Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 365: Cuộc chiến đồ chơi (18)
Dựa vào kỹ năng danh hiệu [Phi Yểm Lưu Ngấn], Tiểu Thán chạy men theo mép kệ hàng, lao về phía Bi Linh.
Cậu ta biết rõ điểm yếu của Bi Linh – Cận chiến quá kém. Hãy chú ý là “quá kém”, chứ không phải “khá kém” hoặc “bình thường”.
Cho nên, đối với Tiểu Thán thì cận chiến sẽ có ưu thế, cũng là cách duy nhất để cậu ta giành chiến thắng.
Nhưng mà, thực tế thì không dễ như tưởng tượng…
Bi Linh cận chiến kém, nguyên nhân chính là do cô ấy rất mạnh về các phương diện khác, chí ít hầu hết kẻ thù đều không có cơ hội tiếp cận cô để tiêu diệt.
Năng lực chiến đấu từ xa xuất sắc cộng với trí thông minh hơn người, game thủ như vậy chắc chắn là loại hình cực kỳ khó đối phó, trong quá trình đối thủ tiếp cận, cô có thể nghĩ ra N cách để ngăn chặn.
“Đúng là ngốc chết đi được, đổi lại nếu như ở trong thi đấu, người ta sẽ không ngắm vào chân cậu tử tế như vậy đâu…” Bi Linh vừa lẩm bẩm, vừa nổ súng vào chân của Tiểu Thán.
Cô làm vậy chắc chắn là giơ cao đánh khẽ, ngay cả viên đạn trong súng ngắm bắn cũng cố ý đổi thành đạn ngắm bắn thường, chứ không dùng loại đạn đặc biệt.
Pằng!
Tiếng súng đã vang lên, khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, Tiểu Thán đã thay đổi quý tích chạy và tung ra chiêu [Gió thổi hương hoa trần đã cạn] với phản ứng gần như là cùng một lúc.
Viên đạn xuyên qua cái bóng được duy trì trong ba giây, còn bản thân Tiểu Thán thì không hề hấn gì.
“Ồ?” Bi Linh ngẩn ngơ một lúc, kết quả bắn trượt kia thực sự nằm ngoài dự liệu của cô. Cô lập tức ngắm bắn, chuẩn bị bắn ra phát súng thứ hai.
Không ngờ, từ kính ngắm bắn, cô nhìn thấy một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng.
Tiểu Thán bắt đầu đi theo đường ziczac, cứ mỗi một đến hai giây, cậu ta lại tạo ra một cái bóng.
“Cũng khá đấy…” Lần này Bi Linh đúng là đã nhìn cậu ta bằng cặp mắt khác, “Lợi dụng việc đánh lừa thị giác do tàn ảnh tạo ra, kết hợp với việc di chuyển thay đổi phương hướng lặp đi lặp lại… Ngay cả tốc độ chạy và tần suất thi triển kỹ năng cũng liên tục thay đổi.” Cô cười nói, “Cơn ác mộng của tay súng bắn tỉa.”
Sau khi nói vài câu bằng giọng thoải mái, Bi Linh lấy ra hai khẩu súng tiểu liên từ trong balo…
Một khẩu trong đó là MP5 mà cô vẫn đang dùng, khẩu súng còn lại là Uzi (súng tiểu liên Uzi) mà gần đây cô mới quen tay.
[Tên: Uzi]
[Loại hình: Vũ khí]
[Phẩm chất: Thường]
[Sức tấn công: Trung bình]
[Thuộc tính: Không]
[Hiệu ứng: Không]
[Điều kiện trang bị: Sở trường Ngắm bắn F]
[Ghi chú: Đáng tin cậy, tiện lợi, dễ thao tác, và chi phí thấp.]
Game thủ level 30, về mặt sức mạnh đã vượt qua người thường trong cuộc sống hiện thực. Dù là nữ giới, cũng hoàn toàn có thể sử dụng IMI Desert Eagle* bằng một tay giống như thống đốc. Cho nên, Bi Linh hiện giờ cũng dễ dàng tiến hành tác chiến với hai khẩu súng tiểu liên mini trên tay.
