Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 339: South Park 13
Trong bãi đỗ xe trước cửa trung tâm mua sắm, có không ít đèn điện chưa bị quái vật phá hỏng vẫn còn làm việctỏa sáng, ánh trăng cũng sáng rõ vô cùng, do đó khu vực này vẫn còn có thể nhìn thấy khá rõ khu vực này.
Nhưng lúc này, ánh lửa đỏ rực ngút trời đã nhuộm sắc cam cho tất cả mọi thứ xung quanh.
Đợt khí xung động từ vụ nổ làm kính cửa xe ô tô trong phạm vi một trăm mét vuông rung lên rồi vỡ vụn, khói bụi cuồn cuộn bay lên trời, nhiệt độ trong bãi đỗ xe cũng tăng thêm mấy độ.
Ởtrong trung tâm vụ nổ R2 còn chưa rõ sống chết ra sao, tình hình xem ra rất không ổn.
Phong Bất Giác ở trên cao nhìn thấy tình hình này, nhưng cũng vẫn được coi là bình tĩnh, không hề có ý nghĩ rời khỏi đây một mình. Anh hiểu rất rõ rằng, R2 là tia hy vọng duy nhất để mình “sống sót” rời khỏi sandbox. Nếu R2 thực sự bị tiêu diệt, thì cho dù anh có trốn thoát khỏi sự truy bắt thì cũng không biết phải tìm cái được gọi là “cửa sau” đó thế nào.
“Phong Bất Giác.” Giọng R2 bỗng nhiên vang lên, rõ ràng hắn đang nói ở một nơi rất xa, nhưng mỗi chữ từ miệng hắn đều có thể truyền vào tai Phong Bất Giác rất rõ ràng, “Giữ nguyên độ cao hiện tại của cậu, dùng Geppou kiên trì một lát.”
Phong Bất Giác cũng không đáp lại, chỉ làm theo chỉ thị của đối phương, anh lập tức sử dụng “Geppou”, chân đạp vào không trung, nhảy vọt lên cao một đoạn.
Cùng lúc đó, trên mặt đất, R2 đi ra từ trong ngọn lửa hừng hực, đến giữa bãi đỗ xe. Nhìn qua trông hắn có vẻ không hề hấn gì, quần áo trên người cũng vẫn còn nguyên vẹn. Nhìn kỹ kĩ có thể phát hiện ra, lúc này xung quanh hắn được bao phủ bởi một lớp màn ánh sáng màu xanh ngọc. Và tầng ánh sáng này chính là sự khác biệt lớn nhất giữa diễn sinh giả cấp 2 với diễn sinh giả cấp thấp.
“Thật đáng tiếc, “dữ liệu thông thường” không làm ta bị thương được.” R2 nhìn các thành viên của tổ chức Origin ở xung quanh nói: “Nhờ vào sự giúp đỡ những thứ có trong phó bản này chẳng có tác dụng gì cả.” Hắn giang hai tay ra, “Muốn giết chết ta, các người phải dựa vào sức mạnh của bản thân mình.”
Trên mặt các diễn sinh giả đó không có bất cứ sự thay đổi biểu cảm nào, chỉ lặng lẽ phản ứng giống y hệt như nhau… Trong cùng một giây, họ từ bốn phương tám hướng cùng xông về phía R2, hơn nữa tất cả bọn họ đều sử dụng năng lực của bản thân.
“Nhân lúc tổn thất vẫn còn chưa quá lớn, dồn hết toàn bộ sức chiến đấu vào một lần, cố gắng hắng hăng hái giết chết ta trong một lần…” R2 chậm rãi ngồi xuống, “Đúng là chiến lược rất đúng đắn. Xe bồn chở dầu khi nãy cũng là một ý kiến hay đấy… Xem ra trí tuệ của các người còn cao hơn ta tưởng nhiều.” Hắn nói, rồi bỗng nhiên nhảy vọt lên, “Đáng tiếc… Vẫn là uổng công phí sức.”
R2 nhảy vọt lên, động tác khi nhảy lên rất mạnh, nhưng không nhảy lên vị trí nào rất cao, mà chỉ nhảy lên độ cao cách mặt đất khoảng hai mét. Nhưng chuyện hắn làm ngay sau đó nhanh chóng giải thích sức mạnh kia đã đi về hướng nào.
Chỉ nhìn thấy trong khoảnh khắc hắn ở giữa không trung sức mạnh phát ra từ cơ thể r2R2, hắn quay người với tốc độ cao, hai chân nhờ vào sức mạnh đó mở rộng, giơ chân đá liên tiếp vào khoảng không xung quanh.
Hàng trăm nguồn năng lượng hình bán nguyệt tỏa ra tấn công, tản ra xung quanh theo hướng xoay ngang, trong không trung còn có thể xoay tròn xoắn ốc. Đòn tấn công phân tán này… Hình dáng như con dao thép, mạnh mẽ tựa đạn pháo, khiến mấy diễn sinh giả của tổ chức Origin trở tay không kịp.
Một đòn tấn công hình tròn nhanh chóng lan rộng ra, nghiền nát tất cả các vật thể trong phạm vi chiếc vòng đó như bẻ cành cây khô mục.
Phong Bất Giác đứng trên cao quan sát, có thể nói là chỉ xem thế là quá đủ rồi. Anh nhận ra rằng, cú đá tấn công đó của R2 chính là [Cú đá màu xanh*], nhưng chiêu này dường như đã được vận dụng cao cấp hơn, chiêu [Cú đá màu xanh] mình vừa học được không thể sánh nổi.
(*) Cú đá màu xanh/ Lam cước: một chiêu thức thường thấy trong bộ manga anime cùng tên One Piece.
