Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 320: Xâm nhập tế bào não (27)
“Để tôi tiếp tục.” Holmes nói, ông ta tạm bỏ tẩu thuốc xuống, nhìn mặt bàn nói: “Suy đoán – Giáo sư Moriarty là một người kém thông minh.”
Câu nói này của ông ta khiến bốn game thủ đều sinh ra một ảo giác “Lẽ nào mình nghe nhầm rồi?”
Chỉ có bản thân Moriarty vẫn không hề dao động.
“Nice try.” Moriarty nói một câu với thần thái thoải mái.
Holmes bật cười, ông ta nhún vai, học theo giọng điệu của Phong Bất Giác trước đó: “Thử cũng có mất gì đâu.”
Các game thủ hoàn toàn không hiểu hai người này dang chơi trò gì, nhưng mà, lá bài trên bàn vẫn chuyển động như thường. Một lá bài mặt sau có in dòng chữ “Suy đoán”, di chuyển đến trước mặt Holmes.
Thám tử vĩ đại không cầm lá bài đó lên, chỉ lật mặt kia của lá bài trên bàn, để lộ ra hình vẽ của mặt chính.
Trên lá bài… Có vẽ quả bom. Chính là loại bom bi màu đen thường xuất hiện trong hoạt hình.
Holmes liếc lá bài một cái, rồi đứng lên, và từ từ lùi lại vài bước, giữ khoảng cách nhất định với bàn.
Ông ta bắt đầu lục tìm trong các túi của mình, khi ông ta sờ vào túi bên trái áo khoác, biểu cảm khẽ thay đổi, “Ồ, ở đây à.” Ông ta nói xong, liền lấy quả bom hình cầu màu đen to hơn quả quýt một chút ra khỏi túi áo.
Hình dáng quả bom giống y hệt như trên lá bài, ngòi nổ của nó lại là loại có thể châm lửa đốt. Nhưng khoảnh khắc nó được lấy ra khỏi túi áo, ngòi nổ đã ở trạng thái sắp cháy hết.
Bốn game thủ còn chưa phản ứng kịp xem đây là tình huống gì, thì vụ nổ xảy ra. Ba người ngẩn tò te, còn Phong Bất Giác thì một mặt tươi cười…
Uy lực của quả bom này cũng thường thôi, chỉ ảnh hưởng trong phạm vi bán kính khoảng một mét. Một màn khói nồng nặc màu đen hình tròn bao trùm nửa thân trên của Holmes, cũng che tầm mắt của mọi người.
Moriarty ngồi vững như núi thái sơn, ngay cả ý định quay đầu lại nhìn một cái cũng không có.
Không lâu sau, làn khói đen tan hết, Holmes đứng đó không hề hấn gì. Ông ta phủi bụi trên người, sải bước về bên bàn, cầm tẩu thuốc lên: “Các quý ông, tiếp tục đi.”
“Nè… Ý gì vậy! Sự trừng phạt mà chúng ta phải chịu chỉ là thủ thuật che mắt sao?” Thu Phong nói với vẻ không vui.
“Không, đó là vụ nổ thật sự.” Holmes trả lời: “Nếu như tôi ở lại bàn, có thể sẽ ảnh hưởng đến các vị.”
“Hừm… Không phải là thủ thuật che mắt, vậy thì cho thấy trong không gian này họ cực kỳ mạnh, trừng phạt không hề gây ra tổn thương cho họ.” Thiên Nga nói.
“Đúng vậy.” Moriarty ngậm tẩu thuốc, khẽ gật đầu nói.
“Thật ngại quá.” Kế Trường nói: “Tôi chợt nhớ ra, vẫn còn một vấn đề quan trọng mấy người chưa có nói rõ.” Anh nhìn Moriarty và Holmes nói: “Trò chơi này phân định thắng thua như thế nào?”
Moriarty trả lời: Chỉ cần một người nào đó trong bốn người các cậu đoán ra sự thật, coi như các cậu thắng.”
“Còn giả sử bốn người chúng ta chết hết toàn bộ trước khi nhận ra sự thật, thì là ‘người biết sự thật’ như bọn họ chiến thắng.” Phong Bất Giác tiếp lời giáo sư, nói với Kế trường.
“Hiểu rồi thì tốt, tới lượt cậu.” Moriarty nhìn Phong Bất Giác nói.
“Nếu lượt của người không biết sự thật nhập cuộc, mặc định là Gợi ý…” Phong Bất Giác bỏ dao gấp xuống, tiến lên trước ngồi xuống: “Thì bắt đầu từ vòng này, trước khi nói ra “lời nói”, tôi phải nói rõ đây là ‘Dò hỏi’, ‘Phỏng đoán’ hay là ‘Suy đoán’ phải không?”
“Đúng vậy.” Moriarty đáp.
“Tiện thể hỏi một chút.” Phong Bất Giác lại nói: “Nếu như bây giờ tôi tiếp tục nói ‘Gợi ý’, thì sẽ thế nào?”
“Trước vòng thứ năm, ‘Lời nói trùng lặp’ của cậu sẽ coi như vô hiệu.” Moriatty trả lời: “Lượt của cậu sẽ tiếp tục duy trì, cho đến khi cậu nói ra một mục chọn có hiệu quả mới dừng.”
