Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 340: South Park (14)
“Tôi nói này… Chúng ta có cần cân nhắc xem có nên dùng xe không?” Khi Phong Bất Giác nói, anh đang đi theo sau R2, phi như băng trên đường phố.
Hai người đã rời khỏi trung tâm thương mại được một lúc, sau khi quay trở về con đường chính trong thị trấn nhỏ nọ, R2 liền dẫn Phong Bất Giác bắt đầu chạy về phía Bắc.
“Tôi biết cậu muốn tiết kiệm chút thể lực, nhưng…” R2 trả lời: “Trên phố có nhiều xác người và quái vật như vậy, còn có cả mảnh vỡ các công trình kiến trúc, xe ô tô bị ném đi, đủ thứ linh tinh v.v nếu lái xe thì hiệu suất càng thấp hơn. Hơn nữa, nếu ngồi trong phương tiện giao thông thì cậu rất có khả năng sẽ bị tấn công giết chết như vậy.”
“Hả? Thế nào gọi là tấn công như…” Phong Bất Giác đang định hỏi câu nói đó nghĩa là gì thì bỗng nhiên một chùm tia sáng màu trắng to bằng miệng bát gào thét lao tới từ bên trái phía trước.
Phong Bất Giác đang đà chạy, chân phải đi trước, chân trái đang sải bước, nửa người phía dưới ngửa ra sau, xoay người như một chú diều hâu vô cùng sắc bén, khó khăn lắm mới tránh né được đòn tấn công từ xa bất ngờ này.
Chùm sáng lướt qua thân người đánh vào tòa nhà cách đó mấy chục mét, rồi bất ngờ nổ tung. Một quả cầu lửa có bán kính chừng khoảng ba mét bùng lên cháy rực.
“Nhìn đi, nếu lúc này mà cậu ngồi trong xe thì không những không thể tránh né được đòn tấn công này mà còn phải chịu sát thương do vụ nổ xe gây ra.” R2 bình tĩnh nói tiếp. Lúc nãy sở dĩ hắn không ra tay giúp đỡ là bởi vì theo phân tích của hắn, anh Giác hoàn toàn có đủ khả năng để tránh né được chùm sáng kia.
“Được thôi, tôi hiểu ý anh rồi…” Phong Bất Giác đáp.
Thực ra anh Giác tránh né cũng không hề dễ dàng gì, phản ứng thần tốc vẫn là thứ yếu, quan trọng nhất là có Hồn Ý hỗ trợ, nếu không căn bản không thể làm được động tác cực hạn như vậy.
“Đang yên đang lành thì có nhiều thứ xông ra như vậy…” R2 nói xong liền đảo mắt liếc nhìn qua xung quanh. Từ góc độ quan sát của hắn, có thể nhìn thấy một cảnh tượng khác – Trong vô số đoạn mã code đang chuyển động, có rất nhiều mảnh vụn có màu sắc đặc biệt đang chuyển động, và những thứ đó chính là những diễn sinh giả khác nhau.
Nhưng Phong Bất Giác không nhìn thấy những thứ đó, lúc này trong game anh vẫn đang ở giai đoạn “Mắt thấy cái gì thì chính là thứ đó”. Do đó, chỉ cần bóng dáng kẻ địch chưa xuất hiện trong tầm mắt của anh thì anh không thể phán đoán vị trí của họ được.
“Sao tôi không nhìn thấy nhỉ…” Phong Bất Giác đáp.
“Cậu theo sát vào, chúng ta phải tăng tốc lên, nếu không sẽ rơi vào vòng vây.” Còn chưa dứt lời, R2 đã lao vọt đi như tên bắn.
Phong Bất Giác thấy vậy đành phải sải bước cố gắng đuổi theo.
Với tốc độ trước mắt, R2 rõ ràng là vô cùng thoải mái, vừa chạy còn có thể vừa nói chuyện: “Bây giờ với tốc độ như vậy sẽ không bị tập kích từ xa như vừa nãy nữa.”
