Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 333: South Park (7)
Khi Randy chạy trở lại xe buýt, vợ ông ta vừa mở miệng đã mắng: “Cái đồ chết tiệt nhà ông nghĩ mình đang làm gì vậy hả?”
Randy thở hổn hển, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Tôi đã quay được một cảnh hay, bà nó à.”
Lời còn chưa dứt, cả chiếc xe buýt đã lắc lư dữ dội, xem ra hai con chuột lang khổng lồ đang bấu trên xe buýt đã mất kiên nhẫn.
Đoàng đoàng đoàng…
Tiếng súng tiểu liên vang lên, lúc này Phong Bất Giác đã lấy [Tính xấu của tiểu thư Moxxi] của mình ra tiến hành ngắm bắn.
Trước khi băng đạn đầu tiên được bắn hết, thuộc tính lửa của khẩu súng này đã được kích hoạt, đốt cháy con chuột lang màu nâu nhạt. Con quái vật khổng lồ này lập tức bò xuống khỏi xe buýt, lăn lộn trên đường, cố gắng dập tắt lửa trên lưng.
“Quả nhiên là vậy… Thứ đến từ thế giới bên ngoài sẽ có thể gây ra tác dụng nhất định đối với chuột lang.” Phong Bất Giác lẩm bẩm, rồi sử dụng Lá bài tử vong. Anh mở Quân bài ánh sáng trong tay, năm quân bài đồng chất liền bay ra khỏi tay.
Vũ khí linh năng này vốn có thể tự động truy lùng mục tiêu, huống hồ Phong Bất Giác hiện đang mang Hồn ý, vì thế anh có thể khống chế rất chuẩn xác điểm tấn công của Quân bài ánh sáng.
Thế là, cùng với tiếng xé rách xoạt xoạt, Lá bài tử vong đã chui vào mắt con chuột lang còn lại. Sau khi con quái vật ấy trúng chiêu đã đau đớn chạy qua một bên, cách xa chiếc xe buýt.
Phong Bất Giác thấy cách này có hiệu quả, trong lòng cũng hơi phấn chấn, ít nhất hiện giờ anh đã nắm được một cách thức không cần tiêu hao quá lớn đã có thể bức lui đám quái vật khổng lồ này.
“Không ai bị thương chứ?” Phong Bất Giác nhào lên xe buýt, nhìn một nhà ba người hỏi. Anh cũng không chờ đối phương trả lời, đã lập tức nói tiếp: “Mau rời khỏi đây, đi theo tôi.”
Ba người cũng không nhiều lời, thấy con quái vật khổng lồ đã tạm ngừng tấn công, liền vội vã theo anh Giác xuống xe buýt.
Dưới sự dẫn dắt của Phong Bất Giác, bốn người chạy về phía trung tâm thương mại.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Randy theo sau, vẫn không quên tiếp tục dùng máy quay cầm tay quay phim kèm theo thuyết minh.
“Trung tâm thương mại.” Phong Bất Giác đáp.
“Tại sao lại đến đó?” Randy hỏi lại.
“Bởi vì tường ở đó rất dày, hơn nữa bên trong còn có đủ vật tư để đảm bảo người tị nạn có thể sống tiếp.” Phong Bất Giác đáp, đương nhiên anh không thể trả lời… Là vì nhiệm vụ mà tôi nhận được yêu cầu đưa các người đến đó.
“Ồ, đúng vậy! Ở đó chắc là chúng ta còn có thể gặp những người tị nạn khác, có lẽ sẽ có người biết chuyện gì đang xảy ra.” Randy tiếp lời.
Phong Bất Giác không đáp lại, vì anh rất rõ chuyện gì đang xảy ra. Trận tai họa lớn này ít nhất còn phải kéo dài cả đêm, mà người kết thúc tai họa này sẽ đánh bại thủ lĩnh của đám quái vật, chính là Bộ trưởng An ninh Nội bộ, vào lúc tờ mờ sáng,
Chỉ cần chờ đến sáng mai, tên quái vật hóa thân thành hình người đó sẽ bị vạch trần, đến lúc đó ban nhạc sáo Pan Peru bị bắt giữ sẽ được giải phóng, mối nguy theo đó sẽ được giải trừ.
