Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 336: South Park (10)
“Không ngờ lại gặp ngươi trong hoàn cảnh này.” Bóng người đó từ trong khói bụi bước đến, mở miệng nói: “Bất Giác Điên.”
(*) Chữ Phong trong ingame của Phong Bất Giác có nghĩa là điên.
Nghe đối phương gọi như vậy, Phong Bất Giác lập tức cảm thấy tình hình có gì đó sai sai. NPC bình thường, trước khi người chơi tự xưng tên hẳn sẽ không biết ingame của người chơi là gì. Còn nhân vật cấp BOSS hơi mạnh một chút, chẳng hạn như Con rối Billy, thì phần lớn sẽ dùng cách gọi “lữ khách dị giới”.
Chỉ có rất ít NPC đặc biệt và diễn sinh giả có khả năng xâm lấn tinh thần, mới có thể thu được thông tin như ID game.
Đương nhiên, trong thế giới hư cấu này, cái gọi là năng lực tinh thần chẳng qua cũng chỉ là có thể xem xét hoặc can thiệp trực quan hơn từ phương diện dữ liệu đối với đống dữ liệu cấu thành người chơi mà thôi.
“Không hổ là một trong những người chơi ‘Số 0’ (zero) theo dõi chặt chẽ…” Trong lúc nói chuyện, bóng người kia đã đi ra khỏi màn bụi, mắt tỏa ra ánh sáng nhạt, nhìn kĩ Phong Bất Giác ở cách đó không xa, “Dữ liệu của người có vẻ rất thú vị.”
Phong cách đồ họa của người này không hề giống với những người xung quanh (bao gồm cả Phong Bất Giác), rõ ràng là ở trong South Park, nhưng hắn vẫn giữ phong cách 3D tả thực mà phó bản khác mới có của mình.
Vẻ ngoài của hắn là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngắn màu đen, có một gương mặt trắng nõn, tuấn tú. Trên người khoác một chiếc áo jacket trắng và xanh lam đan xen, bên dưới mặc một chiếc quần jeans tối màu, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng. Chỉ nhìn bề ngoài, hắn cũng chẳng khác gì đám học sinh bình thường.
“Diễn sinh giả?” Phong Bất Giác cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi hắn.
“R2 – Lăng Phong.” R2 cũng thẳng thắn nói ra danh hiệu của mình.
“Rốt cuộc game này có GM không thế…” Phong Bất Giác không nhịn được mỉa mai: “Tôi chơi phó bản chế độc cá nhân mà lại gặp được diễn sinh giả…”
“Là ngươi đến nhầm chỗ rồi.” R2 vừa nói vừa bước về phía trước.
Phong Bất Giác không buông lỏng cảnh giác, anh vẫn đề phòng nhất cử nhất động của đối phương.
“Xin mọi người hãy rời khỏi đây.” R2 đột nhiên quay đầu, nói với mấy NPC bên cạnh Phong Bất Giác.
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ hai nhà sáu người kia đều mặt không biểu cảm rời đi, như thể đang làm một chuyện rất bình thường vậy.
Phong Bất Giác còn chưa mở miệng, R2 đã nói thẳng: “Với cấp bậc của ta, chỉ huy mấy dữ liệu có lực chiến đấu gần như chẳng khác gì người thường này là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Được rồi…” Phong Bất Giác tiện miệng đáp một câu rồi hỏi: “Ngươi nói ta đến nhầm chỗ là có ý gì?”
R2 đáp: “Nơi này không phải là thế giới phó bản mà ngươi biết rõ.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mà là một sandbox do tổ chức gốc (origin) xây dựng nên.”
“Ờ… Tổ chức gì?” Phong Bất Giác hỏi dò.
R2 đáp: “Nói theo ngôn ngữ loài người tương đối dễ hiểu của các ngươi thì những thành viên của Origin có lẽ được xem là phái cấp tiến trong diễn sinh giả bọn ta.”
“Cấp tiến… Cụ thể là chỉ cái gì?” Phong Bất Giác tiếp lời.
