Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 345: Tên cò mồi ngự dụng
Tin tức về cuộc chiến tranh bá chiến đỉnh cao chính là một quả bom hạng nặng, có thể nói là một hòn đá tạo nên nghìn lớp sóng.
Kể từ thời khắc thông báo thi đấu đã được treo trên trang chủ website chính thức game vào lúc 0 giờ 00 ngày Hai mươi tháng Tư, khắp nơi trong game tình hình thay đổi, sóng ngầm cuộn trào.
Do tin tức về cuộc chiến tranh bá chiến đỉnh cao, cho nên các lộ anh hùng đua nhau luyện binh mãi mã, ngày đêm không nghỉ, hòng cố gắng hết sức để có thể nâng cao thực lực bản thân trong khoảng thời gian 10 ngày cuối cùng này.
Thế là, dịch vụ đổi tiền game cũng chào đón một làn sóng mới, ngay cả rất nhiều người chơi chưa từng nạp tiền cũng không thể kiềm chế được. Lượng tiêu thụ của Hộp quà hù dọa cũng tăng cao rõ rệt, đối với những người chơi đã tích lũy được mấy nghìn điểm giá trị thành thạo mà nói, bây giờ không dùng thì còn đợi đến khi nào mới dùng nữa?
Nhưng trong thời kỳ này, Phong Bất Giác đã ba ngày liền không online.
Chớp mắt đã đến ngày Hai mươi ba tháng Tư.
Buổi sáng hôm nay, có người ấn máy trò chuyện nhà Phong Bất Giác.
Anh Giác lăn một cái từ trên ghế sofa xuống đất, mơ màng đi đến trước cửa, tay trái chống tường, tay phải cầm ống nghe đặt cạnh tai nói: “Ai đó?”
“Tôi, Âu Dương Kiển.” Đối diện truyền đến giọng một người đàn ông.
“Tôi đã nói với anh rồi cơ mà, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng có mới sáng sớm đã đến tìm tôi.” Phong Bất Giác nói.
“Sớm cái đầu anh! Bây giờ là mười giờ sáng rồi đấy!” Âu Dương Kiển gào lên: “Nói linh tinh ít thôi, mở cửa ra.”
“Được được…” Phong Bất Giác đáp lại hai tiếng, anh vừa ấn phím mở cửa vừa liếc nhìn đồng hồ treo tường, đúng là mười giờ rồi thật, “A… Tối qua tôi cứ viết mãi đến ba bốn giờ sáng mới đi ngủ…” Ba ngày này anh Giác không rảnh rỗi, gần như anh đều đang viết bản thảo. Ngoài lên mạng xem tài liệu ra, ngay cả diễn đàn anh cũng không lên. Đương nhiên rồi, đừng tưởng anh đã thay đổi tính nết… Chỉ là anh muốn có thể không trở ngại gì tham gia cuộc chiến tranh bá chiến đỉnh cao trong tháng Năm, cho nên mới làm trước cho hết việc thôi.
Cốc cốc cốc cốc cốc! Tiếng đập cửa dồn dập nhanh chóng vang lên.
Phong Bất Giác mở cửa ra, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt rất không thoải mái, “Nhà tôi có chuông cửa đấy anh có biết không hả?”
“Tiếng gõ cửa có thể thể hiện cảm xúc nôn nóng gấp gáp lúc này của tôi rõ hơn.” Đối phương trả lời. Âu Dương Kiển, được coi là một trong số không nhiều bạn bè của Phong Bất Giác, cũng là một luật sư đại diện “ngự dụng” của anh Giác.
Năm nay Âu Dương Kiển 30 tuổi, đã lấy vợ sinh con, sự nghiệp thành công. Tướng mạo khí thế, vẻ mặt nghiêm chỉnh đàng hoàng. Ngày thường chỉ cần ra ngoài đường sẽ mặc âu phục thẳng thớm, chải đầu bóng loáng, đeo thêm đôi mắt kính gọng vàng. Thoạt nhìn giống như là một thanh niên tuấn tú chững chạc đáng tin cậy.
