Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 328: South Park (2)
Phong Bất Giác lao thẳng một mạch xuống núi. Sau khi chạy được khoảng hơn một phút, anh không nghe thấy tiếng súng ở phía sau lưng nữa, vậy nên anh liền giải trừ [Thuật linh thức tụ thân], lúc này giá trị Hp của anh còn lại 62%, cũng coi như an toàn.
South Park là một thị trấn nhỏ miền quê nước Mỹ rất điển hình, nơi này không có những tòa cao ốc sừng sững, cũng không có giao thông ùn tắc và chất lượng không khí tệ hại.
Tuy quy mô nhỏ bé nhưng bên trong có đầy đủ hết. Trong thị trấn cũng có đủ các công trình: giáo đường, tòa thị chính, bưu điện, trường học, trung tâm mua sắm v.v, những gì cần có đều có hết.
Mà Phong Bất Giác vừa bước vào thị trấn, nhắc nhở hệ thống liền vang lên:
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]
Cùng lúc dòng nhiệm vụ trước đó được đánh dấu tích, thì nhiệm vụ mới xuất hiện: [Tìm kiếm trong thị trấn, chuẩn bị sẵn sàng trước khi “đại thảm họa” bắt đầu]
“Ha… Vẫn chuẩn bị sẵn sàng…” Phong Bất Giác cười nhạt một tiếng. Thật lòng mà nói, anh thật sự không biết nên chuẩn bị thế nào, bởi vì nội dung của “đại thảm họa” đó thực sự khiến người ta khó mà có thể phỉ nhổ được.
“Tạm thời phải lấy một ít vũ khí nặng trước đã…” Phong Bất Giác suy nghĩ, rồi hạ quyết tâm, chuẩn bị cướp sạch cửa hàng bán súng.
South Park chỉ có một cửa hàng bán súng, mà cửa hàng này chính là do Jimbo và Ned mở. Hai người này là bạn thân từng cùng nhau tham gia chiến đấu, đều là người độc thân, cùng kinh doanh cửa hàng bán súng này. Hai người thường lên núi săn bắn gì đó, thậm chí còn làm chương trình tivi liên quan đến săn bắn. Tôi biết bây giờ các bạn đang nghĩ: Nè, khi họ tòng quân chắc chắn đã trải qua những ngày tháng nhặt xà phòng* phải không…
(*) Năm tháng nhặt xà phòng là một cách nói phổ biến trên mạng khi nói về tình đồng chí thân thiết giữa con trai với nhau, chỉ những trò đùa dai hơi tục giữa đám con trai.
Nhưng chắc là không có chuyện này đâu…
Phong Bất Giác dùng ngữ khí rất bình thường và lịch sự, hỏi đường một người qua đường. Đối phương cũng nói một cách bình thường cho anh biết về vị trí của cửa hàng bán súng.
Hơn năm phút sau, Phong Bất Giác đến trước cửa hàng ở ven đường.
Đây là một ngôi nhà một tầng, tường ngoài là kết cấu tường gạch màu nâu, phạm vi được nóc nhà che phủ rộng hơn tường ngoài một chút. Mặt chính của ngôi nhà không có cửa sổ, ở giữa là cửa đẩy hai cánh bằng kính. Hai cánh cửa đều là thiết kế khung kim loại và kính mờ. Trên mỗi cánh cửa đều dùng sơn trắng viết JIMBOS GUNS. Phía trước cửa chính có một tấm biển nền đen chữ vàng, trên tấm biển cũng có viết những chữ tương tự.
Bên trái cánh cửa là một biển quảng cáo, cũng là dạng nền đen chữ vàng, dưới dòng chữ lớn của cửa hàng súng JIMBOS, có viết “Có thể mua, bán, giao dịch, và ký gửi”. Còn bên trái của cánh cửa, có đặt một thùng đạn dược bằng gỗ và một bánh xe ngựa cỡ lớn bằng gỗ thường thấy trong phim điện ảnh phương Tây, chắc là đồ trang trí.
