Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 330: South Park (4)
Kế hoạch xâm nhập phòng thuốc được thực hiện rất thành công, còn chuyện Phong Bất Giác làm chỉ là chạy đến hành lang ở cửa phòng thuốc, tỏ vẻ vui mừng hét lớn: “Nè! Mọi người, ở cửa bệnh viện có một chiếc Batmobile!”
Tiếp đó, tất cả mọi người nghe thấy câu này đều hết sức phấn khởi xông ra ngoài. Điều kỳ quặc nhất là, mấy nhân viên làm việc trong phòng thuốc cũng xông ra ngoài, trước khi đi còn không đóng cửa…
Ngay cả bản thân Phong Bất Giác cũng cảm thấy cách này rất nhàm chán (Cách lên tiếng nói rằng “bên ngoài có Batmobile” để dụ mọi người ra ngoài, Cartman đã sử dụng N lần trong S1607, lần nào cũng thành công), nhưng phải nói rằng rất hiệu quả.
Sau khi xâm nhập phòng thuốc tìm kiếm một hồi, Phong Bất Giác cảm thấy có chút thất vọng, bởi vì dược phẩm ở đây phần lớn đều vô dụng, là loại không có giới thiệu vật phẩm.
Còn có rất nhiều dược phẩm, tuy có bao bì khác nhau, nhưng phần giới thiệu hiển thị lại giống hệt nhau:
[Tên: Kháng sinh (30/30)]
[Loại hình: Vật phẩm tiêu hao]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Giải trừ trạng thái trúng độc, cảm nhiễm]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Có]
[Ghi chú: Thuốc tiêu viêm thường thấy, uống là được.]
Những loại thuốc này cơ bản đều là dạng lọ, hiệu quả dùng để giải trừ trạng thái bất thường, vừa nhìn là biết thứ đồ chơi này chẳng có gì đáng tiền.
Còn morphine mà Phong Bất Giác muốn có nhất, cũng có thể nhìn thấy giới thiệu vật phẩm, nhưng hiệu quả không giống như anh dự tính.
[Tên: Morphine*5]
[Loại hình: Vật phẩm tiêu hao]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Giảm 30% biên độ gia tăng của giá trị sợ hãi trong thời gian nhất định]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Có]
[Ghi chú: Tiêm chích nhiều lần trong thời gian ngắn có thể dẫn đến phản ứng trúng độc.]
Phong Bất Giác không xa lạ gì với dược phẩm khoa thần kinh này. Khoảng thời gian anh nằm viện cũng dùng rất nhiều loại thuốc chỉ dùng trong nhà thương điên, thậm chí còn dùng rất nhiều loại thuốc mới của nước ngoài, Morphine đối với anh mà nói không phải thứ gì quý hiếm.
Có thể vì tính mẫn cảm của game đối với thuốc loại viên con nhộng, sợ thanh thiếu niên dùng nhiều sẽ không cưỡng lại được, cho nên mới sửa thuốc thành như vậy.
Phong Bất Giác cố ý lục tìm bên trong xem có Vicodin* hay không, kết quả đúng là tìm thấy thật, nhưng thuốc này dứt khoát không có cả giới thiệu, bị hệ thống coi là vật vô dụng không có hiệu quả.
(*) Vicodin: là loại thuốc được dùng để làm giảm và xoa dịu các cơn đau vừa hay nặng.
Phong Bất Giác ôm tâm trạng muốn thử coi sao, anh mở nắp lọ thuốc, ngẩng cổ lên nuốt mười mấy viên như thể ăn kẹo bạc hà.
“Ừm… Quả nhiên không có cảm giác gì sao…” Vừa đi ra khỏi phòng thuốc, anh vừa lẩm bẩm: “Cũng không tìm thấy bất cứ loại thuốc nào có thể hồi phục giá trị Hp hoặc thể năng… Xem ra vẫn phải đi tìm thêm ít đồ ăn, ăn gì đó ít nhiều cũng có thể hồi chút máu.”
Tìm hết những thứ mà mình muốn, Phong Bất Giác liền rời khỏi bệnh viện, đi về phía trung tâm mua sắm. Dù sao ngoài súng ống và vật phẩm điều trị, các thứ khác căn bản cũng có thể lấy được ở đó.
