Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 331: South Park (5)
Năm phút trước, trong nhà Stan.
Mẹ của Stan, Sharon vẻ mặt đang đầy lo lắng nói chuyện điện thoại: “Làm ơn, tôi đã không biết nên đi tìm ai nữa rồi, cảnh sát chẳng giúp được gì, tôi cảm thấy lần này bọn trẻ thật sự đã vướng vào rắc rối lớn rồi.”
Người ở đầu kia điện thoại cũng nói gì đó.
Sharon lại đáp: “Phải… Vâng… Được, làm phiền ngài sau khi xác nhận hãy gọi lại cho tôi nhé, cảm ơn.” Bà nói xong thì gác máy.
Sau khi đặt điện thoại xuống, trên mặt bà vẫn ngập tràn vẻ lo lắng. Là một nhân vật cũng xem như tương đối bình thường trong South Park, thế nên sau khi con trai mất tích, phản ứng của bà cũng giống với hầu hết các bậc phụ huynh.
Thế nhưng… Trong ngôi nhà này còn có một người không mấy bình thường. Đó chính là bố của Stan, ông “vua hạn chót*” số một của South Park, Randy…
(*) Xem lại chú thích chương 329.
Hình tượng của Randy thường là mặc áo sơ mi màu xanh lam, tóc đen chẻ ngôi giữa, trên miệng có để lại một túm râu nhỏ, túm râu nó dày với nhiều hơn so với các vị nguyên thủ.
Nghề nghiệp của ông ta là nhà địa chất học, nhưng rất ít khi thấy ông ta đi làm bình thường, phần lớn thời gian ông ta đều làm chuyện ngu ngốc ở khắp nơi.
Lúc này, khi vợ đang lao tâm lao lực quá độ vì chuyện mất tích của con trai, Randy lại đang cầm một chiếc máy ảnh cầm tay, quay tới quay lui trong nhà.
Câu chuyện trong hai tập “South Park” này, vì Randy mới mua một chiếc máy ảnh nên cả ngày cầm nó quay Đông quay Tây. Nội dung quay hết sức vô vị và trùng lặp bao gồm người nhà ăn cơm, tắm rửa, xem tivi, đi vệ sinh v.v, hơn nữa ông ta còn vừa quay vừa kết hợp thêm lời thuyết minh của mình.
“Randy! Tôi thể với trời, nếu ông còn không bỏ cái món đồ chơi đó xuống…” Sharon tức giận hét lên với ông ta, mấy ngày qua bà đã chịu đủ sự càn quấy của chồng rồi.
Nhưng Randy lại trả lời bằng cùng một câu mà mấy ngày qua ông ta đã sử dụng rất nhiều lần: “Sharon, một ngày nào đó bà sẽ vui mừng vì tôi đã quay lại nhiều khoảnh khắc gia đình như vậy.”
“Tôi không đùa với ông, Randy, đủ rồi đấy!” Sharon quát: “Ông cần gì phải quay mỗi phút mỗi giây…”
Bỗng nhiên, một tiếng gầm nặng nề vang lên bên ngoài ngôi nhà…
Lời của Sharon bị cắt ngang, vẻ mặt của bà trở nên ngạc nhiên đầy nghi ngờ.
“Đó là thứ quái quỷ gì vậy?” Randy cũng nói.
Nhưng ông ta không ngừng việc quay phim, mà đã bước vào tiết tấu của “Thảm họa diệt vong*” (hay còn gọi là “Vùng đất cỏ linh lăng”, bộ phim điện ảnh có thủ pháp quay phim riêng biệt, triển khai từ góc nhìn của nhân vật đang cầm máy quay cầm tay trong phim).
(*)Thảm họa diệt vong là một bộ phim quái vật thuộc thể loại kinh dị được sản xuất vào năm 2008 bởi J. J. Abrams, đạo diễn Matt Reeves, và kịch bản Drew Goddard. Ngay trước khi phim ra đời, Paramount Pictures đã có một chiến dịch quảng cáo rầm rộ đẻ thu hút khán giả quan tâm đến.
“Ôi, trời ơi.” Sau khi cảm nhận được tiếng bước chân như động đất, Sharon sợ hãi nói.