Khi Phong Bất Giác đến trước cửa hàng, tấm biển đang treo phía sau cửa kính hiển thị “CLOSE”, sau khi anh Giác đẩy thử thì phát hiện cửa bị khóa, anh liền rút ống cờ-lê đập vỡ kính, thò tay vào bên trong cửa mở khóa.
Lý do mà anh dám làm như vậy rất đơn giản, bởi vì anh biết… Lúc này Jimbo và Ned không có ở cửa hàng, nếu như anh không biết rõ điều này, thì dù đánh chết anh cũng không dám làm bừa.
Cưỡng chế xông vào và không kích hoạt bất cứ thứ gì đại loại như cảnh báo, đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Phong Bất Giác (Nguyên nhân thì các bạn sẽ biết nhanh thôi).
Anh Giác đẩy cửa vào. Bên trong cửa hàng, trên bức tường hai bên trái phải của cửa chính, mỗi bên treo một cái đầu thỏ và một cái đuôi thỏ, loại chưa được rửa sạch máu.
Dưới cái đầu thỏ, có một tấm biển cảnh báo màu vàng, trên biển có vẽ hình súng lục màu đen, còn được viết bằng chữ đỏ: “Đạn dược không rẻ, cho nên chúng tôi không bắn súng cảnh cáo.”
Dưới cái đuôi thỏ, là một tấm biển cảnh báo màu trắng, trên mặt có vẽ mặt cười hình tròn màu vàng, và được viết bằng chữ đen: “Súng vui lòng bỏ khỏi ngực áo, người vui lòng cởi bỏ mũ trượt tuyết. Cảm ơn!”
Nếu như mọi người cảm thấy lời gợi ý của hai tấm biển này vẫn chưa đủ rõ ràng, vậy thì chúng ta tiếp tục xem tiếp…
Xung quanh bày chật kín toàn là tủ quầy, bên trong có đủ loại súng, và đa số là súng trường, ngoài ra còn bán một số áo khoác trượt tuyết thường dùng khi đi săn trên núi. Phong Bất Giác cũng không khách khí, tùy ý lấy một chiếc áo khoác màu sẫm đan xen giữa lục và lam và tự mặc lên người.
Anh đi đến trước tủ quầy, có thể nhìn thấy bên trong tủ kính thắt eo, có đặt ba tầng súng lục các mẫu.
Trên giá phía sau tủ quầy, ngoại trừ một hộp đạn, từ trên xuống dưới còn xếp một dãy súng ống, lần lượt là súng trường tự động G3 (không phụ kiện), súng săn SPAS-12 (không phụ kiện), súng bắn tỉa M40A3, súng tiểu liên M733 COMMANDO (kèm theo lựu đạn) và súng ngắn ổ quay Colt M1873 kinh điển.
Vị trí, chiều cao của dãy súng này ở phía sau quầy thu ngân, cũng có nghĩa là… Ở nơi mà nhân viên kinh doanh (tức Jimbo) với tay được, hắn ta vừa xoay người là có thể với lấy một khẩu súng.
Còn ở bên cạnh dãy súng, ở nơi nổi bật nhất phía trên cao của bức tường, vẫn còn hai biển cảnh báo nữa.
Tấm biển màu trắng phía trên, được viết bằng phông chữ nổi bật màu đen và màu đỏ: “Kẻ xông vào đây sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ, nếu không chết thì chúng tôi sẽ bắn tiếp.”
Tấm biển màu đen phía dưới, có một LOGO hình súng lục màu trắng, và được viết bằng phông chữ màu trắng và màu đỏ: “Chúng tôi được bảo hộ bởi bản sửa đổi hiến pháp lần thứ hai.”
