Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 327: South Park*
(*) South Park: South Park là một chương trình phim hoạt hình sitcom nổi tiếng tại Mỹ dành cho người trưởng thành.
[Phong Bất Giác, level 29]
[Vui lòng lựa chọn hình thức vào game]
[Bạn đã chọn hình thức sinh tồn cá nhân (Ác mộng), vui lòng xác nhận.]
[Đã xác nhận, đang tạo phó bản…]
[Bắt đầu tải, vui lòng đợi.]
“Chào mừng đến với “Khu vui chơi đáng sợ”.” Giọng đọc lời thoại lần này nghe rất quen, giống như giọng đàn ông trầm thấp thường xuất hiện trong đoạn giới thiệu của phim Âu Mỹ.
[Đã tải xong, bạn hiện đang tiến hành hình thức sinh tồn cá nhân (Ác mộng).]
[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/ nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.]
[Phần thưởng vượt phó bản: Khi tổng kết phần thưởng sẽ nhận thêm 80% kinh nghiệm vượt ải cơ bản.]
[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.]
“Ồ, phần thưởng này cao đấy.” Phong Bất Giác nhìn gợi ý, nói: “Cho dù thời gian cần cho sinh tồn cá nhân hơi ngắn, nhưng đây là độ khó Ác mộng, phần thưởng khi tổng kết chắc chắn không tệ, 80% kinh nghiệm vượt map coi như gấp đôi rồi.”
Thật ra, cũng không có gì mà phải kích động, đối với những game thủ RMB sử dụng thẻ kinh nghiệm nhân đôi mà nói, phó bản nào cũng đều cộng thêm 100% kinh nghiệm cơ bản…
Lúc này, CG mở đầu bắt đầu chiếu.
Khung cảnh xuất hiện trước mắt Phong Bất Giác, là loại giống như hoạt hình bóng, phong cách nhìn rất trẻ con, rất “hoạt hình”.
Nhưng khi Phong Bất Giác nhìn thấy cảnh đầu tiên, thì sắc mặt anh thay đổi rất nhiều, và kinh ngạc nói: “Không phải chứ…”
Trên hình ảnh là cảnh tượng trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời rạng rỡ.
Ở phía xa có một dãy núi màu xanh thẫm, trên đỉnh núi có tuyết trắng.
Ống kính dịch chuyển xuống dưới, xuất hiện rất nhiều căn phòng hình tứ giác, nhiều màu sắc khác nhau, một con đường bằng phẳng màu xám chạy xuyên thẳng trước những ngôi nhà đó.
[Đây là một thị trấn nhỏ nằm ở Colorado nước Mỹ.]
“Không không không…” Phong Bất Giác lặp đi lặp lại như đang tự thôi miên chính mình, “Không thể nào… Chuyện này không thể nào!”
[Đây là một ngôi làng yên tĩnh, nhỏ bé, vô dụng, ở nông thôn, xa xôi, vô danh, non trẻ, đơn sơ, ý thức tiểu nông, Jacquou*, tư tưởng cánh hữu, đầu húi cua, chạy xe tải, lỗi thời, mũ quê mùa, sự thân thiết giữa hàng xóm láng giềng, lộn xộn, quá hạn, xa xôi, nghèo nàn, toàn những boong ke lô cốt…]
(*) Jacquou: Jacquou là tên cậu bé trong bộ phim sử thi của điện ảnh Pháp “Jacquou Người nông dân nổi dậy”, ngụ ý chỉ người nông dân quê mùa.
[Nơi này là…]
Nhắc nhở hệ thống nói đến đây, ở cận cảnh của CG, trên một vùng đất tuyết, xuất hiện một tấm biển gỗ, trên tấm biển gỗ này có viết chữ “Southpark”.
[South Park.]
“A!!!!!!” Phong Bất Giác kêu lên thảm thiết.
Một giây sau, anh lại kêu lên thảm thiết: “A!!!!!”
Anh cũng không biết tại sao bản thân phải như vậy…
[Theo dữ liệu đáng tin cậy của Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ, cả thế giới đang trải qua một cuộc khủng hoảng sinh thái và kinh tế suy thoái nghiêm trọng như dịch bệnh. Nguyên nhân của nó là… Ban nhạc Peru.]
[Họ rải rác rộng khắp thế giới, tập trung ở nơi có nhiều khách du lịch và người mua sắm để biểu diễn âm nhạc Peru. Ở một số khu vực, trung bình cứ mỗi một kilomet vuông là có 65 ban nhạc Peru]
[Mà tất cả mọi chuyện này, sẽ bị ngăn chặn trong buổi sáng nay…]
Nói đến đây, phó bản chính thức bắt đầu.
Lúc này Phong Bất Giác đã biến thành phong cách giống như trong phó bản này, trở thành phong cách kirigami*.
(*) Kirigami: là một loại hình nghệ thuật từ giấy có nguồn gốc từ Nhật Bản, từ gốc là 切り紙, với từ KIRI nghĩa là CẮT và từ KAMI là GIẤY. Dễ hiểu hơn, có nghĩa là việc ta cắt giấy theo các đường có sẵn trên một hình được in trước, rồi gấp lại theo các đường dẫn, tạo nên một tác phẩm hoàn chỉnh.
