Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 342: Đại tiểu thư
Sau khi chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ đầu giường rung lên ba lần, Lê Nhược Vũ mới lười biếng vươn tay ra. Cô cầm điện thoại giơ lên trước mặt, nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình. Lúc này trên gương mặt nhợt nhạt tiều tụy vì bị ốm của cô mới lóe lên chút thần thái khác thường.
“Sao anh biết số điện thoại của tôi?” Tự Vũ nghe điện thoại liền nói ngay, hoàn toàn không hề có ý chào hỏi.
“Ớ…” Phong Bất Giác sửng sốt hai giây, đáp: “Tôi nói này… Sao cô lại biết là tôi gọi?”
“Là Khúc Xương Nhỏ… Sụt sịt…” Tự Vũ không hề do dự hít mũi một cái trong quá trình trò chuyện, c. Cô lấy khăn giấy lau, rồi nói tiếp với giọng mũi khản đặc, “Có một lần cô ấy bất cẩn lỡ lời nói ra, tôi vô tình nhớ được, cho nên lúc này tôi mới biết là anh gọi.”
“Cô ấy bất cẩn đến mức độ nào mới có thể để lộ ra số điện thoại dài tận mười một chữ số cơ chứ…” Phong Bất Giác cười nói: “Cô lại còn “‘vô tình’ nhớ lại nữa…” Anh không khỏi muốn bóc mẽ.
Qua mấy câu thừa thãi không hề có tiết tháo như vậy, trong lòng hai người đều rõ ràng rằng: Chắc chắn là Phong Bất Giác moi được số điện thoại từ miệng Tiểu Thán; còn Tự Vũ thực ra cũng đã biết được số điện thoại của Phong Bất Giác từ phía Bi Linh từ sớm, và cũng đã lưu trong danh bạ từ lâu.
Vậy thì lại có vấn đề nữa là, tại sao hai người Tiểu Thán và Bi Linh cái gì cũng biết hết vậy?
Rõ ràng là, mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, cho nên bình thường ở ngoài game cũng thường xuyên liên lạc với nhau. Còn quan hệ của họ tốt đến mức độ nào… Trong những ngày mà ngày lễ cho dân FA sắp đến gần, tôi nghĩ không nên bàn luận quá sâu đến vấn đề này thì hơn.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Tự Vũ dùng giọng điệu có hơi ngang ngược ra hiệu cho Phong Bất Giác có thể thay đổi chủ đề được rồi.
Lúc này anh Giác đương nhiên phải nhường nhịn phụ nữ, anh liền cười nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi xem cô ốm đau thế nào thôi (Tôi quan tâm cô thôi mà).”
“Tối qua tôi sốt cao, bây giờ đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi, nếu có chuyện gì thì anh có gọi điện thoại đến cũng chỉ có thể xác nhận được nguyên nhân cái chết của tôi thôi (Tôi rất khỏe).” Tự Vũ trả lời.
“Tôi cũng không còn cách nào khác, khi tôi thấy tin nhắn của Tiểu Thán thì đã là nửa đêm. Lúc đó thằng nhóc đó đang đi phó bản, tôi cũng không đi đâu hỏi được cách liên lạc với cô.” Phong Bất Giác đáp, “Hơn nữa… Cho dù tôi có số điện thoại của cô, mà nửa đêm gọi điện cho một bệnh nhân thì cũng không ổn chút nào (Thật ra tôi muốn gọi điện cho cô từ lâu rồi, nhưng chỉ sợ làm phiền cô nghỉ ngơi thôi).”
“Ồ, thế cơ đấy (Anh suy nghĩ chu đáo quá nhỉ).” Tự Vũ lạnh lùng đáp.
“Ừm…” Phong Bất Giác cũng đáp lại 1 tiếng.
Sau đó, hai người rơi vào sự im lặng ngắn ngủi nhưng vô cùng ngượng ngùng khó xử. Nhân tiện nói luôn, nội dung trong ngoặc nêu trên là lời thoại ngầm mà hai con người gặp trở ngại trong giao tiếp kia muốn nói.
