Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 364: Cuộc chiến đồ chơi (17)
[Tên: Đạn nổ tung xuyên giáp]
[Loại hình: Vật phẩm tiêu hao]
[Hiệu ứng: Sau khi bắn trúng lớp bảo vệ thứ nhất của mục tiêu, nếu chưa thể xuyên qua lớp phòng thủ, sẽ trực tiếp nổ tung, nhưng uy lực giảm nửa]
[Điều kiện sử dụng: Sở trường Ngắm bắn C hoặc sở trường Vũ khí B]
[Ghi chú: Vật phẩm được tạo từ hợp kim urani, với sự bổ trợ của chất đẩy dạng lỏng mi ni, lực xuyên thấu cực mạnh, hiệu quả bốc cháy là sát thương thuộc tính lửa.]
Loại đạn đặc biệt này, có thể tìm được rất nhiều trong các phiên đấu giá. Đa phần chúng đều có giá đắt, đắt hơn cả bình máu lớn (12000 Tiền game). Những người từng sử dụng đều rất rõ, thứ này thuộc loại… Chỉ cần cầm nó trong tay, là có thể dựa vào nó để thay đổi hướng đi của cả trận chiến, thậm chí trực tiếp quyết định thắng bại.
Trong “Khu vui chơi đáng sợ”, hầu hết các đội ở trình độ trung bình đều đổ xô vào những game thủ sở trường ngắm bắn, chính bởi vì họ có năng lực sát thương mạnh mẽ chuyển bại thành thắng. Hơn nữa lực sát thương loại này có thể đổi lấy với chi phí khá thấp.
Nếu là game thủ sở trường chiến đấu, muốn chế tạo ra một vũ khí đủ để thay đổi tình hình chiến sự, thì giá của nó ít nhất là sáu chữ số. Nhưng game thủ sở trường ngắm bắn thì không cần làm vậy, họ chỉ cần một khẩu súng có thuộc tính bình thường, kết hợp với một băng đạn được mua với giá hơn mười nghìn tiền game, là có thể tạo ra sát thương mà game thủ chiến đấu phải dùng cả trăm nghìn mới tạo ra được.
Tuy viên đạn là vật phẩm tiêu hao, bắn ra là mất, nhưng xem xét từ một góc độ khác, đây cũng không phải là thứ mà bạn phải sử dụng ngay khi mua. Cứ coi nó như một loại bảo hiểm hoặc quân át chủ bài. Chỉ lấy ra sử dụng vào thời điểm thích hợp nhất, quan trọng nhất. Vậy chưa biết chừng phải qua N cái phó bản mới tiêu hao.
Tính theo cách đó, ở giai đoạn cấp trung bình thấp, mua ba mươi băng đạn như vậy, kết hợp với một khẩu súng tính năng trung bình, là có thể dùng trong một thời gian dài. Chưa biết chừng các trang bị mà game thủ chiến đấu tốn hàng trăm nghìn để mua đều xếp xó hết cả, mà đạn của game thủ Ngắm bắn vẫn chưa dùng hết.
Đối với những nữ đại gia trong cuộc sống hiện thực như Cổ Tiểu Linh, thì việc cô lựa chọn sở trường này đúng là hơi lãng phí. Trên diễn đàn game hiện giờ đang công nhận, sở trường luyện tập “đắt đỏ” nhất là Máy móc và Triệu hồi, còn Ngắm bắn và Điều tra thì thuộc loại tốn rất ít tiền cũng có thể làm nên thành tựu.
Đương nhiên, nếu chỉ là chơi để đốt tiền, thì sở trường nào cũng không quan trọng. Không phải chỉ là một viên đạn giá hơn mười nghìn tiền game thôi sao? Chuyển đổi thành RMB cũng chỉ có sáu, bảy tệ một viên. Chỉ cần tốn năm mươi nghìn RMB, lấy một khẩu Gatling Gun chứa đầy đạn đặc biệt quét đạn vào kẻ thù là được.
Trở lại chuyện chính, chỉ thấy những viên đạn nổ xuyên giáp xé không trung lao đến, đánh trúng vào vỏ ngoài của Đấu Sĩ Cá Nóc.