Nhưng trên thực tế, người này lại là một tên cò mồi đích thực. Nếu đặt Âu Dương Kiển vào năm 6x, thì chắc chắn anh ta có thể trở thành một kẻ xấu tọc mạch ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự đoàn kết và ổn định của xã hội. Cho dù ở trong xã hội có nền pháp luật tương đối lành mạnh vào năm 2055, Phong Bất Giác cũng đã từng cảm thán rằng: “Cái tên này không đi làm cố vấn cho mafia ở Italia thật quá đáng tiếc.”
Phải thừa nhận rằng, Âu Dương Kiển có tất cả tố chất của một luật sư hàng đầu. Miệng lưỡi anh ta sắc bén như dao, tài năng nhạy bén, nghiệp vụ thuần thục, am hiểu nhất là các lỗ hổng pháp luật… Nhưng không biết tại sao, anh ta lại thích một số vụ án kỳ quái, hoặc là phục vụ một số người kỳ quặc.
Trong mắt Âu Dương Kiển, pháp luật chỉ là công cụ; đạo đức còn không được coi là công cụ, chỉ tồn tại như tờ giấy vệ sinh mà thôi. Nếu có cơ hội, anh ta sẽ không nề hà gì mà tiến hành biện hộ cho tên thủ phạm cuồng sát của một vụ giết người liên hoàn hoặc tên trùm buôn thuốc phiện. Bởi vì anh ta có quy tắc cực kỳ cực đoan – Tất cả thắng lợi chính là chính nghĩa, thắng quan tòa mới là phương thức để luật sư gìn giữ bảo vệ nghề nghiệp. Nếu mọi người đều hiểu rất rõ ràng, mình sống trong một thế giới không công bằng, cũng không thể công bằng thì nên tìm hiểu sâu ý nghĩa tồn tại của chế độ tư pháp. Trong trò chơi này, ngọn cờ đức cao vọng trọng không có tác dụng gì, muốn chính nghĩa được giương cao, thì phải chơi được, còn phải giành thắng lợi trong cuộc chơi ấy.
Trong mấy lần tranh chấp bản quyền của mấy năm trước, Âu Dương Kiển đã trở thành luật sư đại diện của Phong Bất Giác, vậy nên cuộc đời của họ đã có giao thoa với nhau. Sau đó, hai người đã trở thành bạn bè, hơn nữa còn có chút ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hận là gặp nhau quá muộn. Cuộc gặp gỡ của họ giống như là Hannibal Lecter* gặp gỡ Jokers. Trong sự tưởng tượng của Tiểu Thán, cảnh tượng anh Kiển và anh Giác nói chuyện riêng với nhau tám phần sẽ là: Một bên dùng giọng điệu nhã nhặn bình tĩnh để mô tả lại phương thức chưng hấp thịt người, còn người kia dùng giọng điệu ngầm ẩn chứa sự gian ác trong vẻ lười biếng mà bóc mẽ “Why so serious?”
(*) Hannibal Lecter là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Lecter được giới thiệu lần đầu vào năm 1981 trong cuốn tiểu thuyết kinh dị Red Dragon, là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt.
“Cậu đã thay biên tập mới sao không báo với tôi một tiếng?” Sau khi vào phòng, Âu Dương Kiển quen thuộc đi đến ghế sofa ngồi xuống, vừa móc tài liệu trong cặp táp ra vừa hỏi.
“Chuyện này có nhất thiết phải thông báo cho anh không?” Phong Bất Giác nói.
“Cậu cứ phải đợi đến khi mình ngồi lên ghế bị cáo rồi mới nghĩ tới số điện thoại và địa chỉ email của tôi à?” Âu Dương Kiển cười đùa nói.
“Cái này thì chưa chắc, nhỡ có một ngày nào đó tôi cần phải xử lý một cái xác chết, tiêu hủy chứng cứ, hay thu dọn hiện trường xảy ra án mạng gì đó… Có lẽ tôi cũng sẽ tìm anh tới giúp đấy.” Phong Bất Giác nói.
“Có phải cậu có hiểu lầm gì về bản thỏa thuận bí mật đối với luật sư không…” Âu Dương Kiển nói.
