Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 319: Xâm nhập tế bào não (26)
Thời gian, quay trở về hiện tại.
Kế Trường lật lá bài, đặt trước mặt. Mặt chính lá bài [Gợi ý] của anh ta có in một cuộn len màu đen.
“Lẽ nào chuẩn bị dùng dây để trói tôi sao?” Kế Trường lên tiếng sau khi liếc nhìn hình vẽ.
Chưa dứt lời, Thiên Nga, Thu Phong và Phong Bất Giác nhìn ánh mắt của anh ta, đã bắt đầu thay đổi.
“Sao…” Kế Trường vốn định hỏi có gì không đúng, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, anh ta đã bị sự việc đang xảy ra làm cho ngu người luôn rồi.
Lúc này, từ góc nhìn của người bên cạnh, đầu tóc của Kế Trường phồng lên như đống bột mì, và nhanh chóng biến thành một cái đầu rối tinh khổng lồ, tung xòe. Sau đó, “mái tóc khổng lồ” như một đám mây đen bắt đầu “đổ mưa”. Tất nhiên, thứ rơi xuống không phải là mưa, mà là những sợi tóc dài như thác nước.
Khoảng chừng ba mươi giây sau, cuối cùng quá trình này cũng ngừng lại.
Mái tóc ngắn ngủn vốn có của Kế Trường, dường như biến thành một cây nấm lớn, và dưới cái mũ nấm, là mái tóc dài thẳng như tơ liễu. Nếu anh ta đứng lên, thì người khác hoàn toàn không thể nhìn thấy cơ thể của anh ta, nhìn xa thì thấy giống như một con sứa lớn màu đen lông lá.
“Khi bạn nghĩ rằng bạn đã có được điều mà mình muốn, thì thật ra bạn đã mất nhiều thứ hơn.” Kế Trường vừa lặp lại câu nói này, vừa dùng hai tay vén mái tóc như vén rèm cửa, để lộ ra khuôn mặt của mình: “Tuy nói đúng là gần đây tôi từng nghĩ, thay đổi mái tóc bằng trong game thành kiểu tóc khác (Trong các điều mục mới bổ sung cho “Khu vui chơi đáng sợ” do công ty Mộng công bố, có một điều mục là sắp mở dịch vụ điều chỉnh kiểu tóc), nhưng chắc chắn không phải là hình dạng hiện tại…”
“Khi anh nghĩ rằng mình đã có được địa vị của ông vua cắt gội sấy, thì anh đã mất đi tôn nghiêm và phẩm vị.” Phong Bất Giác lạnh lùng trêu đùa.
“Ha ha ha ha ha…” Thu Phong nghe xong, liền cười lớn. Nhưng mấy giây sau, ở nơi đang cắm cây kiếm trên ngực cậu ta lại có một chút máu chảy ra: “Khụ… Không được… Đừng chọc tôi cười nữa, không thì tôi không trụ nổi đến một tiếng đồng hồ đâu.”
Thiên Nga thì bình tĩnh nói: “So với chúng tôi, anh vẫn còn tốt đấy.” Anh ta nói xong, liền đưa ngón tay xuyên qua thanh chắn sắt trước mặt, đẩy cặp kính theo thói quen.
“Tôi tình nguyện đội cái lồng này.” Kế Trường vén mái tóc dài phía trước mặt ra, vén ra phía sau bả vai, không thì anh ta không thể nhìn mọi vật.
“Các vị, chúng ta tiếp tục đi.” Lúc này Moriarty mở miệng nói: “Mr. Ngữ, cậu tới đúng lúc lắm, trước khi cậu xuất hiện, ba đồng đội của cậu lần lượt hoàn thành lượt của mình rồi.” Giọng điệu của ông ta vẫn đều đều không cảm xúc: “Lúc này, tôi tin rằng các cậu đều nhìn ra cách chơi của trò chơi này rồi.”
“Chúng tôi đã nhìn thấy hiệu quả lá bài rồi, nhưng quy tắc trò chơi thì?” Phong Bất Giác nói, “Chúng tôi cũng không thể chơi tiếp dưới sự chỉ huy của các ông được.”
Moriarty quay đầu lại, trao đổi ánh mắt với Holmes, sau đó mới nói với các game thủ: “Ngôn ngữ, là một loại sức mạnh.” Ông ta giơ một cánh tay lên, làm động tác giới thiệu: “Hãy nhớ kĩ điểm này, bởi vì trong không gian này, hoặc nói trong trò chơi bàn tròn này, đây là vòng cơ bản nhất.”