“Bên ngoài hình như xảy ra chuyện rồi…” Randy nói: “Bà ở trong nhà đừng động đậy.” Ông ta vừa nói vừa cầm máy quay phim trong tay chạy ra khỏi nhà.
Khi ông ta chạy đến cửa, đúng lúc chị gái bạo lực của Stan – Shelly – vừa đi xuống từ lầu hai, cô đứng trên cầu thang nói: “Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Về phòng con đi! Shelly!” Randy dùng giọng ra lệnh đáp.
Sau đó, Randy xông ra ngoài. Vừa mở cửa ông ta đã nhìn thấy đám người đang gào thét chạy trốn, trên trời còn truyền đến tiếng rotor trực thăng, ông ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai chiếc Chinook* đang dừng giữa không trung.
(*) Chinook, loại máy bay trực thăng vận tải hai rotor thường gặp trong phim ảnh.
Randy nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám người, (kẻ ngu ngốc xếp sau Randy, ngoại hình đầu trọc, đeo kính, mặc áo xanh lá. Người này từng làm phẫu thuật chuyển giới hai lần, trong những khoảng thời gian khác nhau đã từng là trai thẳng, gay, gái thẳng và lesbian. Mỗi lần sau khi gã ta thay đổi xu hướng tính dục đều sẽ tham gia các buổi họp mặt và hoạt động phô diễn của quần thể đó, nhưng sau khi dính líu đến quyền lợi của bản thân sẽ lập tức thay đổi lập trường, đồng thời điên cuồng công kích và sỉ nhục những quần thể khác. Có thể nói là ví dụ điển hình của “cái mông quyết định cái đầu”), Randy bước đến kéo anh ta lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Garrison kinh hoảng đáp: “Bọn chúng ở khắp nơi!”
“Cái gì? “Bọn chúng” là cái gì?” Randy hỏi tới.
“Cái thứ đầy lông lá…” Garrison kêu lên: “Thật đó… Cực kỳ nhiều lông lá!” Gã ta kêu lên xong thì vùng thoát khỏi cánh tay của Randy, chạy ra ngoài theo hướng của đám người.
“A a a a a!”
Một tiếng hét thảm thiết thu hút ánh mắt của Randy, ông ta quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo thun màu vàng và quần jeans bay tới từ một nơi rất xa, rơi “phịch” một tiếng trước mắt ông ta.
Cơ thể người đó bị rơi đến biến dạng méo mó nghiêm trọng, chân trái gãy cong về phía trước giống như từng bị hổ gặm. Hai cánh tay thì bị gãy quặt ra sau lưng. Xương sườn bên trái của người này đã lộ cả ra ngoài, đầu khớp xương của cổ tay phải cũng lòi cả ra ngoài.
Gần như vào khoảnh khắc tiếp đất, người đàn ông này đã tắt thở, hơn nữa mũi miệng đều chảy máu, chết không nhắm mắt.
“Chuyện [Bíp!] này là do ai làm chứ!” Ranny kinh sợ mắng.
Gừ.
Lại là một tiếng gầm khẽ.
Randy giương mắt nhìn, đằng sau đám người đang bỏ chạy, ông ta nhìn thấy… Một con chuột lang khổng lồ.
“Đây là thứ gì vậy…” Randy kinh sợ nói.
“Ông Mash, ông nên nhanh chóng rời khỏi đây đi! Ở đây không an toàn!” Có người túm lấy vai Randy, hét lên với ông ta.
Người đang nói chuyện này là cảnh sát của thị trấn nhỏ – Barbrady (đeo kính râm, hơi béo, vào một mùa nào đó đã bị tra ra là mù chữ nên bị cách chức, không biết vì sao sau đó lại được phục chức), anh ta cũng xem như làm hết chức trách, còn biết nhắc nhở người khác mau chóng rời đi.
Randy nghe vậy, vội vã chạy về phía đầu kia của con đường, lại nhìn thấy một chiếc xe bay ra từ chỗ rẽ. Chiếc xe lăn liên tục mấy vòng trên đất, rồi bốc cháy nổ tung, xuất hiện ngay sau đó chính là một con chuột lang cỡ lớn khác.
