Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 366: Cuộc chiến đồ chơi (19)
Khi Tự Vũ nói ra câu “Giống như anh, là Hồn ý”, Trong đầu Phong Bất lập tức đưa ra một số nghi vấn. Mặc dù anh và đồng đội hầu như chia sẻ tất cả thông tin từ khi vào game đến nay, nhưng có một vài chuyện, anh vẫn giữ lại. Ví dụ như việc anh từng gặp Woody trong không gian đăng nhập, sự đồng thời cùng xuất hiện của một vài Diễn sinh giả, và hai chữ “Hồn ý”.
Tuy nhiên, những lời Tự Vũ nói chứng tỏ cô không chỉ biết sự tồn tại của Hồn ý, mà cũng biết rõ Phong Bất Giác có năng lực này.
“Tôi hiểu rồi, chắc cô đã thức tỉnh từ lâu rồi.” Phong Bất Giác suy nghĩ vài giây rồi đưa ra một lời giải thích hợp lý, nhủ thầm: “Có lẽ ngay từ đầu cô ấy không biết năng lực này gọi là gì, nhưng sau đó vẫn điều tra ra cái tên “Hồn ý”. Ừm… Nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ nghĩ cách để điều tra rõ ràng…
Hôm nay, khi sau khi biết người vươn lên vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng lực chiến là mình, cô ấy lập tức đoán ra… Xếp hạng của mình tăng nhiều là do sự thức tỉnh của Hồn ý. Mà trận đấu vừa rồi đã khiến cô ấy phát hiện ra loại năng lực của mình khác với cô ấy… Chờ chút, nói vậy là, cô ấy còn biết về Hồn ý nhiều hơn mình… Lát nữa ra khỏi phó bản phải hỏi cô ấy cho rõ mới được…”
Những suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, lúc này cũng không phải lúc để truy cứu. Cho dù Tự Vũ không tiến lên tấn công, thì hiệu quả chảy máu cũng không chờ đợi ai cả. Nếu không mở Đấu ma giáng lâm, thì Phong Bất Giác sẽ nhanh tróng biến thành ánh sáng trắng.
“Vậy thì… Tôi không khách sáo nữa.” Phong Bất Giác nói một câu, thuận thế phát động kỹ năng danh hiệu.
…
Bóng tối.
Bóng tối vô tận.
Không âm thanh, không hơi thở, không màu, không mùi…
Ở nơi này, sinh vật khả năng tư duy thấp sẽ không tự chủ mà nghi ngờ về sự tồn tại của mình.
Bởi vì chúng đã mất đi mọi cảm giác, chỉ có ý thức còn tồn tại.
“Đây là… Sao lại…” Phong Bất Giác cũng không phân biệt rõ ràng câu nói này là từ chính miệng mình nói ra hay là, hay là anh đang nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này, Phong Bất Giác đã mất đi năm giác quan, cho dù có thể nói ra, nhưng bản thân anh cũng không nghe thấy.
“Một giây trước anh vẫn đang nằm trên nóc tủ hàng… Chớp mắt sao lại biến thành như vậy…” Phong Bất Giác lẩm bẩm, “Là một loại ảo giác nào đó? BUG của game?” Điều khiến anh cảm thấy bất an là, lúc này rõ ràng anh đang ở hình thức không ngủ, nhưng ngay đến cơ thể của bản thân mình trong thế giới hiện thực anh cũng không cảm nhận được. Hơn nữa, bảng chọn game cũng đã mất hiệu lực…
“Chắc không phải cuối cùng cái bóng đen không rõ ràng trong đầu mình đã phát bệnh đâu nhỉ…” Phong Bất Giác là người luôn có tính toán tồi tệ nhất cho mọi chuyện, do đó anh bắt đầu nghi ngờ… Liệu có phải mình đã chết bất đắc kỳ tử trong khoang game.
“Lại một linh hồn đáng thương nữa.” Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền đến tai anh.
“Ai vậy? Diêm Vương? Satan? Hades? Anubis? ” Anh Giác liền một lúc hỏi bốn cái tên, từ thân phận của bốn người này có thể thấy, Phong Bất Giác tự biết rất rõ về hướng đi sau khi chết của mình.