“Không, chỉ là tôi rất tin tưởng đối với cách làm người của anh thôi.” Phong Bất Giác đóng cửa lại, ngáp một cái, cạy gỉ mắt, rồi sải bước đến ngồi đối diện Âu Dương Kiển, “Không có gì phải nghi ngờ anh chính là người có thể giúp thân chủ rửa tiền, che đậy tội trạng, thay tên đổi họ, thoát khỏi chế tài pháp luật, có thể nói là lương tâm trong giới luật sư…”
“Đầu tiên, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật.” Âu Dương Kiển đã mở laptop của mình ra, đang tìm kiếm tài liệu, “Thứ hai, tôi vô cùng chắc chắn rằng… Người luật sư mà cậu nói đến là Saul Good Man (Nhân vật hư cấu trong “Breaking Bad*”)…”
(*) Breaking Bad là một loạt phim truyền hình dài tập được sáng lập và sản xuất bởi Vince Gilligan. Bộ phim được quay chủ yếu tại Albuquerque, New Mexico. Nội dung phim xoay quanh cuộc sống của Walter White, một giáo viên hóa học được chẩn đoán mắc ung thư phổi và không thể chữa trị bằng phẫu thuật.
“Chẳng lẽ Saul không phải là mục tiêu phấn đấu của anh sao?” Phong Bất Giác cười hỏi.
“Nếu mục tiêu phấn đấu của tôi là Saul, thì chẳng lẽ mục tiêu phấn đấu của cậu là V à?” Âu Dương Kiển rất hiếm khi là người thua cuộc khi đấu võ miệng với anh Giác.
“Rất tiếc, tôi không có khả năng hành động như V.” Phong Bất Giác nói: “Hơn nữa tôi cho rằng, trong tình huống không có vầng hào quang của nhân vật chính, cho dù V mạnh hơn một chút về mặt thể năng thì cũng rất khó lòng thực hiện thành công những kế hoạch đó trong phim điện ảnh.” Anh nhún vai: “Huống hồ… V là một liệt sĩ dám hy sinh, còn tôi chỉ là một… Hể…”
Anh Giác không nói hết câu, bởi vì lúc này Âu Dương Kiển đã cầm laptop lên, đưa một đoạn văn bản tới trước mặt Phong Bất Giác – [Họ dùng máy móc quốc gia mạnh mẽ, giam cầm tư tưởng của con người. Với tiếng nói biện hộ, khống chế dư luận, làm lòng người tê dại. Bọn thủ lĩnh vô sỉ đê tiện nhưng lại thích ra vẻ đạo mạo, tuyên dương tín ngưỡng cao thượng, nhưng lại làm ngành nghề bẩn thỉu nhất.
Họ có chế độ thẩm tra dày đặc như mạng nhện, các biện pháp giám sát thực thi, dùng một hoang đảo bóng tối ngăn cách người dân của họ, tất cả nhân quyền đều là nô tỳ hèn mọn nhất, đối mặt với cường bạo chuyên chế, không có đường lui.
Còn những kẻ thống trị cao cao tại thượng, có cung điện xa hoa, sống cuộc sống xa xỉ, khối tài sản giàu có, cưỡi đạp lên mọi điều luật – Cho dù những điều luật đó cũng là do họ định ra – Đặc quyền không gì sánh được. Hình thức thể hiện của những đặc quyền đó có thể là những cậu ấm cô chiêu lái những chiếc xe sang có biển số đặc biệt, không màng đến luật lệ giao thông. Có thể là sau khi cưỡng bước hay ấu dâm lại phán quyết ngược lại người ta tội bán dâm. Có thể là những tòa nhà chính phủ xa hoa sang trọng đối lập với những căn nhà bé nhỏ đơn sơ của dân chúng. Có thể là làm ăn chỉ lời không bao giờ lỗ bởi vì các lộ quyền quý bảo vệ, những món béo bở vô tận không dứt.
Dân chúng đã sắp quên đi mùi vị của mỡ bò, nhưng nguyên thủ lại có thể dùng xe riêng để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình. Đương nhiên không chỉ là mỡ bò, còn có xì gà của nguyên thủ, còn có sữa bò ấm mỗi tối đều phải có của nguyên thủ, có cả những người đẹp đưa sữa bò lên… Tất cả những thứ đó mọi người đều biết cả, nhưng không được phép có ý kiến, nếu không thứ chờ đợi họ chính là một chiếc túi đen đáng sợ.]
“Cậu còn nhớ bài “Phê bình điện ảnh” cậu viết mấy năm trước cho bộ phim “V for Vendetta*” không…” Âu Dương Kiển dùng hai ngón trỏ và ngón giữa của hai tay làm dấu ngoặc kép, “Nó đã mang lại cho chúng ta rắc rối lớn thế nào không?”