Đây cũng là một cài đặt trong hệ thống kỹ năng của game “Khu vui chơi đáng sợ” này, giống như là [Không phải bảo trì sơ bộ] là sự nâng cấp của [Bảo trì sơ bộ] vậy. Các kỹ năng khác cũng có tình trạng tương tự như vậy.
Lúc này R2 đang xuất chiêu [Cú đá màu xanh – Dao sắc xoắn ốc], nếu dùng cấp độ sở trường để đo lường thì không cần phải bàn cãi đây chính là level S. Nhưng trên thực tế hoàn toàn không hề tồn tại loại thẻ kỹ năng này, chiêu này cũng không chiếm quá mức thanh kỹ năng. Về bản chất, đây chỉ là [Cú đá màu xanh] mà thôi, nhưng khi thực lực của người sử dụng đạt đến cảnh giới nhất định, thì khi sử dụng nó cũng sẽ có sự thay đổi khác biệt.
“Ồ? Còn có người may mắn thoát chết sao…” R2 kết thúc chiêu thức, trực tiếp quay mặt lại, nhìn về phía diễn sinh giả duy nhất của tổ chức Origin còn sống dưới Dao sắc xoắn ốc kia.
Gầm…
Một tiếng gầm lớn, một bóng ảnh nhanh chóng lao tới.
Diễn sinh giả còn sống đó đã thành công áp sát lao tới trước mặt R2, mạnh mẽ tấn công với trạng thái song chưởng hiểm hóc ập tới,
Rõ ràng là uy lực chiêu này không hề tầm thường, còn diễn sinh giả này cũng không phải hạng tôm tép xoàng xĩnh.
R2 còn chưa đứng vững, chỉ giơ hai tay trước ngực để ngăn chặn. Một đòn tấn công ào đến khiến cả cơ thể hắn bị luồng sức mạnh đó hất bay ra xa.
Uỵch!
Hai chân R2 kéo lê dưới đất vạch thành hai dấu vết như phanh xe, nhưng cũng chỉ là làm chậm lại một chút đà lùi mà thôi… Cuối cùng, lưng hắn đụng và bức tường trung tâm thương mại, mặt tường bê tông dày bị đụng trúng lõm một mảng lớn, hắn mới được coi là hoàn toàn dừng lại.
“Thì ra là vậy, đã có thể “Mô phỏng sức mạnh của thú” rồi đúng không… Không ngờ mấy tên cấp 4 cũng có thể đạt đến mức độ hoàn thành này.” R2 thở ra một hơi: “Bên phía Origin… Dường như lại làm chuyện gì đó rất nguy hiểm, đợt này về phải báo cáo cẩn thận mới được.”
“Này… Tuy tôi rất muốn khoanh tay đứng nhìn thôi…” Lúc này, Phong Bất Giác thấy R2 đã dùng cả kỹ năng aoe, liền mượn Geppou, từ trên không trung từ từ hạ xuống, đứng bên cạnh R2 cách hắn không xa lắm, “Nhưng tôi vẫn phải hỏi một câu… Có cần tôi giúp đỡ không?”
“Cậu coi thường tôi rồi à…” R2 quay đầu lại nhìn Phong Bất Giác, cười lạnh một tiếng.
Nụ cười này của hắn không cầm cự được nửa giây, bởi vì một nắm đấm to bằng một bao cát đột nhiên “tiếp xúc thân mật” với mặt hắn.
Kẻ “Mô phỏng sức mạnh của thú” thừa thắng xông lên, đã đuổi giết đến nơi. Gã dùng đồng thời chân tay, một tổ hợp quyền liên tục đánh dồn ép R2 vào mép tường.
“Đòn ban nãy còn tạm được.” R2 vừa bị đánh vừa tiếp tục dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói chuyện với đối thủ: “Mấy đòn này bây giờ thì chẳng khác nào gãi ngứa.”
Bỗng nhiên bóng dáng của R2 biến mất khỏi tầm mắt Phong Bất Giác.
Một giây sau, một luồng sáng rọi thẳng xuống từ trên trời, chém diễn sinh giả đã được Mô phỏng sức mạnh của thú ra thành hai nửa. Khi hắn ta ngã xuống, từ góc độ Phong Bất Giác đứng có thể nhìn thấy rõ ràng mặt cắt thi thể. Do tốc độ của nhát chém này vô cùng đáng sợ, vết cắt lại ngay ngắn đến khác thường, cho dù là nội tạng, xương cốt, cơ bắp thớ thịt v.v đều nhìn rõ ràng giống như sơ đồ giải phẫu.
R2 ung dung tiếp đất đứng vững vàng, “Dù sao cũng là cấp 4, độ mạnh dữ liệu có tính cực hạn, không thể sử dụng liên tiếp chiêu thức như vậy trong thời gian ngắn được.” Hắn có vẻ suy tư lẩm bẩm một câu, không thèm quay đầu lại nói với Phong Bất Giác: “Cảm ơn sự nhiệt tình chu đáo của cậu, nhưng bây giờ cậu có thể thu lại lá bài poker đó được rồi.”
Lúc này, Phong Bất Giác đang giơ Lá Bài Tử Vong, đứng sững tại chỗ, ngây ngốc như phỗng.
Vừa rồi anh muốn giúp đỡ, nhưng không ngờ mình mới chỉ vừa giơ tay lên thì trận chiến đã kết thúc rồi…
“Ừ… Ừ hừ.” Phong Bất Giác cất vũ khí linh năng đi, giả bộ hắng giọng, “Được thôi, coi như là tôi đã được tìm hiểu một cách tương đối trực quan về thực lực của anh… Dẫn đường đi.”