Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 363: Cuộc chiến đồ chơi (16)
“Ủa… Giáo sư X*?” Phong Bất Giác hỏi.
(*) Giáo sư X: là một siêu anh hùng giả tưởng xuất hiện trong các truyện tranh Mỹ do Marvel Comics xuất bản, cũng như một số phim truyện và phim truyền hình.
“Là tôi,” Giáo sư X trả lời bằng giọng trìu mến đầy sức truyền cảm, “Chào hai cậu.”
“Chờ đã…” Tiểu Thán phản ứng rất nhanh, anh thì thầm bên tai Phong Bất Giác: “Không đúng, gã này có thể đọc được suy nghĩ của người khác… Nếu như hắn đọc được Tiên Tri…”
“Giáo sư, tôi muốn hỏi, siêu năng lực của ông là gì?” Phong Bất Giác phớt lờ Tiểu Thán, chủ động hỏi giáo sư.
Không ngờ, vị giáo sư X Lego này trả lời: “Tôi không có siêu năng lực.”
“Hả?” Tiểu Thán ngây người, “Không phải chứ?”
“Đây là chuyện dễ thấy mà.” Phong Bất Giác nghiêng đầu nói nhỏ với đồng đội: “Đồ chơi không thể có năng lực hệ tinh thần như “đọc ký ức” hay “khống chế tư duy”.” Anh nhún vai, “Nếu như có thật… Thì vừa rồi khi cậu hạ giọng nói chuyện cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì những lời cậu nói đã bị biết hết trước khi cậu nói ra khỏi miệng.”
“Ồ…” Tiểu Thán gật đầu, mấy giây sau cậu ta lại hỏi, “Ủa? Nếu thế chẳng phải giáo sư ông không có bất cứ năng lực chiến đấu nào hay sao?”
“Khà khà… Tri thức chính là sức mạnh. Dù không có năng lực đặc biệt, tôi cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.” Giáo sư X mỉm cười nói: “Đương nhiên, cậu cũng có thể nhìn tôi như một gã đầu hói ngồi xe lăn bình thường.”
“Không không không, tôi không có ý đó.” Tiểu Thán thật thà mau chóng xua tay phủ nhận.
“Ừm, rất tốt.” Giáo sư X vẫn giữ nụ cười hiền hòa, “Bởi vì nếu cậu dám nhắc đến hai từ “xe lăn” hoặc “đầu hói”, tôi sẽ kêu các học sinh của tôi ấn chặt cậu trên mặt đất, sau đó dùng xe lăn nghiền nát hộp sọ của cậu.”
“Nè… Đúng là hoàn toàn bị hắc hóa rồi. Rõ ràng ông ta cực kỳ quan tâm đến chuyện bản thân không có siêu năng lực… Hơn nữa chính ông ta đã nói hai từ đó hai lần rồi.” Tiểu Thán thì thầm nói.
Phong Bất Giác bước lên trước một bước, mở chủ đề nói: “Ừm… Giáo sư, vậy làm sao ông biết “Bọn họ đã tới”?”
“Tôi chỉ là chân chạy việc, chuyển lời giúp Tiên Tri thôi.” Giáo sư X đáp lại, ngay sau đó, ông ta chợt kèm theo một câu: “Cái gì! Cậu nói tôi không có chân để chạy?” Sau đó ông ta rút một khẩu súng lục từ trong túi áo ra, “Chịu chết đi, hai thằng quỷ không biết lễ phép!”
Nói xong, ông ta nhảy ra khỏi xe lăn, và bắt đầu bắn loạn xạ.
Lúc đó anh Giác và Tiểu Thán kinh ngạc, lăn sang hai bên, ôm đầu chạy trốn như chuột.
May thay, trình độ bắn súng của “giáo sư X” rất kém, không bắn trúng một phát nào. Hơn nữa khẩu súng ông ta dùng, và đạn bắn ra, toàn là các mảnh Lego cực nhỏ, không gây ra sát thương lớn đến xung quanh.
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng “soạt”, một cái bóng màu đỏ xuất hiện trong nháy mắt, cướp lấy khẩu súng trên tay “giáo sư X”, và nói: “Này! Đừng làm ồn nữa! Lex_Luthor, (kẻ địch cũ của Superman, một trong những nhân vật phản diện kinh điển), đến lúc uống thuốc rồi!”
Trong khi nói chuyện, Flashman Lego ấn Luther trở lại xe lăn, và ấn một cái nút phía sau xe lăn. Chỉ thấy mấy khối gỗ bắn ra từ hai bên chiếc xe lăn, và trói chặt người đàn ông đầu hói đang phát khùng kia, khiến ông ta không thể cử động.
“A! Buông tôi ra! Tôi là giáo sư X! Bọn họ phân biệt đối xử với người tàn tật! A!” Luther hai chân giãy giụa, hai tay cố gắng vật lộn, bị Flashman đẩy đi.
