Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 321: Xâm nhập tế bào não (28)
Nói xong câu này, Moriarty dừng lại hai giây, nói tiếp: “Ừm, còn về câu hỏi lần này của cậu.” Ông ta nhìn Thiên Nga nói, “Rất rõ ràng, chúng tôi không trả lời.”
Lúc ông ta đưa ra tuyên bố này, một lá bài trên bàn liền tự động lật lại, di chuyển tới trước mặt Thiên Nga, mặt phải của tấm thẻ này viết dòng chữ “miễn trừ”.
Từ khoảnh khắc này trở đi, chính là lượt của Thu Phong.
“Để tôi nghĩ xem…” Thu Phong nói.
Kế Trường ở đầu bàn bên kia nhắc nhở: “Vòng này, tốt nhất vẫn nên chọn “Dò hỏi”, rút một tấm miễn trừ để bảo đảm trước đã.”
Thiên Nga cũng đồng ý với quan điểm của Kế Trường, anh ta nói tiếp: “Đúng vậy, thông tin chúng ta biết được trước đó vẫn còn rất ít, phỏng đoán cũng không an toàn, suy đoán cũng rất có khả năng dẫn tới hình phạt.”
Lúc này Moriarty mở miệng: “Bây giờ tôi giải thích một chút, nói về cường độ, hình phạt của gợi ý đan xen giữa mức nhẹ và mức trung bình. Mà dò hỏi và phỏng đoán nếu gặp hình phạt, thì tổn thương sẽ ở mức trung bình cho tới nghiêm trọng. Nhưng hình phạt của phỏng đoán, chính là giữa mức nghiêm trọng tới mức trí mạng.”
“Theo chiến lược thông thường.” Holmes bổ sung: “Người không biết tình hình sau khi nhập cuộc bằng gợi ý, ở vòng thứ hai nên lựa chọn câu hỏi để nhận quyền miễn trừ, còn vòng thứ ba thì thử suy đoán. Cho dù suy đoán sai, cũng có thể sử dụng quyền miễn trừ để xóa hình phạt.” Ông ta lại rít một hơi thuốc, “Phù… Dĩ nhiên, nếu có đủ tự tin vào năng lực phỏng đoán của mình, cũng có thể lựa chọn phỏng đoán ở vòng thứ ba. Nhưng ngộ nhỡ phỏng đoán của cậu không liên quan gì tới sự thật, vậy thì quyền miễn trừ sẽ bị phỏng đoán tiêu hao mất… Lúc tới vòng thứ tư, cậu sẽ phải tiến hành suy đoán trong tình trạng không có bất cứ phương án bảo đảm nào.”
“Này… Chúng ta đang là đối thủ đó.” Thu Phong nói: “Hai vị chăm chỉ phân tích giúp chúng tôi như vậy, là có ý gì?”
“Những gì tôi đã nói chỉ là chiến lược cơ bản nhất.” Holmes đáp: “Tôi tin là bất kỳ ai trong chúng ta, sau khi suy nghĩ thêm, cũng sẽ có sắp xếp theo trình tự – Gợi ý, dò hỏi, suy đoán, phỏng đoán, để ứng phó với bốn vòng này.”
“Giả dụ các cậu thấy tôi và Holmes đưa ra nhắc nhở thiện chí, là một kiểu chỉ dẫn sai lầm, vậy không nhất thiết phải làm theo chúng tôi.” Moriarty nói.
“Bọn họ nói đúng.” Kế Trường quay đầu nói với Thu Phong: “Sống để đi đến vòng thứ năm, là mục tiêu hàng đầu của chúng ta. Còn chiến lược ông Moriarty nhắc tới, là chính xác nhất, ổn thỏa nhất.”
Thiên Nga nói xen vào: “Bọn họ chỉ nói ra những điều chúng ta vốn có thể nghĩ tới, và kế hoạch có khả năng sẽ thực hiện mà thôi, chứ không thể coi là giúp đỡ gì.” Anh ta đẩy cặp mắt kính: “Nếu anh vì tâm lý chống lại mà không làm như vậy, ngược lại sẽ trúng kế bọn họ.”
