Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 322: Xâm nhập tế bào não (29)
Cảm giác rơi xuống, cảm giác rơi xuống đột ngột mà mãnh liệt.
Cùng lúc đó còn truyền tới sự đau đớn khắp toàn thân.
Khung cảnh chuyển đổi vẫn chỉ trong tích tắc.
Bốn game thủ dường như bừng tỉnh từ trong giấc mơ. Họ bỗng mở to mắt, liền phát hiện bản thân đang rơi xuống. Đương nhiên, cũng chỉ là rơi xuống từ độ cao mấy mét mà thôi, chút khoảng cách này không khiến họ chết được.
Bốn người rơi xuống một cái thảm màu đỏ thẫm. Họ đều rên rỉ đứng dậy và ngẩng đầu nhìn.
Xung quanh là một biển sách, nhìn có vẻ như một cái thư viện. Có sáu giá sách cực cao nối tiếp nhau, tạo thành một hình sáu cạnh, giống như một bức tường vây họ lại ở giữa.
Độ cao của trần nhà gần mười mét, trên đó chỉ có thể nhìn thấy có vài cái đèn treo, chiếu sáng oke.
Ngay phía trên bốn game thủ, có treo một chiếc lồng sắt cỡ lớn, miếng sắt ở phần đáy lồng đã mở, xem ra đây chính là nguyên nhân mà họ rơi xuống.
“Nơi này chính là ‘thế giới hiện thực’?” Thu Phong vừa hỏi câu hỏi này, vừa giơ tay sờ ngực mình, may quá, không thấy lỗ máu nữa.
“Chắc là đúng rồi.” Phong Bất Giác từ dưới đất đứng dậy nói: “Giá trị Hp của các anh thế nào?”
“Hình như tôi không bị thương.” Thiên Nga trả lời.
Kế Trường nói: “Tôi cũng vậy.”
Thu Phong trả lời: “Vết thương trước đó hình như đã biến mất rồi.”
Giá trị Hp của bản thân Phong Bất Giác cũng trở về 96%. Xem ra trong “thế giới hiện thực”, giá trị Hp của họ vẫn đầy, cho đến khi rơi từ lồng sắt phía trên xuống thì mới rớt một chút.
“Ừm… Vậy là đúng rồi.” Phong Bất Giác nói: “Tất cả vật phẩm nhận được trong thế giới tinh thần kia cũng biến mất.” Thứ anh nói đến là bật lửa, cuốn sổ, ví tiền… trong túi của anh.
“Ha! Vật phẩm tiêu hao mà tôi đã dùng trong không gian ký ức thì vẫn còn.” Thu Phong nói.
Nhờ cậu ta nhắc nhở, Phong Bất Giác lại mở bảng chọn ra, kiểm tra thanh balo. Anh phát hiện một viên SCP-500 và thuốc bổ sung giá trị Hp mà mình đã uống cũng đã quay về.
Anh lại xem bảng kỹ năng, [Nam đẩu phi long quyền] anh học được trong thế giới tinh thần cũng vẫn còn.
“Về mặt vật phẩm, chắc là chúng ta đã quay về lại trạng thái khi vừa vào phó bản.” Phong Bất Giác nói, “Nhưng mà… Kỹ năng mà trước đó tôi học được trong không gian ký ức đã được lưu lại.” Anh vuốt cằm phỏng đoán: “Nếu tôi không học kỹ năng này ngay lập tức, mà đặt nó vào trong balo ở hình thức thẻ kỹ năng, có lẽ đồ vật sẽ biến mất…”
“Anh thật may mắn.” Thiên Nga nói: “Lại có thể nhận được kỹ năng.”
“Không phải anh cũng có cơ hội học hay sao? Nói chuyện với Peter Pan trung niên lâu như vậy mà không thừa cơ bảo ông ta dạy anh cách bay?” Phong Bất Giác đáp lại.
“Đúng là tôi có thỉnh giáo ông ta.” Thiên Nga đáp: “Ông ta nói với tôi, muốn bay lên thì, một là cần bột phấn của tiểu yêu tinh, hai là ‘tin tưởng’ mình có thể bay.” Anh ta ngừng lại một lúc: “Bây giờ nghĩ lại… Hình như đây cũng là một gợi ít liên quan đến sự thật, đáng tiếc… Khi đó tôi cho rằng ông ta chỉ nói ra thiết lập vốn có mà thôi, cho nên không để tâm lắm.”
Thiên Nga nói xong câu này, lại bổ sung nói: “Ồ, ngoài ra, tôi cũng thử xin ông ta dạy kiếm thuật.” Anh ta thở dài, “Kết quả ông ta nói, năm thứ hai sau khi rời khỏi Neverland, thì từng bị bắt một lần vì tội danh tàng trữ vũ khí cấm, thanh kiếm ngắn của ông ta bị bộ phận có liên quan tịch thu vĩnh viễn.”
“Haizzz… Thế giới của người trưởng thành đáng sợ như vậy đó…” Thu Phong thở dài một tiếng.