Quay đầu nhìn về phía tủ quầy bên phải, ở đó là một cửa sổ hình chữ điền, trên bức tường cạnh cửa sổ, có ghim một con rắn chết không đầu, thi thể của nó vẫn đang chảy máu. Trên một chiếc đĩa tròn khác, có ghim một đôi tai thỏ bị cắt rời…
Phía dưới đôi tai đó còn có một tấm biển cảnh báo, tấm biển này màu cam, dòng chữ màu đỏ đen: “Những tên tội phạm! Các ngươi có thể chạy 850 thước mỗi giây không? Nếu không thể, thì tốt nhất là có một cái đầu chống đạn.”
Lại nhìn sang tủ quầy phía bên trái, trên tường có treo một tấm bản đồ nước Mỹ, nhưng những chỗ đánh dấu trên bản đồ không phải là địa danh, chỉ là một nét đánh dấu màu xanh lá cây, đánh dấu khu vực sử dụng dự luật “Toàn nước Mỹ tuyệt đối không rút lui” (Tức là có thể hợp pháp bắn chết kẻ xâm nhập trên lãnh địa của mình). Tổng cộng có bốn bang cổ vũ người dân nổ súng, còn chín bang có dự luật không khuyến khích nổ súng bắn chết người, thì chín nơi này đều được đánh dấu gạch chéo đỏ…
Bên cạnh bản đồ có một cánh cửa hông, trên cửa có treo tấm biển, có viết “Ned chuyên dùng”, bên cạnh tấm biển có dán hai dòng biểu ngữ: “Chúng tôi không đáng để phải báo cảnh sát.” và “Cẩn thận chủ nhân.”
Phong Bất Giác trộm đồ trong cửa hàng này, thì như ngồi trên đống lửa, bình quân cứ mỗi năm giây là anh phải ngẩng mặt quan sát các lối vào, để phòng hai tên điên cuồng bắn súng thô bạo ngang ngược đó quay trở lại cửa hàng, không nói không rằng liền xả súng giết người.
May là tình huống này không xảy ra.
Tuy nhân vật trong South Park có thể gây ra những hành động ngược lại với lẽ thường vào một lúc nào đó (Ví dụ dùng hậu môn để ăn, dùng miệng đánh rắm), nhưng trong phần lớn các tình huống, sức chiến đấu của bọn họ vẫn thuộc về sức chiến đấu của con người bình thường. Do đó, Jimbo và Ned không thể kịp trở về cửa hàng bán súng trong thời gian ngắn như vậy.
Năm phút sau, Phong Bất Giác đã bỏ thêm vài vũ khí nặng vào trong balo, đồng thời nhét súng lục và một đống đạn dược vào túi quần áo. Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi nơi này để tránh gây thêm rắc rối.
Do lần tổng kết trước đó, không lấy được phần thưởng bổ sung thêm 40% kinh nghiệm, nên nhìn thấy phần thưởng 80% kinh nghiệm trong phó bản này, Phong Bất Giác đã hơi động lòng. Anh gạt đi suy nghĩ “Thi triển một lần kỹ năng triệu hồi, sau đó có chết cũng chẳng sao”, để bắt đầu kế hoạch dốc toàn lực tấn công phó bản.
Phong Bất Giác hiện giờ, vốn không có thời gian để triệu hồi Giếng vàng nhỏ cất giấu vũ khí và nghiên cứu năng lực của sinh vật triệu hồi này. Bởi vì một khi trận “đại thảm họa” kia ập tới, nguy cơ phải chết sẽ có ở khắp nơi, như hình với bóng.
Anh Giác chính là người như vậy, không có khó khăn cũng phải xông lên, có khó khăn lại càng phải xông lên. Vừa kêu ca độ khó của game tàn nhẫn vô nhân đạo, lại vừa tiến hành công phá một cách vui vẻ, đây chính là phong cách trước sau như một của anh,
Trạm dừng chân kế tiếp của anh, chính là bệnh viện.
Sau khi nhận được một lượng đạn dược vũ khí dồi dào, loại vật tư thứ hai cần phải lấy được đương nhiên là dụng cụ y tế rồi. Dù là game thủ giàu có không thiếu tiền, cũng sẽ không bỏ qua loại tài nguyên có sẵn trong phó bản mà không dùng tới, huống hồ là Phong Bất Giác.