Thu Phong nghe vậy rồi suy nghĩ lần nữa, sau đó nói: “Dò hỏi…” Cậu ta nhìn giáo sư và Holmes, “Ngoài trừ quy luật người không biết sự thật sẽ chết và mở không gian ra, còn có cách nào khác để kết thúc trò chơi này không?”
Hai BOSS nhìn nhau một cái, lần này, bọn họ chọn cách trả lời.
Holmes cười nói: “Có chứ, các cậu có thể thử giết chết giáo sư.”
Moriarty nói tiếp: “Nếu các cậu giết được tôi, thì trò chơi này, gian phòng này, đều sẽ biến mất.”
Câu trả lời của bọn họ kết thúc, lá bài dò hỏi trên bàn di chuyển tới trước mặt Thu Phong.
Thu Phong hít sâu một hơi, mở lá bài, kết quả mặt phải của nó trắng trơn.
“Cậu nên có niềm tin với bản thân hơn một chút, anh bạn trẻ.” Moriarty nói: “Đây là câu hỏi không tồi.”
Thu Phong thở dài một hơi, “Thấy hai vị có vẻ không lo ngại gì, dĩ nhiên tôi cũng đoán được một số chuyện…” Cậu ta nhìn các đồng đội: “Rõ ràng, với thực lực của chúng ta, căn bản không thể giết nổi giáo sư. Nhưng, giả dụ chúng ta suy luận ra quy luật của không gian này, thì sẽ có cơ hội làm được…”
Thiên Nga nói tiếp: “Nhưng… Nếu đã suy luận ra quy luật của không gian, thì không cần thiết phải mạo hiểm đi chiến đấu nữa, trực tiếp nói ra bằng hình thức “Suy đoán”, thắng game là được rồi.”
“Cũng không thể loại trừ… Trong bốn người chúng ta, có người rõ ràng đã biết sự thật, nhưng lại không suy đoán, nhất quyết phải ở vào tình huống giết chết giáo sư mới được.” Phong Bất Giác đột nhiên mở miệng nói.
Khoảnh khắc này, ba đồng đội đều nhìn anh với ánh mắt sâu xa đầy ý tứ.
“Làm gì vậy?” Phong Bất Giác nằm nghiêng trên ghế, dang hai tay nói.
“Anh Phong, tôi thấy chỉ có anh mới làm những chuyện như vậy thôi…” Kế Trường nói.
Thu Phong và Thiên Nga cũng gật gật đầu, tỏ ý tán đồng.
“Vậy thì đừng chơi nữa, tôi thử cách giết người trước được rồi.” Lúc Phong Bất Giác nói, anh đã lấy thứ gì đó trong balo ra.
“Cái gì!” lúc ba người còn lại thấy Phong Bất Giác đưa tay vào trong balo, họ đều vô cùng ngạc nhiên.
Vì balo của ba người bọn họ, sau khi tới phòng này, đều đã trở lại trạng thái bị khóa. Theo lý mà nói mọi người đều là game thủ, không có lý gì Phong Bất Giác lại là ngoại lệ.
Chỉ thấy, Phong Bất Giác rút súng phản trọng lực lên, đồng thời lấy điện thoại Nokia trong túi áo ra làm đạn dược, ngắm chuẩn giáo sư Moriarty: “Có trăn trối gì không? Giáo sư.”
“Ha ha ha ha…” Holmes ở bên cạnh cười lớn, đồng thời bỏ tẩu thuốc xuống, vỗ tay cổ vũ Phong Bất Giác.
Moriarty vẫn bình tĩnh như trước, ông ta ngồi bên bàn bất động, bình tĩnh hỏi: “Khó mà tin được…Vòng thứ hai vừa mới qua một nửa, cậu đã hoàn thành suy luận.”
“Đối thủ quá yếu hoặc quá mạnh, đều sẽ làm mất cái vui của trò chơi, không phải sao?” Phong Bất Giác cười nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Thiên Nga nói: “Anh Phong… Rốt cuộc anh…”
“Quy luật của không gian này chính là…” Phong Bất Giác trong lòng đã có suy tính nói: “Tin là thật sẽ là thật.”
“M* kiếp… Sao anh có thể nghĩ ra…” Lần này Thu Phong hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của anh Giác.