“Ôi! Trời ơi! Trời ơi!” Randy nhìn thấy quái vật khổng lồ phía trước, lại không lập tức chạy trốn mà dừng lại, hướng máy ảnh cầm tay vào mặt mình, thở hổn hển nói: “Hộc hộc… Hộc… Tôi… Tôi… Hộc… Sợ ngu người rồi!”
Ngay lúc tên này đang làm chuyện ngu ngốc, bỗng nhiên… Một chiếc ô tô vọt ra từ phía sau con chuột lang, đâm mạnh vào người con quái vật này.
Sau khi xảy ra cú va chạm, một người đàn ông mặc áo khoác trượt tuyết màu xanh lam đậm bay ra từ chỗ ghế lái của chiếc xe. Tuy bản thân ở trong tai nạn xe cộ kinh khủng như vậy, nhưng anh ta vẫn không quên nắm lấy một chiếc ba lô và một khẩu súng tiểu liên.
Hơn nữa chỉ năm giây sau, người này đã chạy ra từ bên người con quái vật khổng lồ với động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Đúng vào lúc này, ba chiếc F-15 bay qua bầu trời, mấy đầu tên lửa đạn đạo kéo theo vệt khói trắng gào rít phóng tới.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Những đầu tên lửa đạn đạo này đều bắn trúng con chuột lang kia, nhưng sóng xung kích do vụ nổ ảnh hướng đến phạm vi mấy chục mét. Randy ở cách khá xa, chỉ bị văng trên mặt đất, nhưng Phong Bất Giác không may mắn như vậy, cả người anh đều bị nổ hất bay ra, vẽ thành một đường parabol giữa không trung, rơi xuống một chiếc ô tô đã hỏng ở ven đường.
Chiếc xe này đoán chừng cũng từng bị con quái vật khổng lồ ném bay hoặc giẫm đạp lên, vỏ xe đã sớm biến dạng. Khi Phong Bất Giác rơi xuống, phần eo bị một thanh kim loại không biết từ đâu ra cắt sượt qua, vết thương dài cả một ngón tay đang chảy máu ồ ạt.
Trong tình huống cả người bị rơi như thế này, đồ phòng hộ cũng không có tác dụng, vẫn là chiếc áo khoác anh lấy trộm từ cửa hàng súng ít nhiều xem như giảm nhẹ được chút thương tổn.
“M* nó…” Phong Bất Giác vừa chửi tục, vừa bò ra từ trong xe.
Mặt anh cũng bị kính vỡ làm cho bị thương, một vệt máu kéo ngang má trái. Có điều vết thương này cũng xem như khá nhẹ, không gây tổn thất giá trị Hp nhiều lắm, cũng không làm xuất hiện trạng thái chảy máu liên tục.
Gừ.
Khói bụi do tên lửa đạn đạo nổ cuộn lên vẫn chưa tan hết, tiếng kêu của con chuột lang khổng lồ đã lại vang lên lần nữa.
Theo trí nhớ của Phong Bất Giác, những con quái vật này vô cùng mạnh mẽ, vũ khí tác chiến thông thường căn bản không có tác dụng. Xe tăng chạy qua cũng bị hất tung, những thứ như đạn, pháo, tên lửa đạn đạo v.v toàn bộ đều không làm tổn hại được chúng, chỉ có thể tạo được chút tác dụng áp chế ngăn cản.
Mà một người có thân thể bằng máu thịt, đến gần mấy con chuột lang này gần như chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Dưới điều kiện chênh lệch hình thể lớn như vậy, con người mà đến gần, cho dù là bị cào cắn giẫm đạp gì thì chắc chắn cũng sẽ chết…
“Rẽ một cái là tới rồi… Sao có thể bị chặn lại ở đây chứ.” Phong Bất Giác tức tối lẩm bẩm, anh khoác balo trên vai, một tay giữ chặt vết thương một tay cầm súng. Lúc sử dụng [Thuật linh thức tụ thân], dưới chân đột nhiên đạp một cái.