Cũng có nghĩa là, thời gian của phó bản Ác mộng một người này ít nhất còn mười giờ nữa…
…
Cùng lúc đó, trong rừng nhiệt đới Peru.
Tên để râu và Tên có vóc dáng cao đang cầm một tấm bản đồ đi đằng trước dẫn đường, năm đứa trẻ đi theo phía sau bọn họ.
“Tôi không hiểu, Remsky, trên bản đồ hoàn toàn không có bất kỳ đánh dấu nào liên quan đến chỗ này.” Tên có vóc dáng cao đi đầu tiên xem bản đồ nói. Thì ra tên của phi công để râu là Remsky.
“Cả hẻm núi đều rất kỳ lạ.” Remsky đáp, vẻ mặt gã ta tỏ ra cực kỳ lo lắng. “Cậu xem… Hoa quả ở đây đều rất to…”
Cũng khó trách gã ta có chút sợ hãi, chỗ mà họ hiện đang đứng chỉ có cây cối là có kích thước bình thường, những thứ khác đều to đến kinh ngạc.
Trên thảm cỏ ẩm ướt, có một quả táo khổng lồ cao như con người. Trên cây mây ở phía cao cao treo lủng lẳng một quả đào to như vại nước. Thấp thoáng còn có thể trông thấy một mạng nhện to như sân bóng ở xa xa trong rừng, nghiêng nghiêng giữa không trung…
“Mau nhìn cái này.” Tên có vóc dáng cao lớn kêu lên.
Gạt cây rừng phía trước ra, lại xuất hiện một bức tường khổng lồ.
“Cái này nhìn giống như… Một tổ ong khổng lồ?” Vóc Dáng Cao nói.
“Ôi trời ơi…” Remsky kinh hãi cảm thán.
Bước đến gần, có thể nhìn thấy tổ ong này vô cùng đồ sộ. Chiều cao của nó giống như vách núi dựng đứng. Người đứng dưới vách tường tổ ong này, ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy được bầu trời.
“Hai người cho tôi hỏi, rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?” Stan đi theo sau bọn họ hỏi.
Remsky và cơ phó có vóc dáng cao lớn rõ ràng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngu người, hai mắt nhìn chằm chằm, mồm há hốc, đờ đẫn đáp: “Ở đây hình như… Là một nơi chưa được biết đến, một xó xỉnh đã bị thời gian quên lãng… Tụi mày nhìn xem, ở đây thứ gì đều to đến phát khiếp.”
Craig mặt không biểu cảm bắt đầu mỉa mai: “Kích thích kinh khủng nhờ…” Cậu dừng lại một giây rồi nói tiếp: “Tao đi theo bọn mày, bọn mày lại dẫn tao đến một thế giới khổng lồ bị thất lạc.”
Stan bực mình đáp: “Craig, đây không phải lỗi của bọn tao! Đừng lúc nào cũng nói cứ như bọn tao cố ý, bọn tao cũng không được quyền lựa chọn.”
Kyle phụ họa: “Phải đó, chuyện cứ thế xảy ra thôi.”
“Chuyện cứ thế xảy ra à?” Craig lặp lại với cái giọng đều đều.
“Đúng vậy!” Kyle cau mày đáp.
“Chuyện này chính là… Bọn mày bị chính phủ phái đến tập kích Lima*, kết quả lại đến một nơi thất lạc.” Craig lại nói.
(*) Lima: thủ đô của Peru.
“Không sai.” Cartman cũng nói.
“Bọn mày có biết phần lớn trẻ con sẽ gặp phải chuyện gì không?” Craig dùng cách thức nêu ví dụ để mỉa mai: “Ngã từ trên xe đạp xuống, và bố mẹ cãi nhau, còn có bị người khác lừa mất lì xì sinh nhật…”
Remsky cắt ngang cuộc đối thoại của bọn trẻ, “Cho dù chúng ta đang ở đâu, tao đề nghị chúng ta vẫn nên mau chóng đi tiếp về phía trước thì hơn, tao cứ cảm thấy chỗ này có hơi…”
Đột nhiên Kenny chạy lên trước, giơ tay chỉ về phía sau hai gã phi công, đồng thời dùng giọng mơ hồ không ai nghe rõ kêu lên: “Này! Cẩn thận!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lời nhắc nhở của cậu ta đã hơi muộn. Đúng vào lúc này, chỉ thấy hai tảng vật chất đặc sệt từ trên trời rơi xuống, đổ lên người Remsky và tên có vóc dáng cao. Tiếp theo, một cái vòi khổng lồ chui ra từ bức tường tổ ong nhanh chóng phanh thây hai người này rồi kéo vào trong tổ ong.