Trước khi rời khỏi cửa hàng bán súng của Jimbo, Phong Bất Giác rút đại một cuốn bản đồ thị trấn trên giá hàng ở sát cửa, nhanh chóng xác nhận địa chỉ của bệnh viện, rồi lập tức xuất phát.
Để tránh gây ra rắc rối không cần thiết, anh không nghĩ đến chuyện trộm xe hoặc đi nhờ xe (South Park rất ít taxi), mà đi bộ cả đoạn đường, dù sao thị trấn này cũng không lớn, đi bộ rồi cũng đến nơi. Đám súng ống cỡ lớn kia đều giấu trong balo, từ bên ngoài nhìn vào, Phong Bất Giác cũng không giống một kẻ khả nghi.
Đường phố của thị trấn này tương đối rộng rãi, chạy như điên trên đường thì quá lộ liễu, cho nên Phong Bất Giác chỉ bước nhanh. Đi được một đoạn, ánh mắt của anh bất chợt liếc thấy thứ gì đó…
Đây là bên ngoài cửa của một cửa hàng điện tử ven đường, trong chiếc tủ kính đối diện với mặt đường có đặt rất nhiều tivi, mà lúc này trên tivi đang phát tin tức “cực kỳ quan trọng”.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trong bản tin thời sự, là một nhóm lính Mỹ vác súng trên vai, toàn thân trang bị vũ trang, lao ra từ trực thăng quân dụng và xe bọc thép, thực hiện bắt bớ ban nhạc Peru ở các nơi bằng vũ lực.
Điều khiến người ta dở khóc dở cười là, sau khi bắt “người” đi rồi, thì các cái thùng, nhạc cụ, CD v.v mà ban nhạc để lại bên đường, lại bị một nhóm binh lính mặc bộ đồ phòng vệ cách ly dùng kẹp kim loại thu hồi. Làm như những vật phẩm mà ban nhạc từng tiếp xúc đều có virut sinh hóa không bằng.
Phong Bất Giác ghé sát vào cửa sổ của cửa hàng để nghe, còn nghe được âm thanh trên hình ảnh.
“Chính phủ giải trừ nguy cơ từ ban nhạc Peru đã bước sang ngày thứ ba, trên toàn thế giới trong các thành phố ban nhạc đều bị phân tán và cô lập, nhưng vẫn có một số con cá lọt lưới, Bộ An ninh nội địa Hoa Kỳ yêu cầu…”
Khi người dẫn chương trình thời sự nói mấy câu này, trên màn hình liền “gài vào” vài hình ảnh “bắt bớ”, khi họ nói câu “yêu cầu”, trên màn hình còn hiện dòng phụ đề: [Nếu nhìn thấy ban nhạc Peru, xin đừng lại gần], [Ghi nhớ địa điểm mà họ xuất hiện, báo cáo với chính quyền], [Không mua CD của họ trong bất cứ tình huống nào].
“Ban nhạc giờ đã bị khống chế, đang bị nhốt ở khu cách ly nằm ở Miami.”
Xem tới đây, Phong Bất Giác liền rời khỏi cửa sổ của cửa hàng, anh lẩm bẩm trong miệng: “Bây giờ đã là buổi chiều ngày thứ ba rồi… Trước khi mặt trời lặn thảm họa sẽ không bùng phát trên thế giới, mình phải tranh thủ…”
Mười phút sau, anh đi dọc theo con đường chính trong thị trấn, đến bệnh viện duy nhất của South Park – Bệnh viện Đường Đến Địa Ngục (Nguyên văn tiến Anh: HELLS PASS HOSPITAL).
“Dù có bao nhiêu lần, hễ thấy tên bệnh viện này là mình muốn chọc ngoáy…” Phong Bất Giác đứng trước cửa lớn của bệnh viện ngẩng đầu nói một câu, sau đó liền bước vào trong.