“Nếu đã không sao rồi thì đến khi cô khỏi bệnh rồi chúng ta gặp nhau online vậy.” Phong Bất Giác phá tan sự im lặng trước.
“Được.” Tự Vũ đáp lại một câu, dừng lại một chút, rồi nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm… Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Phong Bất Giác đáp.
Hai người tắt máy gần như cùng lúc.
“Phù…” Phong Bất Giác thở dài một cái, đặt điện thoại lên bàn, sau đó đứng lên vươn vai một cái: “Cái kiểu kỳ kỳ này là sao nhỉ… Cứ cảm thấy còn mệt hơn cả đi phó bản đánh quái.”
Bên này vừa tắt điện thoại xong, máy trò chuyện ở cửa đột nhiên vang lên.
“Hử? Mình đâu có gọi đồ ăn gì đâu.” Phong Bất Giác lẩm bẩm, đi đến trước cửa, cầm ống nghe lên, “Ai đó?”
Phía đối diện truyền đến giọng của một cô gái trẻ: “Chào anh, tôi tìm anh Phong Bất Giác.”
Đây là một giọng nói xa lạ, là lần đầu tiên Phong Bất Giác nghe thấy.”
“Tôi đây, cô là ai?” Phong Bất Giác hỏi.
“Tôi họ An, là biên tập mới của anh, có một số vấn đề về công việc cần trao đổi với anh một chút.” Đối phương trả lời.
“Biên tập mới?” Phong Bất Giác nghi hoặc nói: “Vậy lão Trần (biên tập trước đây của Phong Bất Giác) thì…”
“Tôi có thể lên đó nói chuyện được không?” Đối phương cắt lời anh.
“Ồ, ngại quá, cô đợi chút.” Phong Bất Giác nhanh chóng nhận ra, để người khác ở dưới cổng nói chuyện với mình là rất bất lịch sự, thế là anh ấn nút mở cổng.
Hai phút sau, cô An kia đã đi thang máy lên.
Phong Bất Giác đứng đợi sau cánh cửa, nhìn ra hành lang qua mắt mèo trên cửa, cho nên đối phương chưa kịp ấn chuông anh đã mở cửa ra.
“Chào anh, Bất Giác. Tôi là biên tập mới của anh, An Nguyệt Cầm.” An Nguyệt Cầm đã nhìn thấy thông tin về Phong Bất Giác trên tạp chí, cô ta biết người đứng trước mặt mình chính là “Bất Giác”, do đó trực tiếp tự giới thiệu bản thân luôn.
Phong Bất Giác vừa bắt tay với đối phương, vừa nhìn người lạ này một lượt từ trên xuống dưới.
Cô An có vẻ khoảng hai mươi lăm tuổi, gương mặt thanh tú, đeo một cặp kính gọng đen, tóc dài buộc sau gáy. Dáng người có vẻ yêu kiều, nhưng chiều cao khoảng trên một mét bảy. Cô ta mặc đồ nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là bộ đồ màu sẫm, từ độ sâu cổ áo cho đến độ dài váy đều vô cùng vừa phải.
“Chào cô chào cô…” Phong Bất Giác nói: “Mời vào.” Anh mời An Nguyệt Cầm vào trong nhà, khi đóng cửa anh lại nói một câu: “Cô cứ ngồi tự nhiên, cẩn thận không giẫm phải mèo.”
An Nguyệt Cầm quan sát căn phòng trước, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa.
“Cô muốn uống gì không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Không cần phiền phức vậy đâu…” Cô An vốn định nói “Không cần phiền phức vậy đâu, anh cho tôi ly nước là được rồi.” Không ngờ, cô ta chỉ nói ra được một nửa.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Phong Bất Giác lại đáp lại luôn, và đặt mông ngồi xuống sofa, “Đúng rồi, lão Trần sao vậy?”