Phong Bất Giác tạm thời bỏ súng xuống, nói: “Đầu tiên, nhớ lại nhắc nhở cơ bản nhất… Lời nói, là một loại năng lượng.” Anh dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái vào trán mình: “Các anh còn nhớ năm câu gợi ý chứ?”
Không chờ đồng đội trả lời, Phong Bất Giác lại nói: “Những lời nhắn này, không phải là bình luận sau khi sự việc xảy ra, mà là nguyên nhân mà sự việc xảy ra.”
“Nói như vậy… Những gì chúng ta gặp trong quá trình lên tầng…” Thiên Nga là người đầu tiên phản ứng lại.
Kế Trường nói tiếp: “Đều là lời nhắn có trước, sau đó sự việc mới xảy ra…”
“Lúc nhảy lên thác nước ở trên đỉnh tầng sáu, năm câu nói đó đã trở thành một phần trong “ký ức” của chúng ta.” Phong Bất Giác nói: “Thế là, những gì chúng ta trải qua trong không gian ký ức, đã có một số thứ ứng nghiệm với lời nhắn.”
Ánh mắt của anh Giác liếc qua các đồng đội: “Nếu tôi đoán không nhầm, que diêm, mũ chóp nhọn, cây chổi, quả táo chúng ta mang trên người đều đã bị tiêu hao hết trong không gian ký ức để giải đố hoặc thúc đẩy tình tiết phải không?”
Ba người đều khẽ gật đầu, quả thật bọn họ đã dùng hết tất cả những vật phẩm cốt truyện trong không gian ký ức của từng người.
“Những món đồ này có hai điểm tương đồng. Thứ nhất, chúng đều là những thứ chúng ta nhận được trong “Tòa nhà kiểm tra”. Thứ hai, vì các nguyên nhân khác nhau mà chúng đã bị dùng hết trước khi chúng ta vào căn phòng này. Ha… Chuyện này buộc tôi đưa ra một giả thiết. Có phải có ai đó, không muốn để chúng ta đem những thứ này vào đây không.” Phong Bất Giác nói xong, rồi chỉ điện thoại treo phía trước Máy bắn phản trọng lực: “Các anh xem, điện thoại, dao nhỏ, sổ ghi chép… tôi lấy được ở bên ngoài “Tòa nhà kiểm tra” đã mang cả vào đây rồi.”
“Đây là căn phòng cuối cùng, những “vật phẩm cốt truyện” bị tiêu hao trước khi tới được đây không phải rất bình thường sao?” Kế Trường nói: “Còn những thứ như dao, sổ ghi chép kia của anh Phong, đều là loại ‘công cụ’, ‘trang bị’ có thể đem ra khỏi phó bản, không phải thứ cần thiết để thúc đẩy cốt truyện.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Đúng vậy, giải thích như vậy có vẻ cũng chấp nhận được, nhưng…” Phong Bất Giác cười nhạt một tiếng: “Trước đó giáo sư đã từng nói với tôi một câu, khiến tôi rất để tâm. Ông ta nói… “Nơi này không phải là thế giới tinh thần của một mình tôi, mà là không gian do ý chí tập thể tạo thành”. Liên kết với tình hình hiện tại, tôi hồi ra rồi, đoạn xen giữa không gian ký ức đó, mục đích chính của nó, chính là để chúng ta tiêu hao hết những đồ vật không nên mang vào trong.”
“Tại sao?” Thu Phong hỏi.
“Vì những đồ vật đó, là ‘tạo vật’ của những ý chí khác, xuất hiện ở đây, sẽ sinh ra ảnh hưởng nào đó với giáo sư.” Thiên Nga tiếp lời như đang suy nghĩ gì đó, anh ta miễn cưỡng coi như đã bắt kịp suy luận của anh Giác.
Phong Bất Giác cười nói: “Giáo sư, điều này ông không phủ nhận chứ?”
“Không sai, những vật đó có thể tạo ra uy hiếp nhất định đối với tôi. Dĩ nhiên, với điều kiện tiên quyết là các cậu biết dùng như thế nào.” Moriarty thẳng thắn thừa nhận.
“Hừ… Dù sao hiện giờ đồ cũng không còn nữa, cũng coi như không rồi phải không.” Thu Phong hừ lạnh nói.