Anh đang đứng trên một ngọn núi tuyết ở gần South Park, dưới chân là lớp tuyết dày đặc, xung quanh có mấy khu rừng thông thưa thớt. Ánh mặt trời tràn trề chiếu trên đầu anh, tầm nhìn cũng rất quang đãng, từ đây có thể trực tiếp nhìn thấy thị trấn nhỏ dưới chân núi, mà nơi đó nhìn có vẻ cũng không có gì đặc biệt…
Điều kỳ lạ là, ở nơi bốn bề đều là tuyết này, anh không cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác xung quanh khoảng chừng hai mươi độ, độ ẩm cũng vừa đủ, trạng thái rất dễ chịu.
“Sắp chết rồi đây…” Phong Bất Giác toát mồ hôi lạnh, trước giờ chưa từng thấy anh để lộ cảm giác căng thẳng tới mức như vậy trong bất cứ phó bản nào: “Ban nhạc Peru… Ban nhạc Peru…” Anh nhanh chóng lục tìm những ký ức có liên quan đến bộ hoạt hình “South Park” ở trong đầu, “Có rồi! Tập mười đến mười một của series thứ mười hai, Pandemic.”
Cốt truyện đại khái, Phong Bất Giác đã nhớ ra rồi, hình như đúng lúc anh nhớ ra, thì nhắc nhở hệ thống truyền tới:
[Nhiệm vụ chính đã kích hoạt]
[Thoát nạn trở về từ trong cuộc chiến đấu của Jimbo* và Ned**.]
(*) Jimbo, (**) Ned: Là hai nhân vật trong South Park.
“Jimbo và Ned…” Phong Bất Giác nhăn mặt lại, anh lập tức cảnh giác nhìn khắp xung quanh: “Chắc không phải hai tên này đang đi săn chứ…”
Lúc anh lẩm bẩm nói ra câu này, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn truyền lại từ phía xa: “Nó xông về phía chúng ta!”
Tiếng hô vừa vang lên, lại có tiếng súng săn bắn liền ngay sau.
Phong Bất Giác chẳng cần nghĩ cũng biết viên đạn bắn về phía mình. Anh dùng hai tay ôm đầu, tránh về phía ngược lại với âm thanh.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trên thực tế, anh phản ứng chậm rồi. Nghe thấy tiếng súng vang lên rồi mới chạy thì chắc chắn không không thể thoát được viên đạn.
May là trên người Phong Bất Giác có hai lớp bảo vệ là [Cái ôm của Artemis] và [Khôi giáp hồi âm]. Do đó, tuy anh bị trúng hơn mười phát đạn chỉ trong hai giây, nhưng không bị mất giá trị Hp.
Phong Bất Giác mất năm giây để trốn vào phía sau một tảng đá lớn, coi như tạm thời bước vào điểm mù ngắm bắn của đối phương. Nhưng khi anh vừa thở phào được nửa, thì nghe thấy Jimbo hét lên với Ned ở đằng xa: “Ned! Nó trốn phía sau tảng đá, mau ném lựu đạn!”
Giọng nói khi Ned trả lời giống như người máy (Ned vì hút thuốc quá độ nên bị ung thư thanh quản, gã lại mất đi cánh tay phải vì chiến tranh. Gã phải dùng máy phát âm giữ cổ họng để nói chuyện), gã dùng giọng nói điện tử đầy từ tính trả lời với giọng điệu đều đều: “Hiểu rồi”
Phong Bất Giác đành phải rời khỏi vị trí một lần nữa, và vừa chạy vừa hét: “Tôi là người! Con người!”
Nhưng giọng nói của anh lại bị che lấp bởi tiếng súng vang lên và tiếng nổ kèm theo.
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.” Phong Bất Giác nhanh chóng nhận thấy sự nghiêm trọng, giá trị Hp của anh vốn chỉ có 90% (Bởi vì đã trang bị [Trang bị tăng biên độ thuật luyện kim bằng cách cấy vào], cho dù có tăng sức mạnh của trang bị bảo hộ, nhưng khi bị súng trường tự động bắn liên tiếp nhiều lần, muốn giữ trạng thái không bị tổn thương là điều không thể. Huống hồ, hỏa lực của Jimbo và Ned là thuộc loại vũ khí mà tổ chức buôn bán vũ khí có, nên có trời mới biết lát nữa họ sẽ lấy thứ gì ra.
Phong Bất Giác cũng không muốn dây dưa nhiều với bọn họ, so với việc thử xông đến trước mặt hai người này để chứng minh mình là con người, chi bằng bỏ chạy, chạy vào trong thị trấn, thì hai tên khùng “săn bắn” sẽ không làm bừa nữa… Có lẽ vậy.
Nghĩ như vậy, Thuật linh thức tụ thân đột nhiên kích hoạt, anh hóa thành một cái bóng, lượn qua hỏa lực của đối phương, chạy nhanh về phía chân núi.
Ở phần đầu của phó bản này, Phong Bất Giác vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm kỹ năng triệu hồi, thì đã bị bắn đến mức thảm hại mà phải bỏ chạy.
Trong lòng anh cũng hiểu rõ, thế giới của South Park, không có một nơi nào, không có một nhân vật nào là an toàn, cũng không có chỉ số IQ, logic và tam quan của một người nào, là có thể tin tưởng…
Nơi này nhìn có vẻ rất hòa bình, nhưng đối với loại người từ nơi khác đến như anh, thì nó nguy hiểm hơn cả địa ngục…