An Nguyệt Cầm đáp: “Anh ấy nghỉ việc rồi.”
“Hả? Sao lại thế? Nguyên nhân là gì?” Phong Bất Giác hỏi.
“Áp lực quá lớn.” An Nguyệt Cầm nói.
“Sao nói nghỉ là nghỉ luôn vậy, không chào hỏi gì tôi cả.” Phong Bất Giác nói tiếp.
An Nguyệt Cầm nhìn anh: “Bởi vì áp lực của anh ấy chủ yếu đến từ anh.”
“Hả? Tôi làm sao chứ?”
“Đó chính là chuyện hôm nay tôi muốn nói với anh.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Giọng điệu của An Nguyệt Cầm rất nghiêm túc, vẻ mặt của cô ta luôn toát lên cảm giác muốn lên mặt dọa nạt người khác. Tuy về tuổi tác cô ta cũng chỉ tương đương với Phong Bất Giác, nhưng khí thế và uy lực này còn mạnh gấp đôi so với lão Trần trước kia.
“Nhưng… Trước tiên, có một chuyện về tôi, tôi muốn nói với anh trước thì tốt hơn.” An Nguyệt Cầm nói xong, liền làm vài thao tác đơn giản trên điện thoại của mình, mở một trang web tìm kiếm và nhập vào gì đó, rồi đưa một giao diện trong đó giơ ra trước mặt cho Phong Bất Giác xem, “Như anh thấy đó, tôi chính là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tư Duệ.”
Đương nhiên là Phong Bất Giác đã từng nghe danh tập đoàn Tư Duệ, giống như anh nghe thấy Microsoft và Nike. Trong vũ trụ của anh, hai chữ Tư Duệ này tượng trưng cho một đế quốc thương mại. Và giao diện Phong Bất Giác đang nhìn thấy lúc này chính là kết quả trả về sau khi tìm kiếm “cháu gái chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tư Duệ”.
Phong Bất Giác lẩm bẩm nói: “Ồ… Là thật này. Vậy thì tức là, tôi được coi là… Nhân viên… Của một tạp chí… Thuộc một công ty xuất bản… Dưới trướng tổng công ty nhà cô… Là như vậy hả?”
“Không chỉ có vậy, anh đừng quên, đa số các tác phẩm xuất bản trước đây của anh đều thông qua cái công ty con mà anh nói phát hành.” An Nguyệt Cầm nói tiếp.
“Ha ha… Xem ra bát cơm của tôi là dựa vào ngọn núi Thái Sơn Tư Duệ rồi.” Phong Bất Giác cười: “Vậy có phải tôi nên gọi cô một tiếng… Đại tiểu thư không?”
“Hoàn toàn ngược lại, tôi trực tiếp nói thân phận của mình ra cho anh biết chính là để anh đừng phân biệt đối xử với tôi.” An Nguyệt Cầm nói.
“Ừm… Cũng đúng, cho dù cô có không nói cho tôi biết, thì với cá tính của tôi cũng sẽ nhanh chóng điều tra được chuyện này. Đến lúc đó… Chắc chắn thái độ của tôi đối với cô cũng sẽ thay đổi.” Phong Bất Giác nói thẳng không nể nang gì: “So với thế, chi bằng nói rõ ràng mọi chuyện ngay từ ban đầu.”
“Đúng, cho nên xin anh hãy coi tôi như một biên tập bình thường mới nhận việc.” An Nguyệt Cầm nói.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức vậy.” Phong Bất Giác lười biếng đáp. Trong lòng anh còn đang băn khoăn: Đây là chuyện quái gì nhỉ? Nhà đại tài phiệt cho thế hệ thứ ba nhà mình xuống cấp thấp nhất để rèn luyện?
“Rất tốt, vậy thì…” An Nguyệt Cầm nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi.” Nói đến đây, cô ta liền lấy một cuốn tạp chí ra từ trong túi xách mình mang theo, đặt lên mặt bàn.
