Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 335: South Park (9)
“Craig!” Bộ trưởng An ninh Nội bộ hướng về phía vị “Chúa cứu thế” trước mắt hung tợn hô to thành tiếng, “Không! Sao mày có thể xuất hiện ở đây!”
Bốn nhân vật chính theo sau Craig cũng đã nhìn thấy tình hình ở đây, Cartman chỉ vào Bộ trưởng An ninh Nội bộ nói: “Này! Ông ta chẳng phải là tên ngốc đã đưa chúng ta đến chỗ chết tiệt này sao!”
Hai nhân viên công tác và hai binh sĩ của Cục An ninh Nội bộ lúc này cũng đã bước đến, một người trong số họ hỏi: “Thủ trưởng? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bộ trưởng An ninh Nội bộ vội vã lùi về sau mấy bước, chỉ vào năm đứa trẻ nói: “Thủ tiêu bọn chúng!”
“Hả?” Hai binh sĩ cầm súng tiểu liên đều ngây ra, “Tại sao?”
“Bọn chúng là một ban nhạc sáo Pan Peru đã trốn thoát.” Bộ trưởng An ninh Nội bộ đáp: “Chúng ta phải diệt cỏ tận gốc!”
Stan vội vã giơ hai tay lên nói: “Không không, nghe tôi nói, ban nhạc sáo Pan Peru có thể xua đuổi đám chuột lang kia.” Cậu ta giải thích: “Sở dĩ cả thế giới lâm vào tai họa lớn, chính là vì các người đã đuổi hết ban nhạc đi.”
Bộ trưởng An ninh Nội bộ vội vàng cướp lời: “Đừng nghe nó! Ta nói rồi! Thủ tiêu bọn chúng!”
Kyle cũng giơ cao tay hét lên: “Không tin các người tự xem đi! Lời tiên tri Inca ở ngay bên trong di tích.”
Lúc này, IQ và tam quan* của đám ngốc ở Cục An ninh Nội bộ đều online một cách thần kỳ.
(*) Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Một nhân viên công tác nói: “Thủ trưởng, có lẽ chúng ta nên nghe chúng, đi xem thử cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Một binh sĩ đứng bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, chúng đều chỉ là trẻ con mà, thủ trưởng.”
Bộ trưởng An ninh Nội bộ căm tức nghiến răng nghiến lợi, bước lên hai bước, hai tay nắm chặt nói: “Chết tiệt! Tên Craig đáng hận!” Ông ta nói với Craig: “Mày nhất định không chịu bỏ qua đúng không!”
Craig đáp với vẻ mặt buồn chán: “Tôi còn chưa nói gì mà…”
Nhưng IQ của Bộ trưởng An ninh Nội bộ đã offline, không ai có thể ngăn cản ông ta tự vạch trần âm mưu, “Mấy nghìn năm qua, đám quái vật khổng lồ kinh khủng đều sống trong sơn cốc ở Peru, ẩn mình tại thế giới thất lạc ấy. Người Inca biết làm thế nào để vây chặn đám quái vật này… Chính là sử dụng âm nhạc sáo Pan, bởi vì chuột lang không thể chịu đựng được loại âm nhạc này…” Ông ta giải thích cặn kẽ: “Nhưng lời tiên tri nói… Có một ngày, đám quái vật sẽ được thả ra. Còn ta…” Ông ta dừng lại một chút, “Chính là người sẽ thả quái vật ra.”
Tất cả những người xung quanh nhìn ông ta với vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ là do họ đều không hiểu… Cái tên này vì sao lại nói toạc ra âm mưu của bản thân.
“Lời tiên tri của người Inca, sẽ có một vị Chúa cứu thế giáng lâm…” Bộ trưởng An ninh Nội bộ vừa chỉ vừa mỉa mai nói: “Chính là mày… Craig!” Ông ta nhấn mạnh: “Nhưng lời tiên tri này sẽ không thành sự thật, bởi vì… Bọn mày đều sẽ chết ở đây!”
Lời còn chưa dứt, tiếng súng đã vang lên.
Một binh sĩ đứng sau lưng Bộ trưởng An ninh Nội bộ quả quyết nổ súng, ý định bắn chết tên đầu sỏ này.
Viên đạn theo tiếng súng xuyên thủng lồng ngực của Bộ trưởng An ninh Nội bộ. Ông ta có phần chậm chạp cúi đầu nhìn vết đạn trước ngực mình, nhưng ở đó lại không có giọt máu nào chảy ra.
“Ha… Ha ha ha…” Bộ trưởng An ninh Nội bộ cười khẩy.
“Ông… Ông cũng là quái vật.” Gã binh sĩ ấy chỉ vào ông ta nói.
“Ồ, ta không chỉ là ‘quái vật’.” Bộ trưởng An ninh Nội bộ đáp: “Ta lợi hại hơn bọn chúng nhiều.” Nói xong, gương mặt ông ta bắt đầu vặn vẹo, cái miệng há to đến mức khó tin.
Giây tiếp theo, một luồng điện màu đỏ mà mắt thường có thể nhìn thấy lững lờ trôi xung quanh phía ngoài cơ thể Bộ trưởng An ninh Nội bộ. Toàn bộ lớp da của ông ta co rúm như thể bị kéo căng.
Ba giây ngắn ngủi, tên quái vật ngụy trang thành quan chức cấp cao của chính phủ Mỹ này đã hiện nguyên hình.