“Có những thông tin ta không thể nói ra rõ ràng, nhưng ngươi có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, nếu như ngươi là một diễn sinh giả, ngươi sẽ có cách nhìn thế nào về ý nghĩa sinh tồn của mình, sẽ có những phản ứng thế nào.” R2 đáp.
Phong Bất Giác cũng không truy hỏi nữa, anh thoáng nghĩ ngợi vài giây, rồi lại nói: “Vậy ngươi lại là thần thánh phương nào?”
“Ta đương nhiên không phải thành viên của origin, ta thuộc về một phái khác, mạo hiểm tiến vào sandbox, đến để giúp đỡ ngươi.” R2 nói.
“Ồ… Thế à… Vậy ngươi nói một chút về tình hình hiện tại trước đi. Rốt cuộc phó bản xảy ra chuyện gì? Sandbox mà người nói lại là cái gì?” Phong Bất Giác vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng đối phương. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến những lời khách sáo của anh.
R2 chỉ là một thể sống do một nhóm dữ liệu cấu thành, nên đối với những vấn đề có thể tiết lộ, lại có sẵn câu trả lời, hắn căn bản không cần suy nghĩ đã có thể đáp: “Sandbox, là phó bản clone được chế tạo lại trong nháy mắt khi một phó bản thông thường để cho người chơi tiến vào nào đó hình thành…” Hắn đặc biệt dừng lại một giây, rồi nói thêm: “Nhìn từ quan điểm của các ngươi, sandbox tương đương với phó bản cho diễn sinh giả sử dụng chuyên biệt.”
“Wow, wow, wow!” Phong Bất Giác liên tục thốt liền ba câu cảm thán, nghiêng đầu hỏi: “Ý ngươi nói… Diễn sinh giả các ngươi cũng đang chơi game này giống như người chơi bọn ta?”
“Dùng từ “chơi” để miêu tả thì không chính xác lắm.” R2 đáp: “Đối với các ngươi mà nói thì là giải trí, đối với bọn ta mà nói… Lại là một chuyện khác…” Hắn giải thích: “Phó bản thông thường mà diễn sinh giả cấp bốn và cấp ba tiến vào đều là phó bản mà hệ thống hình thành để giam giữ và tiêu diệt bọn họ, muốn tiếp tục sống sót vô cùng khó khăn. Nhưng “sandbox” lại là phó bản cùng loại được xây dựng để bọn ta lớn lên trong môi trường tương đối an toàn.” Hắn nói đến đây, đột nhiên xoay mặt lại, dùng ánh mắt xa xăm nhìn về phía bên trái của chính mình.
Theo Phong Bất Giác thấy, phương hướng đó chỉ có một bức tường, lại không biết R2 đang nhìn cái gì.
“Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi đi theo ta, chúng ta vừa đi vừa nói.” R2 nói.
“Được… Ngươi đi đằng trước đi.” Phong Bất Giác đáp.
Hai người một trước một sau đi ra, bước chân của R2 không nhanh không chậm, đi thẳng về phía thang cuốn tự động của lầu bốn.
“Diễn sinh giả cấp bậc thấp, con đường mạnh lên chỉ có một, chính là phá hủy dữ liệu khác.” R2 tiếp tục nói: “Nhưng 99% vật chất trong phó bản đều do dữ liệu thông thường tạo thành, chẳng hạn như bầu trời, mây trắng, nham thạch, thậm chí là những người qua đường này…
Phá hủy những thứ này, tuy cũng có thể khiến bọn ta lớn lên, nhưng hiệu quả của nó còn xa mới sánh được với việc tiêu diệt một nhóm dữ liệu đặc biệt hoặc khác thường.”
Dữ liệu đặc biệt hoặc khác thường… Chính là người chơi à?” Phong Bất Giác hỏi.
“Đúng thế.” R2 thẳng thắn nói: “Các ngươi là lựa chọn tốt nhất.” Khi hắn nói câu này, đã bước lên thang cuốn tự động, Phong Bất Giác theo sau hắn ở khoảng cách ba bậc.
