Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 323: Xâm nhập tế bào não (30)
Mười lăm phút trước, ở Câu lạc bộ trinh thám trong thế giới hiện thực.
Lúc này, bốn game thủ đã bị nhốt trong lồng sắt, ngồi xiêu vẹo trên ghế, duy trì ở trạng thái vô thức.
Trạng thái này không phải là ngủ hay hôn mê, mà là một quá trình kiểu như “nằm mơ khi vẫn còn tỉnh táo”. Mắt của họ đều đang mở, bộ não vẫn duy trì vận động tốc độ cao, nhưng họ không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được bản thân mình đang ở trong lồng sắt. Bởi vì ý thức của họ, bị nhốt ở một nơi khác.
Lồng sắt treo lơ lửng giữa không trung, xung quanh nó có sáu giá sách xen kẽ chặt chẽ với nhau, những thứ này tạo thành một khu vực hình sáu cạnh (cũng có thể nói là hình lục giác).
Mỗi cạnh của khu vực này khoảng 2.5 mét, mà độ cao của mỗi giá sách, là khoảng 7.5 mét. Khoảng cách giữa nóc giá sách và trần nhà là để chừa ra không gian cho đèn treo.
Hai mặt của những giá sách này đều có sách, ở giữa có tấm ngăn để ngăn cách, kể cả khi rút sách ra ngoài, cũng không thể nhìn thấy không gian sát vách, chỉ nhìn thấy tấm ngăn mà thôi. Nếu như các game thủ thật sự trèo lên giá sách, thì họ sẽ phát hiện ra… Ở xung quanh khu vực hình sáu cạnh, là sáu khu vực hình sáu cạnh tương tự, mà ngoài sáu hình sáu cạnh này, lại là một khu vực hình tròn, tổng cộng có mười hai hình sáu cạnh.
Từ độ cao của trần nhà nhìn xuống, Câu lạc bộ trinh thám giống như một tổ ong do các giá sách tạo thành. Mỗi một khu vực hình sáu cạnh bị giá sách quây lại, đều giống như một bọng ong.
Rốt cuộc Câu lạc bộ trinh thám này rộng cỡ nào?
Dù sao nhìn từ nóc giá sách, vốn dĩ không nhìn thấy đường biên của “Tổ ong” này…
Lúc này, ở một khu vực nào đó gần các game thủ, có một con hươu cao cổ, đang quanh quẩn trước một cái giá sách.
“Ừm… Lần trước mình đã xem đến quyển nào nhỉ…” Trên sống mũi của hươu cao cổ còn đeo một cặp mắt kính, đồng thời nó còn đang lẩm bẩm một mình.
“Tìm thấy ngươi thật chẳng dễ gì.” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp, khàn khàn vang lên phía sau hươu cao cổ.
“Ồ? Là ngươi… Đúng là khách hiếm.” Hươu cao cổ vốn không quay đầu lại nhìn, thì đã biết chủ nhân của giọng nói đó là ai.
Ngay sau đó, con hươu cao cổ kia liền bắt đầu “biến hóa”. Trong khoảng thời gian ba mươi giây, lúc đầu nó biến thành một vòng pixel mờ mờ, sau đó lại thay đổi hình dạng, thể tích, màu sắc, cuối cùng lại hiện ra rõ ràng, biến thành hình dáng một người đàn ông.
Hình tượng sau khi nó biến hóa, chính là giáo sư Moriarty mà nhóm Phong Bất Giác đã gặp.
“Ta nghe nói [Bá Chủ Thời Gian] và [Tòa Án Chân Lý] đang tìm ngươi và những người bạn nhỏ của ngươi…” Hươu cao cổ nói tiếp sau khi biến hình: “Chắc không phải ngươi chạy tới chỗ ta để lánh nạn chứ… Billy.” Giọng nói của nó cũng biến thành giống y hệt Moriarty.
Con rối Billy, vẫn như vậy. Nó mặc bộ vest nhỏ màu đen, thắt ca-vat, ngồi trên chiếc xe ba bánh rất nhỏ, còn khuôn mặt thì… Dĩ nhiên vẫn là khuôn mặt trắng bệch khủng khiếp, “Đương nhiên không phải, ai cũng biết “Triện Hiệt Tôn” tuyệt đối trung lập, sao chứa chấp rắc rối lớn như tôi được.”
“Ha ha…” Triện Hiệt Tôn cười nói: “Vậy tại sao ngươi lại tới đây?” Trong tình cảnh không hề có sát khí, hắn lại nói tiếp một câu đầy sát khí, “Trừ phi ngươi đã đầu hàng [Chúa Tể Ma Giới], cũng muốn khai thác câu lạc bộ của ta thành lãnh địa của ngươi?”
“Dù ta đã bị đuổi tới mức cùng đường rồi, cũng sẽ không dựa dẫm vào gã đâu.” Billy trả lời: “Trở thành thuộc hạ của gã còn nguy hiểm hơn là tự thú.” Nó ngừng lại một lát, nói tiếp: “Lần này, chỉ muốn nhờ ngươi ra tay giúp một việc nhỏ thôi.”
