Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 334: South Park (8)
“Nếu như có thể bay như Neo thì tốt rồi…” Trong khi rơi, Phong Bất Giác dùng ánh mắt lười nhác nhìn bầu trời đêm, phát ra lời cảm thán từ tận đáy lòng.
Theo sự nâng cấp của Hồn ý, có lẽ một ngày nào đó anh thật sự có thể bay lên được, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
“Haiz… Lần này chắc chắn rất đau.” Phong Bất Giác ngừng suy nghĩ lung tung, anh chậm rãi xoay người giữa không trung, khẽ gập hai chân, chuẩn bị tiếp đất.
Kết quả, chấn động lúc tiếp đất không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, giá trị Hp cũng giảm ít hơn dự đoán, ngay cả bản thân Phong Bất Giác cũng không rõ vì sao.
Thật ra, đây là dấu hiệu cho thấy sở trường chiến đấu của anh đã gần đến cấp B…
Gừ…
Con quái vật khổng lồ ở cách đó không xa đã đuổi tới bên cạnh Phong Bất Giác, cùng với một tiếng gầm khẽ, móng vuốt khổng lồ của nó ập xuống.
Lúc này, lấy [Tính xấu của tiểu thư Moxxi] từ túi hành lý ra hiển nhiên đã không còn kịp nữa. Do mối quan hệ giữa khoảng cách và góc độ, dùng [Lá bài tử vong] để tấn công cũng không thích hợp.
Thế là, Phong Bất Giác kiên quyết, lại đốt 800 điểm giá trị thể năng, phóng ra [Nam Đẩu phi long quyền].
Từ nhà Stan đi ra, dọc đường hộ tống Randy, Sharon và Shelly đến được trung tâm thương mại, vừa khéo đã qua nửa tiếng, [Nam Đẩu phi long quyền] đã kết thúc thời gian CD.
Lần này anh sử dụng kỹ năng dưới trạng thái Thuật linh thức tụ thân, lực sát thương của chiêu thức đương nhiên càng đáng kinh ngạc hơn. Chỉ thấy nắm đấm của anh tách ra, đấu khí lộ ra, cứ thế khiến con quái vật khổng lồ bị bức lui năm sáu bước.
Thể hình của con chuột lang rất lớn, lại đi bằng bốn chân, năm sáu bước này của nó đã tương đương khoảng cách mấy chục mét.
Cái giá phải trả cao, lợi ích thu được đương nhiên cũng cao. Có được không gian chiến lược mấy chục mét này, Phong Bất Giác về cơ bản đã an toàn. Anh vội vã sử dụng Lá bài tử vong, bay đến tấn công phần mắt của con chuột lang, ép nó phải lùi thêm một bước nữa.
Cùng lúc Quân bài ánh sáng bay ra, Phong Bất Giác đã giải trừ Thuật linh thức tụ thân, đồng thời xoay người chạy nhanh, đu tường đi lên.
Lần này trên lưng anh không có chiếc ba lô lớn, cũng không mang theo người, trèo lên tòa nhà này đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay.
Không cần sự trợ giúp của bất cứ kỹ năng và công cụ nào, Phong Bất Giác chỉ dựa vào tố chất cơ thể của chính mình, cộng thêm Hồn ý mở đường, các loại động tác Parkour* cao nhất chẳng tốn hơi sức gì.
(*) Parkour: là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể.
Chưa đầy mười giây, anh đã leo lên đến ân thượng, thoát khỏi tầm nhìn của con quái vật khổng lồ kia.
…
Rừng nhiệt đới Peru, dưới lòng di tích.
Ở đây có một địa đạo bốn mặt là hình chữ nhật, vách tường hai bên, trần nhà và mặt sàn đều là đất đá màu vàng. Khắp nơi trong địa đạo đều có thể thấy những cọc gỗ lớn bị gãy và đá vụn có hình thù khá lớn, có điều những thứ này dường như không ảnh hưởng gì đến kết cấu của lối đi này.
Đột nhiên, từ một chỗ rẽ nào đó, một bóng người giơ đuốc đi ra.