“Nói tiếp về tình hình sau khi bắt đầu trò chơi bàn tròn này đi.” Phong Bất Giác nói tiếp: “Bốn người chúng ta theo quy tắc vào cuộc, lần lượt bị sức mạnh của ‘lời nói’ làm tổn thương, điều này không phải nói nhiều nữa. Sau đó tới lượt của giáo sư, ông ta lập tức lộ ra sơ hở.”
“Cậu nói gì?” Giọng Moriarty có chút thay đổi, chau mày hỏi.
“Không không không, tôi nói gì không quan trọng, quan trong là ông nói gì.” Phong Bất Giác nhắc lại: “Gợi ý… [Trên thế gian này không có lời nói dối.]”
Vừa dứt lời, tay cầm tẩu thuốc của Holmes khẽ run run, ông ta trầm giọng nói: “Hừ… Xem ra gợi ý này của giáo sư quá lộ liễu rồi.”
Moriarty nói: “Lẽ nào nghe xong câu này cậu liền đoán ra sự thật?”
“Tôi có suy đoán, nhưng không chắc chắn.” Phong Bất Giác nhún vai, thở dài nói: “Haizz… Gợi ý của ông không bị trừng phạt, chứng tỏ rằng gợi này là có nghĩa. Nếu ông đưa tôi một thông tin có ý nghĩa, tôi cũng phải bới ra được điểm gì từ trong đó thì mới không phụ lòng ông chứ.”
Thu Phong tiếp lời: “Tin là thật sẽ là thật, cũng có nghĩa là nói… Chỉ cần trong suy nghĩ nhận định là sự thật, thì nó sẽ thành sự thật.”
Kế Trường cũng nói: “Vậy nên ‘Trên thế gian này không có lời nói dối’, chính xác là có khả năng xuất hiện.”
Kết hợp với kết luận của Phong Bất Giác, dĩ nhiên hai người này đều hiểu ra quá trình của suy luận
“Để tôi tiến gần đến sự thật một bước, chính là suy đoán của ngài Holmes.” Phong Bất Giác tiếp tục nói: “Ông ta nói… “Giáo sư Moriarty là một người kém thông minh”.” Anh cười cười: “Tôi thử đứng ở một góc độ khác để suy nghĩ… Là người biết được sự thật, trong lúc ‘suy đoán’, dĩ nhiên không thể nói ra kết luận chính xác liên quan tới sự thật, làm vậy đồng nghĩa với việc nhận thua. Vì thế, ngài Holmes nhất định sẽ nói một câu suy đoán không liên quan tới sự thật.
Thật ra khi đó ông ta hoàn toàn có thể nói một câu thừa thãi đại loại như ‘Bầu trời màu xanh’, ‘Tuyết màu trắng’, sau đó chịu trừng phạt là được rồi. Nhưng ông ấy không làm vậy… Giống như giáo sư ông đã nói, ngài Holmes “quá tự phụ, tùy tiện, phóng túng”.
Vậy nên ông ta nói một câu “Giáo sư Moriarty là một người kém thông minh”.
Ha ha… Thú vị rồi đây. Tại sao ông ta không nói ‘Hươu cao cổ biết phun lửa’ hoặc ‘Heo biết bay’? Vì ông ta biết… Nếu mình nói ra những câu này, thì những chuyện này sẽ có xác suất nhất định trở thành hiện thực.”
Phong Bất Giác giơ một tay ra, chỉ chỉ xung quanh: “Hai người các ông đều hiểu rất rõ quy luật của không gian này, hơn nữa sớm đã quen với việc khống chế không gian này. Các ông chỉ cần thuyết phục bộ não của mình, nhận định một chuyện là sự thật, thì chuyện đó sẽ biến thành sự thật. Giống như lúc nãy, ngài Holmes chỉ cần khiến mình ‘tin’ rằng quả bom không thể gây tổn thương gì cho ông ta, vậy là ông ta không bị tổn hại gì.”