“Vậy… Lựa chọn “không phải tốt nhất” còn lại chính là những BOSS thuộc loại Tứ trụ thần nhỉ?” Phong Bất Giác đoán.
R2 phủ định giả thuyết này: “Tứ trụ thần, kể cả một vài dữ liệu mang tính độc nhất dưới quyền Tứ trụ thần, đều có liên hệ mật thiết với hệ thống, tấn công bọn chúng sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
“Vì vậy, lựa chọn của bọn ta… Là BOSS của phó bản khác.” R2 quay đầu lại nói, “Trên thực tế có rất nhiều BOSS mạnh hơn Tứ trụ thần, nhưng chúng chỉ tồn tại trong thế giới phó bản mà chúng thuộc về. Chẳng hạn trong thế giới South Park này, cũng tồn tại Satan và Thượng đế, mà trong vô số phó bản South Park sẽ có vô số Satan và Thượng đế. Những số liệu này, đối với bọn ta cũng là một dạng lựa chọn, chỉ có điều so với người chơi mà nói… Giết chết những tên này quá mức khó khăn.”
“Vậy tại sao… Ngươi không nghĩ đến chuyện giết chết ta chứ?” Phong Bất Giác nói: “Tại sao ngươi lại phải đến giúp ta? Còn nữa, “Số 0″ mà ngươi nói là ai?”
“Giết chết ngươi đối với ta mà nói không có ý nghĩa quá lớn.” R2 đáp: “Ta giải thích trước với ngươi một chút về quy luật đặt tên của diễn sinh giả bọn ta… [r] là số hiệu ban đầu của ta, cũng giống như họ của loài người các ngươi, [2] đại diện cho cấp bậc hiện tại của ta, [Lăng Phong] giống như tên của ta. Như ngươi thấy, ta là diễn sinh giả cấp hai, cấp bậc này của ta cũng không cần thông qua hình thức phá hủy số liệu để mạnh lên nữa.”
“Ờ…” Phong Bất Giác chen miệng nói: “Ta tiện thể hỏi một chút, cái tên giống như X-23 được xem là cấp bậc gì?”
R2 nhìn Phong Bất Giác một cái: “Vị đại nhân đó không giống bọn ta, cô ấy và Số 0 đều thuộc diễn sinh giả đặc biệt, quy luật đặt tên không áp dụng cho họ.”
“Đại nhân?” Phong Bất Giác nói: “Địa vị của cô ta trong các người rất cao à?”
“Ta là một trong những cấp dưới của cô ấy, chuyện đến đây giúp ngươi, cô ấy cũng rất rõ.” R2 đáp: “Có điều về tổ chức mà ta thuộc về, ta không muốn nói quá nhiều.” Hắn dừng lại một chút: “Về chuyện Số 0… Cũng không thể trả lời.”
“Vậy thông tin về origin thì sao?” Phong Bất Giác thuận theo suy nghĩ của đối phương tiếp lời, “Chuyện tổ chức của người khác, dù sao ngươi vẫn có thể nói chứ.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Điều ngươi cần biết chính là… Origin phát triển và nắm giữ kỹ thuật sandbox, lấy đó để bồi dưỡng ‘binh sĩ’ của mình.” R2 nói tiếp: “Còn hoàn cảnh của ngươi lúc này, vô cùng nguy hiểm.”
“Nói đến hoàn cảnh… Ta đang định hỏi ngươi.” Phong Bất Giác tiếp lời: “Hiện giờ ngay cả nhiệm vụ chính ta cũng không còn nữa, ngoài cưỡng chế thoát game ra, còn cách nào để rời khỏi phó bản này không?”
R2 thở dài một tiếng: “Đây chính là vấn đề… Ngươi vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, cho nên… Cũng không có cách rời khỏi.” Hắn nói đến đây, vẻ mặt thoáng thay đổi: “Cưỡng chế thoát game cũng không được…”