Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 367: Cuộc chiến đồ chơi (Hết)
“Xuất kiếm năm phần, may mắn bảy phần, vẫn uy thế như vậy. Phong Bất Giác nói, “Xem ra… Hồi nãy tôi không có cả tư cách để đánh nhau với cô.” Trong khi nói chuyện, anh đã mở Thuật linh thức tụ thân, và đạp Geppo, đột ngột tăng tốc, cơ thể anh từ thực hóa ảo, lao về phía Tự Vũ.
Ánh mắt Tự Vũ hơi thay đổi, sát khí nồng nặc, Phong Thánh trong tay hướng lên trên, kiếm khí sắc bén rít lên.
Phong Bất Giác cũng không tỏ ra yếu thế, Rankyaku nghênh tiếp, tung ra một đường vòng cung màu đen.
Một tiếng “Keng”, hai đường chém va nhau trong không trung, năng lượng bùng nổ, như dòng nước gập ghềnh chảy về bốn phía. Phong Bất Giác ở giữa không trung, bị ảnh hưởng nhiều nhất, anh nhất thời bị ép lùi lại một chút. Sau chiêu này, anh nghiễm nhiên chiếm thế thượng phong.
“Vẫn chưa xong đâu.” Tự Vũ nói một câu, thanh kiếm trong tay lập tức di chuyển.
Vù vù vù… Từng đường kiếm như những lớp sóng, liên tục không ngớt. Tự Vũ xuất kiếm cực nhanh, khi người ta nhìn vào nó, thân kiếm đã biến thành một ảo ảnh tầng tầng lớp lớp.
“Thật bất ngờ…” Phong Bất Giác uể oải trả lời một câu, rồi lập tức tung Geppo đi ngược lại, ổn định cơ thể, đồng thời liên tục tung ra hàng chục Rankyaku, nghênh tiếp đám kiếm khí đang bay tới.
Lúc này vòi phun chữa cháy trên trần nhà đã bị tắt, nhưng độ ẩm xung quanh vẫn rất cao, hai người tung ra những đường chém rạch nát giữa không trung, bùng nổ thành một luồng khí, là một cảnh tượng hiếm có.
“Không ổn rồi… Lợi hại hơn tưởng tượng.” Phong Bất Giác tự nói với mình.
Mặc dù bề ngoài anh vẫn tỏ vẻ “Ông đây thiên hạ vô địch”. Trên thực tế, trong lòng anh biết rõ… Sức mạnh và tốc độ sau khi biến hình chẳng qua chỉ gấp ba lần lúc đầu.
Tăng lên mức độ này thật ra không khác nhiều so với tác dụng của Thuật linh thức tụ thân. Có điều [Đấu ma giáng lâm] còn kèm theo giá trị Hp gấp ba lần, cộng với đặc tính vô hạn của giá trị thể năng, giá trị Linh lực. Cho nên các kỹ năng không có thời gian CD như Geppo và Rankyaku có thể tùy ý tung ra theo ý muốn.
Ngoài ra, nếu như lúc này anh kích hoạt Thuật linh thức tụ thân, thì hiệu quả cũng sẽ gấp nhiều lần, vậy thì thực lực của anh tương đương gấp sáu lần trở lên so với trạng thái lúc đầu.
Nhưng, dù là như vậy, thì thực lực của anh và Tự Vũ cũng chỉ sàn sàn như nhau.
Nói về Phong Bất Giác trước. Hồn ý của anh là “Diễn toán đồng thời” tồn tại liên tục. Năng lực này nhìn có vẻ có vài phần giống “Haki quan sát”, nhưng về cơ bản thì chúng khác nhau. Diễn toán đồng thời không phải để dự đoán ý đồ tấn công của đối phương, mà là tính ra phản ứng hợp lý nhất mà thực lực của bản thân có thể đưa ra, và thực hiện một cách chính xác khi cuộc tấn công xảy ra.
Năng lực này chỉ có một vấn đề, chính là “dự đoán” và “tính toán” cần phải có căn cứ. Cho dù là tấn công hay là bị tấn công, tính toán của ý hồn đều được xây dựng trên một cơ sở của “tình báo”. Ví dụ: Nếu muốn tránh đạn, thì chí ít bạn phải có khái niệm về tốc độ bay và quỹ đạo của viên đạn, bạn phải biết “tốc độ âm thanh, đường thẳng”, nếu không thì tính ra sẽ sai, phản ứng đưa ra cũng sẽ sai.
