nhìn xuống, lá bài rơi khỏi tay Phong Bất Giác. Còn tay của anh, với lấy con dao gấp nhỏ trên bàn một cách không tự chủ…