“Ồ… Vậy, vẫn còn một chuyện.” Phong Bất Giác chỉ lên bàn: “Giơ tay lật mấy lá bài chưa mở, hoặc xé bỏ, phá hỏng…”
“Chỉ chết thôi mà.” Holmes ngắt lời anh bằng giọng thong thả.
Phong Bất Giác nghe xong, lại gật gù đắc ý một lúc, đột nhiên vỗ bàn, nói: “Dò hỏi!”
“Hỏi thì hỏi, động kinh như thế làm gì…” Thiên Nga nói.
“Phải đấy, tim của tôi không tốt.” Thu Phong chỉ chuôi kiếm trên ngực nói.
Phong Bất Giác phớt lờ bọn họ, quăng ra câu hỏi của mình: “Quy luật của không gian này rốt cuộc là gì?”
Anh Giác hỏi câu này, về mặt ý nghĩa cơ bản đồng nghĩa với “Nói ra cách, để tôi thắng.” Anh cũng biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chỉ là tạm thời thử xem, cũng coi như trải đường cho lượt của các đồng đội.
Quả nhiên, sau khi anh hỏi xong, lá bài trên bàn đều không hề di chuyển.
Đúng lúc giáo sư giải thích: “Khi cậu phát ra câu hỏi, người chơi của phe đối phương, có thể lựa chọn trả lời, hoặc không trả lời.”
Holmes nói tiếp: “Chúng tôi lựa chọn không trả lời, cậu có thể nhận được một quyền miễn trừ trừng phạt.”
Moriarty nói: “Còn nếu chúng tôi trả lời câu hỏi này, bàn tròn sẽ bắt đầu phán định…” Ông ta ngừng lại một giây: “Nếu như bản thân người đưa ra câu hỏi, có thể hiểu rõ thông tin có ích từ đáp án của chúng tôi, lần dò hỏi này được coi là có giá trị. Ngược lại, nếu là câu hỏi vô nghĩa, người đưa ra câu hỏi sẽ bị trừng phạt.”
Holmes nhân lúc giáo sư nói, lại hút một hơi thuốc, lúc này ông ta lại tiếp lời: “Ngoài ra, cùng một vấn đề không được hỏi hai lần. Thay đổi cách dùng từ, ý nghĩa tương tự cũng không được, nếu không thì sẽ bị trừng phạt.”
Moriarty nhún vai: “Còn về câu hỏi của cậu lúc này, dĩ nhiên chúng tôi… Không trả lời.”
Sau khi ông ta nói câu này, một lá bài có mặt sau là “Dò hỏi” tự lật ở trên bàn, và di chuyển đến trước mặt Phong Bất Giác, mặt chính của lá bài không có hình vẽ, chỉ là tờ giấy trắng viết chữ đen – Miễn trừ.
“Nè nè nè…” Thu Phong không nhịn được mà xen miệng nói: “Nếu như các ông cứ lựa chọn không trả lời mãi, vậy chờ đến khi hỏi hết những câu hỏi có ý nghĩa, “Dò hỏi” đối với chúng tôi mà nói không phải là phí phạm hay sao?” Câu hỏi của cậu ta, cũng là điều mà các game thủ khác nghĩ.
“Cho nên, tốt nhất trước khi hỏi hết các câu có ý nghĩa, các cậu cố gắng lợi dụng dò hỏi để nhận quyền miễn trừ.” Moriarty nói.
Holmes cũng nhắc nhở với thái độ chẳng sợ bố con thằng nào hết: “Các cậu cũng có thể thử gài bẫy, dùng những vấn đề nhìn có vẻ vô nghĩa để hỏi, để ‘moi’ những thông tin có ích từ chúng tôi.” Ông ta cười cười: “Không cần lo chúng tôi nói dối, chỉ cần lựa chọn trả lời, thì buộc phải nói thật.”
“Vậy thì… Hai vị có thể nói một chút về tình huống Phỏng đoán và Suy đoán trước khi chúng tôi chọn lá bài không?” Thiên Nga hỏi.
“[Phỏng đoán], là đưa ra giả thiết.” Holmes đáp lại: “Nội dung phỏng đoán, nếu hoàn toàn không liên quan đến việc giải đáp sự thật, người phỏng đoán trực tiếp rút được lá trừng phạt.” Ông ta ngừng lại một chút: “Còn phỏng đoán hợp lý, có tính xây dựng, sau khi giải đáp sẽ là lá bài trắng. Lúc này, tôi và giáo sư phải đưa ra câu trả lời cho lời phỏng đoán của cậu… Trả lời cậu “Đúng”, “Sai” hoặc “Không chính xác”.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“[Suy đoán], là nói ra một “kết luận”, do bàn tròn phán định chính xác hay không. Nói đúng thì là bài trắng, nói sai… Thì sẽ chịu trừng phạt đủ để chết.” Moriarty bổ sung: “Đương nhiên, Holmes chịu trừng phạt chỉ là vì kết luận mà ông ta nói vốn không liên quan đến ‘sự thật’ thôi. Giống như trước đó các cậu phỏng đoán, ‘gợi ý’ của người không biết sự thật thì không có ý nghĩa nào cả, còn khi người biết sự thật ‘suy đoán’, chỉ có thể nói một số kết luận không liên quan hoặc sai.”