“Ồ… Không phải là cô muốn bình luận bản thảo tháng trước của tôi ở đây đấy chứ.” Phong Bất Giác nói.
“Đương nhiên là không phải rồi.” An Nguyệt Cầm chỉ vào cuốn tạp chí đó: “Tôi chỉ muốn hỏi, anh đã từng mua hay đọc tạp chí của chúng ta chưa?”
Phong Bất Giác cũng rất thành thật: “Trước khi ký hợp đồng với tạp chí, và khi bắt đầu đăng liên tiếp tôi cũng có mua mấy số. Nhưng gần đây gần nửa năm rồi tôi không mua.”
“Vậy thì anh xem qua đi.” Nếu An Nguyệt Cầm biết cái “bệnh nhỏ” của anh Giác thì chắc chắn cô ta sẽ không nói ra câu này.
Phong Bất Giác không nói lời nào, bắt đầu cầm cuốn tạp chí lần lượt lật từng trang xem. Tuy anh đọc được mười dòng một lúc, nhưng cũng không thể đọc nhanh xong hết được mấy chục trang giấy. Còn An Nguyệt Cầm cũng không tiện làm phiền chen ngang đối phương, dù sao thì cũng là cô ta tự yêu cầu Phong Bất Giác đọc.
Thế là loáng cái đã hai mươi phút trôi qua…
Phong Bất Giác đặt cuốn tạp chí xuống: “Tôi đọc xong rồi.”
“Đúng là anh “‘đọc xong” ‘ thật.” An Nguyệt Cầm lẩm bẩm nói, nhưng ngoài miệng cô ta vẫn dùng giọng điệu rất bình thường nói: “Anh có thể nói qua về ấn tượng của anh về tổng thể cuốn tạp chí này được không?”
Dường như Phong Bất Giác đã có vẻ hiểu ra được ý đồ của đối phương, anh hơi có vẻ đắn đo một lúc, rồi nói: “Chất giấy và in ấn đều rất tốt, coi như là tiêu chuẩn hàng đầu so với thị trường rồi. Giá cả cũng rất hợp lý, không đến mức khó chấp nhận. Nội dung cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều dường như quảng cáo chiếm một nửa nội dung, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy hơi kém một chút.”
“Ừm, anh nói rất đúng.” An Nguyệt Cầm nói: “Quan điểm của tôi về cơ bản cũng giống như anh. Lượng tiêu thụ ấn phẩm giấy của tạp chí chúng ta kém hơn nhiều so với bản điện tử, chính là vì quá nhiều quảng cáo, khiến độc giả cảm thấy… Mình đã mua một cuốn tạp chí, nhưng chỉ đọc được một nửa cuốn là có nội dung.”
“Nhưng báo giấy thời nay đều như vậy cả mà… Không có quảng cáo thì còn không thu hồi được chi phí in ấn ấy chứ.” Phong Bất Giác nói.
“Cho nên phải cải cách.” An Nguyệt Cầm vỗ một tay lên tờ tạp chí.
“Chuyện này là do bộ phận kinh doanh quản lý… Tôi và cô cần gì phải bàn luận hằng hăng say như thế?” Phong Bất Giác có chút dở khóc dở cười.
“Người các ngành khác ngồi không ăn bám là chuyện của họ, với tư cách là một thành viên của một doanh nghiệp, nếu nhìn ra vấn đề chẳng lẽ lại cứ khoanh tay đứng nhìn hay sao?” An Nguyệt Cầm cắt ngang nói.
“Ồ~” …” Phong Bất Giác cười nói: “Vậy cô muốn làm thế nào?”
“Không phải là “‘muốn” ‘ thế nào.” An Nguyệt Cầm nói: “Sáng sớm hôm nay tôi “‘đã” ‘ nộp báo cáo lên bàn tổng biên tập rồi.” Cô ta thoáng dừng lại một chút, “Anh ta đã đồng ý rồi, từ tháng Nnăm trở đi, tạp chí của chúng ta đã chuyển từ tuần san thành bán nguyệt san.”