(*) Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI cho công ty Magnum Research.
Tạch tạch tạch…
Hai khẩu “tiểu liên nhỏ” với tốc độ bắn cực nhanh đã trút ra một lượng lớn đạn chỉ trong vài giây.
Vị trí của Tiểu Thán lúc này, không quá xa so với nóc của tủ hàng. Đối mặt với màn đạn che mắt trong khoảng cách ngắn, đúng là bó tay hết cách, một chốc mà dính hơn mười phát đạn. Dĩ nhiên không cần nói đến việc bị kèm theo hiệu quả mất máu, mà điều rắc rối hơn là, sự di chuyển của cậu ta khi bị ảnh hưởng bởi chấn thương, giống như thay đổi hướng chạy theo kế hoạch trở nên khó khăn, việc để lại tàn ảnh cũng chẳng còn có tác dụng gì.
Nhìn thấy Bi Linh đang đến gần, cậu ta lại không thể tiến gần hơn chút nữa, nếu ngã xuống thì mọi chuyện trước đó thành công dã tràng.
Trong khoảnh khắc như thoáng qua này, đa số mọi người sẽ không kịp suy nghĩ kế hoạch đối phó, nhưng trong máu của Vương Thán Chi, dường như có một thứ giống như bản năng, nói với cậu ta rằng… Nên làm gì lúc này.
“Cược thôi…” Lúc này, ánh mắt đột ngột lạnh tanh, ánh mắt dịu dàng thường ngày đã biến đâu mất, giữa hai lông mày tản ra sự tàn ác khó hiểu.
Với dao găm trong tay, Tiểu Thán đã thi triển [Lưỡi dao bay vòng chém] trên mép tủ hàng thẳng đứng. Xác suất thành công là 75% của sở trường cấp C cũng không phải là thấp, thi triển kỹ năng không thành vấn đề. Lợi dụng động tác thi triển kỹ năng, cậu ta trở tay nắm dao găm, xoay vòng trở lại ngay trên mặt tường.
Bi Linh không ngờ đối phương không rút lui mà phản công, tấn công thay phòng thủ, nên có chút mất cảnh giác. Sau gần mười giây quét đạn, đúng lúc này đạn trong hai khẩu súng của cô đã cạn kiệt. Trong trường hợp hai tay mỗi tay một khẩu súng, cô không thể nhanh chóng thay đổi băng đạn.
Do đó, tình thế đảo ngược ngay lập tức.
Lưỡi dao chém xoay vòng không chỉ giúp Tiểu Thán xông lên nóc tủ hàng, mà uy lực của nó còn gạt ra được một số viên đạn, giúp giảm bớt những tổn thương mà cậu ta phải chịu ở mức độ lớn nhất.
Còn Bi Linh buộc phải nhanh chóng rút lui, chạy ra xa, kéo giãn khoảng cách với đối thủ.
“Vậy mà lên thật chứ…” Khi Bi Linh lẩm bẩm câu này, không rõ trong lòng cô đang vui hay đang buồn. Dù sao chuyện đến nước này, cô buộc phải chấp nhận sự thật này, “Sau khi ở cùng một mặt phẳng, thì mình không còn lợi thế về địa hình nữa… Hơn nữa tốc độ di chuyển của cậu ta nhanh hơn mình, tiến đến gần chỉ là vấn đề thời gian thôi…”
Chỉ trong nháy mắt, cái bóng phía sau Bi Linh chớp nháy như chớp, không cho cô có chút cơ hội để thở.
Binh, binh, binh!
Bi Linh dứt khoát cất hai khẩu súng trong tay vào balo, trực tiếp rút hai khẩu súng từ trong bao súng dắt bên lưng tiến hành dùng hỏa lực áp chế. Cô vừa rút súng, vừa xoay người và trượt, từ trạng thái chạy trốn kẻ địch chuyển thành di chuyển sang ngang, đối mặt với kẻ địch.