Kế Trường nói: “Không phải chúng ta đều là người trưởng thành sao, câu này nói ra…” Tuy nói vậy, nhưng giọng nói của anh ta cũng gần như Thu Phong.
Phong Bất Giác nói: “Xem ra tuổi thơ của các vị đều đẹp đẽ, vậy nên, sau khi trưởng thành đã sinh ra một loại… Cảm xúc “Năm đó mình ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Thiên Nga nhìn anh Giác nói: “Ừm… Để tôi đoán xem… Anh Phong từ nhỏ không bình thường lắm phải không?”
“Cũng tàm tạm, tính cách hồi tôi bảy tám tuổi không chênh lệch quá nhiều so với bây giờ.” Phong Bất Giác đáp lại.
“Vậy là cực kỳ không bình thường rồi…” Thu Phong nói tiếp.
“Dù sao lúc đó tôi cũng nghĩ rằng, tuổi thơ, bao gồm các nhân vật xã hội như kiểu thanh thiếu niên, là một quần thể được đặc biệt coi trọng.”Phong Bất Giác nói: “Cho nên khi mười một tuổi, tôi đã viết một bài luận văn có tên ‘Cách nhìn phiến diện rập khuôn của người lớn đối với trẻ con thiếu niên’.”
“Từ đó cho thấy trong hàng trăm triệu đóa hoa của tổ quốc, cũng có một hai bông hoa kỳ quặc trà trộn kiểu như anh trà trộn vào đấy.” Qua phó bản này, “công lực” chế giễu của Thu Phong rõ ràng đã tăng cao.
“Lúc đó anh vẫn là Pikachu thì hiểu cái gì chứ.” Dĩ nhiên Phong Bất Giác sẽ không để mình rơi vào thế bất lợi khi giao đấu ngôn ngữ.
Kế Trường đứng bên cạnh bình luận: “Có điều… Anh Phong cũng đúng là một kỳ nhân. Hồi tôi mười một, mười hai tuổi, làm bài văn năm trăm chữ cũng thấy khó.”
Phong Bất Giác hừ lạnh một tiếng: “Cái đó có là gì? Bổn đại gia hồi mười tuổi đã hoàn thành tiểu thuyết ngắn đầu tay ‘Kiếm Thần’ bằng cách viết tay trên một cuốn vở bài tập. Số chữ trong độ dài như luận văn, tôi chỉ cần cầm máy tính bảng ngồi lên bồn cầu, ị một cái là viết xong xuôi.
Mấy người họ nhìn có vẻ như đang nói chuyện, thật ra đều là tiến hành hai việc cùng lúc, tay chân đều không rảnh rỗi.
Bốn người biết rõ trong lòng mỗi người phụ trách một hướng, vừa nói chuyện vừa tìm kiếm giá sách xung quanh, thử tìm cách rời khỏi nơi này.
“Đúng là không được, chúng ta trèo lên nóc giá sách xem sao.” Kế Trường lên tiếng sau khi quan sát một lượt: “Có thể nhảy lên cái lồng kia trước, rồi lợi dụng sợi dây sắt ở trên chiếc lồng để trèo lên trên, sau khi đạt đến độ cao ngang bằng với phần nóc của giá sách, thì rất dễ nhảy lên trên.”
“Các anh không tính tới việc… Đọc toàn bộ số sách xung quanh sao một chút hay sao?” Bệnh nghiện đọc của Phong Bất Giác phát tác, nói ra một câu khác với lẽ thường.
Thu Phong ngẩng đầu nhìn lên giá sách cao khoảng chừng tám mét, chất đầy sách, cười khan một tiếng: “Cho dù bốn người chúng ta chia nhau đọc, e là đọc đến lúc bị cưỡng chế offline, cũng chẳng đọc xong phần mục lục nữa.”
Thiên Nga không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện giữa ba người, sự chú ý của anh ta chủ yếu đặt trên “thế giới quan ẩn giấu”. Lúc này, trong bảng chọn mở rộng của bảng nhiệm vụ, thế giới quan của phó bản này đã được viết ra:
[Thế giới quan ẩn: Bị nhốt trong đầu.]
[Một sinh vật mạnh mẽ đã đọc đã đời một đống sách sẽ đưa các game thủ vào thế giới trong bộ não của nó. Trong thế giới này, mỗi nhân vật ảo mà nó biết, sẽ đều trở thành một sinh linh có ý chí của riêng mình, và ảnh hưởng lẫn nhau.]
Lúc trước X-23 đã gặp phải cản trở khi thu hồi SCP-233, chính là vì… Cô ta muốn vào thế giới trong não của “ông chủ”. Nếu không phải nguyên nhân này, ông chủ căn bản không ngăn nổi cô ta. Đối với Diễn sinh giả cấp bậc như X-23, từ thế giới bên trong xâm nhập phó bản thì có là gì, hệ thống cũng không can thiệp được, huống hồ những dữ liệu đó còn thấp hơn cấp bậc Tứ Trụ Thần.