Mặc dù trong thiết lập của phó bản này, sức chống đỡ của đồ chơi rất khác thường, nhưng phát súng của Bi Linh, rõ ràng không phải là thứ mà sức phòng ngự của khối Lego có thể chống đỡ.
Cạch cạch cạch cạch… Sau một loạt tiếng vang kỳ lạ liên tục ngắn ngủi, viên đạn xuyên qua vỏ ngoài của Đấu Sĩ Cá Nóc, đánh xuyên vào bên trong cơ thể nó.
Điều trùng hợp là, vị trí nơi viên đạn bắn trúng rất nhỏ… Vừa đúng ở khu vực giữa buồng lái chính và buồng lái phụ. Nếu như viên đạn này hơi lệch một chút, bắn vào một chỗ nào đấy trong hai buồng lái, thì đều sẽ bùng nổ giữa không trung. Năng lượng của nó sẽ được giải phóng, đồng thời sẽ gây ra sát thương tương đối lớn cho người cầm lái đang ở trong môi trường khép kín. Tuy nhiên, viên đạn này lại cắm chết vào bên trong khối gỗ và nổ tung, và kết quả chính là…
Ầm! Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch…
Đó là âm thanh của rất nhiều mảnh Lego rơi rải rác sau vụ nổ.
Một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện, Đấu Sĩ Cá Nóc bị nổ thành hai phần. Nửa phần trước là cái đầu cá thể tích rất lớn, tròn lông lốc. Còn nửa phần sau, là hai cái chân và cái đuôi cá khá là mỏng manh.
Hai người cầm lái ở trong buồng lái của mình thì gần như nguyên vẹn, có điều cả hai đều mất khoảng 35% giá trị Hp.
Tiểu Thán ở trong “đầu cá” căn bản đã là thân cá chậu chim lồng. Nhưng… Vì cậu ta bị bất ngờ bởi vụ nổ nên có phần ngơ ngác, e là không có khả năng sẽ ra ngoài trong một thời gian ngắn.
Còn Phong Bất Giác ở trong phần “đuôi cá”, nhanh chóng đưa ra phán đoán chính xác về những gì đang xảy ra trước mắt, “Là một viên đạn nổ xuyên giáp (Bốn người ở Địa ngục tiền tuyến đều biết rõ về trang bị và kỹ năng của nhau) à… Đúng là sự lựa chọn khôn ngoan… Nhưng đáng tiếc, không thể nổ tung trong không khí.
Anh vừa lẩm bẩm, vừa giơ tay ấn loạn những cái nút trước mặt. Dù sao Đấu Sĩ Cá Nóc này đã chết khi việc chưa thành, vậy thì cứ thử đại xem còn vũ khí nào không hỏng hóc, có thể dùng để đánh trả hay không.
Không ngờ… Sức chiến đấu của Đấu Sĩ Cá Nóc vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Có năm sự việc đã xảy ra sau khi anh Giác vô tình ấn nút một hồi:
Thứ nhất, phần “đầu cá” rõ ràng đã mất liên lạc với buồng lái phụ, lại nhận được lệnh mà hệ thống vũ khí truyền đến, nó lập tức phình lên, và có rất nhiều gai nhọn sắc bén mọc lên trên bề mặt nó.
Thứ hai, phần vây cá chuyển động với tốc độ cao như cưa máy.
Thứ ba, bài hát chủ đề “Nụ cười chân thành” của “Tokyo Pig*” bắt đầu phát ra từ trong buồng lái phụ.
*Tokyo Pig: là tên một bộ phim hoạt hình được chuyển thể từ tác phẩm văn học thiếu nhi của Nhật.
Thứ tư, phần nửa sau của Đấu Sĩ Cá Nóc, lấy điểm tiếp nối giữa hai chân làm trục, bắt đầu biến hình, buồng lái quay lên trên một góc chín mươi độ, chân ở phía dưới trở thành tư thế ngồi xổm cố định.