Giây tiếp theo, một tràng âm thanh bê tông nứt vỡ vang lên, mặt đường dưới chân Phong Bất Giác nứt toác ra thành hình mạng nhện có bán kính năm mét. Còn người ở giữa tấm “mạng nhện” này đã nhảy vọt lên trời như viên đạn được bắn ra.
Nhờ động tác xoay mình ba trăm sáu mươi độ giữa không trung, Phong Bất Giác đã thành công trèo lên sân thượng của một tòa nhà cao bốn tầng.
Nếu đã không đi được trên đường, anh sẽ vượt nóc băng tường, trực tiếp băng qua.
Nào ngờ, anh Giác vừa mới băng qua sân thượng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Randy ở trên con đường chếch về phía trước. Khi con quái vật khổng lồ đang từng bước đến gần, tên ngốc này lại vẫn đứng ở chỗ cũ quay đoạn phim ngắn tự sự của mình.
“Chết tiệt… Tên ngu này…” Phong Bất Giác đương nhiên nhận ra Randy, con trỏ trên radar cũng hiển thị đây là một trong những mục tiêu nhiệm vụ phụ của anh.
Thế nên không có cách nào khác, chỉ có thể chạy đi cứu…
“Mau chạy đi! Cái tên [Bíp!] này” Phong Bất Giác nhún người nhảy xuống đường, ở giữa không trung sử dụng M733COMMANDO bắn hai phát lựu đạn vào con chuột lang kia.
Khoảnh khắc lựu đạn bắn trúng con quái vật nhưng chưa nổ, vừa đúng lúc Phong Bất Giác tiếp đất, đến cả động tác giảm xóc anh cũng không buồn làm, cố chịu chấn động của lần rơi xuống này, duy trì tư thế đứng, rồi lập tức chạy về phía trước.
Randy mặt đầy kinh hãi chỉ thấy một bóng người từ trên trời bay xuống như siêu anh hùng, đồng thời bổ nhào về phía mình.
Người này toàn thân đẫm máu, vẻ mặt hung ác, hơn nữa không quay đầu lại nhìn cảnh nổ tung, xem ra đây là một người đàn ông đích thực…
“A a a a a!” Phong Bất Giác chẳng hiểu vì sao lại gào lên. Trong tiếng gào lên này chứa đựng quá nhiều cảm xúc phức tạp, đương nhiên, chủ yếu là tức giận và khó chịu.
Một tay quắp lấy, anh Giác đã nâng Randy lên, ngay cả vết thương anh cũng mặc kệ, cắn răng, một vai khiêng người đàn ông trung niên, chạy như bay về phía trước, đồng thời lớn tiếng hỏi: “Nhà ông ở đâu?”
“Cái… Cái gì?” Randy vẫn chưa hoàn hồn, lơ mơ hỏi.
“Nhà ông! Ở đâu!” Phong Bất Giác lặp lại từng câu từng chữ.
“Ở… Ở ngay đằng kia…” Randy chỉ một căn nhà dân cách đó mấy chục mét, mấy giây sau, ông ta lại cầm máy ảnh lên quay về phía chính mình: “Ôi… Trời ơi, có một siêu anh hùng đến cứu tôi rồi.” Ông ta hơi ngẩng đầu, nói với Phong Bất Giác: “Này, anh bạn, tên anh hùng của cậu là gì?”
“[Bíp!]” Đây là lời đáp của Phong Bất Giác.
Vậy mà Randy lại tin là thật, ông ta lại nhìn ống kính nói: “Anh ta tên [Bíp!], ôi! Siêu anh hùng thật sự, ngầu bá cháy!”
Nếu không phải là yêu cầu của nhiệm vụ, Phong Bất Giác đã sớm cho tên này bay màu luôn rồi, thế nhưng lúc này anh vẫn phải nhịn.
Chưa đầy nửa phút, Phong Bất Giác đã vọt đến cửa nhà Stan. Cửa nhà không đóng, nên Phong Bất Giác vung tay một cái đã ném được Randy vào, bản thân anh cũng nối gót đi theo vào trong nhà.
Cùng lúc khi đóng cửa, anh Giác thả mình ngồi xuống đất.
Trong vòng mấy phút, một loạt cử động này đã khiến giá trị Hp của anh giảm đi rất nhiều, lúc này đã đến mức giá trị 13% đầy nguy hiểm.