Sau lời giải thích này, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Bốn game thủ, đều nhanh chóng suy nghĩ hết sức mình. Họ đều hiểu rõ, tình hình hiện tại nghiêm ngặt cỡ nào.
Độ khó và phức tạp của trò chơi bàn tròn này trước giờ chưa từng có. Mà hai đối thủ chơi cờ với bọn họ, lại càng là những người thông minh tuyệt đỉnh, và là sự tồn tại được thiết lập gần như vô địch trong phó bản.
Muốn thắng, thì trong thời gian có hạn và trong giới hạn của quy tắc, phải dùng “lời nói” để nhận được đủ thông tin, và từ đó đoán ra “sự thật” – là một quy luật ẩn giấu nào đó trong không gian này.
“Tôi hỏi nhé.” Thiên Nga không suy nghĩ quá lâu, anh ta biết thời gian quý báu, vòng này, anh ta muốn lấy một thẻ miễn trừ một cách ổn thỏa trước đã.
Các đồng đội đều hiểu ý của anh ta, vì Thu Phong đang chảy máu, cho nên lãng phí thời gian thì nhiều khả năng đồng nghĩa với việc mất thành viên. Mà mỗi khi giảm một người, thì lượt hoạt động của “người không biết sự thật” coi như bị giảm một lần.
“Dò hỏi – Ngài Holmes, nguyên nhân mà vừa rồi ông không bị nổ chết là gì vậy?”
Trí Tướng Thiên Nga đúng là danh bất hư truyền, hỏi như vậy chắc chắn có thể đổi lấy quyền miễn trừ. Bởi vì năng lực của hai BOSS này có liên quan với quy luật của không gian, câu hỏi này quả nhiên không thể trả lời được.
“Ha… Đúng là khiến người ta thích thú.” Holmes quay đầu nói với Moriarty ngồi kế bên: “Giáo sư, khách mời hôm nay ông mời tới đúng là rất thú vị…” Ông ta hút tẩu thuốc, dùng cán tẩu chỉ về phía Thiên Nga: “Ví dụ như vị này, không chỉ thông minh siêu phàm, mà còn có khả năng quan sát và năng lực suy đoán độc đáo.”
Moriarty nói bằng giọng nhàn nhạt hờ hững: “Đúng vậy, hay ví dụ như thằng nhóc đó.” Ánh mắt của ông ta hướng về phía Phong Bất Giác: “Cậu ta rất giống ông, tư duy nhạy bén hơn người, rõ ràng rành mạch, nhưng quá tự phụ, tùy tiện, phóng túng.”
“Trả lời, hay không trả lời.” Thiên Nga thúc giục, anh ta không cảm thấy vinh hạnh gì đó khi được hai nhân vật trong game ảo khen ngợi. Anh ta chỉ biết rằng hai BOSS này nói chuyện quanh co, sẽ lãng phí thời gian nhất định.
“Nè! Đừng vội.” Lúc này, Thu Phong lại chen miệng: “Tiếp theo chắc chắn sẽ khen tôi và Kế Trường vài câu, anh cứ để họ nói hết đi.”
“Anh Thu Phong, anh thật sự không biết sống chết à…”Kế Trường vén mái tóc vô cùng phóng khoáng của mình “Nếu không phải anh bị kiếm đâm, thì chúng ta cũng không cần giành giật từng phút từng giây.”
“Ha ha ha…” Thu Phong lại không nhịn được mà bật cười: “Anh đừng nói chuyện với tôi, nhìn bộ dạng của anh hiện giờ tôi thật sự chịu hết nổi rồi.”
“Phù!” Holmes quay mặt sang nhìn Thu Phong ngồi kế bên, “Xem ra các cậu đang lo về cái này…” Trong lúc nói chuyện, ông ta giơ tay cử động ngón tay.
Bỗng nhiên, thanh kiếm trước ngực Thu Phong, rắc một tiếng lui về sau, sau hai giây trôi nổi giữa không trung, nó rơi xuống đất.
Thu Phong cũng phản ứng rất nhanh, mau chóng bịt chặt vết thương của mình. Cậu ta mở bảng chọn game, quan sát hơn một phút, phát hiện tuy vẫn còn trạng thái [Chảy máu], nhưng đã ngừng mất đi giá trị Hp. Xem ra chỉ cần cậu ta không buông tay, thì máu sẽ không chảy.
Moriarty liếc Holmes một cái, nói: “Có nhất thiết phải làm như vậy không?”
Holmes mỉm cười trả lời: “Đối thủ hoảng loạn bất định, sẽ khiến trò chơi mất đi thú vị nên có.”
“Hừ…” Moriarty hừ lạnh một tiếng, nhìn các game thủ nói: “Các cậu, các cậu nghe thấy rồi đấy, cứ từ từ suy nghĩ, đừng vội.”