Lấy cuộc chiến giữa anh Giác và Shiva làm ví dụ, cuối cùng anh có thể dễ dàng chiến thắng, chỉ là vì khi Hồn ý của anh thức tỉnh, anh đã chiến đấu với Shiva rất lâu rồi. Anh đã có khái niệm rất chính xác về thể thuật, kỹ năng, vũ khí linh năng và tốc độ bắn… của Shiva. Thông tin bạn nắm bắt càng chính xác, thì đưa ra phản ứng càng hoàn hảo.
Lấy tiếp ví dụ về Cô bé Quàng Khăn Đỏ trong “Đăng Lầu Ký”, tuy Phong Bất Giác không chính diện ra tay với cô ta, nhưng anh vẫn có thể xây dựng một khái niệm cơ bản ở trong đầu, ví dụ như – “Cô ta đưa ra nắm đấm nhanh hơn đạn, một cái tát là có thể đập mình nát như bánh”. Căn cứ vào đó, dùng Hồn ý tính toán kết quả “mình xông lên đánh cô ta”, thì sẽ xuất hiện – “Chết chết chết chết chết chết chết chết” dù sao cũng có hàng trăm hàng nghìn cách chết.
Hồn ý của Phong Bất Giác đại khái như vậy, nói tiếp tới Tự Vũ.
Hồn ý của Tự nữ hiệp là “hiệu suất cực hạn”, thuộc về loại sử dụng ngay lập tức. Năng lực này ngày thường không có hiệu quả, cũng không có bất cứ ghi chép nào có thể định lượng trên dữ liệu. Do đó hệ thống không thể tính nó vào lực chiến, đây cũng là nguyên nhân mà Tự Vũ nằm ngoài top hai mươi.
Tuy nhiên, hiệu quả khi mở Hồn ý này, vẫn rất trâu bò.
Khi game thủ vào trạng thái “hiệu suất cực hạn”, tất cả các lỗi trong động tác đều sẽ được sửa chữa, tiêu hao cũng sẽ giảm đi.
Ở đây lấy một vài ví dụ, nói đến việc chạy bộ đi… Tại sao vận động viên chạy dài vẫn có thể đứng được sau khi hoàn thành mười nghìn mét, mà loại người như tôi chạy nửa dường đã không thể đứng vững được. Ngoài các điều kiện cứng như cơ bắp, cân nặng và lượng hô hấp, điều quan trọng chính là phương pháp. Ở cùng một khoảng cách, sử dụng động tác, nhịp độ, kết hợp hít thở một cách hợp lý để chạy, chắc chắn sẽ tiết kiệm thể lực hơn là dân không chuyên chạy bừa.
Sau khi luyện tập gian khổ vất vả, trí nhớ cơ bắp sẽ trở thành một phần của bản năng, tốc độ phản xạ thần kinh sẽ tăng nhiều lần. Khi tốc độ, sức mạnh, kỹ năng… kết hợp tại một điểm và bùng nổ, thì bạn có thể làm những việc mà người thường không thể làm được.
Hiệu suất cực hạn, là năng lực giúp con người ở trạng thái này mọi lúc.
Khi Hồn ý này kích hoạt, Tự Vũ sẽ phát huy thực lực của mình đến cực hạn trên lý thuyết, tương tự với một động tác vung kiếm, cô có thể làm nhanh hơn, mạnh hơn, nhưng tiêu hao ít giá trị thể năng hơn.
Đương nhiên, phương pháp trái tự nhiên như vậy, dĩ nhiên cũng có nhược điểm. Loại hồn ý này tuy không tiêu hao bất cứ giá trị nào trong game, nhưng nó đòi hỏi bản thân game thủ phải dùng tinh thần để gánh vác. Một khi mất đi sự tập trung, thì hiệu quả không thể duy trì tiếp nữa.
So sánh Hồn ý của anh Giác và Tự Vũ là có thể thấy, rõ ràng Hồn ý của Tự Vũ tăng thực lực của game thủ nhiều hơn. Cô giống như viên đạn một khi bắn ra thì không thể tránh né được, chỉ cần thực lực đủ mạnh, thì dù Phong Bất Giác có tính toán và ứng biến thế nào cũng không thể vượt qua chênh lệch tuyệt đối về mặt dữ liệu.