Phong Bất Giác vừa vào nhà liền lấy từ trong ba lô ra nước khử trùng, băng vải, còn có kim và chỉ dùng để khâu, chuẩn bị xử lý vết thương trên eo.
Là một người rất có hiệu suất, miệng anh cũng không hề nhàn rỗi, vừa khéo lợi dụng khoảng thời gian này trao đổi với ba NPC trước mắt một chút, “Đừng sợ, tôi đến để giúp các người.”
Sharon và Shelly đều lộ vẻ sợ hãi ngây người, chỉ có Randy mặt đầy chuyên chú tay cầm máy quay phim, ngắm vào Phong Bất Giác, đồng thời thuyết minh: “Nhìn xem, siêu anh hùng đang khâu vết thương trong phòng khách nhà tôi.”
Tuy Phong Bất Giác rất muốn đập Randy một trận, nhưng vẫn nhịn xuống, vì anh biết trong máy quay phim trên tay Randy vốn dĩ không có lắp phim… Mà anh Giác cũng không định nhắc nhở ông ta, cứ mặc kệ cho ông ta quay vậy.
…
Cùng lúc đó, không phận của Costa Rica, Trung Mỹ.
Giữa bầu trời đêm, một chiếc máy bay vận tải C130 in quốc kỳ Mỹ và ký hiệu Bộ Quốc phòng đang bay về phía Nam.
Năm học sinh tiểu học ngồi thành một hàng trong khoang máy bay, không ai nói chuyện, bầu không khí rõ ràng có chút kỳ lạ.
Đột nhiên, cửa thông sang khoang điều khiển được mở ra, cơ phó bước vào nói với bọn trẻ: “Được rồi, chúng ta còn cách Peru 800 kilomet, sau khi hạ cánh sẽ có một chiếc xe tải đưa bọn mày đi nhập cảnh, đến lúc đó họ sẽ giải thích ngắn gọn rõ ràng nhiệm vụ bọn mày phải làm.” Nói xong câu này, ông ta quay trở lại khoang điều khiển, đóng cửa khoang lại.
Vài giây sau, Craig mặt không biểu cảm mở miệng nói: “Lúc bọn mày nghĩ ra chủ ý thiên tài – giả mạo ban nhạc sáo Pan để kiếm tiền, từng có khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó một đứa trong bọn mày nói ra câu “Này, biết không, kế hoạch này có thể sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn”.” Cậu ta dừng lại mấy giây, sau đó tự mình nói tiếp: “Không, bọn mày không nghĩ như vậy, bởi vì bọn mày đều là lưu manh, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không tiếp thu được giáo dục, cho nên học sinh toàn trường đều khinh thường bọn mày.”
Kyle đáp: “Không đúng! Đám nhóc trong trường đều rất thích bọn tao.” Cậu nhìn Stan nói: “Đúng vậy không?”
Stan nói tiếp đầy khẳng định: “Đương nhiên rồi, đám nhóc trong trường đều thích bọn tao chết đi được.” Cậu xoay đầu nói với Craig: “Chỉ là do tình hình hiện tại của chúng ta không ổn, Craig cứ tự cho mình là giỏi.”
Craig vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh mỉa mai: “Tao tự cho mình là giỏi… Bọn mày lấy tiền mừng sinh nhật của tao (tiền lập ban nhạc sáo Pan Peru là lấy từ chỗ Craig), hại tao bị bắt, còn bị đày sang Miami. Bây giờ mấy người chúng ta không diệt gọn đất nước Peru này sẽ không về nhà được… Vậy, là tao tự cho mình là giỏi?”
Cartman chỉ chỉ Craig, nói với đám bạn còn lại: “Tao hoàn toàn cạn lời với thằng này.”
Craig không nhìn cậu ta, nói tiếp: “Bọn mày có biết vì sao trong trường không ai thích chơi với bốn đứa mày không?” Cậu dừng lại theo thói quen, “Bởi vì bọn mày luôn làm những chuyện giống như vậy… Bọn mày luôn nghĩ ra những ý tưởng tồi, kết quả thường không như mong đợi. Sau đó bọn mày bị trục xuất ra nước ngoài, hoặc là bị ném ra ngoài không gian gì đó… Không ai muốn chơi với bọn mày cả.”