Anh đã suy nghĩ về chuyện đó từ lâu rồi, cho dù trong vụ trụ này thật sự tồn tại thứ gọi là “âm giới”, chắc chắn anh cũng sẽ không lên thiên đường.
“Nhưng ngươi không giống với những người khác…” Giọng nói kia không trả lời câu hỏi của Phong Bất Giác, mà nói theo ý mình, “Ta không thể ngửi thấy nỗi sợ hãi và sự bất lực ở ngươi…” Hắn ta ngừng một lát, “Tại sao lại như vậy?”
“À! Bất lực không phải là phong cách của tôi.” Phong Bất Giác trả lời. Khi nói ra câu thứ hai, anh mới nhận thấy, khoảnh khắc giọng nói kia xuất hiện, thì thính giác của anh đã khôi phục, “Còn về sợ hãi… Thứ lỗi tôi không đủ sức làm việc đó.”‘
“Ừm…” Giọng nói kia trầm ngâm nói: “Được rồi, con kiến nhỏ bé, ngươi làm gì ở đây vậy?”
“Ủa… Đây là đâu?” Phong Bất Giác chỉ có thể dùng một câu hỏi khác để trả lời câu hỏi đó, vì anh thật sự không biết trả lời như thế nào.
“Đây là lồng giam của ta.” Đối phương trả lời.
“Cho nên… Rốt cuộc ngươi là ai?” Phong Bất Giác nói bằng giọng rất thiếu kiên nhẫn, có vẻ như anh thật sự không thích hỏi hai lần cùng một vấn đề.
“Ta là ai… Ta là ai…” Giọng nói kia lặp lại, như tự lẩm bẩm với chính mình, “Ta… Không thể nhớ ra được.”
“Không nhớ ra bản thân mình là ai, chỉ nhớ mình bị nhốt trong một cái lồng phải không…” Phong Bất Giác thản nhiên nói.
“Đúng vậy… Ta bị nhốt rất lâu rồi.” Giọng điệu của giọng nói kia trở nên thê lương, “Tuy thi thoảng cũng có một hai sinh vật nhỏ bé đến đây, nhưng chỉ cần ở chung một không gian với ta quá lâu, sự tồn tại nhỏ bé của chúng dần bị ta hấp thu nuốt chửng một cách vô thức… Cuối cùng, chỉ có bóng đêm vô cùng vô tận và sự cô đơn làm bạn với ta…”
“Chỉ riêng những lời này… Ngươi bị nhốt lại cũng không có gì lạ, kẻ nhốt ngươi vào đây rốt cuộc là thần thánh phương nào..”
“Ai biết được…” Giọng nói kia trả lời, “Từ rất lâu rất lâu trước đây, ta nhớ như in cái tên đó. Ngay cả khi đã quên tên của mình, ta vẫn không quên được tên của kẻ thù. Ta cứ nghĩ… Kể cả băng tuyết mùa đông trăm nghìn năm cũng không thể làm dịu đi cơn giận dữ của ta. Chỉ khi nếm trải mùi vị của sự trả thù, thì cơn giận của ta mới nguôi ngoai.”
“Nhưng… Cuối cùng thì ta đã quên, quên mất hình dáng của đối phương, quên mất tên của đối phương, thậm chí quên luôn cả lý do mà ta bị nhốt ở nơi này.”
Phong Bất Giác càng nghe càng cảm thấy khó chịu: “Được rồi, người anh em một câu ba không biết, xem ra ngươi chẳng có gì để nói với ta cả.”
“Ngươi nên đi đi.” Giọng nói kia thành thật nói, “Ở lại nơi này, chẳng bao lâu là ngươi sẽ bị nuốt chửng đấy.”
“À… Ta thực sự cũng không muốn ở lại lâu đâu.” Phong Bất Giác nói, “Nhưng bây giờ ta thậm chí còn không thể cảm nhận được cơ thể của mình, làm sao đây…”
“Ngươi tự đến đây mà.” Giọng nói kia ngắt lời, “Chỉ cần ngươi có thể nhớ ra tại sao mình tới đây, thì ngươi có thể quay về được.”
