Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 347: Trận đấu luyện tập trong đội
Khi chạng vạng tối, ăn cơm tối xong, cho mèo ăn xong, rồi thu dọn qua loa, Phong Bất Giác liền nằm vào khoang game. Sau một loạt thao tác mô thức hóa, cuối cùng anh cũng đến không gian đăng nhập đã lâu không đặt chân đến.
Không ngờ, anh vừa xuất hiện ở thang máy thì trước mắt đã nhảy ra một cửa sổ đầy chữ, và cùng với đó là âm thanh hệ thống nhắc nhở:
[Hiện bạn đã lên top 2 bảng xếp hạng lực chiến, xin mời chọn có hiển thị nick của bạn không (Hiện đang mặc định là trạng thái nặc danh)]
Tiếp theo đó, một khung đối thoại khác hiện ra, tổng cộng có ba sự lựa chọn, lần lượt là [Công khai], [Nặc danh], [Chọn sau]
Phong Bất Giác hơi thấy bất ngờ vì điều này, nhưng sau khi suy nghĩ liền hiểu ra đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Anh suy nghĩ một lát… Cuối cùng đã chọn nặc danh.
[Thao tác thành công]
[Bạn có thể sửa cài đặt này bất cứ lúc nào bằng cách chạm vào thanh menu trong không gian đăng nhập]
[Sau này, nếu bạn tạm thời rời khỏi hoặc quay trở lại bảng xếp hạng lực chiến, hệ thống sẽ tự động cài đặt như lần này]
Sau khi làm xong chuyện này, Phong Bất Giác liền bắt đầu kiểm tra thư.
Không cần phải nói, đã có một đống thư trong hộp thư chờ anh đến nhận.
Theo trình tự thời gian, người đầu tiên gửi thư là Cuồng Tông Kiếm Ảnh. Vào ngày 19, khi gửi [Hộp lựu đạn không giới hạn] anh ta đã từng nói, còn có hai món vật phẩm đến từ [Ổ cứng 2455-A-1] sẽ được gửi đến vào ngày hôm sau, nhưng ngày hôm sau anh Giác vẫn chưa online lại, cho nên đến hôm nay mới nhận được.
Trong đó một vật phẩm là:
[Tên: Xẻng quân đội JQ-308 (Kiểu vĩnh viễn không mòn)]
[Loại: Công cụ]
[Phẩm chất: Tinh xảo]
[Chức năng: Everything!]
[Chú ý: Đây là sản phẩm dùng trong quân đội có sức thống trị nhất của một quốc gia khai thác phát triển ra kế thừa “Đòi mạng ngươi 3000”. Nó có tất cả chức năng của xẻng, rìu, cuốc, búa, thước đo, dụng cụ mở nắp, dụng cụ mở lon, kìm cắt, cờ lê, mái chèo, tấm giáp chắn, móc câu, cái neo, và cuốc leo núi. Dòng chữ “Made in China” trên chuôi gỗ của nó chính là vật chứng bảo đảm cho phẩm chất.]
Còn cái còn lại là…
[Tên: Dao găm ba cạnh lưu trữ]
[Loại: Vũ khí]
[Phẩm chất: Hoàn hảo]
[Khả năng tấn công: Khá mạnh]
[Thuộc tính: Không]
[Hiệu quả đặc biệt: Tăng thêm 100% hiệu quả chảy máu (Khi mục tiêu có thể chảy máu trên lý thuyết); căn cứ vào tình hình lưu trữ, cung cấp 1% – 100% sát thương tăng thêm]
[Điều kiện trang bị: Sở trường Chiến đấu C, level 30]
[Chú ý: Tốc độ lưu trữ tự động là 1% mỗi giây]
Kiếm Thiếu quả nhiên nói được làm được, lời hứa nghìn vàng. Lời hứa đầu môi lúc trước hoàn toàn chẳng có ai làm chứng, cho dù anh ta có muốn nuốt lời thì Phong Bất Giác cũng không có gì để nói. Nhưng Kiếm Thiếu lại làm việc vô cùng chu đáo, cũng rất đâu ra đấy.