Đó là Stan. Khi cậu ta đi qua chỗ rẽ, còn thoáng dừng lại chờ đám bạn đi theo phía sau, “Tụi mày, đi bên này.”
Bốn đứa trẻ còn lại theo sát phía sau đi ra từ chỗ rẽ, lúc này, Kyle dường như lại phát hiện gì đó, cậu ta nói: “Bọn mày nghe thấy không? Hình như là tiếng nước chảy.”
“Đúng thế, là từ bên kia truyền đến.” Cartman tiếp lời, đồng thời chỉ chỉ phía trước.
Không xa phía trước có một cửa ra hình chữ nhật, từ bên ngoài lối ra còn truyền đến ánh lửa rất sáng.
Mọi người nói xong, liền đi đến cuối địa đạo.
Bước ra khỏi lối ra đó, tầm mắt mở rộng ra vô cùng. Trước mắt bọn trẻ lại xuất hiện một ngôi miếu thần nguy nga đồ sộ dưới lòng đất.
Không gian này vô cùng rộng lớn, tổng thể có chiều hướng trũng xuống. Trên bức tường đá màu xám ở bốn phía khảm mấy chậu than khổng lồ, cũng không biết vì sao, mấy chậu than ấy lúc này đều đang cháy. Phía trên cao có rất nhiều thác nước chảy xuống, những dòng nước này có lẽ chảy xuống từ khe hở hang đá. Còn có một chiếc cầu treo vô cùng chênh vênh, lại uốn cong nối liền hai bên xuyên qua miếu thần với mấy dốc đá. Mà bên dưới dốc đá là một thác nước hình tròn, thẳng xuống đến vực sâu.
Hai bên trái phải của miếu thần có hai pho tượng hình người khổng lồ được dựng trước vách tường, ngồi đối diện nhau trong tư thế quỳ. Phần mặt của pho tượng được điêu khắc thể hiện rõ dấu ấn của nền văn minh Inca cổ đại. Từ trong cái “miệng” khổng lồ của mỗi pho tượng cũng có dòng thác nước chảy xuống, chảy thẳng vào thác nước bên dưới.
“Tụi bây, chuyện này thật khó tin quá.” Cartman nhìn kỳ quan trước mắt cảm thán.
Bốn nhân vật chính trao đổi ánh mắt, Stan mở miệng nói: “Bọn mình đi thôi, vào xem thử.”
Lời còn chưa dứt, bốn người đã cùng nhau đi về phía trước.
“Không.” Tiếng của Craig vang lên từ đằng sau: “Tao không đi.”
Bốn người còn lại đều ngẩn người, bọn chúng đều dừng bước, Stan cầm bó đuốc đi đầu tiên quay đầu lại nói: “Hả? Mày đang nói gì vậy?”
Craig bình tĩnh nói: “Tao không muốn đi theo bọn mày nữa.”
“Bồ tèo, bọn mình nhất định phải qua đó xem thử.” Stan khuyên nhủ.
“Tại sao?” Craig hỏi.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Stan đáp trước tiên: “Bởi vì… Ơ… Thì chuyện chính là như thế mà.”
“Mỗi lần gặp phải tình hình tồi tệ giống như vậy, bọn mày đều nhất quyết dấn thân vào làm loạn, chỉ vì “Chuyện chính là như thế mà”.” Craig mỉa mai.
Stan bực mình nói: “Này! Người bị vẽ trên bức tường tiên tri trong miếu thần cũng không phải bọn tao! Đồ nhát gan!”
“Chẳng sao cả.” Craig đáp, “Bọn mày nói gì nữa thì tùy, tao đã quyết rồi, tao quyết định không theo đám bọn mày làm loạn vớ vẩn nữa.”
Kyle hỏi: “Vậy mày muốn thế nào?”
“Rất đơn giản.” Craig xòe hai bàn tay nói: “Nhìn kĩ nhé.”