Cartman điềm nhiên như không đáp lại: “Mày quá bi quan rồi, Craig, thuyền đến đâu cầu tự nhiên thẳng.”
…
Cùng lúc đó, tại phòng hội nghị Cục An ninh nội địa Mỹ.
Trong phòng hội nghị lúc này vắng vẻ, chỉ có một người lặng lẽ đứng cạnh bục phát biểu tít mãi phía trước, chính là vị thủ trưởng hói đầu kia, mà ông ta cũng là bộ trưởng Bộ an ninh nội địa Mỹ.
Ngay trước mặt ông ta là một tấm bản đồ thế giới. Lúc này ông ta đang chắp hai tay sau lưng, xem bản đồ. Khóe miệng ông ta còn lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Thủ trưởng, chúng ta gặp phiền phức lớn hơn rồi.” Viên sĩ quan da đen mặc đồng phục quân đội cầm một tập tài liệu từ cửa đi vào, nói với giọng điệu lo lắng.
“Sao?” Giọng nói của Bộ trưởng An ninh Nội bộ lại có vẻ rất ung dung: “Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Khắp nơi trên thế giới đều gửi báo cáo về tai họa nghiêm trọng về, thủ phạm gây nên thương vong và tổn thất to lớn hình như là…” Sĩ quan da đen do dự một chút.
Bộ trưởng An ninh Nội bộ không chờ anh ta nói hết câu đã xoay người lại, cười nhạt nói: “Chuột lang?”
Sĩ quan da đen nghe vậy sững người, “Ơ… Đúng vậy, thủ trưởng, sao ngài lại biết?”
“Cậu cách sự thật gần như thế, Davis.” Bộ trưởng An ninh Nội bộ cười nói, “Ha ha… Suýt chút nữa là nhìn ra rồi.”
“Ơ? Thủ trưởng?” Davis thật sự không hiểu, thủ trưởng nói vậy là có ý gì.
“Ta còn tưởng cậu ở Miami đã biết sự thật rồi chứ… Nhưng cậu đã không nhìn thấu được manh mối ở đó.” Bộ trưởng An ninh Nội bộ lại nói.
“Ngài… Ngài đã sớm biết những chuyện này sẽ xảy ra sao?” Davis lắp ba lắp bắp đáp.
“Ờ, đây chỉ là bắt đầu thôi, Davis.” Bộ trưởng An ninh Nội bộ giơ một tay lên, chìa ra một ngón tay lắc lắc nói: “Còn ta… Tuyệt đối sẽ không để cậu làm hỏng việc.”
Còn chưa dứt lời, Bộ trưởng An ninh Nội bộ đột ngột há miệng, lưỡi bắn ra như ngọn giáo. Trong vòng một giây đã vươn ra đến độ dài bốn năm mét, đầu lưỡi ông ta luồn vào hốc mắt Davis, xuyên qua con ngươi của anh ta, tiến vào trong não.
Davis hoàn toàn không kịp có phản ứng gì, sau khi toàn thân run rẩy chống đỡ vài giây, não của anh ta đã hoàn toàn bị phá nát, ngay sau đó cơ thể liền mất hết sức lực ngã xuống đất, trở thành một xác chết cứng ngắc.
Bộ trưởng An ninh Nội bộ thu lưỡi về, vô cùng bình tĩnh nói với thi thể trước mắt: “Xin lỗi nhé, bạn của ta. Ta hết lòng hết sức, trăm cay nghìn đắng mới chờ được đến ngày này.” Ông ta dừng lại một chút, “Ban nhạc sáo Pan đang đi đến diệt vong, thời đại của chuột lang bọn ta đã đến.” Ông ta cúi người lấy tập tài liệu trên tay Davis, “Mà người duy nhất có thể ngăn cản mọi thứ đã bị đưa đến một một nơi vô danh chẳng ai biết rồi…”
Lúc này, trang đầu tiên của tập tài liệu ấy là một bức ảnh, mà người trên bức ảnh lại chính là Craig…