Hắn là… một con chuột hải tặc (chuột lang khổng lồ mặc áo khoác hải tặc).
“Ôi trời ơi!” Stan kêu lên.
Craig vẫn bình tĩnh: “Ông quái vật, tôi đảm bảo với ông, tôi không hề có ý phá hỏng kế hoạch của ông, tôi sẽ bỏ đi, ông xem…” Cậu nói xong liền đi sang bên cạnh.
Cứ đi như thế, Craig vô tình giẫm lên một viên gạch khổng lồ mặt ngoài điêu khắc hoa văn trắng đen. Khi cậu đứng lên đó, gạch dưới chân lại đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, đồng thời xoay tròn dần dâng lên cao.
Cùng lúc đó, hai mắt của pho tượng khổng lồ bằng vàng cách đó không xa cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh lam tương tự. Cây côn ngắn trong tay pho tượng lập tức bắn ra một tia màu vàng, hướng về viên gạch kia.
Khoảnh khắc tia sáng bắn trúng vào viên gạch, hai mắt của Craig cũng chợt sáng lên, bắn ra hai chùm sáng màu xanh lam nhạt.
Bản thân cậu chẳng làm gì cả, chỉ đứng tại chỗ, hai chùm sáng đã tự động đánh về phía con chuột hải tặc cỡ bự.
“Ôi! Không!” Con chuột hải tặc cỡ bự đau đớn kêu lên.
“Ok… Bây giờ mắt mình đang bắn ra sóng xung kích…” Craig mỉa mai bằng giọng ung dung.
“Dừng tay! A a a! Craig, tao nguyền rủa mày!” Con chuột hải tặc cỡ bự lật mình ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng.
Bốn người của Cục An ninh Nội bộ, cùng với bốn nhân vật chính, tất cả đều ngây người như phỗng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Cho đến khi con quái vật mất đi khả năng kháng cự, chùm sáng trong mắt Craig mới tự động biến mất, viên gạch dưới chân cậu cũng xoay tròn trở về vị trí cũ.
Craig bước xuống khỏi đó, không nói một lời, chỉ hít một hơi thật sâu…
Cho đến lúc này, mọi thứ đều giống với nội dung của hai tập mười và mười một ở mùa thứ mười hai của “South Park” trong trí nhớ của Phong Bất Giác. Theo sự phát triển nội dung bình thường, mấy nhân viên của Cục An ninh Nội bộ sẽ nhanh chóng liên lạc với trụ sở chính, ban nhạc sáo Pan Peru bị nhốt sẽ được thả ra trước khi trời sáng, và mối nguy chuột lang cũng sẽ được giải trừ vào sáng sớm.
[Sandbox* 022986 chuyện lớn đã kết thúc]
(*) Sandbox: Trong bảo mật máy tính, “hộp cát” là một cơ chế bảo mật để phân tách các chương trình đang chạy, thường là trong nỗ lực giảm thiểu lỗi hệ thống hoặc lỗ hổng phần mềm khỏi lây lan.
[Màn chắn gương đã mất hiệu lực]
[Phó bản clone sẽ bị hệ thống loại bỏ sau 600 phút]
[Nhân viên từ cấp ba trở lên xin hãy lập tức trở về thế giới]
[Nhân viên cấp bốn có thể sử dụng thời gian còn lại tự do phá hủy số liệu phó bản]
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lúc này, tất cả các diễn sinh giả trong thế giới “Phó bản clone” này đều nghe thấy mấy câu nhắc nhở này.
Cùng lúc đó, ở trung tâm thương mại, Phong Bất Giác đang thảo luận với mấy nhân vật trong phó bản xem nên bố trí ban nhạc sáo Pan chơi bài nhạc nào.
Đột nhiên, trong đầu anh vang lên một chuỗi tạp âm dữ dội.
“Chuyện gì vậy…” Đây là cảm nhận mà từ khi chơi game này đến giờ anh chưa từng gặp, “Âm thanh đến từ đâu vậy…”
Phong Bất Giác biết âm thanh này không phải tiếp nhận được thông qua tai, mà là thông qua con đường nào đó khác. Phản ứng đầu tiên của anh chính là mở bảng chọn game, định kiểm tra xem đây có phải là trạng thái bất thường nào đó không.
Kết quả anh phát hiện, trạng thái của mình hoàn toàn bình thường, nhưng không biết vì sao, toàn bộ font chữ trên thanh nhiệm vụ đều đã biến thành ký tự rác*.
(*) Ký tự rác (mojibake): là văn bản bị cắt xén là kết quả của văn bản được giải mã bằng cách sử dụng mã hóa ký tự ngoài ý muốn. Kết quả là một sự thay thế có hệ thống các biểu tượng với những biểu tượng hoàn toàn không liên quan, thường là từ một hệ thống chữ viết khác. Ví dụ: Ã!%ôs.
“Chuyện gì vậy?” Phong Bất Giác lẩm bẩm: “Hệ thống nhiệm vụ bị sập rồi?”
Một tiếng vang lớn cắt ngang suy nghĩ của anh.
Anh Giác nhìn về phái âm thanh vang lên, chỉ thấy cách đó mấy chục mét, một khối bê tông trần nhà lớn sập xuống, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đứng giữa bụi bặm mịt mù.