“Muốn từ bên trong ra ngoài không khó.” Sau khi Thiên Nga suy nghĩ thấu đáo thế giới quan, kết hợp với nhiệm vụ nói: “Nhưng nhiệm vụ hiện tại, hình như đang gợi ý chúng ta biết, ‘ông chủ’ thật sự rất mạnh.” Anh ta quay đầu nhìn các đồng đội, “Chúng ta có thể tùy tiện ra khỏi khu vực an toàn này thật sao?”
“Đúng vậy, loại nhiệm vụ chính tồn tại sự lựa chọn giống như [Chiến thắng “ông chủ” thật sự, hoặc là rời khỏi Câu lạc bộ], thông thường đều do độ khó của một trong số các mục quá cao, nhiều khả năng dẫn đến diệt đội, do đó hệ thống mới cho game thủ một đường qua map tương đối dễ dàng.” Thu Phong tiếp lời.
“Còn tuyến đường qua map có độ khó cao hơn, đồng nghĩa có nhiều kinh nghiệm hơn, có nhiều giá trị thành thạo hơn…” Phong Bất Giác nói với giọng cực kỳ thiếu đánh.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Nhưng lỡ như chúng ta bị tiêu diệt toàn bộ, thì không có gì nữa.” Thiên Nga ngắt lời, “Chỉ số nguy hiểm cũng là điều cần phải tính đến…”
“Trước khi gặp ‘ông chủ’ đó, cũng không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh cỡ nào.” Phong Bất Giác nói: “Mọi người đều là người thông minh, bây giờ mọi người cơ bản đều ở trạng thái đầy máu, thanh balo cũng đã được giải khóa. Chúng ta không nên tự xem thường chính mình, mà nên đánh giá thực lực tổng thể của tổ đội một cách khách quan.” Anh ngừng lại một lát, rồi nói: “Huống hồ, đây chỉ là phó bản hình thức sinh tồn tổ đội độ khó thường mà thôi, BOSS ẩn có mạnh hơn nữa, thì có thể mạnh đến cỡ nào?”
“Tôi nói nè… Anh Phong, nghe anh nói vậy, làm như anh từng tiêu diệt BOSS độ khó Ác mộng không bằng?” Kế Trường hỏi.
Thiên Nga vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Level của anh Phong chưa đến level 30, chắc không thể xếp hình thức sinh tồn tổ đội độ khó Ác mộng được, xem ra… Anh từng qua phó bản cấp Ác mộng trong hình thức sinh tồn cá nhân.”
“Nói vậy không phải thừa thãi sao.” Phong Bất Giác đáp lại bằng giọng như lẽ đương nhiên: “Open Beta sắp được một tháng rồi, lẽ nào qua phó bản Ác mộng cũng được tính là chuyện mới mẻ sao?”
“Tôi từng thử ba lần phó bản cấp Ác mộng, đều chết giữa đường đấy…” Thu Phong lên tiếng.
Kế Trường liền nói: “Tôi từng thử năm lần, cũng chẳng qua nổi lấy một lần. Trong đó có hai lần, khi tôi nghĩ rằng gần đến cuối cùng cốt truyện, thì thất bại trong gang tấc…”
Thiên Nga cũng nói: “Tôi là game thủ cá nhân, không giống những người chơi chuyên nghiệp của phòng máy có nhiệm vụ trong người, cho nên tôi thử rất nhiều lần. Từ khi tôi đạt level 15 đến nay, tôi đã thử tổng cộng hai mươi sáu lần sinh tồn cá nhân độ khó Ác mộng, tổng cộng chỉ có một lần qua map.” Anh ta nâng mắt kính: “Thật lòng mà nói, trong cuộc đời tôi cũng từng gặp nhiều khó khăn, tố chất tâm lý cũng coi như không tệ. Nhưng chơi độ khó Ác mộng, thật sự là tới chết cũng không tự tin, có hai ba lần tôi vẫn bị dọa phải ra khỏi phó bản vì Giá trị sợ hãi quá cao…”
Thu Phong lại nói: “Nhưng nghe khẩu khí của anh Phong, hình như qua map là chuyện cơm bữa có phải không?”
“Đâu có.” Phong Bất Giác lập tức bắt đầu giả bộ ngu ngơ, “Tôi cũng chỉ qua phó bản cấp Ác mộng một lần mà thôi, hơn nữa phó bản đó là phó bản giải đố không có BOSS chiến.” Anh gật gù nói: “Ý của tôi là, so với các phó bản cấp Ác Mộng khắp nơi đều là DEATH FLAG, BOSS thường này cũng chỉ là quả bóng thôi”
“Ha ha ha… Chỉ là quả bóng?” Bỗng nhiên, một giọng nói lạ lùng vang lên, xen vào cuộc trò chuyện của các game thủ: “Nếu như ngươi nghĩ ta như vậy, vậy đúng là ta có thể biến thành một trái bóng đấy.” Tiếng nói từ bốn phương tám hướng truyền tới, vang khắp xung quanh. Mà điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ nhất là, âm thanh này giống hệt với tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Bốn game thủ đều thay đổi sắc mặt, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau một cách nhanh chóng, họ cùng đồng thanh nói một câu: “Ông chủ?”