“Cho nên mới nói… Ta không biết mình bị làm sao…” Phong Bất giác vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu anh có tiếng vù vù, “Đúng rồi! Ta đã sử dụng kỹ năng, sau đó thì…” Anh lập tức nói với giọng nói kia, “Ta nói này… Ngài tù nhân vô danh. Ngươi nghe từ ‘Ma hóa’ có thấy quen không?”
“Ma hóa…” Đối phương nghe xong thì im lặng vài giây, “Ha… Ha ha… Ha ha ha ha…” Ngay sau đó là một tràng cười khiến người ta run rẩy như cầy sấy.
“Ừm… Phản ứng này chắc là biết chút gì đó rồi.” Phong Bất Giác nói.
“Ta biết mục đích ngươi tới đây rồi.” Một lúc sau, giọng nói kia thu lại ý cười, trầm ngâm nói, “Muốn ma hóa… Thì dễ lắm.”
Trong bóng tối, bỗng nhiên truyền đến chuyển động hít thở sâu của một sinh vật khổng lồ.
Ngay sau đó, một cảm giác đau đớn chưa từng thấy, ngay lập tức nuốt chửng ý thức của Phong Bất Giác, dường như ngọn lửa ở nơi sâu nhất của địa ngục đang thiêu rụi linh hồn anh.
Loại cảm giác này rõ ràng đã vượt xa giới hạn của game. Trong tình huống thông thường, e là con người đã bất tỉnh từ lâu.
Nhưng Phong Bất Giác lại tỉnh táo cảm nhận rõ ràng từng đợt hành hạ.
…
Thời gian như dừng lại, tựa như vĩnh hằng.
Không biết sau bao lâu, trước mặt Phong Bất Giác lại xuất hiện ánh sáng. Cảm giác lạnh lẽo của nước trên người anh, khiến anh như được tái sinh.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tất cả mọi chuyện vừa rồi, vừa thực vừa ảo, khó mà hiểu rõ. Chỉ có nỗi đau linh hồn bị thiêu đốt, khắc cốt ghi tâm…
Lúc này, Phong Bất Giác phát hiện mình vẫn ở trên kệ hàng, nhưng toàn thân anh đã bị che phủ bởi một luồng đấu khí màu đen. Năng lượng màu đen đó giống như ngọn lửa di chuyển dữ dội quanh anh. Ngay cả cao thủ như Tự Vũ cũng khó mà áp sát với thế lực vô hình này.
“Đây chính là… Ma hóa sao…” Phong bất Giác tự lẩm bẩm một mình.
“Ánh mắt thay đổi rồi…” Tự Vũ nhủ thầm, “Anh ta muốn nghiêm túc rồi sao…”
“Ha… Đúng là không hổ sức mạnh của quỷ thần.” Phong Bất Giác nhếch miệng, cười gian manh nói.
“Hiệu quả biến hình này chỉ có ba phút, tôi khuyên anh nên tiết kiệm thời gian trầm trồ đi…” Tự Vũ có ý tốt nhắc nhở.
“Đừng lo lắng.” Phong Bất Giác ngắt lời đối phương, “Ba phút là đủ rồi.”
Tự Vũ nghe thấy hai chữ “Đủ rồi”, thì đã hiểu ý của anh Giác. Cô cũng không càm ràm nữa, khẽ nhón chân và đột ngột tấn công.
Lưỡi kiếm của Phong Thánh đâm xuống, nhìn hành động có vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng dễ dàng bộc phát được sức mạnh.
Thanh kiếm lóe sáng, một đường chặt đứt.
Đối với game thủ mà nói, kệ hàng to lớn như một vách đá, lại bị một nhát kiếm chém lìa một góc… Phần bị cắt rời ra từ từ trượt xuống và rơi xuống dưới như núi lở.
Phong Bất Giác nhảy lên không trung, né tránh đòn chém, nhưng vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh, nói: “Ừm, tốt lắm.”