Giá trị Hp của Tiểu Thán đã bị hao tổn rất nhiều trong vụ nổ trước đó, khi lao lên tủ hàng lại càng bị hao tổn một cách nghiêm trọng, rất khó để chịu đựng những cuộc tấn công mạnh mẽ. Do đó cậu ta buộc phải ưu tiên chạy trốn, đề phòng ngộ nhỡ.
Nhưng chỉ vừa mới chậm lại, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo dãn vài bước, điều này tạo cơ hội cho Bi Linh thay đạn.
Cô lại rút MP5 ra, tiện tay lấy băng đạn từ trong túi áo bên cạnh và đổi đạn, vừa chạy vừa nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, thời gian CD Lưỡi dao bay vòng chém của cậu là một phút. Đó đúng là chiêu giết người có sức uy hiếp rất lớn đối với tôi. Một là có thể rút ngắn khoảng cách, hai là có thể chém bay đạn bắn, ba là có thể gây ra sát thương… Có thể nói là vừa có thể tấn công và phòng thủ.” Bi Linh cố gắng nhắc nhở đối phương, “Nhưng… Theo tôi tính toán, giá trị Hp của cậu hiện giờ e là chưa đến 20%, với khoảng cách hiện tại, một chút giá trị Hp của cậu chắc chắn không thể chống chọi qua một phút.” Cô ngừng lại một giây, nói tiếp, “Gợi ý của tôi là, hoặc là cậu uống bình máu, tiếp tục duy trì khoảng cách chèn ép, chờ qua thời gian CD của kỹ năng, rồi tung một chiêu chiến thắng. Hoặc là cậu từ bỏ việc theo đuổi trước mắt, rời khỏi tầm nhìn của tôi, sau đó lại tìm cơ hội lặng lẽ tiếp cận tôi.”
“Mặc dù tôi biết cô có ý tốt…” Tiểu Thán lạnh lùng nói: “Nhưng… Khi người đàn ông nghiêm túc làm gì đó, thì đừng cố gắng ra vẻ!” Nói đến đây, cậu ta đột ngột bùng nổ tốc độ kinh người xoay ngược trở lại.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Cái gì!” Đột nhiên tim Bi Linh đập nhanh, khí huyết dâng trào: “Dám nói với tôi như vậy! Cậu muốn làm phản hả!” Chắc chắn là cô tức giận rồi, lúc đó cô bắn với một trăm phần trăm sức mạnh.
Tuy nhiên, Tiểu Thán lại tránh được…
Cậu ta liên tục sử dụng luân phiên giữa [Gió thổi hương hoa trần đã cạn] với thời gian CD là một giây và [Quỷ ảnh Dracula] với thời gian CD là năm giây, đi từng bước khó đoán, với tiền đề là tốc độ tấn công không giảm, và luôn duy trì tồn tại từ ba ảo ảnh trở lên.
Cảnh tượng này không chỉ là ác mộng đối với những tay súng bắn tỉa, mà là ác mộng đối với tất cả những người sử dụng vũ khí chiến đấu từ xa. Trong tầm mắt của Bi Linh, hình như có ba Vương Thán Chi đang lao thẳng tới, lúc xa lúc gần, hư hư ảo ảo, vốn dĩ không thể nhìn rõ đâu mới là người thật.
“Thằng nhóc này…” Lần này Bi Linh thực sự bị hù dọa, cô chỉ đưa đi đưa lại họng súng, bắn bừa, đồng thời nhanh chân lùi về sau. Nhưng như vậy, giống như đang ngắm bắn dựa vào vận may, dù sở trường cao hơn nữa cũng chẳng thấm vào đâu, huống hồ cô cũng chỉ là cấp C mà thôi.
Cuối cùng, khi CD kỹ năng Lưỡi dao bay vòng chém kết thúc, Tiểu Thán đã đến gần Bi Linh chỉ ở khoảng cách năm bước chân.
“Xin lỗi… Thắng thua đã…” Tiểu thán còn chưa nói ra chữ “rõ”… Vì lúc này Bi Linh đột nhiên tung ra chiêu thức kỳ lạ, từ bị động trở thành chủ động… Cô đột nhiên di chuyển theo hướng ngược lại, lao vào vòng tay Tiểu Thán, ôm khư khư.