Nói xong, cậu xoay người, bắt đầu đi ngược trở lại…
Bốn nhân vật chính vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn cậu, biểu cảm của chúng tựa như đang nói: Cái thằng này không đọc kịch bản à?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Craig dường như là một nhân vật hiếm hoi có mặt trong phim kinh dị nhưng lại có IQ của người bình thường, cậu thế mà lại quay đầu trở lại.
Cậu đi xoay người đi ngược lại trở về theo đường cũ, đi ra khỏi di tích. Còn nhóm bốn người trái lại đi theo sau lưng cậu, có chút bối rối hô lên: “Đợi đã! Craig!”
Cứ thế, Craig đi ở đằng trước, bốn người cách một khoảng đi theo cậu.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đi ra khỏi rừng rậm, dưới ánh trăng băng qua một cánh đồng hoang, một bãi cỏ, một hồ nước…
Dọc đường, bốn tên vớ vẩn ấy thỉnh thoảng sẽ thốt ra vài câu: “Bồ tèo, Craig, bọn mình nên trở lại miếu thần!”, “Mau nhìn xem, đằng kia hình như có thứ gì đó!”
Nhưng từ đầu đến cuối Craig vô cùng kiên định và bình tĩnh đáp: “Không, không nhìn, hoang tưởng ít thôi.”
Mấy giờ trôi qua, cuối cùng Cartman không nhịn được nữa nói: “Bồ tèo, thế này thật nhàm chán, bọn mình đang lang thang không mục đích!”
Nhưng Craig vẫn không hề lay động, đáp: “Không sai, “nhàm chán” đáng quý biết bao, tao thích như vậy đó.”
…
Hai tiếng trước, sân thượng trung tâm thương mại.
“Ok, bây giờ, tôi và Sharon, Shelly, còn có anh [Bíp!] đã đến sân thượng của trung tâm thương mại.” Randy dùng máy quay cầm tay chĩa ống kính về phía vợ con và thuyết minh: “Chúng tôi chạy trốn từ trên đường phố đến đây, chúng tôi còn gặp cả nhà Stotch ở đây.” Ông ta quay ống kính sang, hương về phía ba người tị nạn khác đang trốn trên sân thượng.
Cả nhà Stotch tổng cộng có ba người. Ông bố Chris là gay kín (ông ta vẫn luôn không thừa nhận, nhưng từng bị tóm lúc chơi trai). Bà mẹ Linda là một phụ nữ ưa khóc, đồng thời thần kinh cực kỳ dễ sụp đổ (từng điên mấy lần). Về phần cậu con trai Butters, là một đứa trẻ có khuynh hướng song tính luyến ái, vô cùng ngây thơ, ngốc nghếch đáng yêu.
Butters là nhân vật trẻ em của “South Park”, nhân vật quan trọng xếp sau bốn nhân vật chính, bình thường đất diễn khá nhiều, tính cách của nhân vật này cũng từng bước hoàn thiện sau nhiều mùa, đồng thời khá có tính con người.
“Đây là Chris và Linda, còn có con trai của họ, Butters.” Randy vừa di chuyển ống kính, vừa thuyết minh
Butters lo lắng nghịch ngón tay, vẻ mặt có chút căng thẳng vẫy tay với ống kính, nói: “Chào mọi người.”
Còn Phong Bất Giác lúc này, đang một mình dựa vào bức tường bên cạnh, khâu lại vết thương bị toác ra.
Trước đó lúc anh khiêng một người lớn cộng thêm một đứa trẻ, gắng gượng nhảy lên độ cao mười mấy mét và làm động tác ném, vết thương này đã toác miệng ra. Bây giờ nghĩ lại, lúc từ không trung rơi xuống, khoảnh khắc tiu nghỉu ấy có lẽ là sự hoảng hốt tinh thần do mất máu quá nhiều gây nên.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Anh [Bíp!]?” Randy quay xong một loạt cảnh quay, rồi lại xoắn xít tất tả chạy đến trước mặt Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác thật sự không muốn để ý đến tên ngốc này, thậm chí còn có ý nghĩ giết người. Dù sao thì nhiệm vụ phụ tuyến cũng đã hoàn thành rồi, hệ thống cũng không có quy định không được giết nhân vật trong phó bản.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, lạm sát nhân vật chính của thế giới này cũng không phải là ý hay, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền không thể lường được. Thế nên, anh Giác vẫn lựa chọn phương án hợp tác với NPC.