Nhìn những phần chân tay còn lại do bị ngậm đứt rơi xuống đất, bọn trẻ vừa kêu la thảm thiết vừa chạy vào rừng cây phía sau…
Năm người chạy trốn trong hoảng sợ, cũng không biết đã chạy được bao lâu, cho đến khi mệt mỏi quá mới dừng bước. Sau khi thở hổn hển một hồi, bọn trẻ không thể nào tìm được đường mà chúng đi tới đây nữa.
Nhưng ngồi chờ chết chắc chắn không phải là cách, hơn nữa tinh lực của trẻ con cũng rất dồi dào, không cần nghỉ ngơi quá lâu. Vì thế, chẳng mấy chốc bọn trẻ đã lại bắt đầu bước trên hành trình tìm kiếm.
Rừng cây xung quanh còn tối tăm và rậm rạp hơn trước đó, ánh trăng đã không đủ để bọn trẻ nhìn rõ con đường phía trước. Có điều đám trẻ này lại rất giỏi giang, chúng hợp sức làm một bó đuốc, do Stan giơ lên, dẫn mọi người đi về trước.
Nói thật thì… Bọn chúng cũng không biết mình đang đi đâu.
“Tao nghĩ bọn mình càng lúc càng vào sâu trong núi rồi.” Sau khi đi khoảng nửa tiếng, Kyle nhìn Đông ngó Tây nói.
“Có lẽ bọn mình nên thử hướng đó.” Cartman tùy tiện chỉ một phương hướng đề nghị.
Kenny dường như có chút tức giận và chán nản, cậu ta nói với giọng mơ hồ không rõ: “Tao nghĩ bọn mình chết chắc rồi.”
Lúc này, Kyle đột nhiên nhìn thấy gì đó, cậu ta chỉ về bên phải mọi người nói: “Này! Nhìn bên kia!”
Những người khác nghe tiếng thì quay đầu, chỉ thấy… Cách mấy chục mét, bên cạnh một mảnh đất ngập nước cỏ dại um tùm, có một bóng râm rất lớn. Đến gần hơn quan sát, đó lại là một công trình kiến trúc được tạo thành từ đá.
Công trình kiến trúc này trông giống như lối vào một di tích nào đó, do một tảng đá lớn ghép thành, cũng cao hơn ba mét, tổng thể có hình thang. Mặt ngoài của công trình kiến trúc này có một cánh cửa, hai bên lối vào mỗi bên dựng một pho tượng thần vật tổ* bằng đá, không rõ ý nghĩa.
(*) Vật tổ là vật thể tự nhiên được coi như biểu tưởng của bộ tộc hoặc gia đình.
“Đó là gì vậy?” Cartman hỏi.
“Không biết, nhìn có vẻ rất cổ xưa.” Kyle đáp.
Stan tiếp lời: “Chúng ta vào trong xem thử đi.”
Câu này chắc chắn đã lại kích hoạt thói mỉa mai của Craig, cậu lạnh lùng nói: “Vào trong xem thử…” Cậu dừng lại một chút, “Đây chính là lý do vì sao… Bọn mày rơi vào tình cảnh này. Bởi vì khi đám bọn mày nhìn thấy một phế tích cổ xưa âm u sẽ điềm nhiên như không nói “Vào trong xem thử đi”.”
“Đây có thể là một lối ra đó, Craig!” Stan cao giọng nói.
Cartman cũng nói: “Đúng thế, đúng thế, đồ quỷ kêu ca.”
Mấy phút sau, năm người đã giơ đuốc nối đuôi nhau đi vào.
Bên trong di tích này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo. Pho tượng và tranh vẽ trên đường đều không hề bị phá hỏng, mặt sàn ở đây cũng do đá trải thành. Trên đá chạm trổ hoa văn kỳ lạ.
