Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 329: South Park (3)
Phòng nhốt ban nhạc Peru ở Miami.
Khu cách ly được vây lại bằng lưới sắt, cứ cách một đoạn là có thể nhìn thấy một tấm biển cảnh báo tiêu chuẩn của Bộ An ninh nội địa Hoa Kỳ được gắn trên lưới sắt.
Trong khu doanh trại, có nhiều lều quân sự màu xanh lam và xanh lá mạ, có rất nhiều thành viên của ban nhạc Peru quanh quẩn trong khu doanh trại. Bọn họ căn bản đều là tộc người da màu, 80% sử dụng tiếng Tây Ban Nha. Họ đều mặc áo khoác dệt rộng rãi hoặc là áo khoác ngắn, thông thường họ đều đội mũ, tạo hình tổng thể có chút phong cách ăn mặc Mexico, nhưng cũng không giống lắm.
Trên một số tháp canh màu cam được xây dựng tạm thời, mỗi ngọn tháp đều có một tên lính tay cầm súng tiểu liên, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với những tình huống đột ngột xảy ra.
Rất nhiều xe tải quân dụng mui trần màu nâu đi ra đi vào trong khu doanh trại, hàng loạt thành viên ban nhạc được chuyển đến đều bị áp tải từ trên xe tải xuống.
Mà trong đám người này, có lẫn năm thằng bé da trắng học năm thứ tư tiểu học.
Bốn đứa trẻ đó chính là bốn nhân vật chính của South Park, Stan, Kyle, Kenny và Cartman. Ở đây xin nói rõ một chút, Stan, Kyle và Kenny đều là tên, chỉ có Cartman là họ, tên đầy đủ của nó là Eric Cartman, nhưng ngoại trừ mẹ của thằng bé và các giáo viên ở trường, hầu như không ai gọi nó là Eric. Bởi vì nó là đứa khiến người ta cực kỳ chán ghét, không ai muốn gọi tên nó một cách thân mật.
Ở đây xin giới thiệu đơn giản về mấy cậu bé này.
Đầu tiên là Stan. Trong South Park, cậu bé được coi là một nhân vật tương đối giống với người thường (nói một cách tương đối), có một bạn gái tên là Wendy, chia tay rồi lại tái hợp nhiều lần, mấy series trước cậu ta có bệnh lạ cứ gặp bạn gái mà mình thích là nôn mửa, bây giờ đã có chuyển biến tốt. Cậu bé có một người chị mạnh mẽ đeo niềng răng – Shelly, sức chiến đấu rất đáng sợ, lúc tức lên có thể quăng cả cây đàn piano, còn cha của Stan là “vua hạn chót*” của South Park – Randy… Tiện thể nói thêm, Jimbo là cậu của Stan.
(*) Vua hạn chót là cụm từ dùng để chỉ những người có IQ hoặc EQ cực thấp, ăn nói linh tinh thiếu suy nghĩ.
Tiếp theo là Kyle, cậu bé Do Thái, đặc trưng nổi bật của cậu bé là chiếc mũ ushanka*, tính tình hiền lành thẳng thắn, thông thạo máy tính. Cha là một luật sư, mẹ là một người thích biến những việc nhỏ nhặt vặt vãnh thành những chuyện kinh thiên động địa, bảo vệ con cái quá mức. Cậu bé còn có một câu em trai học mẫu giáo tên Ike, là một cậu bé người Canada được nhận nuôi.
(*) Mũ ushanka là loại mũ lông của Nga có nắp che tai, có thể buộc lại trên đỉnh hoặc buộc dây lại dưới cằm để giữ ấm.
Người thứ ba là Kenny, đặc điểm của cậu bé là trên người đội một chiếc mũ trùm đầu màu cam, chỉ để lộ ra phần giữa của khuôn mặt, nói chuyện mơ hồ không rõ ràng. Trên thiết lập, gia đình cậu bé rất nghèo, đồng thời mỗi tập trong thời kỳ đầu của bộ phim cậu bé đều chết, thông thường cách chết là cái chết cực kỳ thê thảm một cách khó hiểu trong “Final Destination”. Thân phận ẩn là “Hiệp sĩ thần bí”, thường đảm nhận nhân vật anh hùng cứu cả thế giới. Nhưng Kenny lại có khuôn mặt háo sắc, kiến thức về giới tính mạnh hơn tất cả các bạn cùng tuổi (Trong một tập nào đó, cậu bé còn chết vì bị bệnh giang mai).
Cuối cùng, chính là Cartman, nhìn trên hoạt hình cắt giấy, ngoại hình của cậu bé khác biệt so với ba người bạn nhỏ của cậu, bởi vì cậu rất béo, nhưng chưa bao giờ cậu thừa nhận. Cậu luôn nói: “Mình không mập, chỉ là khung xương to mà thôi.”
Cartman là người nghèo nhất South Park, không có một thứ gì. Tính tình cậu bé ác liệt, tham lam, xảo quyệt, thiếu hiểu biết, hơn nữa có tư tưởng phân biệt chủng tộc cực đoan. Cậu suy nghĩ vấn đề hoàn toàn lấy bản thân làm trung tâm, không thể hiểu được “cảm giác chịu tội” là gì.
Có lúc Cartman ngu ngốc cực đoan, nhưng đôi khi lại giống như một thiên tài. Cậu nắm bắt thông tin nhanh nhạy, kiến thức rộng lớn, đa mưu túc trí, lại có tính xâm lược, và thành thạo nhiều loại ngôn ngữ, thường diễn vai người lãnh đạo trong một số sự kiện lớn nào đó.