“Tôi nhớ… Ông biết đánh guitar?” Phong Bất Giác đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì hết.
“Hả? Ừm… Đúng rồi, tôi biết đánh.” Randy đáp, “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Tốt lắm.” Phong Bất Giác đáp một tiếng, nhưng lại không trả lời câu hỏi của đối phương.
Thật ra anh Giác cũng chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi, ấn tượng của anh đối với nhân vật Randy này khá sâu sắc. Còn nhớ lúc tên này còn trẻ từng tham gia dàn hợp xướng, còn được công ty đĩa hát nào đó kéo đi làm thành viên của nhóm thần tượng nam (nhóm này tên là “Những chàng trai đường phố Do Thái”, Randy gia nhập năm mười tám tuổi, một năm sau công ty đĩa hát nói bọn họ đã mười chín tuổi, quá già rồi, thế là giải tán nhóm). Ở tập “Anh hùng guitar”, ông ta từng dùng guitar điện biểu diễn bài “Carry On My Wayward Son”; còn từng hát ở một quán bar.
Tóm lại, Randy ít nhất biết chơi một loại nhạc cụ, tài ca hát không tồi, còn biết khiêu vũ. Đừng thấy ông ta là một ông chú trung niên ngu ngốc, thế nhưng so với đám newbie gà mờ học guitar được vài tháng, chỉ có ngón giọng karaoke, đến cả giản phổ cũng xem không hiểu đã dám đi ứng tuyển lại mạnh hơn nhiều.
“Ở đây có ai biết thổi sáo Pan không?” Phong Bất Giác lại hỏi.
“Ơ… Tôi biết thổi harmonica.” Chris đáp, “Sao lại hỏi chuyện này? Anh [Bíp!]?”
“Được rồi, tôi nghĩ ông có thể đảm nhiệm được…” Phong Bất Giác đáp một câu, lại xoay đầu nói với Butters: “Butters, em biết chơi trống dàn đúng không?”
Butters là một đứa trẻ thật thà, cậu gật đầu nói: “Vâng, anh, nhưng gõ không hay lắm.”
“Không sao, biết là được rồi.” Phong Bất Giác trầm ngâm nói: “Ừm… Bản thân tôi có thể chơi maraca (loại nhạc cụ khi rung lắc phát ra tiếng kêu, còn gọi là chac-chac, bắt nguồn từ nhạc cụ gõ tạo tiết tấu của thổ dân Nam Mỹ), vậy thì…” Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Vừa hay, bốn người đàn ông chúng ta có thể tạo thành một ban nhạc sáo Pan rồi.”
“Ban nhạc sáo Pan?” Randy hỏi: “Cậu đang nói đến những ban nhạc sáo Pan Peru bị chính phủ bắt giữ đó à?”
“Phải, chậc…” Phong Bất Giác bởi vì mất tập trung, cây kim trên tay đã bất cẩn đâm trúng vết thương, anh vừa rút kim vừa giải thích: “Nhược điểm của đám chuột lang đó chính là âm nhạc sáo Pan, chỉ cần tìm được nhạc cụ, chúng ta sẽ có thể dùng âm nhạc sáo pan xua đuổi bọn chúng.”
“Gì cơ? Chuyện này sao có thể chứ?” Chris nghi hoặc nói.
“Ha… Thật không ngờ tôi lại nghe được câu “không thể nào” từ chính miệng của các người.” Phong Bất Giác cười nhạt nói, “Lần trước lúc các người bị cả đám người vô gia cư (South Park từng xảy ra mối nguy “Đêm của người vô gia cư”, tình huống tương tự như phim điện ảnh “Night of the Living Dead”, chỉ là zombie được đổi thành người vô gia cư) bao vây ở đây, sao chưa từng nghĩ đến cái gọi là tính hợp lý?”
