Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 343: Cuộc chiến tranh bá chiến đỉnh cao
Ngày An Nguyệt Cầm đến nhà là ngày Hai mươi tháng Tư. Vừa đúng hai mươi lăm ngày nữa là đến thời gian nộp bản thảo đợt sắp tới, thực ra về thời gian rất dư dả.
Nhưng con người Phong Bất Giác thường có thói quen lề mề khi viết lách. Ngoài việc có đôi khi linh cảm bộc phát, thái độ của anh đối với việc nộp bản thảo giống như học sinh làm bài tập hè: tháng Bảy vẫn còn nghĩ, vừa mới bắt đầu nghỉ hè, tháng Tám rồi làm. Đến tháng Tám lại nghĩ, vẫn còn một tháng nữa, giữa tháng rồi làm. Đến giữa tháng lại quyết định để đến cuối tháng rồi làm, đến cuối tháng thì bắt đầu tính ngày, vẫn còn năm ngày nữa, không vội, còn ba ngày nữa, không vội không vội… Cứ như vậy lần lữa đến ngày cuối cùng, thông thường chỉ đến buổi tối trước ngày khai giảng mới bắt đầu mở chế độ nước đến chân mới nhảy, thức đêm để làm bài tập.
Đương nhiên là khi Phong Bất Giác học tiểu học gần như không gặp phải tình huống như vậy. Vì khi học lớp ba anh đã phát hiện ra rằng cái gọi là “bài tập kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông” đều chỉ lãng phí tuổi thanh xuân mà thôi.
Khi các thầy cô giao bài tập rất nhiệt tình, nhưng khi chấm bài, hoặc là dứt khoát không xem, hoặc là bắt mấy tên tay sai (cán bộ lớp) kiểm tra tình hình làm bài tập đến đâu. Thường thì một lớp có mấy chục học sinh, mỗi người nộp cả đống bài tập, nếu nghiêm túc xem và sửa hết thì sửa đến ngày nhà giáo cũng không xong được.
Thế nên, chuyện này đã thành một thông lệ mỗi năm hai lần, một mặt lãng phí thanh xuân, mặt khác sinh ra thêm chuyện qua loa lấy lệ.
Nói thẳng ra, bài tập kỳ nghỉ chính là một thứ rác rưởi mà trường học muốn thể hiện trách nhiệm của mình nên mới được sinh ra và vốn chẳng có nghĩa lý gì cả. Đám học sinh giỏi cũng chẳng cần dựa vào thứ rác rưởi đó để củng cố kiến thức, những đứa không thích học lại càng không cần phải dựa vào thứ rác rưởi đó để tiến bộ. Đống rác này giống như là một quả bong bóng to chui ra từ mặt ngoài nhà xí của ngành giáo dục, cho đến nay vẫn còn tồn tại.
Còn tình huống càng khiến người ta buồn nôn hơn là, có đôi khi các thầy cô tự cho mình là đúng, còn tự thêm một phần bài tập bên ngoài bài tập kỳ nghỉ mà trường học giao ra. Hành vi này sẽ chỉ truyền đạt hai thông tin, thứ nhất, cuộc sống của người này cực kỳ không thuận lợi. Thứ hai, người này thiếu cách thức để trút giận.
Ban đầu khi Phong Bất Giác nhìn thấu được chuyện này liền bắt đầu dùng thái độ qua quýt để đối phó với những bài tập này và kiên trì viết thêm một câu có nội dung thế này vào trong bài tập kỳ nghỉ: “Rõ ràng là, năm nay thầy cô cũng sẽ không chấm bài tập hè cho bất cứ học sinh nào trong lớp ta, thầy cô sẽ chỉ lãng phí thời gian quý báu và mực trong bút mình mà thôi.
Bắt đầu từ thời khắc đó những tập giấy đóng thành từng chồng dày đó đã cùng nhau tạo nên vật phẩm in ấn phế thải, khiến em thấy chán ghét, đáng buồn.
Theo như kết quả em có được sau khi điều tra thì, hoặc là thầy cô hoàn toàn không xem đến, hoặc là chỉ xem qua xem những quyển vở buồn chán này có được lấp đầy hay không. Nếu đã như vậy thì em cũng cứ viết lấy lệ cho có chữ vậy, đề toán em sẽ viết 250, đề tiếng Anh em sẽ viết những câu như là “You are fool”. Khi thấy bài tập ngữ văn em sẽ làm vài bài thơ con cóc theo cảm hứng, nhân tiện thêm mấy câu ngắn ngủi này điền thêm vào nữa.