Thứ năm, một ống bắn bật ra ở góc bốn mươi lăm độ phía trên buồng lái phụ, bắn một viên đạn pháo hình tròn thẳng lên trên, mười giây sau bay thẳng lên rồi rơi thẳng xuống ống pháo một cách chính xác, và xảy ra vụ nổ nhỏ, khiến Phong Bất Giác lại mất thêm 10% giá trị Hp dưới tác động của sóng xung kích.
“Con quái vật kia vẫn còn cử động sau khi bị đánh thành hai phần…” Tầm nhìn của Bi Linh quanh quẩn ở giữa hai bộ phận của Đấu Sĩ Cá Nóc.
“Hơn nữa hai bộ phận đều trở nên kinh tởm hơn trước đó…” Tự Vũ tiếp lời.
Bi Linh liếc nhìn trạng thái đối thủ trong bảng chọn game, xác nhận cả anh Giác và Tiểu Thán vẫn còn sống, rồi lại nói: “Hai bộ phận của quái vật Lego kia đều phát sinh thay đổi sau vụ nổ, cho thấy hai phần đều có người đang điều khiển.” Cô suy đoán theo lẽ thường, mặc dù quá trình không hoàn toàn chính xác nhưng kết luận không sai.
“Nhưng hành động của thứ đó thật kỳ cục… Nhìn giống như người cầm lái đang thao tác bừa bãi.” Tự Vũ trầm ngâm nói.
“Ở đây có ba khả năng.” Tư duy của Bi Linh nhanh chóng thay đổi, cô trả lời rất nhanh, “Thứ nhất, đội trưởng và Tiểu Thán chưa nắm bắt thành thạo cách dùng phương tiện Lego này. Thứ hai, thứ đồ này đã xảy ra sự cố, không thể thao tác bình thường. Thứ ba, những hành động này là cố tình giả vờ để lừa gạt chúng ta.”
“Vậy thì…” Tự Vũ ra hiệu cho cô tiếp tục.
“Thật ra dù là khả năng nào, cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.” Bi Linh nói xong, lại nhét đầy một băng [Đạn nổ xuyên giáp] vào súng bắn tỉa, và mỉm cười, “Thêm một phát nữa là được thôi.”
Ngay khi Bi Linh chuẩn bị bắn thêm một phát vào “Phần đuôi cá nóc” nhìn có vẻ khá là kỳ dị… Thì Phong Bất Giác đang ở trong đó, ấn cái nút có kèm theo dấu hiệu cảnh báo vũ khí hạt nhân.
“Tôi không tin thằng học sinh biến thái kia dùng Lego chế tạo ra bom hạt nhân!” Phong Bất Giác hét lên điên cuồng khi ấn nút.
Đó là tiếng tên lửa phóng vào không trung…
Đấu Sĩ Cá Nóc trong tư thế ngồi xổm phun ra một ngọn lửa thô kệch từ phần đuôi. Sự kết nối giữa hai chân và phần thân cũng bị đứt luôn. Bộ đẩy cường lực của đuôi cá, đưa thân máy đã quay đến hướng chín mươi độ lên trên trời…
“Nè! Thứ này vốn là đầu đạn phải không?” Phong Bất Giác cực kỳ sửng sốt, “Trong buồng lái đang phát một khúc ca vui vẻ và phát động tên lửa tự sát tấn công!”
Bi Linh và Tự Vũ đang ở trên nóc kệ hàng, một người ngẩng đầu từ phía sau kính ngắm bắn, một người đặt ống nhòm xuống. Cả hai người cùng nhìn ánh lửa lóe lên trong bóng tối, và tên lửa đuôi cá từ từ bay lên, mặt không cảm xúc, ngây người như phỗng.
Tiểu Thán rất may mắn, đúng lúc không ai chú ý đến cậu ta, thì cậu ta bừng tỉnh, đẩy nắp buồng lái chính thò đầu ra nhìn. Không ngờ đúng lúc tận mắt thấy cảnh tượng “tên lửa đuôi cá” bay lên không…
“Đù má… Cái quái gì vậy…” Tiểu Thán không thể khép miệng lại, “Đây là muốn thăng tin hả?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ừm… Không được hoảng loạn…” Phong Bất Giác ở trong tên lửa lẩm bẩm một mình, “Thời điểm này chỉ cần tìm thấy cỗ máy thời gian là được rồi… Không đúng!” Anh cố gắng dừng bản năng chế giễu của mình, “Được rồi, bình tĩnh suy nghĩ, thứ đồ chơi này vốn không tấn công mục tiêu, chắc chắn sẽ đâm thẳng vào trần nhà của siêu thị. Cho nên mình chỉ cần mở nắp buồng lái và nhảy ra ngoài, sử dụng Geppo là có thể dễ dàng thoát hiểm.”