(*) Night of the Living Dead 1968 là một bộ phim kinh dị-độc lập được sản xuất vào năm 1968. Đây là một bộ phim kinh điển của thể loại phim Zombie.
“Tình huống lần đó không giống.” Chris nhún vai nói.
“Người vô gia cư, hippie, người tôm hùm, dân di cư tương lai… Tôi tưởng các người sớm đã quen bị mấy sinh vật kỳ lạ xâm lấn trên quy mô lớn rồi mới đúng.” Phong Bất Giác nói.
“Ơ… Anh [Bíp!], hình như anh biết rất rõ chuyện ở thị trấn của chúng tôi, anh là người bản xứ à?” Sharon hỏi.
“Tôi là siêu anh hùng mà, tôi đương nhiên biết những chuyện này.” Phong Bất Giác tùy tiện nói lấy lệ: “Chúa Jusus và ông già Noel đều là anh em tốt của tôi, tin tức của họ rất nhanh nhạy, cho nên tôi biết khá rõ chuyện ở thị trấn của các người.”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.
Trong lúc nói chuyện, Phong Bất Giác đã xử lý xong vết thương bị toác ra, một lần nữa loại bỏ trạng thái chảy máu.
Anh liếc mắt qua bảng chọn của game, hiện tại, giá trị Hp của anh là 24%, giá trị thể năng cũng chỉ còn 563/2900. Nghĩ đến không lâu trước đó vừa uống một lọ thuốc bổ sung, trong thời gian ngắn lại uống nữa sẽ không có lợi lắm. Vì thế anh dự tính có thể kéo được bao lâu thì kéo bấy lâu, không phải bất đắc dĩ lắm thì sẽ không uống lọ thứ hai.
“Ừm… Mỗi bước hành động tiếp theo đều phải thận trọng, cho dù Phi long quyền CD lần nữa, mình cũng đã không còn thể năng để sử dụng lần thứ ba nữa rồi.” Phong Bất Giác thầm tính toán trong lòng.
Anh thở hổn hển, thu dọn xong vật dụng y tế rồi đứng dậy, “Vậy… Có ai biết khu vực nhạc cụ của trung tâm thương mại nằm ở đâu không?”
“Ở phía Tây Bắc của tầng bốn, bên cạnh khu vực sách báo.” Linda đáp.
“Được rồi, tôi sẽ nói một chút về tình hình hiện tại.” Phong Bất Giác nói: “Thưa các bà, các ông, và… các em nhỏ, như mọi người thấy, đám quái vật khổng lồ tàn phá bừa bãi khắp nơi này vô cùng mạnh mẽ, vũ khí thông thường không hề có hiệu quả.” Anh giơ một ngón tay lên. “Theo như tôi biết, bọn chúng chỉ e sợ một thứ, chính là âm nhạc sáo Pan.” Anh thở dài: “Xét thấy CD nhạc sáo Pan trên toàn thành phố đều đã bị quân đội liệt vào vật phẩm nguy hiểm và tịch thu… Hiện giờ muốn xua đuổi đám quái vật này, chúng ta sẽ phải tự mình diễn tấu.”
“Nhưng tôi phải cầm chiếc máy quay, không thể nào đánh guitar được.” Randy lại hùng hồn nói một câu khoe sự ngu ngốc của mình.
“Randy!” Sharon quát lên với chồng: “Bây giờ đã là lúc nào rồi!”
“Không sao, bà Marsh.” Phong Bất Giác nói với giọng ung dung, đồng thời quay đầu sang nhìn Randy, “Ông có thể làm một chiếc băng đô chuyên dụng, quấn máy quay cầm tay lên đầu, như vậy vừa không ảnh hưởng việc quay phim, cũng không làm lỡ việc biểu diễn.”
Lúc này đã có thể thấy được mặt nham hiểm của Phong Bất Giác, anh không hề có ý định nhắc nhở Randy trong chiếc máy ảnh đó vốn dĩ chưa cho băng từ vào.
“Ồ, đây đúng là ý hay!” Randy đáp lại một cách rất vui vẻ.