Thực ra anh ta rất có khả năng gửi ba món đồ Rác rưởi đến cho Phong Bất Giác, cứ nói là được tạo ra từ ổ cứng, dù sao thì cũng không ai có thể chứng minh là không phải cả. Nhưng anh ta lại không làm như vậy. Cho dù là hộp trữ đạn lúc trước, hay là xẻng quân đội và dao găm vừa rồi, tất cả đều là trang bị cực kỳ hữu dụng và vô cùng mạnh mẽ. Ba món đồ này còn đều là sau khi dùng cũng sẽ không bị khóa, điều đó có nghĩa là cho dù Phong Bất Giác có không dùng đến những thứ này thì cũng hoàn toàn có thể treo trên shop đấu giá.
Đương nhiên là anh Giác sẽ không làm như vậy, mấy món đồ này đều là hàng tốt, cho dù anh có không dùng đến thì cho các đồng đội dùng cũng được.
“Anh Phong, đồ tôi đã gửi cho cậu rồi, phẩm chất cũng tạm ổn đấy chứ. Còn nữa, chắc cậu cũng đã xem tin tức về giải đấu được công bố sáng nay rồi chứ, chắc chắn cậu phải tham gia đấy. Tôi rất mong chờ được đọ sức một lần nữa với cậu trong giải đấu này! Cậu đừng để bị loại sớm quá đấy.”
Phía trên chính là nội dung bức thư Cuồng Tông Kiếm Ảnh gửi vào buổi sáng ngày 20…
“Con mẹ nó đây có khác nào thư đe dọa không!” Phong Bất Giác nhìn bức thư châm chọc: “Chẳng qua chỉ là một lần PK chưa phân rõ thắng bại thôi cơ mà! Thâm thù đại hận thế cơ à!”
Sau đó, anh Giác mở bức thư thứ hai ra, đó là thư do Shiva gửi.
“Anh Phong mấy hôm nay rất bận thì phải, không thấy online, tôi có chuyện muốn bàn bạc trực tiếp với anh, nhìn thấy thư nhớ trả lời ngay.”
Phong Bất Giác đọc xong, suy nghĩ mất ba giây, sau đó cười lạnh một tiếng, trực tiếp gõ chữ trả lời trên màn hình thao tác: “Xin nhận ý tốt của anh, chuyện này không cần phải nhắc lại nữa.”
Khoảng hai tiếng sau, Shiva thoát khỏi phó bản, nhìn thấy anh Giác trả lời như vậy. Cảnh tượng lúc đó, nếu phải so sánh… Thì nó giống như một cậu học sinh đặt một bức thư vào trong ngăn bàn cô nữ sinh nào đó, hẹn cô ấy gặp mặt sau khi tan học, nhưng hôm đó còn chưa đến giờ tan học, cậu đã nhận được một bức thư với nội dung: “Cậu là một người tốt.”
Mười phút sau đó, Phong Bất Giác lại thấy thư của một vài người bạn hoặc vài người cùng chơi game thời gian gần đây. Thất Sát, Chiếu Ảnh Vương, Ngữ Trọng Kế Trường, Thu Phong Sắt, Thiếu gia Atobe, Mộng Kinh Thiền, Thiên Nga, không thiếu một ai.
Còn nội dung của những bức thư này đều liên quan đến giải đấu kia, về cơ bản chia thành ba loại, ngoài loại đe dọa và loại lôi kéo ra còn có một loại kỳ lạ tới khó hiểu. Ví dụ như bức thư của Kim Phú Quý chính là: “Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường. Tướng tương bản vô chủng, nam nhi đương tự cường.”*
(*) Tạm dịch: Đàn ông sáng ra ruộng làm nương, chiều tới chân mang giày bước vào từ đường. Cho dù là người thế nào, đàn ông phải độc lập mạnh mẽ.
Phong Bất Giác quả thực khó mà đoán được… Rốt cuộc đối phương gửi một bài thơ như vậy để làm cái gì, chẳng lẽ đây là một phương thức đe dọa kiểu khác hay sao? Tiến hành khích lệ bản thân khi ở trước mặt mục tiêu để đạt mục đích đe dọa sao?