Cậu có nhiều quan điểm cực kỳ sai lệch và phiến diện, ví dụ như “Trên cổ của mỗi người Do Thái đều treo một cái túi cất tiền”, “Con người có thể dùng hậu môn ăn cơm, “Hippie* phải chết” v.v…
(*) Hippy hay Hippie là một thuật ngữ dùng để chỉ một văn hóa lối sống của thanh niên, phát sinh từ một phong trào tại Hoa Kỳ trong giữa những năm 1960 và sau đó lan rộng sang các nước khác trên thế giới.
Còn trong thế giới South Park, quan điểm của cậu nhiều lần được chứng minh là sự thật, từ bỏ xã hội công nghiệp quay về với thiên nhiên. Câu nói nổi tiếng: “Make love, not war” (Hãy yêu thương nhau, thay vì gây chiến).
Trên đây, chính là bốn nhân vật chính của South Park.
Mà hiện giờ cậu bé thứ năm bị bắt vào nhà chứa chung với họ, là bạn cùng lớp với bốn nhân vật chính, Craig.
Craig thường mặt áo xanh, giọng nói kèm theo giọng mũi rất nặng. Cậu là “khách quen” ở chỗ giáo viên trường. Cậu thường ngồi ở hành lang ngoài cửa chờ đợi xử lý. Câu cửa miệng kinh điển của cậu là “Nếu như tôi có thể nói XX (một câu nói bậy nào đó) trước mặt XX (mội người lớn nào đó), thì tôi sẽ vui biết bao (So happy)…”
Ngoài năng lực chế giễu sắc bén, Craig và cả nhà cậu còn có thói quen tùy tiện giơ thẳng ngón giữa, có thể đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu thường bị ở lại lớp.
Vậy thì… Năm bạn nhỏ da trắng này, tại sao lại bị đưa tới nơi giam giữ này?
Có hai lý do. Một là, vì chúng muốn bán CD kiếm tiền, cố tình giả mạo ban nhạc Peru, cầm nhạc cụ, biểu diễn bài dân ca “London Bridge Is Falling Down” trên đường phố.
Thứ hai, chỉ số IQ của những nhân vật khác trong phó bản lại một lần nữa xuống cấp tập thể. Cho nên người bên quân đội không thể nhận ra năm bạn nhỏ da trắng kia không phải là người Peru thật sự.
“Thật ngại quá, sĩ quan trưởng?” Stan và bạn bè của cậu từ trên xe tải bước xuống xô đám người ra hai bên, và đến phía dưới một ngọn tháp canh, “Sĩ quan trưởng, chắc ông hiểu nhầm rồi, cháu có thể nói chuyện với ông không?”
Kyle cũng ở bên cạnh nói tiếp: “Sĩ quan trưởng, chúng cháu có thể nói nhỏ với ông vài lời không?”
Người lính mặc đồng phục bộ đội chống khủng bố ở trên vọng gác nhìn bọn nhỏ, và đáp lại một cách thô bạo: “Về đi! Tao không mua cái CD nát của chúng mày!”
Stan trả lời: “Không phải, sĩ quan trưởng, có sự hiểu nhầm lớn rồi, bọn cháu thật sự không phải Peru…”
Người lính kia cao giọng ngắt lời: “Tao đã nói rồi! Hôm nay tao không mua CD nát của bọn mày!” Hắn tỏ ra rất kích động, “Chúng mày nghe có hiểu không? Thật sự không chịu nổi!”
Lúc này, một thành viên của ban nhạc Peru thật sự đã đi đến trước mặt bọn trẻ, nói với tên lính phía trên bằng tiếng Tây Ban Nha: “Sĩ quan trưởng, có muốn mua CD không?”
Ngay sau đó, tên lính kia nổ súng bắn chết anh ta…
Năm đứa trẻ vẻ mặt kinh sợ nhìn xác chết ở gần ngay trong gang tấc, há hốc mồm, không biết nói gì mới phải.
Trong bệnh viện, Phong Bất Giác hành động rất thuận lợi, anh cũng không hỏi ai cả, chỉ nhìn biển chỉ dẫn trong bệnh viện tự tìm thấy phòng cất giữ.
Trong lúc này, anh không chút xấu hổ tiện tay lấy một chiếc balo du lịch cỡ lớn từ trong phòng bệnh của người thực vật, chuẩn bị dùng thứ này để đựng đồ.
“Ừm… Băng gạc, thuốc khử trùng, ống tiêm…” Anh lục lọi một hồi, không tìm thấy thuốc, túi đựng huyết tương được giữ trong tủ lạnh không có tác dụng gì đối với anh.
“Vẫn phải đến phòng thuốc một chuyến sao…” Phong Bất Giác lẩm bẩm, trước đó anh đã đi qua cửa phòng thuốc, đối diện với cánh cửa đó có một người bảo vệ đang ngồi đọc báo. Hơn nữa cánh cửa dẫn vào phòng thuốc là một cánh cửa kim loại rất dày. Rõ ràng, bên phía bệnh viện vẫn rất coi trọng những nơi lưu giữ morphine*.
(*) Morphine là một thuốc giảm đau gây nghiện, là một alcaloid có hàm lượng cao nhất trong nhựa khô quả cây thuốc phiện, về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren.
“Phá hủy cánh cửa đó chắc không thành vấn đề, nhưng trong hành lang đông người rất phức tạp… Tuy nói giết người bừa bãi ở đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng ngộ nhỡ kinh động đến đám thần kinh ở cục cảnh sát South Park…” Phong Bất Giác nghĩ đến đây, trong lòng nảy ra một chủ ý.
Anh chuẩn bị dùng một cái bẫy thông minh phù hợp với nhân vật trong thế giới này, để đuổi mọi người đi.