Phong Bất Giác không đáp lại, bởi vì anh không còn hơi sức đâu để nói chuyện nữa.
“Nhân lúc này, để tôi giải thích cho cậu nghe “cửa sau” là gì.” R2 biết tình hình của Phong Bất Giác, cho nên hắn không đợi đối phương trả lời đã nói tiếp ngay: “Theo quy trình thông thường, trước khi kỹ thuật nhiễu sóng screen mirroring (màn chắn gương) bị phá hỏng, các diễn sinh giả cấp 3 đáng lẽ đã hoàn thành “nhiệm vụ” của họ rồi. Nhưng khi kỹ thuật nhiễu sóng thất bại thì họ sẽ rời khỏi sandbox, điều này giống như là người chơi các cậu sẽ được “truyền tống” sau khi vượt map phó bản.
Sau đó, các diễn sinh giả cấp 4 ở lại trong sandbox sẽ có thể bắt đầu tự do phá hoại dữ liệu trong phó bản. Quá trình này thường sẽ kéo dài liên tục tám đến chín tiếng đồng hồ, sau đó, các diễn sinh giả cấp 4 sẽ bị buộc phải rời khỏi đây. Nhưng rời khỏi đây không giống như khi vào đây, sandbox sẽ không cho họ một lối đi riêng biệt chuyên dụng để rời khỏi đó… Do đó, buộc phải có một “‘chương trình cửa sau”.”‘.”
R2 hơi dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Nhà thiết kế của sandbox, là Root, một trong ba thủ lĩnh của tổ chức Origin, hắn đã thiết kế ra “‘cửa sau” ‘ bản sơ khai. Mỗi sandbox chỉ có một cánh, chế tạo để ngăn chặn có diễn sinh giả cấp cao bị nhốt trong sandbox vì vô vàn các nguyên nhân khác nhau. Nhưng sau đó, cùng với sự cải tiến không ngừng của kỹ thuật sandbox, để khiến sandbox có thể cho nhiều diễn sinh giả sử dụng hơn hắn đã chế tạo ra một kiểu cửa sau theo lối “‘Wanna Cry*”, *’, có thể tự sao chép nhanh, và ngẫu nhiên xuất hiện trong bất cứ góc nào trong thế giới phó bản.”
(*) WannaCry còn được gọi là WannaDecryptor 2.0, là một phần mềm độc hại mã độc tống tiền tự lan truyền trên các máy tính sử dụng Microsoft Windows.
“Hộc… Hộc… Vậy nên, lúc này tôi đã có vô số con đường để trốn thoát.” Phong Bất Giác thở hổn hển, miễn cưỡng tiếp lời.
“Không, sự việc không đơn giản như vậy.” R2 lập tức dội một gáo nước lạnh: “Những cánh cửa đó được chế tạo cho các diễn sinh giả, còn cậu là người chơi, tổ hợp dữ liệu của cậu không thể xuyên qua những cánh cửa sau đó.” Hắn chợt chuyển chủ đề, “Nhưng có một cánh cửa, có lẽ có thể cho cậu đi qua được.”
“Chính là cánh cửa ban đầu đó đúng không…” Phong Bất Giác nói.
“Đúng, chính là dữ liệu sơ khai của chương trình “cửa sau” đó.” R2 nói tiếp: “Thông thường sẽ tạo ra ở nơi có dữ liệu phó bản dày đặc nhất.”
“Cũng chính là trung tâm phát triển của cốt truyện…” Khi Phong Bất Giác nói câu này, hai người đã bắt đầu giảm tốc độ lại.
Bởi vì họ đã đến điểm đích – Trường tiểu học South Park.