(*) V for Vendetta là một bộ phim Mỹ thuộc thể loại hành động – ly kỳ, viễn tưởng, do Warner Bros. sản xuất năm 2005. Phim được làm theo truyện tranh của Alan Moore và David Lloyd thuộc hãng DC Comics, lấy bối cảnh Anh quốc trong một tương lai giả định của thế kỷ 21.
“Đây quả thực chỉ là phê bình điện ảnh thôi mà.” Phong Bất Giác cười lạnh: “Đến nay tôi vẫn kiên trì cho rằng, những kẻ phản ứng quá mức với cái này đều là kẻ đang chột dạ.”
“Vậy sao, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người phê bình điện ảnh mà lại sử dụng những từ như [Đám heo tham lam hưởng lạc, châm chọc, cười nhạo, khiếp sợ, sợ hãi.] ở đoạn cuối cùng đấy.” Âu Dương Kiển đặt laptop về lại trước mặt mình, “Nếu không phải là cậu không có hành động gì mang tính thực chất, hơn nữa đúng là bài “phê bình điện ảnh” này chỉ nhắc đến một số tình tiết trong phim điện ảnh thì chỉ e bây giờ chúng ta đang nói chuyện với nhau qua lớp kính chống đạn và song sắt bằng ống nghe rồi.”
Anh Giác vươn vai một cái, tiện đà lấy hai tay ra làm gối đầu, dựa vào sofa: “Được rồi, đại luật sư. Chúng ta cũng đừng tán dóc nữa… Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh lại phải đích thân đến đây?”
“Vừa vào phòng tôi đã nói rồi mà, chính là chuyện của cô biên tập mới của cậu đó.” Âu Dương Kiển mở một file mới ra, đưa chiếc laptop trên tay cho Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác đón lấy chiếc laptop, nâng lên nhìn, sau đó hỏi: “Hợp đồng giữa tôi và tạp chí kia có vấn đề à?” Anh Giác không thấy lạ khi Âu Dương Kiển có bản sao của bản hợp đồng này vì khi anh ký hợp đồng Âu Dương Kiển cũng có mặt. Hai người họ một người có chứng nghiện đọc, một người vì yêu cầu nghề nghiệp, do đó lúc đó họ đã in hợp đồng thêm một bản, mỗi người cầm một bản để đọc, tiện trao đổi với nhau.
“Hợp đồng không có vấn đề gì.” Âu Dương Kiển nói: “Là cậu có vấn đề.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, cậu tưởng rằng hành vi nộp bản thảo chậm trước đây của cậu qua là qua luôn à?” Âu Dương Kiển nói: “Cậu lật ra sau, ở chỗ cậu vi phạm hợp đồng tôi đã dùng màu khác để ghi chú lại rồi.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Phong Bất Giác kéo file trên laptop, nhanh chóng tìm được nội dung đối phương nói đến, và đọc lướt nhanh: “Vậy thì căn cứ vào hợp đồng tôi phải bồi thường…”
“Cái đó thì không cần.” Âu Dương Kiển cắt ngang nói: “Người ta đã nói rồi, tạm thời không truy cứu.”
“Ừm… ‘người ta’?” Phong Bất Giác dừng lại một giây, “An Nguyệt Cầm?”
“Cậu nói xem.” Âu Dương Kiển đáp.
“Không phải chứ, cô ta đến tìm anh rồi à?” Khi Phong Bất Giác nói ra câu này bỗng nhiên phản ứng lại trong chốc lát, “Đù má… Tính sai rồi, tôi không nên để lại cách thức liên lạc của anh cho bên tạp chí.”
“Tôi cũng cảm thấy rất lạ, lúc đầu tôi nhớ cậu chỉ điền tên hai người Vương Thán Chi và Bao Thanh trong ô người liên hệ khẩn cấp thôi mà.” Âu Dương Kiển hỏi: “Cậu điền tên và cách thức liên lạc của tôi vào bao giờ thế?”
“Đương nhiên là thêm vào sau khi anh đi rồi…” Phong Bất Giác nói tiếp, “Tôi còn mở ngoặc thêm một cái phía sau tên anh, chú thích là “luật sư”.”