Vậy nên anh Giác lập tức làm một bài thơ đối lại, trả lời: “Tự cổ tuyệt sắc cú chu thanh lâu, lạc đệ tài tử tối phong lưu.”*
(*) Tạm dịch: Từ cổ chí kim thơ văn đều từ thanh lâu mà ra, người có tài thi không đậu mới là phong lưu nhất.
Dùng nó để uy hiếp lão đại của đoàn ngưu lang, để anh ta yên phận hơn.
…
Sau khi xử lý thu nhận vật phẩm xong, trước tiên Phong Bất Giác đi đến Thương thành dạo một vòng, sau đó liền đồng ý lời mời đến phòng họp của Tiểu Thán.
Ba thành viên khác của Địa Ngục Tiền Tuyến cũng đã đợi ở đây lâu rồi. Khi anh Giác bước vào, Tiểu Thán và Bi Linh đang ngồi bên bàn phòng họp, tận dụng cài đặt của máy chiếu để nghiên cứu thuộc tính của vài món trang bị.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tự Vũ đang đứng một mình một bên, dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi kết thúc “Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh”, Tự Vũ nghe theo lời đề nghị của Phong Bất Giác, thay bộ đồ khác. Cân nhắc đến các nhân tố như độ nhạy bén khi hành động, khả năng chịu lạnh, góc độ tận dụng v.v qua một hồi cân nhắc đắn đo, cuối cùng cô đã mua bộ đồ “Quân đoàn trinh sát*” ở thương thành.
(*) Quân đoàn trinh sát là một nhánh của quân đội, tích cực tham gia các cuộc chiến chống lại titan, mở rộng lãnh thổ cho con người và khám phá vùng đất mới bên ngoài trong bộ manga anime Attack on titan/ Shingeki no Kyojin.
Phần trên của bộ đồ này là chiếc áo jacket dài tay màu nâu nhạt, cổ áo là cổ đứng dựng bên ngoài. Chiều dài áo khá ngắn, chỉ đến qua sườn; bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là chiếc quần dài bó sát màu trắng. Cô mang đôi bốt kiểu cải sách màu nâu sẫm cao đến đầu gối. Ở phần eo của bộ đồ này còn có chiếc dây đai màu nâu tương tự như dây đai của váy, nối liền chiếc quần yếm với đai da trên đùi.
Đương nhiên là trên bộ đồ này không in dấu hiệu đôi cánh đan vào nhau của “Quân đoàn trính sát”, mà thay vào đó là huy hiệu của Địa Ngục Tiền Tuyến.
“Ồ… Chào mọi người, đã lâu không gặp.” Phong Bất Giác vừa bước vào đã cất tiếng chào hỏi.
“Cũng chỉ mới ba bốn ngày không gặp thôi mà…” Bi Linh uể oải đáp.
Tiểu Thán ngẩng đầu nói: “Anh Giác, anh làm bản thảo đến đâu rồi?”
“Đương nhiên là xử lý hòm hòm rồi mới online chứ.” Phong Bất Giác vừa trả lời vừa quay đầu nhìn Tự Vũ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, dừng lại vài giây.
Phong Bất Giác trầm ngâm nói: “À… Hôm nay tôi thấy ánh mắt của cô hình như không được tự nhiên cho lắm.”
“Ồ?” Tự Vũ vẫn không nóng không lạnh trả lời: “Vậy tôi phải dùng ánh mắt như thế nào nhìn anh thì mới được coi là tự nhiên?”
“Chính là cái kiểu… Bỗng nhiên rút dao ra đâm chết tôi cũng không hề có cảm giác nể nang gì.”
Tự Vũ mặt lạnh tanh quay đầu đi, ánh mắt rời khỏi gương mặt Phong Bất Giác, giọng điệu lãnh đạm hừ lạnh nói: “Hừ… Hèn.”
“A… Lại bị mắng mà hệ thống không cấm phát ngôn rồi…” Phong Bất Giác cười đi về phía bàn phòng họp, “Xem ra là tôi tự làm tự chịu rồi.”