Tiểu Thán đã rất bất ngờ khi đúng lúc thi triển kỹ năng, cậu ta thật sự không nghĩ ra có thể xảy ra chuyện như vậy.
Bi Linh cũng bị ép vào bước đường cùng, nên đột nhiên nảy ra ý tưởng này. Bây giờ tâm trạng của cô rất tệ, không chỉ bị Tiểu Thán la lối, hơn nữa còn sắp bị thua. Cho nên trong lòng có một ngọn lửa khô khốc không thể trút ra, chỉ hận không thể tóm lấy cổ Tiểu Thán mà bứt tóc cậu ta.
Cuộc vật lộn này quá đột ngột, kỹ năng của Tiểu Thán không thể thực hiện được. Những chuyện sau đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát… Sau khi hai người va chạm, họ đổ người về phía trước và ngã ra ngoài. Trực tiếp bay ra khỏi phạm vi của phần nóc tủ hàng, cuốn lấy nhau, rơi xuống đất.
“Kết quả là chết chung sao…” Tiểu Thán ở giữa không trung đã lấy lại thần sắc thường ngày, vẻ tiu nghỉu nhìn lên trần nhà càng ngày càng cách xa cậu.
Không cần phải nghi ngờ gì nữa, hai game thủ bị thu nhỏ ở kích thước đồ chơi, rơi từ độ cao này, chắc chắn sẽ chết.
“Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi!” Bi Linh dường như không có ý định từ bỏ như vậy, giữa không trung, cô thảnh công nắm lấy cổ của Tiểu Thán, cố gắng giật tóc cậu ta.
“A… Đau quá! Làm cái gì vậy!” Giá trị Hp của Tiểu Thán không giảm đáng kể, nhưng mà làm như vậy thật sự rất đau, “A… Không được rồi… Chết mất chết mất chết mất…”
…
Cùng lúc đó, trên nóc một chiếc tủ hàng khác.
“Bên đó hình như cũng đã kết thúc…” Tự Vũ nhìn Phong Bất Giác đang nằm trong vũng máu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Phong Bất giác nghe xong, thì liếc nhìn danh mục game, trạng thái của Tiểu Thán và Bi Linh đều thành [Đã tử vong].
Anh vừa định mở miệng đáp lại, thì lại hộc ra máu, “Khụ… khụ… Là cùng chết à… Tôi thật sự không ngờ đấy.” Anh Giác cười khổ, “Đương nhiên… Tôi cũng không ngờ, bị cô đánh thành bộ dạng này.”
“Anh vẫn có một chiêu dùng được.” Tự Vũ khẽ lắc kiếm Phong Thánh, vết máu còn lại trên lưỡi kiếm chợt biến mất, “Mau dùng [Đấu ma giáng lâm] đi, vừa rồi… Coi như khởi động thôi.
“Ha…” Phong Bất Giác liếm máu trên môi, “Trước khi thi triển chiêu lớn, tôi có thể hỏi trước, sức chiến đấu kinh khủng của cô là gì không?”
“Giống như anh, là Hồn ý.” Tự Vũ trả lời.
Phong Bất Giác nghi ngờ hỏi: “Hóa ra là vậy… Nhưng tại sao… Cô mạnh đến mức này, mà vẫn chưa xuất hiện trên bảng xếp hạng lực chiến?”
“Bởi vì Hồn ý của anh, là loại duy trì tác dụng.” Tự Vũ trả lời, “Mà tôi, là loại sử dụng ngay lập tức.”
“Ổ? Hóa ra đó là vì năng lực khác phải không…” Phong Bất Giác nói, “Được rồi… Tôi xin lỗi.”
“Tại sao phải xin lỗi?”
Bởi vì tôi đã lên vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng lực chiến, nên tôi có hơi tự mãn, không coi ai ra gì. Bây giờ xem ra… Tôi là tự làm tự chịu.”
“Không cần xin lỗi, anh vẫn luôn như vậy mà.”
“Ừm…”