“Cô có từng thử nghĩ xem…” Phong Bất Giác nói: “Nếu cô thực sự là một nhân viên bình thường, vừa vào công ty đã vượt cấp ném một tờ báo cáo như vậy lên bàn lãnh đạo… Thì sẽ có hậu quả gì chưa.”
An Nguyệt Cầm biết Phong Bất Giác đang ám chỉ điều gì, c. Cô ta mạnh mẽ trả lời: “Tổng biên tập tiếp thu ý kiến của tôi, không liên quan gì đến thân phận của tôi.” Giọng điệu vô cùng tự tin.
“Hà hà… Bạn học ơi, “‘ngồi không ăn bám” ‘ thực ra là một câu thành ngữ khá là ít dùng.” Phong Bất Giác nói với giọng điệu như một thầy giáo đang dạy học: “Nhưng mà, “‘lừa mình dối người” ‘ lại là câu thành ngữ chúng ta thường thấy trong cuộc sống bình thường đấy.”
An Nguyệt Cầm hơi ngả người về phía trước, vẻ mặt không vui nhìn Phong Bất Giác: “Bất Giác, tôi đã xem bài của anh, anh chỉ thiếu chút nữa là viết rõ hai chữ ‘”tự luyến” ‘ lên trên mặt… Chắc chắn anh thấy mình rất có trình độ đúng không?”
“Đúng vậy.” Phong Bất Giác ngửa người ra sau dựa vào sofa: “Đúng là tôi rất có trình độ.” Anh dừng lại một lát, rồi bình tĩnh trầm ngâm nói: “Tay múa đá trên trắng (Nguyệt), đàn đặt ngang gối hoa (Cầm). Qua hết bình rượu này, lòng này vô cùng ung dung (An).” Nói xong, anh cầm cốc cà phê nguội lạnh đặt trên bàn, nhấp một ngụm như thể uống rượu, “Với cương vị là biên tập mới, cô thấy thế nào?”
An Nguyệt Cầm bị anh Giác trêu chọc như vậy, nhất thời nghẹn lời. Quả thực là cả đời này cô ta chưa thấy ai làm thơ cho mình như vậy.
Ba giây sau, Phong Bất Giác liền cười nói: “Ha… Đừng nghĩ nữa, đây là bài “‘Độc chước” ‘ của Lý Bạch.”
An Nguyệt Cầm có chút thẹn quá hóa giận, gò má bỗng đỏ lựng lên: “Trích dẫn tác phẩm kinh điển, khoa chân múa tay như vậy hay lắm hay sao?”
“Không phải như vậy.” Phong Bất Giác cười nói: “Thời buổi này, xuất thân tốt, ô dù to, mới là hay nhất.” Anh giang dang hai tay ra: “Cô yêu cầu người khác đừng phân biệt đối xử với mình, suy nghĩ này của cô rất tốt, nhưng tốt nhất là cô nên sửa đổi lại tác phong và thái độ của mình.”
“Nếu cô thực sự cảm thấy mình là một biên tập bình thường giống như lão Trần, thì hãy ngoan ngoãn làm một nhân viên với đúng công việc và trách nhiệm. Đừng có cầm lương nhân viên nghiệp vụ mà suy nghĩ như mình là chủ tịch. Đó gọi là lạm quyền (cấp dưới lạm dụng danh nghĩa của cấp trên) cô có hiểu không hả? Đặt ở thời cổ đại việc này sẽ giết chết cả nhà cô, nếu đặt ở thời hiện đại thì sẽ cho cô nghỉ việc.”
“Còn nữa, những câu như kiểu “‘người các bộ phận khác ngồi không ăn bám”, ‘, trước khi nói ra thì phải dùng não lọc thông tin. Cho dù đó có là sự thật thì cũng không nên do cô nói ra, cô làm vậy chẳng khác nào đang nói lãnh đạo là kẻ ngốc, là kẻ đui mù hay sao? Có còn muốn làm việc nữa không hả?”