“Sự hài hước của anh có cả sự ấu trĩ của trẻ con và sự hèn mọn của kẻ biến thái.” Khóe miệng Tự Vũ để lộ một nụ cười mỉm rất khó phát hiện chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng cô đã rất nhanh chóng che giấu đi, “Đây chính là thứ gọi là “thần phiền phức” đúng không.” Cô nói xong cũng đi đến bên bàn họp ngồi xuống.
“Được rồi, nói chuyện về game nào.” Phong Bất Giác nói: “Đầu tiên, mọi người có chú ý đến trên bảng xếp hạng lực chiến bỗng nhiên có một vị hảo hán nặc danh xuất hiện, chễm chệ trèo lên hạng 2 không.”
Bi Linh phản ứng nhanh nhất, “Công hội trưởng, không phải là anh định nói người đó là anh đấy chứ?”
“Đúng, chính là tôi.” Phong Bất Giác bình tĩnh nhún vai nói.
Giọng điệu của anh hoàn toàn không hề giống như đang đùa, cho nên các đồng đội nghe xong đều hơi sửng sốt.
“Có thật không vậy?” Tiểu Thán trợn trừng mắt hỏi.
Phong Bất Giác không trả lời, nhưng Tự Vũ lại có vẻ suy tư nói một câu trước: “Thì ra là vậy…”
“Ồ? Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã đoán là tôi à?” Phong Bất Giác nghe cô nói xong, có chút nghi hoặc hỏi.
“Ừm.” Tự Vũ đáp.
“Ờ… Ngoài “Ừm” ra cô không có gì khác muốn nói hay sao? Ví dụ như… Tại sao?” Phong Bất Giác nói.
“Không có.” Tự Vũ nói.
Nếu người ta đã không định nói thì Phong Bất Giác cũng không hỏi nữa, anh chuyển đề tài khác nói: “Được thôi… Tóm lại, tôi muốn nhắc nhở mọi người, nay tôi cũng được coi là một người chơi mạnh rồi, mọi người khi cùng đi phó bản với tôi phải có sự chuẩn bị tâm lý, có lẽ độ khó sẽ tăng lên đấy.”
“Vậy sao… Vậy thì thú vị rồi đấy.” Bỗng nhiên Bi Linh nói chen vào, cô nhìn Tự Vũ với ánh mắt giảo hoạt: “Ý kiến em nói khi nãy… Bây giờ có cần đưa ra không?”
“Ý kiến gì?” Phong Bất Giác nhìn xung quanh dò hỏi.
“Trận đấu luyện tập trong đội.” Tự Vũ trả lời với cách thức đơn giản vắn tắt nhất.
Phong Bất Giác vừa nghe thấy mấy chữ này đã hiểu được một nửa, “Ồ… Ý kiến hay đấy!” Anh hơi dừng lại một lát, nhìn Bi Linh, nhưng tay lại chỉ vào Tiểu Thán, “Cô phải rất để mắt đến thằng nhóc này đấy…”
“Hả? Cái gì chứ?” Tiểu Thán vẻ mặt khó hiểu.
“Không hiểu à?” Anh Giác cười nói: “He… Không hiểu thì thôi vậy.” Anh dựa vào ghế, quay đầu nói với Bi Linh: “Vậy cách thức chia đội trong bốn người chúng ta thế nào, cô đã nghĩ ra chưa?”
“Dựa trên nguyên tắc mạnh nhất kết hợp với yếu nhất thôi, đáng lẽ phải là tôi và anh một đội, Tiểu Thán và chị họ một đội.” Bi Linh đáp, “Nhưng bây giờ thì… Đương nhiên là nam các anh một đội, nữ chúng tôi một đội.”
Phong Bất Giác gật đầu: “Ừm, chia như vậy là tốt nhất. Vừa có thể bảo đảm cân bằng mạnh yếu, vừa có thể chia ra có tham gia và không tham gia thi đấu.”
Tự Vũ nói tiếp: “Vậy bây giờ chúng ta cùng bàn bạc chi tiết, chuẩn bị bắt đầu thôi.”