Nghĩ đến đây, anh lại nghĩ: “Nhưng mà, hành động bay lên không trung chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Tự Vũ và Bi Linh… Sau khi mở nắp buồng, mình có thể sẽ bị tấn công trực tiếp.”
Hiện thực giống hệt với giả thiết của Phong Bất Giác. Bất ngờ ngắn ngủi qua đi, Bi Linh lại giơ súng ngắm bắn, ngắm vào tên lửa đuôi cá đã vượt quá điểm ngắm bắn.
Vài giây sau, nắp buồng mở ra thật.
Chính lúc đó, Bi Linh tập trung hết sức ngắm chuẩn vào cửa buồng.
Lại chẳng thể ngờ, gần như cùng lúc khi nắp buồng mở ra…
Chỉ nghe thấy một tiếng “Binh”, lớp vỏ ở phía bên kia của tên lửa đuôi cá bị phá vỡ từ bên trong.
Cùng với mảnh gỗ Lego vỡ, một bóng hình nhấp nháy ánh đỏ xuất hiện từ bên trong khe hở. Anh sải bước Geppo với tốc độ tối đa của mình, chớp mắt anh đã lượt tới khoảng cách hơn một mét, lao thẳng đến nóc kệ hàng ở gần nhất,
Chiêu giương Đông kích Tây của Phong Bất Giác đã rất thành công. Anh biết, khoảnh khắc anh mở nắp buồng, sự chú ý của đối phương chắc chắn sẽ tập trung ở lối ra của buồng lái. Lúc này, cơ hội của anh đã đến. Chỉ cần anh đập ra một lỗ hổng nữa, và xông ra ngoài với tốc độ ở trạng thái Thuật linh thức tụ thân, thì Bi Linh người đang ngắm bắn vào cửa buồng chắc chắn không kịp xoay họng súng. Dù sao đây không phải là chơi CS, một cái lướt chuột là có thể quăng súng đến góc trên sáu mươi độ. Thật ra khi dùng tay nâng một khẩu súng bắn tỉa nặng nề, muốn quăng súng bắn chính xác mục tiêu, chuyện đó rõ ràng là chuyện hoang đường.
“Tiểu Thán đã phát hiện ra vị trí của chúng ta, cậu ta đang chạy trên tường.” Khi nói ra câu này, Tự Vũ đã lao về phía trước. Mà hướng cô tiến đến, chính là kệ hàng nơi Phong Bất Giác đang đứng đó.
“OK, giao cho em.” Dĩ nhiên Bi Linh hiểu ý của chị họ, cô nhấc súng ngắm bắn đi đến bên mép kệ hàng, vừa nhìn xuống dưới đã thấy Tiểu Thán đang chạy băng băng men theo mép kệ hàng, “Đúng là đồ ngốc… Vòng một nửa vòng tròn sang bên rồi mới leo lên tường.” Cô lẩm bẩm một câu, rồi di chuyển điểm chuẩn của kính ngắm bắn về phía chân của Tiểu Thán.
Phía bên kia, sau vài lần nhảy lên, Tự Vũ đã lên đến phần nóc kệ hàng mà Phong Bất Giác vừa mới nhảy lên, nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Bằng trực giác, Tự Vũ tiếp tục đuổi theo một hướng.
Lúc này, cô đã cất ống nhòm nhìn trong đêm vào trong balo, thứ cô đang cầm được đổi thành bảo kiếm [Phong Thánh].
Lại có một tiếng vang lớn từ đằng xa, hóa ra là tên lửa bay lên trên va phải trần nhà và phát nổ.