Nếu có một ngày nào đó, thầy cô có thể phát hiện ra thì chứng tỏ thầy cô đã thực sự nghiêm túc chấm bài tập hè rồi. Khi đó, chắc chắn em sẽ nghiêm túc làm hết những bài tập này. Nhưng cá nhân em cho rằng sẽ không có ngày đó đâu, cho nên ở đây em muốn nói rằng, mong rằng tuổi thanh xuân của mỗi học sinh trong lớp chúng ta bị mất đi vì làm bài tập hè này sẽ tích lại thành thời gian mà thầy cô phải chịu sự giày vò của hình phạt trong địa ngục. Mong linh hồn thầy cô có thể bù đắp và chuộc được tội lỗi mình đã phạm phải trong sự đau khổ đó.”
Đây, chính là Phong Bất Giác khi mới chín tuổi… Năm năm sau, khi những người bạn bằng tuổi nô nức vào cấp hai, thì anh luôn dùng giọng điệu như người qua đường nói: “Mấy năm chơi bời nghịch ngợm, tính cách anh đây rất có tính xâm lược, mạnh mẽ hơn nhiều mấy kẻ ngốc nghếch này.”
Không biết từ lúc nào lại lạc đề xa tít tắp rồi, chuyện hồi nhỏ của anh Giác, sau này nếu có cơ hội chúng ta sẽ nói thêm sau, bây giờ nói tiếp chuyện trước mắt vậy.
Bình tĩnh xem xét thì lão Trần, biên tập trước đây của anh là một người rất tốt. Về vấn đề nộp bản thảo muộn của anh Giác, lão Trần vẫn luôn chống đỡ giúp. Tuy vẫn thường xuyên thể hiện tư thế liều chết trước mặt anh Giác, nhưng trước mặt lãnh đạo tạp chí bị mắng té tát thế nào thì lão Trần cũng chưa bao giờ oán thán câu nào với anh Giác. Cũng chính bởi vì vậy cho nên anh Giác không hiểu được tại sao lão Trần lại “áp lực quá lớn”.
Nay đã đổi biên tập mới, đương nhiên anh Giác sẽ không thể vớ vẩn như trước kia được nữa. Anh hiểu rất rõ rằng, vị tiểu thư họ An này là quan mới nhậm chức, nếu mình không biết điều, ngay tháng đầu tiên đã khiến cô ta khó xử thì chắc chắn sẽ gây họa cho mình. Cân nhắc đến thân phận của đối phương, mối họa này hậu quả không thể xem thường…
Do đó, ít nhất thì lần đầu tiên nộp bản thảo này phải nộp đúng hạn, hơn nữa còn phải đảm bảo chất lượng, không được có chút sơ suất nào… Bất cứ lỗi sai nào cũng đều có thể trở thành mồi dẫn lửa.
Chiều cùng ngày ngày 20, sau khi tiễn An Nguyệt Cầm đi, Phong Bất Giác một mực ngồi trước máy tính, vắt óc suy nghĩ.
Thực ra khi không có linh cảm anh cũng có thể viết được, dù sao thì cũng là tác giả chuyên nghiệp, chắc chắn anh cũng có được chút bản lĩnh đó. Chỉ có điều là viết như vậy thì… Đau khổ vô cùng.
Có lẽ tính từ này chưa được thích hợp cho lắm, nhưng đại khái là loại trạng thái như vậy.
Càng là tác giả có trách nhiệm với tác phẩm, khi ép bản thân sáng tác sẽ càng thấy đau khổ.
Nếu để Phong Bất Giác tùy tiện viết lách cho một người bình thường, vậy thì cũng chẳng sao cả, chẳng qua chỉ là dội nước thôi mà, ngủ dậy đi vệ sinh một cái, anh cũng có thể viết được hơn mười nghìn chữ. Nhưng bây giờ anh đang viết tác phẩm của mình, muốn hạ bút (gõ bàn phím) thì ít nhất cũng phải qua được cửa ải của bản thân mình trước.
“A…” Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào bản thảo tháng Năm đúng nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không gõ ra được chữ nào cho bản thảo bài viết tháng Sáu, đầu tiên chỉ là thở dài, sau đó thành gào lên, “A!”