Tuy nhiên, lúc này còn có một biến số, chính là [Đấu ma giáng lâm].
Hiệu quả có trong kỹ năng danh hiệu này, không chỉ là những thứ được viết ra trong giới thiệu kỹ năng.
Phong Bất Giác đã nhận thấy, sau khi ma hóa, “cảnh giới” của mình đã thay đổi.
Có một câu nói đùa như thế này – “Cái số bán đậu phụ, trong lòng ôm chí lớn.”
Bây giờ Phong Bất Giác gần như là có ý này, “cảnh giới” của anh đã ở cấp cao thủ võ lâm rồi, nhưng cơ thể anh vẫn ở trình độ đệ tử hạng hai. Anh có thể nhìn ra sự lợi hại của Tự Vũ, nhưng thực lực thì khó mà địch được.
Dĩ nhiên, dù sao cao thủ cũng là cao thủ, trong chớp mắt, Phong Bất Giác lên kế hoạch, quyết giành chiến thắng.
Đúng vậy, ba phút là đủ rồi, tấn công ở khoảng cách này chỉ là hành động thăm dò của cả hai bên mà thôi. Chiến thắng và thất bại thực sự có thể được xác định trong vòng ba chiêu đi.
Đột nhiên, trong luồng khí màu đen ở giữa không trung, xuất hiện những vết máu đỏ do Phong Bất Giác kích hoạt Thuật linh thức tụ thân, nhấc chân tung Geppo, dồn hết sức đuổi giết tới. Tốc độ và uy thế lần này không thể bị đẩy lùi bằng kiếm khí.
Tự Vũ thấy vậy, vẫn lạnh lùng như thường. Thân pháp không thay đổi, đổi tư thế dùng mũi kiếm ngăn cản, vừa công vừa thủ.
Trong thời gian ngắn, Phong Bất Giác đã mượn thế tấn công, hai tay kẹp hai Lá bài tử vong, xé gió tấn công tới. Nhưng khi thấy ánh sáng thanh kiếm lóe lên, lá bài đều rơi hết vào ranh giới sống còn, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Tự Vũ hừ lạnh một tiếng, kiếm như bông sen nở, ánh kiếm liên tiếp xuất hiện, chém nát Lá bài tử vong, phát ra tiếng leng keng khi kiếm bài giao nhau.
Phong Bất Giác thừa cơ tiến thêm một bước về phía trước, cướp lấy chỗ đứng trước Tự Vũ.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người gần hơn bao giờ hết.
Họ đều biết chiêu thức giết người của đối phương, cũng biết đối phương muốn làm gì.
[Nam đấu phi long quyền] chắc chắn là kế hoạch tiêu diệt của Phong Bất Giác, trong trạng thái Đấu ma giáng lâm cộng với Thuật linh thức tụ thân, đây là tuyệt chiêu rất xứng đáng, BOSS phó bản thường đều không thể tồn tại dưới chiêu thức này.
Chiêu thức giết người của Tự Vũ, là một chiêu thức kiếm pháp [Thất tinh sương hàn]
Hai người cố gắng hết sức đẩy kỹ năng, trạng thái, Hồn ý đến trạng thái cực hạn, kiếm ảnh và quyền ảnh đan xen, va chạm, vỡ vụn trong không khí.
Ở thời khắc dường như đóng băng này, thần thái trên mặt hai người đều là nụ cười.
Hai người đều không phải là người quá bình thường trong cuộc sống hiện thực, hình như họ đã tìm thấy sự ăn ý nào đó, cách giao tiếp kỳ lạ nào đó mà chỉ có họ mới hiểu… Và tận hưởng nó.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Vài giây sau, âm thanh của chiêu cuối.
Nắm đấm và kiếm đều dừng, thắng thua đã rõ.
Cuối cùng, chỉ có một bóng người đứng trên nóc tủ hàng đó. Người còn lại, đã hóa thành ánh sáng trắng biến mất.
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã hoàn thành toàn bộ]
[Bạn đã hoàn thành phó bản này, tự động truyền tống sau 180 giây]
Nghe thấy nhắc nhở hệ thống, Phong Bất Giác hít một hơi dài, anh cúi xuống nhìn hai bàn tay đầy máu của mình, “Ừm… Nếu như không ở trạng thái ma hóa, chiêu kiếm của cô ấy chắc sẽ trực tiếp cắt đứt kỹ năng của mình…”