Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 341: South Park (hoàn)
Phong Bất Giác không hề thấy quá kinh ngạc trước sự xuất hiện của Jesus, bởi vì nơi đây là South Park. Trong thế giới này, cái gì mà Jesus, Satan, thượng đế, Cthulhu, Obama v.v nhân vật nào cũng có thể xuất hiện.
Jesus trong “South Park” bình thường chỉ là một người bình thường có giọng nói ôn hòa, bình dị gần gũi. Ông ta là MC của một chương trình talkshow trên đài truyền hình, đồng thời cũng là một thành viên của tổ chức siêu anh hùng. Mỗi khi đến thời khắc then chốt, Jesus sẽ bộc lộ ra sức chiến đấu đáng sợ và dáng vẻ bá đạo ngang tàng, cứu thế giới khỏi nguy nan.
“Chúng tôi đã nhìn thấy nghĩa cử cao đẹp xả thân cứu người của hai người rồi, anh [Bíp!] đừng lo, super best friends đến cứu anh đây!” Một giọng nói khác vang lên.
Mọi người một lần nữa nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy cách Jesus khoảng hơn mười mét lại có vài bóng người được ánh sáng bao trùm từ trên trời hạ xuống.
“Những dữ liệu này…” R2 nhìn về hướng đó trầm ngâm nói: “Là boss đặc biệt của phó bản này sao… Thực sự là mạnh đến không thể ngờ được.”
“Super best friends sao không mạnh được chứ…” Phong Bất Giác vẻ mặt nhăn nhó chỉ tay về phía đám thần tiên đó, giới thiệu từng người một: “Phật Tổ, năng lực chưa rõ, đến không hình, đi không dấu vết. Muhamed, có sức mạnh chế tạo ra lửa. Vishnu thần Ấn Độ, có thể biến thành bất cứ loài sinh vật nào. Joseph Smith Jr tiên tri Ma Môn Giáo, có thể bắn ra tia sáng đóng băng, còn có cả Thần Lão Tử của Đạo giáo, có thể điều khiển linh khí. Và cả… Ủa?”
Nói đến đây Phong Bất Giác bỗng nhiên sửng sốt, nhìn về phía Jesus nói: “Seaman (có thể hít thở dưới nước, giao lưu với các loài cá. Nhân vật này chính là Aquaman được ác hóa lên trong truyện tranh DC. Ngoài ra do Seaman đọc rất giống một từ đơn, cho nên hắn thường bị các super best friends khác trêu chọc) sao chưa đến nhỉ?”
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Vị thần tiên đó bật cười không có tiết tháo gì, “Đã nghe thấy chưa, cậu ta nói Se… men…” Trước tiên họ đọc chậm lại để đọc rõ ra được từ này, sau đó lại cùng cười ồ lên.
“Được thôi… Đáng lẽ ra mình không nên hỏi mới phải.” Phong Bất Giác một tay đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Vẻ mặt R2 bỗng nhiên trì trệ, chợt nói: “Đây là sự giúp đỡ của hệ thống đối với cậu.”
Vốn dĩ Phong Bất Giác còn đang suy nghĩ có nên vì mình đã cứu gia đình Satan trước đó cho nên mới được các thế lực chính nghĩa mạnh mẽ nhất giúp đỡ. R2 nói như vậy, anh lập tức lật lại giả thiết trước đó của mình và nói tiếp: “Ồ… Là hệ thống muốn mình sống sót ra khỏi đây, cho nên mới điều động mấy người này đến giúp đỡ sao…”
Khi hai người trò chuyện, sáu người thuộc Super Best Friends cùng xông lên, thể hiện thần thông, đồ sát các diễn sinh giả của tổ chức Origin. Trong lúc nhất thời, trên sân vận động của trường tiểu học South Park băng lửa đan xen, máu thịt tung tóe, thây phơi khắp nơi. Các diễn sinh giả căn bản không phải là đối thủ, có thể nói là vỡ trận lạc đàn, lần lượt biến thành các mảnh dữ liệu phân tán khắp nơi.
L2 không kịp để lại một câu nói nào, quay đầu bỏ chạy. Cô ta biết tất cả các thành viên của Super Best Friends đều có khả năng bay, cho nên nhân lúc đám lâu la còn chưa chết hết cô ta cò có cơ hội để chạy trốn thoát khỏi đây.
“Nếu hệ thống có thể phái những nhân vật thần cấp này đến cứu mình…” Phong Bất Giác thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay, liền dứt khoát bắt chuyện với R2 với giọng điệu rất thoải mái, “Vậy tại sao hệ thống không dùng phương thức này để giết chết diễn sinh giả trong các phó bản khác? Đám hung thần ác sát này còn hiệu quả hơn nhiều mấy GM trà trộn vào trong đám người chơi.”
“Cậu rất nhạy bén, có thể lập tức nghĩ ngay ra điểm này.” R2 đáp: “Nhưng vấn đề này, tôi không thể trả lời cậu được.”