…
Cùng lúc đó, bên chỗ trại tập trung ban nhạc Peru.
Cục chỉ huy mà Bộ An ninh nội địa Hoa Kỳ xây dựng tạm thời chỉ cách khu cách ly một tấm lưới sắt, từ đây có thể nhìn thấy đám người Peru bị nhốt.
Lúc này, những người ở trước cửa cục chỉ huy đều đang hoạt động, trong số này có nhân viên mặc thường phục, người có vũ trang đầy đủ là binh lính, cũng có cán bộ mặc vest đi giày da.
Người phụ trách hiện trường là một người đàn ông nhìn có vẻ hơn năm mươi tuổi. Người này là “nửa đầu” tóc xám, nửa đầu phía trước đã hói, mặc bộ vest màu đen, cùng với cavat đỏ. Ông ta không chỉ là viên chỉ huy cao nhất ở đây, mà còn là người phát động hành động bắt giữ.
“Sĩ quan trưởng, có tin tốt!” Hai người lính đi đến trước mặt ông ta và nói, “Xem ra chúng ta thành công rồi, sĩ quan trưởng. Các thành phố đều gửi báo cáo về ban nhạc Peru, bọn họ đã hoàn toàn bị “dọn dẹp” sạch sẽ.”
Nghe được tin này, một tràng hoan hô bùng nổ từ đám người xung quanh, “Tốt quá rồi! Thành công rồi! Cảm ơn thượng đế!”
Cũng không biết đám người “Một người làm quan cả họ được nhờ”* này là vì cái gì…
(*) Ý ở đây muốn nói nhưng kẻ làm quan chức này đáng ra phải yêu thương dân chúng những lại không hiểu vì lý do gì mà lại làm ra hành động bắt giữ những ban nhạc Peru.
“Được rồi, mọi người, bình tĩnh đừng vội.” Sĩ quan trưởng đầu hói kia lên tiếng: “Chúng ta vẫn có rất nhiều việc phải làm.” Ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta còn phải tiêu diệt sào huyệt của bọn họ, để phòng bọn họ ngóc đầu trở lại.”
Nhân viên đang cầm báo cáo đứng bên cạnh nói: “Nhưng chúng ta không biết bọn họ từ đâu đến, sĩ quan trưởng.” Anh ta vẫn cúi đầu xem bảng biểu trên tay: “Chúng tôi đã điều tra, nhưng không điều tra ra được.”
Nét mặt của sĩ quan trưởng lúc này dường như đang nói: Đờ mờ…
Ông ta giơ hai tay ôm đầu, sau đó cao giọng nói: “Động não nghĩ đi, đồ ngốc, ban nhạc Peru, còn có thể từ đâu tới nữa?”
Nhưng, chỉ số IQ của những người xung quanh vẫn không lên được, họ vuốt cằm làm bộ trầm tư như thật,
Sĩ quan trưởng đầu hói lúc đó tỏ ra bất ngờ, ông ta quát ầm lên: “Tên quốc gia nằm trong tên ban nhạc đó!”
Một nhân viên mặc áo sơ mi thắt cavat đen chen miệng nói: “Không, sĩ quan trưởng, chúng tôi đã tìm khắp bản đồ thế giới, không có quốc gia nào tên là Peruvian.”
“Không phải Peruvian, đồ ngu kia! Là Peru*!” Sĩ quan trưởng đầu hói đi đến trước tấm bản đồ chỉ vào bản đồ và gầm lên: “Chính là ở đây!”
(*) Lỗi sai mà các nhân viên của Bộ an ninh nội địa Hoa Kỳ mắc phải, tương tự như nhầm chữ Chinese thành China, và không thể tìm thấy địa điểm của Peru trên bản đồ…
Mấy nhân viên kia lặp lại đi lặp lại như con nít học tiếng Anh: “Ồ… Peru!” Như kiểu lần đầu tiên nghe thấy từ này trong suốt cuộc đời vậy.
Sĩ quan trưởng đầu hói thật sự không muốn tranh luận thêm về vấn đề này nữa, ông ta trực tiếp nói: “Chúng ta phải tiêu diệt cả đất nước Peru! Ngay bây giờ!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Những người xung quanh nhìn nhau, một trong số đó lên tiếng hỏi: “Phải làm điều này thật sao? Sĩ quan trưởng.”