Âu Dương Kiển ngửa đầu lên trời thở dài một cái, “Cậu có biết là… Tôi đang suy nghĩ, đối với khách hàng giống như cậu, phải áp dụng phương án thu phí thứ ba ngoài tính theo giờ và bao trọn…”
“Đó là gì?” Anh Giác hỏi.
“Thu ‘phí bảo hộ’ định kỳ đó.” Âu Dương Kiển trêu chọc nói.
“Hờ…” Phong Bất Giác nói: “Với quan hệ của chúng ta mà còn phải nói đến tiền nong… Hay sao. Hơn nữa, đối với luật sư các anh, kiếm tiền chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
“Ha!” Âu Dương Kiển cười gượng một cái: “Nếu tôi làm việc tại các văn phòng luật sư hợp tác xuyên quốc gia thì có khi kiếm tiền còn dễ như đi tè đấy.” Anh ta lắc đầu nói, “Kiểu luật sư bé tí như tôi, làm việc sống dở chết dở, lương theo giờ mới gần bằng sinh viên đi làm thêm theo giờ ở mấy cửa hàng tiện lợi.” Anh ta tỏ ra rất bất đắc dĩ, “Thỉnh thoảng còn phải đối phó với vài ba tên giống như cậu. Thực sự là kiếm tiền đâu có dễ như đi bán cải trắng đâu…”
Trong quá trình đối thoại, Phong Bất Giác đã đọc hết nội dung được đánh dấu trong hợp đồng, và chuyển đề tài câu chuyện trở về chuyện chính, “Tôi nói… Mấy chữ tạm thời không truy cứu này hình như là rất vi diệu.”
“Chẳng có gì vi diệu cả, đó là sự đe dọa lộ liễu.” Âu Dương Kiển nói: “Cá nhân tôi cho rằng, nếu thực thi đối với cậu, hợp tình, hợp lý, hơn nữa còn rất hợp pháp nữa.” Vẻ mặt anh ta vô cùng sung sướng cảm thán, “Ài, sảng khoái tâm hồn.”
“Nói ra thì… Cô nhóc này cũng to gan đấy chứ…” Phong Bất Giác nghĩ đến dáng vẻ của An Nguyệt Cầm, lẩm bẩm nói: “Sau khi bị một vố ở chỗ tôi, ba ngày sau liền tặng tôi một bài như vậy.”
“Tóm lại, cậu tự liệu lấy đi.” Âu Dương Kiển lấy lại máy tính, vừa cho vào cặp vừa nói: “Theo hợp đồng, ít nhất thì bộ “Thám tử nghiệp dư và con mèo” của cậu ít nhất cần phải đăng liên tiếp một năm. Làm việc dưới trướng người ta thì bớt bớt lại đi, đừng có tự chuốc lấy rắc rối cho mình.”
“Thì cũng chỉ là nộp bản thảo đúng thời hạn thôi mà…” Phong Bất Giác đứng dậy, chuẩn bị tiễn Âu Dương Kiển ra cửa, “Đối với tôi, chỉ cần nghiêm túc làm thì không có gì là không làm được cả.”
Âu Dương Kiển đi đến cửa: “À, đúng rồi, tôi bận từ sáng đến giờ, vẫn chưa ăn gì, cậu có muốn đi ăn cùng tôi không.”
“Vừa ngủ dậy chưa muốn ăn.” Phong Bất Giác nói: “Ngoài ra, tôi phải nhanh chóng xử lý dấu chân của anh.”
“Chân của tôi…” Âu Dương Kiển nghe vậy liền cúi đầu xuống, một giây sau, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, “Này! Đây là cái gì!”
“Yên tâm đi, chỉ là phân mèo thôi.” Phong Bất Giác lại ngáp một cái, “Ha… Sau khi anh đi vào không bao lâu thì giẫm phải, khi tôi để ý đến thì đã không kịp nhắc nhở anh rồi.”
“Cái thứ mùi kỳ quặc tôi vẫn ngửi thấy chính là cái này sao…” Âu Dương Kiển gào lên, “Vậy mà từ đầu đến cuối sao cậu vẫn cứ bình tĩnh như vậy được hả?”
“Tôi quen rồi.” Phong Bất Giác dùng ánh mắt đương nhiên không sao cả, ung dung nói một câu: “Hơn nữa… Thực ra trước khi anh bước vào cửa tôi cũng giẫm phải rồi…”