Uy lực của thứ đồ chơi này không nhỏ (đối với đồ chơi), nhưng không như bom hạt nhân, nó tương đương với một quả pháo ném thẳng lên trời, nhưng những mảnh vỡ vung vãi khắp nơi thì nguy hiểm hơn giấy vụn rất nhiều.
Trần nhà và đèn của siêu thị sẽ không bị phá hủy bởi sự tấn công của đồ chơi, nhưng tên lửa này lại kích hoạt hệ thống chữa cháy tự động.
Đèn trên trần của cả siêu thị lập tức sáng hết lên, vòi phun chữa cháy trên trần nhà gần đó bắt đầu xả nước xuống dưới. Đối với game thủ bị thu nhỏ mà nói, chuyện này giống như một cơn mưa rào bất chợt.
“Chà, người đẹp ướt sũng kia ơi.” Giọng nói của Phong Bất Giác đột nhiên truyền tới từ phía sau Tự Vũ, “Đang tìm tôi sao?”
Tự Vũ chầm chậm quay người, giơ một tay lên, hất đại những sợi tóc trước trán về phía sau, để tránh bị những sợi tóc ướt nhẹp che mất tầm nhìn. Có lẽ do ảnh hưởng bởi ánh sáng và sương nước, khuôn mặt cô càng trắng hơn, mông lung hơn. Đúng là Phong Bất Giác chưa từng nhìn thấy Tự Vũ như vậy.
“Không chạy trốn nữa à?” Cô lên tiếng hỏi.
“Tôi sẽ nhanh chóng bị cô phát hiện sau khi bật đèn mà thôi.” Phong Bất Giác nói, “Hơn nữa tôi vốn dĩ không có ý định bỏ chạy.” Anh cũng vuốt tóc ra phía sau, nhờ có nước mà anh biến nó thành kiểu tóc vuốt ngược ra sau giống như anh Phát*, “Tôi mới là bên mạnh hơn phải không? Cô xem, rõ ràng tôi có thể đánh lén cô từ phía sau, nhưng vẫn chào hỏi cô trước.”
(*) Anh Phát: chỉ diễn viên Châu Nhuận Phát.
“Hừ…” Tự Vũ bật cười, nụ cười này vừa giống cười mỉm, cũng vừa giống cười khẩy.
“Hiếm khi thấy cô cười với tôi.” Phong Bất Giác nói.
“Tôi không cười với ai cả.” Tự Vũ trả lời.
“Hóa ra không phải nhắm vào tôi à…” Phong Bất Giác nói.
“Chuyện này để sau này thảo luận tiếp được không?” Tự Vũ thử đổi chủ đề.
“Dù sao mọi người cũng đều ướt như chuột lột rồi, cũng chẳng sao hết nhỉ.” Phong Bất Giác nói.
“Nếu anh muốn nói chuyện, thì hôm khác offline rồi nói.” Tự Vũ giơ kiếm lên và nói, “Anh cứ tiếp tục đứng đó không lo ngại gì trong khi tay không tấc sắt, thì anh tự gánh lấy hậu quả đấy.”
“Offline… Gọi điện thoại hả?” Phong Bất Giác vẫn tỏ vẻ thoải mái và quay lại chủ đề.
“Anh muốn hẹn gặp tôi sao.” Tự Vũ nói.
“Không không không không…” Phong Bất Giác lắc đầu.
“À… Đúng.” Phong bất Giác bị đánh bại bởi ánh mắt đó, nên đã nói thật.
“Nói như vậy là… Anh đã biết chuyện tôi cũng sống ở thành phố S?” Tự Vũ hỏi.
“A! Chuyện đó à… Với năng lực điều tra của tôi…” Phong Bất Giác vừa định nói mấy câu đắc ý.
“Trận đấu này, nếu như anh thua tôi…”Tự Vũ ngắt lời, “Thì mong anh chuẩn bị sẵn tâm lý khi trở thành người bị theo dõi đuổi bắt.”
“Nè! Đột nhiên trở nên đáng sợ vậy…” Phong Bất Giác sửng sốt nói, nhưng rồi anh lại ngẩn người ra, hỏi: “Ừm… Vậy nếu như tôi thắng….”