Thái độ của Phong Bất Giác kiêu ngạo đến cực điểm, “Cuối cùng, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, vừa rồi khi cô vào đây, tôi đã ngửi thấy mùi nước hoa hàng hiệu, cái mùi này phảng phất như thể nói với các đồng nghiệp của cô – “‘Tránh xa ra chút”. ‘. Nếu cô không muốn trở thành đối tượng bị bạo lực tinh thần ở nơi làm việc, thì tôi khuyên cô mấy câu, sau này phải giữ thái độ bình dị thân thiện, mặc quần áo nên thoải mái hơn chút, dùng loại nước hoa rẻ tiền hơn một chút, khi đi làm thì lái chiếc xe vừa tiền thôi. Điều quan trọng nhất… Đừng có đâm thọc sau lưng người khác.”
An Nguyệt Cầm nghe Phong Bất Giác nói, vẻ mặt chợt thay đổi, khí thế khi vừa bước vào phòng đã tiêu tan hết không sót lại chút gì, l. Lúc này cô ta giống như một nhân viên thực tập đang nghe giáo viên nói chuyện về cuộc đời.
“Anh đã nói xong chưa?” An Nguyệt Cầm mãi sau mới lên tiếng, lúc này vẻ mặt của cô ta vô cùng phức tạp, dường như đang muốn nổi điên, lại để lộ chút ấm ức.
“Cũng hòm hòm rồi… Cô đừng có nổi điên lên đấy, là do cô tự bảo tôi cứ coi cô như biên tập bình thường đấy nhé.” Phong Bất Giác đắc ý nói: “Nếu bây giờ cô thay đổi chủ ý, muốn tôi coi cô như đại tiểu thư thì tôi hoàn toàn có thể hiểu được.”
Lúc này An Nguyệt Cầm đã coi như không thấy anh, và bắt đầu nói chuyện chính: “Từ tháng Năm, tạp chí chuyển thành bán nguyệt san, số trang tăng gấp đôi, quảng cáo bị cắt bớt. Do đó, bao gồm cả anh nữa, tất cả tác giả được ký hợp đồng đăng liên tiếp mỗi tháng phải tăng thêm 30% nội dung, hơn nữa buộc phải…” Cô ta nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nộp! Bài! Đúng! Hạn!”
Phong Bất Giác nuốt nước miếng, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, bốn chữ này đối với anh mà nói chẳng khác nào lá bùa đòi mạng.
An Nguyệt Cầm nói đến đây đã đứng lên: “Bản thảo của anh viết rất tốt, câu chuyện cũng rất được yêu thích, vấn đề duy nhất của anh chính là hai chữ – Chậm chạp. Nhưng từ tháng này trở đi, vui lòng chấp hành nghiêm ngặt theo ngày tháng giao bản thảo trên hợp đồng.” Nói xong, cô ta liền đi đến cửa, vươn tay ra mở cửa.
Phong Bất Giác vọt qua, quỳ phịch xuống, “Đại tiểu thư! Chúng ta bàn bạc lại có được không! Có gì thì từ từ nói! Tiểu nhân tôi…”
Lúc này An Nguyệt Cầm đã sải bước đi ra ngoài cửa, thấy anh Giác không có tiết tháo gì vứt hết cả liêm sỉ quỳ xuống, tâm trạng cô ta bỗng nhiên tốt lên, có chút buồn cười, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức căng mặt lên, nghiêm túc nói: “Ngày Mười lăm tháng Năm tôi sẽ quay lại, lúc đó xin anh vui lòng chuẩn bị xong bản thảo tháng Sáu, sau này có chuyện gì thì liên lạc qua mail, địa chỉ email không thay đổi.” Cô ta do dự một lát, cuối cùng còn nói một câu: “Ừm… Cảm ơn… Tạm biệt.” Rồi quay người rời đi.