Một người lính nói: “Có hơi cực đoan không.”
Một người lính khác tiếp lời: “Đúng vậy…”
Sĩ quan trưởng đầu hói rát cổ bỏng họng hét lên: “Phải tiêu diệt sạch bọn chúng, diệt cỏ tận gốc, không thì chúng ta không bao giờ ngăn được sự xâm nhập quấy rối của bọn chúng!”
Lúc này, một cán bộ da đen mặc đồng phục chạy tới nói: “Sĩ quan trưởng, tốt nhất là ngài mau tới coi xem, chúng ta bắt được ban nhạc đang âm mưu bỏ chạy.”
Sĩ quan trưởng đầu hói tóm lấy cổ áo của người bên cạnh nói: “Nhìn thấy chưa! Muốn chết đây mà!”
Hai phút sau, trong phòng thẩm vấn…
Trước một chiếc bàn dài bằng kim loại, có bày năm chiếc ghế không tựa, trên ghế có năm bạn nhỏ.
Sĩ quan trưởng đầu hói đứng đối diện với chiếc bàn, trên tay cầm một cái đĩa CD, nhìn mặt bìa lẩm bẩm: “Anh em Alpaca xuất bản – Đồ ăn vặt Mặt Trăng.” (Đây là chiếc CD mà bọn trẻ mạo danh ban nhạc để kiếm tiền ngoài đường, nên đặt tên và ghi bừa).
“Ông hiểu nhầm rồi! Sĩ quan trưởng.” Stan giải thích: “Bọn cháu không phải là ban nhạc Peru thật đâu!”
Hình như chỉ số IQ của sĩ quan trưởng đầu hói lúc này cũng tụt về mốc không rồi. Ông ta nhìn năm bạn nhỏ, nói bằng giọng chế giễu: “Phải rồi, phải rồi… Chẳng qua chúng mày chỉ dùng sao Pan biểu diễn âm nhạc ở trung tâm thương mại để bán cái đĩa CD Alpaca của chúng mày, chứ chúng mày đâu phải ban nhạc Peru, phải không?”
Stan dang hai tay tỏ vẻ vô tội: Bọn cháu vẫn là con nít, ông coi, bọn cháu chỉ muốn kiếm chút tiền chơi thôi.”
Kyle cũng tiếp lời: “Bây giờ chúng cháu chỉ muốn về nhà.”
Kenny thì lên tiếng cầu xin với giọng mơ hồ không rõ: “Sĩ quan trưởng, xin ông đấy, cháu vốn định thứ bảy mới trốn đi cơ.”
Bọn trẻ lập tức nhao nhao nói: “Chúng cháu sinh ra và lớn lên ở Colorado! Chúng cháu là người da trắng!”
Sĩ quan đầu hói tỏ vẻ thản nhiên, hạ giọng nói với cán bộ ngồi bên cạnh: “Chúng ta ra ngoài nói vài lời đi.”
Hai người họ và mấy nhân viên đi ra bên ngoài phòng thẩm vấn, triển khai phân tích căn cứ vào chỉ số IQ là không.
Kết quả đạt được là – “Năm người trong phòng, là sinh vật lai tạp giữa ban nhạc sáo Pan Peru và con người, chúng ta phải lợi dụng bọn chúng để tiêu diệt Peru”.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài tấm lưới sắt của khu cách ly, một người lính nói với nhân viên đứng bên cạnh: “Thompson, qua đây một chút được không?”
Người tên Thompson là phiên dịch tiếng Tây Ban Nha. Sau khi anh ta qua đó, người lính nói tiếp: “Ban nhạc sáo Pan đó không chịu im miệng, họ nói đi nói lại cái gì đó, nhưng tôi nghe không hiểu.”
“Xin các người đó! Chúng tôi không thể rời khỏi đó!” Đúng lúc này, một thành viên ban nhạc Peru đứng cách tấm lưới sắt, hét lên với họ bằng tiếng Tây Ban Nha: “Chúng tôi đến đây là để bảo vệ các anh!”
Người đứng bên cạnh anh ta cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi không thể bỏ đi! Chúng tôi phải bảo vệ các anh!”