“Loại thủ pháp giống tự thôi miên này có thể thông qua tập luyện mà trở nên thành thạo, đối với các ông thì đó không phải chuyện khó.” Anh Giác nghiêng đầu, nói với giáo sư: “Còn ‘Giáo sư Moriarty là một người kém thông minh’, là một câu mà ngài Holmes căn bản không thể thuyết phục mình tin được, vậy nên ông ta nói với thái độ hài hước.”
“Câu ‘Nice try’ của ông, và câu “Thử thôi cũng có mất gì đâu” của ông ta, tôi vừa nghe đã hiểu. Hành động của ông ta, giống như đang thử dùng lời nói để biến ông thành kẻ kém thông minh. Còn sau khi ông ta thất bại, hai người các ông lại nửa đùa nói ra hai câu này.”
“Tới lúc này, tôi căn bản xác định được sự thật rồi.”
“Vậy sao cậu không trực tiếp chọn suy đoán ở lượt của mình?” Holmes hỏi?
“Không an toàn.” Phong Bất Giác đáp: “Ngộ nhỡ tôi sai thì sao?” Anh lắc lắc ngón tay, “Lúc đó, thứ tôi cần chỉ là càng nhiều thời gian để kiểm chứng kết luận mà thôi, vậy là tôi đã dùng quyền lựa chọn hỏi trước, đồng thời hỏi một câu không có một chút sơ hở nào.”
“Lúc cậu hỏi, tôi còn chưa nói hết tất cả quy tắc, cậu có thể hỏi ra câu hỏi như vậy, quả thực là cẩn thận hơn người.” Moriarty bình luận.
“Quá khen.” Phong Bất Giác đáp, “Tóm lại… Tôi biết rõ, muốn kiểm chứng kết luận của mình, không nhất thiết phải thông qua các lượt của trò chơi bàn tròn, tôi có thể hoàn thành khi ngồi ở vị trí.”
Thiên Nga nhìn Phong Bất Giác với ánh mắt khó mà tưởng tượng nổi, nói: “Trong thời gian ngắn như vậy, anh đã nắm bắt được cách thức của quy luật kiểm soát mà không cần dùng ‘lời nói’ sao?”
“Điều này quả thật có khó khăn, nhưng không có nghĩa là không làm được.” Phong Bất Giác nói: “Tôi âm thầm gợi ý cho mình, nói với mình… Tôi có hai cái lưỡi.”
“Cái gì?”
Biểu cảm của tất cả mọi người ngồi quanh bàn, bao gồm cả Moriarty đều đột ngột thay đổi.
“Kết quả thành công rồi.” Phong Bất Giác nói, mở rộng miệng, bên dưới cái lưỡi vốn có của anh, lại mọc ra một cái lưỡi giống y hệt, “Như vậy, tôi hoàn toàn có thể xác định được sự thật… Chỉ cần tôi thuyết phục được mình một việc là “sự thật”, thì nó sẽ là sự thật.”
“Này… Tôi nói…” Thu Phong không nhịn được nói: “Tại sao anh không dùng ‘Khuôn mặt tôi hoàn mỹ không tì vết’ để kiểm chứng…”
“Vậy không phải là lộ hết sao?” Phong Bất Giác hỏi lại.
“Ha…” Moriarty cười gằn: “Vì thế, sau khi xác nhận là giết chết chúng tôi cũng có thể kết thúc trò chơi, cậu liền có động cơ giết người? Ha ha… Thứ cho tôi nói thẳng, có phải là hơi ngốc nghếch không?” Ông ta liếc Kế Trường bên cạnh một cái: “Để bạn đồng hành của cậu, dùng ‘Suy đoán’ nói ra sự thật, không phải là thắng rồi sao?”
“Phù…” Holmes cũng hút thuốc, nói: “Cậu có thể lấy được vật phẩm từ trong balo ở chiều không gian khác, quả thực rất đáng khen ngợi, nhưng cậu thật sự muốn chiến đấu với chúng tôi sao?” Giọng điệu của ông ta vẫn rất ung dung: “Đối với chúng tôi mà nói, dùng ‘tư duy’ và ‘lời nói’ thay đổi sự thật ở đây, đã là chuyện hết sức bình thường rồi. Chỉ cần vài giây, tôi đã có thể khiến mình tin ‘Phong Bất Giác là một hòn đá’ hoặc ‘Phong Bất Giác nát như tương thịt’.” Ông ta chỉ anh Giác, “Còn cậu, thuyết phục bản thân rằng ‘Balo chiều không gian khác của tôi có thể sử dụng’, đã tốn không ít thời gian phải không? Sao cậu có thể thắng được chúng tôi?”