“Woa, tao cá đã nhiều thế kỷ rồi không ai phát hiện nơi này.” Kyle nhìn xung quanh kinh ngạc cảm thán.
“Phải đó, chắc ăn luôn.” Kenny nói.
“Này, tụi mày, mau đến xem cái này.” Stan tay cầm đuốc đứng trước tranh vẽ trên tường kêu lên, có lẽ cậu ta đã phát hiện gì đó.
Đám nhóc nối đuôi nhau xúm đến, đứng dưới một mặt tường.
“Đây chắc là tranh tường thời cổ đại.” Stan nhìn mặt tường nói.
“Nhìn xem! Đó là ban nhạc sáo Pan!” Kyle chỉ bức vẽ đầu tiên trên tường nói.
Hình vẽ ấy vẽ hình dáng bốn người tay cầm nhạc cụ đang biểu diễn.
“Tao biết, nhìn bên kia kìa!” Stan vừa nói vừa chỉ bức vẽ thứ hai bên cạnh.
Trên bức vẽ ấy, vẽ bốn người nhỏ bé tay cầm nhạc cụ, còn có hai con chuột lang khổng lồ. Xung quanh đám người nhỏ bé ấy vẽ rất nhiều hoa văn hình gợn sóng, còn tư thế của chuột lang dường như đang chạy trốn những gợn sóng ấy.
“Cái này hình như đang nói… Ban nhạc sáo Pan có thể xua đuổi chuột lang?” Stan nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm.
“Ồ! Không phải chứ! Mau nhìn cái kia!” Kyle lại phát hiện gì đó trên tranh tường, chỉ bên còn lại nói.
Hình vẽ thứ ba vẽ ban nhạc sáo Pan trên bức vẽ thứ nhất, nhưng bên ngoài ban nhạc còn vẽ một cái lồng.
“Ban nhạc sáo Pan bị bắt rồi!” Kyle nói: “Giống y như chuyện đang xảy ra ở thế giới bên ngoài.”
Bó đuốc của Stan từ từ chuyển đến trước bức vẽ thứ tư, “Tiếp theo… Chuột lang đã bắt đầu thôn tính loài người…”
Bức vẽ thứ tư ấy vẽ chuột lang đang tấn công loài người, phá hủy nhà cửa.
“Và cuối cùng…” Mọi người thì thầm, chuyển ánh mắt nhìn lên bức vẽ cuối cùng.
Sự im lặng bao trùm vài giây.
Nhóm bốn nhân vật chính đều trợn mắt há mồm nhìn bức vẽ kia.
Vẫn là Cartman mở miệng nói trước tiên: “Các anh em! Đó là Craig!”
Craig vốn không muốn để ý đến bốn tên vớ vẩn này lắm, thế nên cậu một mình ở trong bóng tối phía sau rầu rĩ không vui mặc kệ sự đời. Nào ngờ lại đột nhiên nghe thấy tên mình.
“Hả?” Craig ngây ra một chút, rồi nhanh chóng bước đến.
Cậu đẩy bốn người kia ra, chen đến gần nhất, nhìn thấy được bức vẽ cuối cùng.
Trên hình vẽ ấy vẽ một người nhỏ bé y hệt Craig, giống như thiên thần, toàn thân phát ra ánh sáng, tay cầm giáo, nhắm vào một con chuột lang khổng lồ hình dạng quái dị.
“Đù má… Đó đúng là Craig!” Kyle kinh ngạc nói.
Đến cả một người luôn bình tĩnh như Craig cũng có chút bối rối. Cậu chỉ ngẩn người nhìn bức vẽ không biết đã lưu lại ở di tích này mấy trăm hay mấy nghìn năm trước với vẻ mặt kinh ngạc.
“Chúng mày, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Cartman hỏi.
“Tao không biết.” Craig thành thật đáp.
“Dáng vẻ của mày được khắc trên tường của nền văn minh Inca cổ đại, mày lại không có gì để giải thích à?” Cartman lại nói.
“Không có…”
…
Ở một nơi khác, Cục An ninh Nội bộ Mỹ, trong phòng làm việc của Bộ trưởng An ninh Nội bộ.