“Thú vị đấy…” Triện Hiệt Tôn nói: “Ngươi cầu xin ta, cho thấy chuyện này ngươi không làm được, khà… Vậy còn là chuyện nhỏ sao?”
Billy trả lời “Ta chỉ muốn xin ngươi, thả mấy vị khách của thế giới khác ở trong lồng ra ngoài.”
“Ra ngoài?” Triện Hiệt Tôn nói: “Ý ngươi là… Thả cho họ rời khỏi Câu lạc bộ trinh thám sao?”
“Không phải là ta không muốn, chỉ là…” Triện Hiệt Tôn chậm rãi nói: “Họ muốn rời khỏi đây, ít ra phải…” Hắn dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, “… Thoát ra khỏi bộ não của ta mới được.”
“Yên tâm.” Trên mặt của Billy luôn là một biểu cảm, có “người đó”, chắc chắn họ sẽ thoát ra ngoài được.”
“Ủa? Trong bốn du khách từ thế giới khác, có bạn của ngươi sao?” Triện Hiệt Tôn hỏi.
“Cũng không thể nói là bạn, chỉ tiếp xúc vài lần, còn nợ cậu ta một ân tình.” Billy đáp: “Ta biết, nhất định cậu ta sẽ thoát được thế giới trong đầu ngươi. Ta cũng biết, một khi cậu ta và các đồng đội của cậu ta ra ngoài, thì ngươi sẽ ra tay… Cho nên…”
“Hóa ra là vây.” Triện Hiệt Tôn nói: “Ngươi định nhân cơ hội này, giúp hắn một lần, coi như không ai nợ ai.” Hắn nói đến đây, thì ngoại hình có sự thay đổi, trở thành hình dáng của Holmes.
Triện Hiệt Tôn nói bằng giọng Anh: “Chính xác… Đối với ta mà nói, chuyện này dễ như trở bàn tay. Dù sao cũng đều là “tiễn khách”, tiễn bọn họ ra ngoài, và tiễn bọn họ “đi chết”, cũng như nhau thôi, nhưng mà…” Hắn lại ngậm tẩu thuốc: “Tại sao ta phải làm theo những gì ngươi nói?” Hắn nhún vai: “Giữa chúng ta cũng đâu có giao tình gì, ngươi cũng không có khả năng dùng vũ lực để uy hiếp ta, có điều những tin đồn nói ngươi quỷ kế đa đoan, ta cũng nghe qua rất nhiều…” Giọng điệu của hắn không thay đổi, rất thư thái, nhưng nội dung lời nói lại dần trở nên nguy hiểm: “Ngươi xông vào địa bàn của ta, khoa tay múa chân với ta, ta có thể không để tâm. Nhưng ngộ nhỡ đây là mưu kế của ngươi, muốn mượn chuyện này để ta và Tứ Trụ Thần nào đó nảy sinh hiểu nhầm…”
“Nếu như ngươi không muốn làm theo lời ta nói.” Billy ngắt lời: “Thì có thể coi như ta chưa từng tới đây, ngươi cứ việc giết chết bọn họ theo như sở thích của ngươi. Thật ra ta cũng chỉ là thuận đường tới đây một chuyến thôi.” Nó nói bằng giọng điệu sao cũng được, “Muốn trả mối ân tình này rất dễ dàng, sau này ta vẫn còn cơ hội khác. Thật lòng mà nói… Dù không trả cũng chẳng sao.”
Billy quay đầu chiếc xe ba bánh, dường như muốn bỏ đi, “Vậy thì… Làm phiền rồi, tạm…”
“Chờ đã.” Triện Hiệt Tôn lên tiếng ngăn cản, “Nếu là như vậy, ta có một đề nghị.”
Billy ngẩng đầu nói: “Xin cứ nói.”
“Ta có thể giúp ngươi chuyện ‘dễ như trở bàn tay’ này.” Triện Hiệt Tôn nói: “Chỉ cần… Ngươi nói cho ta biết một số thông tin thú vị là được.” Hắn nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Đối với ngươi mà nói, chuyện này chỉ tốn chút nước bọt thôi, chứ chẳng phải động tay động chân gì cả.”
“Ngươi muốn hỏi chuyện gì?” Billy lạnh lùng đáp.
“Ta nghe nói… Gần đây ngươi qua lại rất thân thiết với mấy Diễn Sinh Giả của “Thế giới bên trong” Triện Hiệt Tôn nói: “Thật trùng hợp, trước đây không lâu có một thành viên của họ từng viếng thăm thế giới trong não của ta, còn lấy đi một vật phẩm SCP.” Hắn nói xong câu này, lại thay đổi hình thái một lần nữa.
Lần này, vẻ ngoài của Triện Hiệt Tôn biến thành hình dáng của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, giọng nói của “hắn” cũng thay đổi thành giọng nữ, “Ta chỉ muốn hỏi… Ngươi có biết “Diễn Sinh Giả Số Không” trong truyền thuyết hay không?”