“Vậy, mọi người đi theo tôi.” Phong Bất Giác nói xong liền đi về phía cửa thông xuống tầng dưới, “Chỉ cần có nhạc cụ trong tay, chúng ta sẽ an toàn. Nhân lúc đám quái vật đó vẫn chưa tấn công, chúng ta hãy mau chóng hành động.”
…
Peru, di chỉ Machu Picchu.
Nơi này được gọi là “Thành phố thất lạc” của đế quốc Inca, nằm ở giữa ngọn núi già và ngọn núi trẻ khó đi qua nhất của dãy núi Andes, được xây trên triền núi cao chót vót lại chật hẹp.
Tiện thể nhắc một chút, đây là một nơi sinh ra lạc đà Alpaca, tôi cũng không biết vì sao phải đặc biệt nói cái này…
Ban đêm, mây đen giăng đầy, một chiếc máy bay trực thăng Chinook đáp xuống đỉnh núi cổ xưa này.
Bước xuống từ máy bay trực thăng là hai tên binh sĩ quân đội Mỹ được vũ trang đầy đủ, cùng với ba người đàn ông mặc đồ vest màu đen.
Năm người chẳng mấy chốc đã đi đến cạnh di tích, Bộ trưởng An ninh Nội bộ đi đầu tiên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Các người đợi ở đây.”
Nói xong, ông ta cũng không chờ cấp dưới phản ứng, đã một mình đi về phía trước.
Đằng trước, giữa những ngôi nhà trong thành cổ, có một quảng trường tương đối rộng rãi, ở giữa quảng trường có một khu vực dường như là tế đàn, ở đó dựng một pho tượng màu vàng cao lớn.
Pho tượng này cao bằng khoảng ba người, từ đầu đến chân, bao gồm cả cái bệ, toàn bộ đều được làm bằng vàng (ngành gia công kim loại của người Inca cổ đại tương đối phát triển, trên lý thuyết có khả năng chế tạo ra pho tượng bằng vàng như thế này. Có điều pho tượng ở đây được hư cấu cho phó bản South Park, hơn nữa có tính chất kuso* nhất định), hình dáng của pho tượng trông có vẻ giống một thổ dân da đỏ lớn tuổi, tay phải cầm một cây côn gỗ, còn tay trái… cầm một cây sáo Pan.
(*) Kuso: Thuật ngữ được sử dụng ở Đông Á cho văn hóa internet thường bao gồm tất cả các loại trại và nhại. Trong tiếng Nhật, kuso có nghĩa là “tào lao” hoặc “c*t” và “nhảm nhí”, và thường được thốt ra như một từ xen kẽ. Nó cũng được sử dụng để mô tả các vấn đề và đối tượng thái quá có chất lượng kém.
Bộ trưởng An ninh Nội bộ từng bước đi đến trước pho tượng kia, cuối cùng dừng bước ở chỗ cách pho tượng khoảng hai mét.
Đột nhiên, ông ta dang hai cánh tay, hướng về phía pho tượng hô to: “Nhìn đi! Ta đã đứng trên lãnh địa của ngươi!” Ông ta nói xong, lại nhích về phía trước một chút, “Khoảnh khắc này! Ta đã chờ đợi quá lâu rồi.”
Dứt lời, tên này kéo mở khóa kéo quần, bắt đầu tiểu về phía pho tượng…
Ông ta vừa tiểu vừa điên cuồng cười lớn: “Ha… ha ha ha ha… ha ha ha ha ha ha!”
Mấy đồng nghiệp đứng đằng sau nhìn ông ta đều ngơ ngác, thầm nghĩ: Thủ trưởng bị điên rồi à?
“Ha ha ha… Lời tiên tri chó má của ngươi thì sao! Hả?” Sau khi Bộ trưởng An ninh Nội bộ tiểu xong, phách lối quát pho tượng, “Không ai ngăn cản được ta! Không ai cả!”
Nào ngờ, lời của ông ta còn chưa dứt, từ sau một bức tường ngăn cách bên cạnh quảng trường, năm học sinh tiểu học bước ra…