“Theo báo cáo mới nhất, mối nguy chuột lang ở hai nước Mỹ và Canda đang chuyển biến xấu hơn.” Một nhân viên công tác cầm bảng báo cáo: “Tin tức từ châu Âu và Trung Quốc gửi đến cho biết… Thương vong đã lên đến hàng chục nghìn người.”
Bộ trưởng An ninh Nội bộ vẫn bày ra tư thế của chỉ huy Gendo, ngồi đó nói: “Vậy… Việc khống chế cục diện thế nào rồi?”
“Rất tệ, thủ trưởng.” Nhân viên công tác đáp: “Trước mắt xem ra chúng ta hoàn toàn không thể ngăn chặn đám quái vật này, tình thế đã hoàn toàn mất khống chế…”
“Ha ha ha… Ha ha ha…” Hai tay Bộ trưởng An ninh Nội bộ để lộ móng vuốt, giơ cánh tay lên, đứng thẳng người, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
“Ơ… Thủ trưởng?” Trong phòng làm việc toàn bộ những người khác đều khiếp sợ nhìn ông ta.
“Ừm…” Bộ trưởng An ninh Nội bộ ngồi lại xuống ghế, thu lại nụ cười: “À, thật ngại quá, ta chỉ đúng lúc nhớ đến một chuyện cười rất buồn cười thôi.”
Đám người có IQ offline đứng trước bàn làm việc kia ngây người vài giây rồi tin ngay…
“À, ha ha, ra là vậy.” Bọn họ đáp.
Bộ trưởng An ninh Nội bộ lập tức chuyển chủ đề nói: “Được rồi, trở lại chuyện chính.” Ông ta ra lệnh: “Chuẩn bị cho ta một chiếc chuyên cơ. Ta phải đi Machu Picchu một chuyến (Di chỉ Inca ở Peru).”
“Hả? Machu Picchu?” Một binh sĩ có chút khó hiểu nói.
“Đúng vậy, lập tức đưa ta đến Machu Picchu! Cậu điếc à?” Bộ trưởng An ninh Nội bộ lớn tiếng quát.
Một nhân viên công tác mặc đồ vest màu tím đứng bên cạnh nói: “Nhưng… Thủ trưởng, đi Machu Picchu có ý nghĩa gì không?”
“Ở đây rốt cuộc ai là người quyết định?” Bộ trưởng An ninh Nội bộ rống lên, “Ở đây có phải vẫn do ta quyết định không!”
Mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai đưa ra phản bác…
…
Trên đường đi đã tiêu hao hơn phân nửa bộ bài, rốt cuộc Phong Bất Giác đã đưa được bố mẹ và chị gái của Stan đến bãi đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại.
Thế nhưng cửa cuốn điện tử của trung tâm thương mại lúc này toàn bộ đều đã được hạ xuống, xem ra người trốn bên trong đã đóng kín lối vào.
“Nơi này còn lối vào nào khác không?” Phong Bất Giác vừa chạy vừa hỏi: “Chẳng hạn như cửa sau, cửa hông, lối vào tầng hầm gì đó.” Anh không thể phá cửa để vào, bởi vì như vậy chẳng khác gì dẫn quái vật vào.”
“Có, nhưng cửa sau cách nơi này rất xa, phải vòng qua ba con phố.” Sharon đáp.
Phong Bất Giác đưa mắt xem xét tình hình xung quanh, không được phép lạc quan… Chuột lang quanh đây không ít, ở những có mắt có thể nhìn thấy đã có năm sáu con. Hơn nữa nếu chọn đi vòng ở đây, rất có thể sẽ thu hút càng nhiều quái vật xung quanh đến trung tâm thương mại.
“Hết cách rồi, lên sân thượng.” Phong Bất Giác nói xong liền nuốt một lọ thuốc bổ sung giá trị Hp, khiến giá trị Hp lại lần nữa trở về khoảng 65%. Tiếp theo, anh liền mở Thuật linh thức tụ thân.
Anh cũng không giải thích nhiều, sau khi cất súng tiểu liên vào balo, liền một tay túm lấy Randy, chạy như bay thẳng về phía trước.