“Chủ nghĩa tư bản vạn ác, một ngôi trường tiểu học công lập lại có thể đứng vững được trong thảm họa này.” Phong Bất Giác ngẩng đầu nhìn khuôn viên trường bóc mẽ nói, “Vừa nãy khi đi qua tòa nhà chính phủ, nơi đó đã thành đống đổ nát chưa nhỉ.”
“Bây giờ đáng ra cậu phải không quan tâm đến chuyện đó mới đúng chứ…” Giọng điệu R2 trở nên có chút gấp gáp, vẻ mặt cũng có chút trầm trọng.
Khi Phong Bất Giác và R2 đến nơi, trên sân vận động của trường học không biết từ lúc nào đã có đầy bóng đen trùng trùng. Có hơn một trăm diễn sinh giả đang mai phục ở trong đó.
Họ, đợi ở đây đã lâu…
Phong Bất Giác cười gượng một tiếng: “Đây chính là lý do tại sao… Tôi lại ghét trường học.”
“Trò đùa chấm dứt tại đây thôi.” Một diễn sinh giả nữ với thân hình cao lớn tiến lên trước mấy bước, lên tiếng nói: “R2 – Lăng Phong, anh vào trong sandbox của chúng tôi, giết chết nhiều đồng bào như vậy, hy vọng anh có thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”
“Cậu chú ý nhé, người vừa nói là L2 – Tuất Lan, cô ta cũng là diễn sinh giả cấp 2.” R2 thấp giọng nói với Phong Bất Giác ở bên cạnh.
“Chẳng phải anh đã nói Sandbox là cho cấp 3…”
Anh Giác còn chưa dứt lời, R2 đã cắt ngang nói: “Chỉ e là họ phát hiện ra hành vi của tôi nên cố tình vào sandbox để đối phó với tôi.”
“Ồ…” Phong Bất Giác vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh hiểu rằng, tình hình trước mắt dường như là vô cùng tồi tệ. Anh thầm nghĩ trong lòng: “Theo cấp bậc, hai người cùng là diễn sinh giả cấp 2. Cho dù R2 có mạnh hơn một chút cũng không thể giết chết đối phương ngay lập tức chỉ trong thời gian ngắn… Còn hơn một trăm diễn sinh giả cấp 4 kia, chẳng lẽ phải do một mình mình giải quyết sao…”
Đúng lúc trận đấu này sắp xảy ra thì biến cố bất ngờ đã xảy đến.
Chỉ thấy một chiếc boomerang bay đến từ giữa không trung…
Chiếc boomerang này làm bằng gỗ thông thường, tốc độ bay cũng không quá đáng sợ, nhưng khi L2 nhìn thấy thứ đó thì vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
“Sao có thể như vậy…” L2 không dám khinh thường, vội vàng xoay người lùi lại nhảy lên.
Còn đám diễn sinh giả cấp 4 kia dường như là không nhìn thấy được điểm đáng sợ của đòn tấn công này, chỉ thờ ơ đứng yên tại chỗ. Một giây sau, họ liền bị thứ vũ khí trông có vẻ như không có gì đặc biệt kia chém ngã đổ rạp như quân cờ Domino…
Máu thịt bắn tung tóe, xương da vỡ vụn, chiếc boomerang chỉ bay một vòng đã tiêu diệt hơn hai mươi diễn sinh giả.
Cùng với tiếng gió vù vù, chiếc boomerang bay về phía sau, quay trở lại bàn tay chủ nhân.
Tất cả mọi người có mặt đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy ở giữa con đường lớn bên ngoài trường học có một người đàn ông trung niên đang đứng. Hắn là người da trắng, đeo kính đen, mặc áo dài màu trắng kiểu cổ điển, đầu đội mũ gai, để tóc dài màu nâu, xung quanh miệng là chòm râu được cắt tỉa gọn gàng.
“Ta đến đây để cứu con, con của ta.” Jesus một tay cầm lấy chiếc boomerang, đồng thời tháo kính đen xuống, “Mong thượng đế phù hộ cho con.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì