Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 338: South Park (12)
“Này… Lẽ nào toàn bộ những người này đều là…” Trong lòng Phong Bất Giác đã có một suy đoán, nhưng kết luận này lại quá khiến người ta tuyệt vọng, anh vẫn ôm tâm lý hy vọng mình gặp may muốn xác nhận với R2 một chút.
“Phải, tất cả họ đều là diễn sinh giả của Origin.” R2 tiếp lời: “Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, sandbox chỉ cho diễn sinh giả cấp ba và cấp bốn sử dụng. Hơn nữa lần này toàn bộ diễn sinh giả cấp ba đều đã rời khỏi, những người này toàn là diễn sinh giả cấp bốn mà thôi.”
“Cho dù là cấp bốn…” Phong Bất Giác nói: “Số lượng nhiều như vậy…”
“Đây chỉ là một phần thôi, tổng số vượt xa thế này.” R2 nói: “Thế giới South Park, bao gồm cả Trái Đất, còn có địa ngục, thiên đường, lục địa huyễn tưởng, và cả phần ngoài hành tinh tồn tại thể sống có trí tuệ… Mà mỗi nơi trong sandbox, về lý thuyết đều có thể chứa diễn sinh giả.”
“Ờ, ngươi cứ nói thẳng là ta chết chắc rồi chẳng phải xong rồi sao.” Phong Bất Giác đáp với vẻ mặt bình tĩnh.
“Ừm…” R2 nghĩ ngợi vài giây: “Đúng là nhìn từ độ mạnh dữ liệu của ngươi, cho dù được sự bảo vệ của ta, cũng có tỷ lệ sẽ bị giết chết rất cao.”
Trong lúc họ nói chuyện, mấy chục diễn sinh giả của Origin đã cất bước, xúm đến phía bên này.
Diễn sinh giả cấp bốn, trí tuệ vốn chỉ cao hơn Boss trong phó bản bình thường một chút xíu, về cơ bản tương đương với robot trí tuệ Kẻ hủy diệt (Terminator). Trong sandbox do Origin tạo ra, khuôn mẫu hành vi của những thành viên này chưa hẳn là cố định, nhưng mục đích lại là duy nhất… Chính là cố gắng hết sức để phá hủy các loại dữ liệu ngoài đồng đội của mình.
Nếu nói họ là kền kền, vậy thì dữ liệu khác thường này của Phong Bất Giác cũng giống như một xác chết tươi mới. Từ một nơi rất xa, anh đã có thể thu hút một đám kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm như hổ đói…
“Như thế này đi ta cho ngươi hai kỹ năng phòng thân.” Đối mặt với mấy chục kẻ địch đang đến gần, R2 vẫn bình tĩnh nói với Phong Bất Giác.
Anh Giác nghe xong thì ngây người: “Ngươi có thể tạo ra thẻ kỹ năng từ tay không?”
“Đương nhiên không thể.” R2 nói, “Nhưng ta có thể trực tiếp truyền dữ liệu kỹ năng cho ngươi.” Hắn nói xong thì giơ ra một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Phong Bất Giác.
Ba giây sau, R2 thu tay lại: “Xong rồi.”
Phong Bất Giác chẳng cảm nhận được gì, cũng không nhìn thấy bất thường gì như ánh sáng, “Vậy là xong rồi à?” Anh lẩm bẩm, mở bảng chọn game, không ngờ trong thanh kỹ năng của mình thật sự đã có thêm hai kỹ năng.
Kỹ năng thứ nhất là kỹ năng di chuyển được xếp vào loại sở trường chiến đấu:
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Chiến đấu]
[Hiệu quả: Đạp không mà đi (không có thời gian CD)]
[Tiêu hao: Giá trị thể năng 15]
[Điều kiện học tập: Sở trường Chiến đấu C]
[Ghi chú: Dùng sức chân cực mạnh đạp lên khoảng không, làm nảy sinh lực ngưng đọng không khí. Có thể tự do thay đổi phương hướng giữa không trung, thậm chí có thể leo lên cao như đi cầu thang.”
Kỹ năng thứ hai lại là kỹ năng chiến đấu thuần túy :
Geppu* và Rankyaku** là hai thức trong lục thức của bộ manga anime cùng tên One piece.
[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sở hữu vĩnh viễn]
[Loại kỹ năng: Chiến đấu]
[Hiệu quả: Chém ở tầm xa (không có thời gian CD)]
[Tiêu hao: Giá trị thể năng 150]
[Điều kiện học tập: Sở trường Chiến đấu C]
[Ghi chú: Dùng chân không đá thật mạnh tạo ra một luồng gió tấn công.]
“Hai kỹ năng này đều phù hợp với độ mạnh dữ liệu của ngươi, là kỹ năng thực dụng không có thời gian CD.” R2 nói: “Dựa vào hai chiêu này, chắc là ngươi có thể…”
“Còn kỹ năng khác không?” Phong Bất Giác không chờ đối phương nói hết, đã lập tức ngắt lời nói.
Chuyện tốt thế này sao anh có thể bỏ lỡ. Kỹ năng này hoàn toàn là cho không, hơn nữa đều là kỹ năng mà anh có thể trực tiếp sử dụng được, thế này so với lấy được thẻ kỹ năng gì đó còn có hiệu suất hơn nhiều.
“Năng lực quá phức tạp không thích hợp với dữ liệu của ngươi.” R2 nói.
“Có nghĩa là… Những kỹ năng mà ta chưa đạt đến điều kiện học tập thì ngươi không thể trực tiếp truyền cho ta.” Phong Bất Giác nói.
“Vậy kỹ năng cấp bậc thấp hơn một chút cũng được mà, ta cũng muốn.” Phong Bất Giác lại nói.
Lúc này, mấy diễn sinh giả cấp bốn đi đầu tiên đã đến khoảng cách ba mét trước mặt R2. R2 vừa xoay người về phía lỗ hổng hình chữ N kia, vừa nói: “Hai kỹ năng ta cho ngươi đã là kỹ năng cấp thấp nhất mà ta có trong tay rồi.”
Lời còn chưa dứt, R2 lại một chân đá xéo, một luồng sức mạnh cực lớn như mãnh hổ vồ mồi lao ra từ lỗ hổng, khiến đám diễn sinh giả xông vào trước tiên nổ thành mảnh vụn. Hai kẻ phía sau đều mất đi nửa thân, ngã quỵ xuống đất, thân thể không toàn vẹn của họ chẳng mấy chốc đã từ máu thịt biến thành mảnh vụn dữ liệu, rồi từ từ tiêu tan.
“Ơ… Ngươi thế này là đang giết đồng loại của mình, không sao chứ?” Phong Bất Giác hỏi, đổi vị trí để suy nghĩ cũng là một trong những thói quen của anh.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, lập trường của ta khác với Origin, cho nên, đây là chiến tranh…” R2 bình tĩnh đáp: “Ngoài ra… Thân là loài người, hỏi ra câu hỏi thế này, ngươi không cảm thấy hổ thẹn à?” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ở chiều không gian của các ngươi, loài người chính là một trong số rất ít những sinh vật tàn sát đồng loại trên cả hành tinh này. Lịch sử của các ngươi gần như chính là lịch sử chiến tranh. Các ngươi còn vì thỏa mãn dục vọng, phát tiết thù hận, thậm chí vì hứng thú mà giết chết đồng loại của mình.” Hắn quay đầu lại nhìn Phong Bất Giác: “Cho dù trong “game” để cho các ngươi tiêu khiển, giết chóc chẳng phải cũng là chủ đề thường gặp nhất sao?”
“Anh trai, em sai rồi, ngươi xem như ta chưa hỏi đi…” Phong Bất Giác thật sự không ngờ, mình tiến hành trao đổi với một thể sống trí tuệ cấp cao không phải loài người, lại nhiều lần rơi vào tình huống bẽ mặt không thể cãi lại.
“Cùng ta rời khỏi đây trước đã…” R2 vừa nói vừa đi ra ngoài, “Đến chỗ tương đối an toàn rồi, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Lúc này, chỉ thấy một chiếc xe bồn bay đến từ không trung, rơi về phía chỗ của R2.
Chiếc xe này là do năm tên diễn sinh giả cấp bốn đồng tâm hiệp lực nâng lên và ném đến. Xem ra mấy tên này sau khi thấy kết quả cận chiến của ba tên đồng đội, đã đổi sang đánh tầm xa.
Cái bóng màu đen dần lớn trong mắt R2, cho thấy chiếc xe bồn đang đến gần. Lần này cho dù không đập chết được R2, thì đám diễn sinh giả của Origin cũng sẽ lập tức phát động tấn công từ xa để làm nổ xe bồn.
“Đắc tội rồi.” Nhưng R2 vẫn nói ra một câu thế này.
Khoảnh khắc này, trong lòng Phong Bất Giác thoáng hồi hộp. Anh hiểu, câu này là nói cho mình nghe.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Quả nhiên, trong tình huống bản thân vốn không kịp thực hiện bất kỳ phản ứng nào, Phong Bất Giác đã bị R2 túm lấy cổ áo, ném ra ngoài cửa trung tâm thương mại. Thế vẫn chưa hết, thời gian chưa đầy nửa giây, R2 đã dùng một luồng lực kỳ lạ quăng anh thẳng lên trên.
Phong Bất Giác phóng thẳng lên trên như pháo hoa bắn lên trời, nếu không phải đối phương vừa dạy anh một chiêu, anh thật sự phải nghi ngờ R2 làm thế này là có ý đồ.
Dán chặt lấy ngay chính diện bức tường trung tâm thương mại, Phong Bất Giác xem như đã bay thẳng lên trời. Còn chiếc xe bồn kia gần như cũng đã đến điểm cuối của đường parabol cùng một lúc.
R2 bị đập trúng, thế còn chưa hết, trong những diễn sinh giả của Origin, có mấy thành viên mang vũ khí và hoặc kỹ năng đánh tầm xa đã bắt đầu bắn hỏa lực về phía chiếc xe bồn…