“Haizz, không được rồi, không nghĩ ra được cái gì cả.” Phong Bất Giác nói: “Ừm… Hay là, chơi game một tí để tìm linh cảm?” Anh rất nhanh chóng phủ định suy nghĩ này: “Không không không… Không thể như vậy được, nếu mà vào khoang game thì không rõ khi nào mới ra được.” Anh lẩm bẩm nói: “Dù sao thì mấy ngày hôm nay Tự Vũ chắc cũng sẽ không chơi game đâu, mình cứ đợi đến khi cô ấy khỏi ốm rồi mới online. Trong lúc đó, viết cho xong bản thảo đã.”
“Ừm…” Phong Bất Giác chống cằm suy tư nói: “Hay là lên diễn đàn game xem sao, chuyển sự chú ý sang chuyện khác, có lẽ là sẽ có ích.” Nghĩ đến đây, anh liền di chuyển chuột, tạm thời tắt trang văn bản đi, sau đó mở trình duyệt, nhấn mở địa chỉ trang web trong thanh đánh dấu.
Sau khi giao diện diễn đàn được làm mới mở ra, bất thình lình đập vào mắt chính là một dòng chữ to màu đỏ: [Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao, chiến tranh sắp tới. Bạn! Đã chuẩn bị xong chưa?]
Phía dưới còn có một dòng chữ bình thường viết: “Khu vui chơi đáng sợ” – Cuộc chiến tranh bá chiến đỉnh cao (mùa xuân năm 2055) sắp khởi động, nhấn chi tiết để xem.
“Chuyện gì thế này, game mới ra mắt có mười lăm ngày thôi mà… Cái kiểu giống như quyết đấu này là thế nào?” Phong Bất Giác không khỏi nghĩ tới đợt Close beta chỉ hai ngày ngắn ngủi đó.
Anh lập tức nhấn vào đường link đó, trên màn hình nhanh chóng hiển thị trang mô tả chi tiết về cuộc thi đấu.
Sau khi đọc một đoạn, Phong Bất Giác liền hiểu ra, kế hoạch của công ty Mộng là vào tháng Năm (mùa xuân) và tháng Mười một (mùa thu) sẽ tổ chức thi đấu quy mô lớn một lần, và lần thi đấu này được gọi là “Cuộc chiến tranh bá chiến đỉnh cao”.
“Do trước mắt vẫn đang ở giai đoạn Open Beta, nên lần thi đấu này chỉ mở mục 1 vs 1. Tất cả người chơi trên level 30 đều có tư cách đăng ký tham gia, cho đến 23:59 ngày 30 tháng 4 năm 2055, người chơi có thể hoàn thành thao tác đăng ký trong không gian đăng nhập.” Phong Bất Giác nhìn màn hình đọc: “00:00 ngày 1 tháng 5, hệ thống xếp hàng đấu loại sẽ mở, người tham gia có thể xếp hàng để tham gia đấu loại.”
Anh Giác đọc đến đây, có vẻ suy tư: “Ừm… Đăng tin sớm như vậy, một là để người chơi có đủ thời gian đăng ký, hai là để mấy người đang ở level 2x cố gắng lên cấp 30.” Anh cười lạnh một tiếng: “Hừm… Vậy thì mười ngày tới đây, lượng tiêu thụ của thẻ nhân đôi kinh nghiệm chắc chắn sẽ tăng gấp mấy lần cho mà xem.”
Anh nhìn tiếp xuống dưới, đoạn đầu tiên ở phía dưới không mô tả chi tiết quy tắc thi đấu, mà là liệt kê phần thưởng.
[Top 100-51 người chơi lọt vào vòng trong sẽ nhận được Thẻ nhân đôi kinh nghiệm (thời gian chơi game 24h)*10], 200000 tiền game, và một chiếc áo thun loại số lượng có hạn.
[Top 50-31 người chơi lọt vào vòng trong sẽ có được 2 trang bị cấp Hoàn hảo tương ứng với cấp độ, và 2000 điểm giá trị thành thạo]
[Top 30-11 người chơi lọt vào vòng trong sẽ nhận được 1 trang bị cấp Tinh xảo bất kỳ tương ứng với cấp bậc (có thể chọn loại hình), và 2000 điểm giá trị thành thạo.]
Đọc đến đây, anh Giác vẫn khá bình tĩnh, nhưng đoạn sau đó, phần thưởng của người chơi hạng 10 – 4 khiến anh suýt nữa thì rớt cả tròng mắt ra ngoài…