Trung tâm thương mại là tòa nhà năm tầng, nhưng độ cao của tòa nhà này chắc hẳn cao hơn tòa nhà chung cư thông thường một chút, sân thượng cách mặt đất mười mấy mét.
Nhưng đối với chuyện này Phong Bất Giác nắm rất chắc. Sau khi chạy lấy đà, anh nhảy vọt lên, đạp lên mấy bệ cửa sổ rất nông và mấy chỗ nhô lên của bức tường bên ngoài, sử dụng cả tay chân, mượn lực nhiều lần, chẳng mấy chốc đã đưa được Randy trèo lên trên.
Cả quá trình Randy không ngừng kêu la thảm thiết, nhưng sau khi lên đến sân thượng và đứng vững rồi, ông ta lại lập tức thuyết minh trước máy ảnh: “Ôi! Trời ơi, [Bíp!] đưa tôi lên đây rồi. Ê, anh bạn, vẫy tay với ống kính được không?”
Phong Bất Giác không buồn để ý đến ông ta, chỉ nhanh chóng ném ba lô trên vai xuống, chống một cánh tay, lại nhảy khỏi sân thượng.
Anh dùng găng tay tơ nhện của tay phải vuốt bức tường bên ngoài, phối hợp với một tư thế đặc biệt, áp sát mặt tường thẳng đứng trượt xuống. Lúc tiếp đất hầu như không bị tổn thương bụng dưới.
“Mau! Mau! Mau!” Phong Bất Giác vừa chạy vừa hét lên với mẹ con Shelly đang mang vẻ mặt kinh hãi, vì sau lưng họ đã có một con chuột lang đến gần.
“A a a a a!” Sharon cũng đã ý thức được tình hình, bà sợ hãi kêu lên rồi kéo con gái chạy về phía trước.
Phong Bất Giác biết, anh phải đưa hai người này lên trên cùng một lúc, nếu không người ở lại dưới đất sẽ phải chết.
Nhiệm vụ phụ yêu cầu anh đưa toàn bộ bố mẹ và chị gái Stan đến trung tâm thương mại, hiển nhiên một người cũng không thể thiếu. Nếu không lúc Randy được đưa lên sân thượng, nhiệm vụ nên được tuyên bố hoàn thành rồi.
Nếu như ba NPC này chết ở đây một người, thì Phong Bất Giác chẳng khác nào mang muối đổ bể.
“Thế này là muốn cái mạng già của mình mà…” Phong Bất Giác than thở một câu.
Anh mỗi tay một người, khiêng hai người đó lên hai vai mình, sau đó nhanh chóng xoay người, đối diện với trung tâm thương mại.
“Lúc mang theo một người đã phiền lắm rồi, chỉ có thể dùng một tay và hai chân phối hợp trèo lên. Còn bây giờ là hai người…” Phong Bất Giác thầm nghĩ: “Cơ hội chỉ có một lần…”
Nghĩ đến đây, dưới chân anh Giác đã đột nhiên dùng sức.
Lần nhảy này còn đáng kinh ngạc hơn lần anh nhảy thẳng lên lầu bốn trước đó, vào khoảnh khắc anh nhảy lấy đà, mặt đất đã vỡ nát.
Phong Bất Giác đã dùng Hồn ý dự đoán kết quả của lần nhảy này, anh biết, đưa hai NPC này lên là chuyện không thành vấn đề, nhưng bản thân anh…
Ba giây sau, trong tình trạng khiêng hai người trên vai, Phong Bất Giác đã lên đến mép sân thượng, nhưng độ cao này vẫn không đủ, anh cũng không có chỗ để mượn lực. Thế là, anh gắng gượng dùng sức mạnh cánh tay ném hai người này lên.
Khi Sharon và Shelly trèo qua mép sân thượng và tiếp đất, nhắc nhở của hệ thống vang lên: [Nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành]
“Ha ha ha ha ha…” Phong Bất Giác cười to giữa không trung.
Thế nhưng lúc này, thật sự chưa đến lúc vui mừng. Bởi vì anh đang rơi xuống từ độ cao gần hai mươi mét với một trạng thái rơi tự do, hơn nữa dưới mặt đất còn có một con quái vật khổng lồ đang chờ.