“Anh Phong… Hình như người ta đang tốt bụng khuyên bảo đấy.” Kế Trường nói.
“Bọn họ đang có tỏ ra bình tĩnh mà thôi, hừ… Chỉ cần tôi kiên định ‘Phong Bất Giác sẽ không chết’ thì sẽ không có chuyện gì hết. Khi ‘sự thật’ người khác tin và ‘sự thật’ tôi tin trái ngược nhau, sẽ trở thành một trận đấu võ đơn giản, giữa năng lực ý chí.”
“Anh Phong… Anh hà tất phải…” Thiên Nga cũng rất khó hiểu, lúc này chỉ cần Kế Trường nói ra suy đoán, thì sẽ thắng trò chơi, tại sao Phong Bất Giác phải cố chấp trở mặt với hai BOSS.
“Vẫn không hiểu sao?” Phong Bất Giác cắt ngang: “Nơi này, chỉ là một thế giới tinh thần thôi. Vậy nên ở đây lời nói và tư duy mới mạnh mẽ vô địch như vậy, thậm chí có năng lực xoay chuyển trình tự.” Vết cắt trên mặt anh lúc này đã lành lại, lưỡi cũng đã trở lại thành một: “Trong hiện thực cơ thể chúng ta đã ở “Câu lạc bộ trinh thám” từ lâu rồi, nhưng tinh thần chúng ta lại bị giam cầm tầng gọi là “Tòa nhà kiểm tra” này.
Câu tiếp theo của Phong Bất Giác, BOSS không nghe được, “Tôi hỏi mọi người một câu… Mọi người muốn nhanh chóng qua ải, hay là cùng tôi đi xem sự sự thật của kịch bản này?”
Thiên Nga, Thu Phong và Kế Trường nhìn nhau.
Là game thủ chuyên nghiệp, có lúc cần phải chọn lọc giữa thú vui và hiệu suất. Còn ba người bọn họ, trong xương tủy cũng đều có một thứ giống với anh Giác, đó chính là lòng hiếu kỳ gần như một căn bệnh…
“Rồi, làm theo cách của anh đi.” Thiên Nga nói.
Kế Trường cũng nói: “Tôi chọn theo anh Phong.”
Thu Phong còn nằm trên ghế: “Tôi đang thử thuyết phục bản thân “Ngực tôi không bị thương”, vậy nên không ngăn cản được anh.”
“Ha ha…” Phong Bất Giác bật cười, một lần nữa anh lại giơ “Máy bắn phản trọng lực” lên, dùng đạn Nokia ngắm chuẩn Moriarty: “Giáo sư, tôi phải rất tiếc nói với ông. Cho dù ở phạm vi nào, cho dù trong định luật vật lý nào, cho dù trong nhận thức của sinh vật nào… Bị thứ đồ chơi này bắn trúng, đều chắc chắn sẽ chết!”
Pằng!
Chiếc điện thoại dưới tác dụng của sung bắn bay vù vù, giáo sư Moriarty sợ hãi nhìn bóng đen đang bay về phía mặt mình…
Dường như cùng lúc công kích có hiệu quả, nhắc nhở hệ thống liên tục vang lên: [Nhiệm vụ hiện tại đã thay đổi, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
[Thế giới quan đã phá giải, game thủ: Phong Bất Giác, nhận được phần thưởng 2700 giá trị Thành thạo, tổ đội đã có thể đọc quy tắc thế giới của phó bản này trong bảng chọn mở rộng của bảng chọn nhiệm vụ]
[Đã vào lưu tiến trình cốt truyện ẩn.]
Trong bảng nhiệm vụ, dòng [Đánh bại Holmes và Moriarty trong “Trò chơi bàn tròn”] bị gạch vàng xóa bỏ, bên dưới xuất hiện một dòng nhiệm vụ mới: [Chiến thắng “ông chủ” thật sự, hoặc rời khỏi Câu lạc bộ trinh thám.]