Ông ta dùng tay chỉ vào những lá bàn trên bàn, “Trong quy tắc cơ bản của trò chơi này, mỗi người chơi đều phải dùng hết bốn loại lá bài [Gợi ý], [Dò hỏi], [Phỏng đoán] và [Suy đoán]. Ánh mắt của ông ta liếc nhìn khuôn mặt của các game thủ: “Nhưng có một vấn đề, trên chiếc bàn này, chỉ có mình tôi và ngài Holmes là biết rõ ‘sự thật’. Vậy thì người không biết sự tình như các cậu, rõ ràng không có lý do để chọn gợi ý.”
“Cho nên quy định chúng tôi dùng gợi ý để nhập cuộc sao?” Thiên Nga tiếp lời.
“Đúng vậy.” Moriarty đáp: “Chúng tôi giữ lại mấy câu nói có thuộc tính ‘gợi ý’ đó để lại ở khắp nơi. Để tiện trong quá trình các cậu lên tầng, tận mắt chứng kiến ảnh hưởng của mấy ‘lời nói’ này đối với các nhân vật khác trong không gian.”
“Liệu tôi có thể hiểu rằng… Trong thế giới này, ‘lời nói’ là một thứ sức mạnh, còn ‘gợi ý’ chính là một chiêu thức bao gồm thuộc tính tiêu cực.” Thu Phong nói.
“Không chính xác.” Holmes nói xen một câu: “Nhưng gần đúng rồi.”
“Trên mặt bàn này, không có tích cực hay tiêu cực. Tiền đề phán định hiệu quả lá bài là – Ngôn ngữ nói ra có giá trị hay không.” Moriarty tiếp lời: “Bây giờ là lượt của tôi, tôi nói ra một gợi ý, biểu thị một chút.” Ông ta ngừng một lát, lên tiếng đọc: “Gợi ý – [Trên đời này không có lời nói dối.]”
Nói xong, một lá bài [Gợi ý] liền tự di chuyển đến trước mặt giáo sư.
Moriarty lật mở lá bài, và cho mọi người xem, mặt chính của lá bài là trống không, “Nhìn đi, không có trừng phạt.”
Khoảng năm giây sau, Phong Bất Giác lộ ra một tiếng cười nhạt từ hai bên má “thông thoáng” của mình: “Hừm… Rõ rồi.” Anh vẫn đang nghịch con dao nhỏ trong tay, tỏ vẻ rất thoải mái: “Ông là ‘người biết sự thật’, lời nói của ông hiện giờ có thể giúp chúng tôi đến gần ‘sự thật’ hơn, cho nên câu ‘Gợi ý’ của ông có giá trị.” Anh ngừng lại một giây rồi nói: “Còn những người không biết sự thật như chúng tôi, vừa rồi chỉ nói ra ‘lời nói’ mà các ông để lại cho chúng tôi thôi. Tuy tính chất của câu nói đúng là ‘gợi ý’, nhưng trên mặt bàn này, nó cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Không sai, xem ra cậu bắt đầu nắm được rồi đó.” Moriarty mỉm cười đáp lại.
Kế Trường im lặng một lúc, tổng kết nói: “Vậy thì… Trong trò chơi này, với những người không biết sự thật mà nói, chọn [Gợi ý] chắc chắn sẽ gặp trừng phạt, bởi vì người biết sự thật không cần gợi ý của chúng ta.
Còn đối với người biết sự thật mà nói, [Suy đoán] là một thứ không được chạm, bởi vì ngày từ đầu họ đã biết sự thật, không có gì để suy đoán cả.
“Nhưng vấn đề là…” Thiên Nga ngắt lời: “Mỗi một người chơi đều phải dùng hết bốn loại lá bài, không phải sao?” Anh ta nhìn Moriarty bằng ánh mắt sáng rực sắc bén.
“Đúng vậy.” Moriarty trả lời bằng giọng điệu như lẽ đương nhiên: “Yên tâm, tôi và ngài Holmes, không phải là loại người dối trá.”
Holmes bổ sung: “Các cậu là người không biết sự thật, câu đầu tiên khi vào cuộc, mặc định là gợi ý. Phù!” Ông ta nhả khói: “Còn người biết sự thật thì không có hạn chế này, bắt đầu bằng loại lá bài nào cũng được.” Ông ta gảy tàn thuốc, “Có điều… Cho dù là người biết sự thật, hay là người không biết sự thật, trong bốn vòng đầu của trò chơi, không thể chọn lá bài trùng lặp.”
“Cũng có nghĩa… Mỗi người chơi đều phải chọn hết một lượt bốn loại lá bài trong bốn vòng đầu tiên.” Thiên Nga đáp lại một câu, rồi hỏi: “Vậy có nghĩa là… Từ vòng thứ năm trở đi, chúng tôi có thể chọn cùng một loại lá bài nhiều lần?”
Moriarty cười nhạt một tiếng, “Đúng vậy, bắt đầu từ vòng thứ năm, vòng nào cậu chọn [Dò hỏi] cũng được.” Ông ta trực tiếp cởi bỏ khúc mắc trong lòng Thiên Nga.