“Ồ? Thú vị đấy, không phải là “‘không biết”, ‘, mà là “‘không thể nói được'”.” Phong Bất Giác nhớ rõ lời đối phương đã nói khi ở trung tâm thương mại, kết hợp với mấy câu này, anh suy luận: “Tôi có thể đặt giả thiết như thế này không… Thực ra, hệ thống không muốn tiêu diệt các anh, mà muốn thông qua những phó bản này để tiến hành huấn luyện và tuyển chọn các anh. Cho nên trong những phó bản thông thường mới sử dụng hình thức GM truy sát.
Nhưng tổ chức Origin thiết kế ra kiểu sandbox này đồng nghĩa với việc gian lận. Cách làm như vậy, rõ ràng là trái ngược lại với ý chí của hệ thống, do đó nó đã không nể nang gì mà…
“Đối với những lời cậu nói lúc này, tôi không có quyền đưa ra bất cứ lời đáp nào mang tính dẫn dắt cả.” R2 cắt ngang nói: “Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, theo lý mà nói… Hệ thống sẽ không chỉ thị những boss thần cấp này đi hoạt động khắp nơi, nếu không chẳng phải sandbox sẽ trở thành một lò sát sinh nguy hiểm hơn những phó bản bình thường hay sao?”
“He…” Phong Bất Giác một lần nữa mớm lời thành công, anh cười nói: “Cũng có nghĩa là, bởi vì có tôi ở đây, cho nên hệ thống mới mất trí mà phái một nhóm thần tiên đến để đại khai sát giới sao?” Anh hơi ngưng dừng lại một lát, “Trước đây anh đã nói, tôi đã đến lầm chỗ.” Anh chỉ ngón tay vào mình, “Thực ra, tôi là người chơi, việc xếp hàng vào phó bản đáng lẽ ra phải là do hệ thống tạo ra mới đúng. Vậy lại có câu hỏi nữa là… Tại sao tôi lại bị truyền tống vào trong sandbox này?”
“Là bởi vì…” R2 chỉ nói ra ba chữ, giọng nói liền hơi ngưng dừng lại, cùng lúc đó, ánh sáng dữ liệu sáng lên trong mắt hắn, mấy giây sau, hắn trầm ngâm nói: “Tuân mệnh…” Sau đó, ánh mắt hắn lại đổ dồn lên người Phong Bất Giác, “Cửa sau ở căng tin trường học, tôi còn có chuyện khác, phải đi trước đây, cậu tự lo đi.” Nói xong hắn xoay người nhảy một cái, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại liền bước về phía xa.
“Này… Việc khác gì chứ, vừa rồi rõ ràng là có người hạ lệnh cho anh đừng nói nữa! Này!” cuối cùng Phong Bất Giác gần như gào lên, nhưng đối phương chỉ nhảy mấy cái đã biến mất ở ngã rẽ cuối phố.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai Phong Bất Giác.
“Du khách của dị giới, đường đã được dọn sạch rồi, cậu có thể về nhà được rồi.” Không biết từ lúc nào, Jesus đã đi đến sau lưng Phong Bất Giác.
“Ờ… Được.” Lúc Phong Bất Giác quay đầu lại, vốn dĩ anh định nói “Đợi một chút.”, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại bị nuốt lại, bởi vì khi anh quay mặt lại, phát hiện ra sáu vị siêu anh hùng của Super Best Friends đã bao vây anh lại, r. Rõ ràng là hệ thống đang muốn truyền đạt một thông tin – Đừng có rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.
Không bao lâu sau, anh Giác đã đi đến căng tin trường học dưới sự “hộ tống” của sáu vị cự thần.
Có lẽ là do sự cố cung cấp điện, trong căng tin tối đen như mực. Nhưng cũng không sao cả, bởi vì bản thân cánh “cửa sau sơ khai” đó là một nguồn sáng, vẻ ngoài của nó cơ bản giống như một khối tập hợp dữ liệu hình chữ nhật, bên trong cánh cửa còn phát ra thứ ánh sáng trắng với độ sáng cực cao.
“Chàng trai, cậu có thể đặt ba lô xuống được rồi, vật chất trong thế giới này không thể xuyên qua cánh cửa đó được.” Jesus đứng trước cánh cửa nhắc nhở.
“Ừm… Quả nhiên là vậy sao…” Phong Bất Giác đáp một tiếng, anh cũng đã có tâm lý chuẩn bị với điều này, dù sao thì dữ liệu trong sandbox cũng chính là bị “sao chép phi pháp” mà thành. Các vật phẩm, vũ khí ở đây đương nhiên không thể mang vào không gian đăng nhập được, cho dù trên phần mô tả vật phẩm có viết là có thể mang ra được cũng không có ý nghĩa gì.
“Không sao, dù sao thì khi xuyên qua cánh cửa này, những thứ này cũng sẽ biến mất mà.” Phong Bất Giác nói đến đây, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, “À đúng rồi, tôi còn có chuyện phải làm.”