Thompson nghe xong, liền dịch lại với vẻ nửa tin nửa ngờ: “Hình như họ đang nói… “Các anh không thể trục xuất chúng tôi, chúng tôi là người bảo vệ”…”
Người lính hỏi: “Bảo vệ… Cái gì?”
Người Peru trong tấm lưới sắt đáp lại: “Thần chết lông lá! Thần chết lông lá!” Anh ta lặp lại hai lần với giọng điệu kích động.
Người lính nghe không hiểu, anh ta vẫn phải nhờ Thompson phiên dịch: “Hắn ta nói gì vậy?”
Sắc mặt Thompson trở nên có chút khó coi, anh ta trả lời: “Tôi nghĩ rằng họ đang nói đến… Thần chết lông lá (The furry death)*?”
(*) Trong South Park, The furry death có tạo hình là một con chuột lang to màu vàng trắng.
….
Trong trung tâm thương mại của South Park.
Tốc độ mặt trời lặn xuống núi nhanh hơn tưởng tượng, hoàng hôn sắp kết thúc, sắc hoàng hôn nhuộm cả bầu trời.
Khi anh Giác đến bãi đậu xe trước cửa trung tâm thương mại, đúng lúc nhìn thấy trên quảng trường có một phóng viên tay cầm micro và một người quay phim đang vác máy quay, có một chiếc xe phỏng vấn của CNN đang đậu ở nơi cách bọn họ không xa.
Chắc là người phóng viên kia đang làm bản tin thời sự để lên sóng kịp thời, Phong Bất Giác muốn nghe xem anh ta nói những gì, liền lại gần vài bước.
“… Như các vị đã thấy, các quảng trường đã sạch sẽ hơn rất nhiều, không còn nhìn thấy ban nhạc sáo Pan Peru như mấy hôm trước nữa, rõ ràng người dân đều thích thú tận hưởng cảm giác yên tĩnh hòa bình. Cảm ơn Bộ an ninh nội địa Hoa Kỳ, bây giờ người dân trên toàn thế giới đều có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm từ “bệnh dịch ban nhạc sáo Pan”…”
Ồ!
Người phóng viên còn chưa dứt lời, thì bị một tiếng động lớn kỳ quái ngắt lời.
Âm thanh này giống như tiếng quái thú gầm gừ truyền đến từ hai bên đường / Đồng thời còn vang lên tiếng giẫm đạp trên mặt đất của một con con quái vật khổng lồ nào đó.
Đột nhiên, từ đằng xa xảy ra một vụ nổ, ánh lửa ngút trời. Người quay phim lập tức chuyển ống kính qua đó, đúng lúc quay được ánh lửa và khói bụi từ vụ nổ.
Đám người chạy trốn lao tới, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, “Ôi, trời ơi!” “Ôi, thượng đế ơi!” “A…”
Trong ống kính rung lắc, chợt thấy một chiếc xe cảnh sát với còi xe inh ỏi bay lên không trung từ hướng bên đó, vạch ra một đường cong trên không trung, rơi xuống chính giữa quảng trường bên này, ở ngay phía sau người phóng viên cách khoảng năm, sáu mét.
Người phóng viên sợ đến mức phải ném cả micro, chạy về phía trước máy quay, hét vào ống kính với vẻ mặt hoảng loạn: “Ở đây xảy ra một vài chuyện… Không phải do ban nhạc sáo Pan Peru, mà là…” Giọng nói của anh ta bị ngắt đoạn, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi bất thường, rõ ràng, anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó ở bên ngoài ống kính, “Trời ơi! Đó là cái quỷ gì vậy!”
Chủ biên tập ở đài truyền hình kết nối với anh ta hét lên với anh ta qua tai nghe: “Paul? Paul cậu nhìn thấy gì vậy!”
“Là Furry, đó là Furry…” Paul hét lên hai câu, rồi kết nối bị ngắt đứt, hình ảnh biến mất…
Tạm thời không nói đến chuyện Paul và người quay phim còn khỏe mạnh hay không, dù sao anh Giác cũng đã chạy mất dạng từ mười giây trước đó.
Anh cũng chẳng có năng lực cứu người hoặc duy trì trật tự gì gì đó. Anh biết rõ, không chỉ có một con quái vật, lúc này toàn thế giới đều đang bị tấn công, một mình anh vốn dĩ chẳng làm được gì cả.
Hơn nữa, khoảnh khắc tiếng gầm trầm thấp đó vang lên, nhắc nhở hệ thống cũng thông báo:
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
[Sống sót đến khi “đại thảm họa” kết thúc.]
Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ này, Phong Bất Giác liền không chút do dự chạy vào trong trung tâm mua sắm, nhưng khi anh vừa bước chân vào cửa lớn, lại có nhắc nhở truyền vào trong tai:
[Nhiệm vụ phụ đã kích hoạt]
[Đưa ba mẹ và chị gái của Stan đến trung tâm mua sắm an toàn.
“Mẹ kiếp! Mình đến cửa trung tâm mua sắm rồi mới báo nhiệm vụ phụ!” Phong Bất Giác chửi rủa.
Nhiệm vụ này còn có nhắc nhở thời gian thực cực kỳ cụ thể, trong bảng chọn game của anh Giác, lập tức hiện ra giao diện giống như radar, đánh dấu vị trí của người nhà Stan, dường như hệ thống đang dụ dỗ anh hoàn thành vậy.
Nếu như ở độ khó thường, nhiệm vụ phụ này sẽ nhảy ra khi Phong Bất Giác vừa vào thị trấn, vậy anh có thể đưa người nhà Stan đến trung tâm mua sắm trong lúc thảm họa chưa diễn ra, dù lừa gạt hay cưỡng ép đều được.
Nhưng ở độ khó ác mộng, khi nhiệm vụ nhảy ra thì đã là cục diện hỗn loạn vì thảm họa bùng nổ, hoặc là Phong Bất Giác dứt khoát không đi, hoặc là phải mạo hiểm rất lớn…
Do dự khoảng mười giây, Phong Bất Giác cục cằn nói: “Ông đây liều với bọn mày!”
Anh vừa cắn răng vừa giẫm mạnh chân, hai cánh tay giữ chặt balo du lịch đựng dụng cụ y tế, và rút từ trong balo ra một khẩu M733 COMMANDO kèm theo lựu đạn, sải bước về điểm mà radar gợi ý.
Trong lúc này, cầm vũ khí chạy băng băng trên đường cũng chẳng có gì đáng ngại, khắp nơi đều là nhóm người hoảng loạn bỏ chạy, cảnh sát và quân đội đều đã mệt mỏi khi ứng phó với đám quái vật, vốn dĩ chẳng ai để ý đến anh
Phong Bất Giác chạy được một đoạn, bỗng nhiên nhận ra Giá trị thể năng giảm xuống hơi nhanh, nhủ thầm: “Đống thiết bị này nặng thật đấy, xem ra mình phải lấy xe rồi.”
Anh không nghĩ đến chiếc xe giống như chơi GTA* đi ngăn cản trên đường, với tình hình hiện tại, khả năng những tài xế giẫm chân ga đâm chết anh càng lớn hơn. Cho nên, Phong Bất Giác lại chạy trên đường, tìm thấy một chiếc xe đỗ trong một con hẻm nhỏ.
(*) GTA: Tên viết tắt của Grand Theft Auto, một series trò chơi được sản xuất tại Anh.
Anh chạy bước nhỏ đến đó, xác nhận trong xe không có người và cửa xe đã khóa, anh liền dùng báng súng đập vỡ kính chắn gió ở mặt bên.
Sau khi mở cửa ngồi vào xe, Phong Bất Giác đấm vỡ bảng điều khiển dưới ghế tài xế bằng một hành động rất thành thục, nhanh chóng tìm thấy hai dây đánh lửa của hai cực dương và âm từ một bó dây và bắt đầu chạm vào nhau.
Hai phút sau, anh đã lái xe ra khỏi con hẻm, sang số giẫm chân ga lên đường.
Lúc này, sắc trời đã trở nên tối tăm, trên đường vẫn còn rất nhiều đèn đường chưa sáng, hơn nữa khắp nơi đều có những nhóm người bỏ chạy, hỗn loạn bất thường.
Phong Bất Giác bật đèn pha, cố gắng bảo đảm lái xe với tốc độ cao trong trạng thái an toàn.
Sau mười phút lái xe, điểm sáng trên radar đã ngày càng gần anh hơn, thêm một lần rẽ nữa là đến. Không ngờ, ngay chính góc rẽ này, khi anh vừa quay vô lăng, thì phía trước xuất hiện hình bóng của một con quái vật khổng lồ.
Phong Bất Giác giẫm mạnh chân phanh, nhưng xe vẫn trượt về phía cơ thể con quái vật khổng lồ.
Ở khoảnh khắc trước khi xảy ra chuyện, tất cả các tài xế sẽ đánh tay lái về phía mình theo bản năng.
Nhưng Phong Bất Giác không sợ hãi, ở thời điểm cực hạn này, anh vẫn giữ bình tĩnh, đưa ra phản ứng hợp lý mà hiệu quả cao.
Xe tiếp tục chạy về phía trước dưới tác dụng của quán tính, sắp sửa đâm vào con quái vật. Còn Phong Bất Giác chỉ điềm tĩnh dùng một tay cởi dây an toàn, tay còn lại giữ chặt vô lăng, để chiếc xe duy trì trạng thái đầu xe hướng về phía trước.
Sau khi cởi dây an toàn, anh tiện tay với lấy balo và súng trường ở bên ghế phụ lái.
Những động tác này được hoàn thành trong vòng hai giây, tiếp đó, đầu xe đâm mạnh vào cơ thể lông lá của con quái vật khổng lồ.
Phong Bất Giác đã sớm có chuẩn bị, anh điều chỉnh trạng thái, một tay giữ chặt đai súng và dây balo, tay còn lại giơ trước người để hòa hoãn xung đột.
Ầm ầm… Cơ thể Phong Bất Giác đập vỡ kính chắn gió bay ra ngoài, đập vào cơ thể mềm nhũn của con quái vật. Sau khi lực đập lúc đó được gỡ bỏ, anh thuận thế lăn xuống nắp ca pô phía trước xe.
Rồi anh nhanh chóng lật người, eo hơi dùng sức, và ngồi dậy. Toàn bộ động tác này liền mạch dứt khoát, ngay sau đó anh lại vung cánh tay đeo dây ba lô trên vai trái, tay phải cầm súng, giậm chân một cái… Trước khi con quái vật có bất cứ hành động nào, thì anh đã nhảy ra vị trí cách đó bảy, tám mét.
Đến lúc này, anh Giác cũng không dám quay đầu nhìn lại, anh nhanh chóng xông về phía trước, kéo giãn khoảng cách với quái vật.
Không phải Phong Bất Giác không muốn xác nhận ngoại hình của quái vật bằng mắt thường, mà anh sớm đã biết ngoại hình của đám quái vật này. Sau khi nhớ lại nội dung của hai tập có ban nhạc sáo Pan Peru, anh ngay lập tức nhớ ra hình dáng của đám quái vật khổng lồ này.
Ngoại hình của loài quái vật khổng lồ này, thật ra rất dễ miêu tả, nó chính là một bầy chuột lang… khổng lồ.
Về ngoại hình, chúng không khác gì loài chuột lang được nuôi như thú cưng ở trong nhà, chỉ có điều chúng cao cỡ tòa nhà năm tầng, và có tính tấn công nhất định. Trong đó một số con còn mặc áo khoác bằng vải, hóa trang thành ong mật, thỏ…
Còn chuyện loại vật dễ thương khổng lồ này từ đâu đến, có thiết lập kiểu thông minh hay không, không ai biết được, dù sao chúng cũng xuất hiện một cách khó hiểu như vậy, và biểu diễn màn “chuột lang tấn công” trong phạm vi toàn thế giới, đi khắp nơi ăn thịt người phà nhà cửa.
“Làm sao đây… Đi vòng qua sao…” Phong Bất Giác vừa chạy băng băng, vừa quan sát địa hình và radar trên bảng chọn, muốn tìm một tuyến đường thích hợp.
Nhưng ngay lúc này, lại xảy ra thay đổi dị thường. Chỉ thấy tiếng gào rít truyền tới từ không trung, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ba chiếc F-15 đang bay trên trời, và bắn vô số tên lửa xuống dưới đất.