“Xin lỗi!” Một cái bóng màu xanh khác xuất hiện bên cạnh Phong Bất Giác và Tiểu Thán với tốc độ không thua gì Flashman, hắn là Quycksilver (Quycksilver, con trai của Magneto, cơ bản chính là Flashman của Marvel), “Ngay khi thuốc dừng lại hắn ta sẽ có một số triệu chứng rõ rệt về mặt tinh thần. Tuần trước hắn còn không mặt áo, bôi ít chất màu lên người, muốn giả mạo Kratos, sau đó bị Hulk đập thành bánh luôn.”
“Tìm loại người này tới báo tin để làm gì…” Tiểu Thán đáp lại.
“Tóm lại… Theo tình báo của Tiên Tri, có hai thành viên của Novel đã phớt lờ sự tuần tra của bảo vệ, mà tiếp cận với Nhà Lego, hơn nữa họ sẽ nhanh chóng đến nơi.” Quycksilver tiếp lời, “Ý của Tiên Tri là, mời hai người ra ngoài giải quyết bọn họ.”
“Ủa? Tự tìm đến cửa à.” Phong Bất Giác cười khẩy, “Hừm… Rất có khí chất, các bạn của binh đoàn điều tra…”
“Rốt cuộc anh còn muốn nhắc loại trang phục này mấy lần nữa…” Tiểu Thán yếu ớt nói. Rõ ràng, trong hai tuần sau khi kết thúc “Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh” cho đến “Tôi là tác giả”, Phong Bất Giác rất hay đem bộ trang phục của Tự Vũ ra đùa giỡn.
“Được rồi, bây giờ chúng ta phải hành động ngay.” Phong Bất Giác nói xong, liền nhảy lên trên “Đấu Sĩ Cá Nóc Lego”, mở nắp của buồng lái.
Ngoại hình của Mecha này, trông giống một con cá nóc chân dài. Cả bộ máy tổng cộng có hai bộ phận, một là cơ thể (Dù sao cá cũng không phân biệt phần thân và phần đầu), hai là hai cái chân (Chân thon, không thẳng, và xương kỳ dị).
Hơn nữa, đấu sĩ Cá Nóc Lego này (nửa sau sẽ gọi tắt là Đấu Sĩ Cá Nóc), chỉ có chân, không có tay. Từ câu nói “đã hoàn thành” của Musashi Koganei có thể thấy, không phải vì không đủ thời gian mà cậu ta không ra tay, đơn thuần là vì cậu ta muốn Mecha nhìn có vẻ kỳ quái nên không làm tiếp…
Buồng lái của thứ này gần giống với buồng lái của biplane (một loại máy bay với hai cánh cố định xếp chồng lên nhau), một trước một sau, tổng cộng có thể chứa hai người. Điều khiến người ta khó hiểu là, rốt cuộc thứ này chiến đấu ra sao? Còn nữa… Robot đến cái tay cũng không có, thì cần hai người lái làm gì? Lẽ nào mỗi người điều khiển một cái chân sao?
“Ồ, điều khiển này đơn giản đấy,” Trước khi nhảy vào buồng lái chính, Phong Bất Giác phát hiện trước mắt có tổng cộng hai cần điều khiển và một công tắc hình núm vặn, bên trái của cái núm là “OFF”, bên phải là “ON”, còn hai cần điều khiển, không cần nghĩ cũng biết, nó điều khiển xoay hai chân trái phải. Ngay trước bàn điều khiển còn viết thêm sáu chữ thừa thãi – Hệ thống điều khiển di động.
Tiểu Thán cũng nối gót nhảy lên Mecha, rồi nhảy vào buồng lái phụ ở phía sau, ai ngờ, vừa ngồi xuống thì cậu ta đã bị sốc: “Nè! Tại sao lại có nhiều nút như vậy!”
“Hả?” Phong Bất Giác nghe thấy vậy, cảm thấy không thể nào hiểu nổi. Trong buồng lái chính phía trước mặt anh, các bộ phận có thể điều khiển cộng lại cũng chỉ có ba cái, hơn nữa cảm giác đúng là không cần đến cái thứ tư, vậy phía sau còn có thể có những gì nữa?
“Để tôi xem nào.” Phong Bất Giác trèo ra khỏi buồng lái của mình, bước hai bước trên nóc Mecha, đến vị trí ở phía cuối bên trên “đuôi cá” để nhìn vào trong buồng lái phụ.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn qua là sợ hết cả hồn… Bên trong buồng lái của Tiểu Thán, phía trước và hai bên, nói ít thì có trên một trăm cái nút, ngoài ra còn có cần đẩy, núm vặn, công tắc cảm ứng, các loại máy móc, đèn báo… Điều buồn cười nhất là… Ở một vị trí rất bắt mắt, có một cái nút được che bởi một tấm kính nhỏ, bên cạnh còn vẽ ký hiệu cảnh báo vũ khí hạt nhân xen lẫn giữa màu đen và màu vàng…
Cuối cùng, bên trên bàn điều khiển ở phía trước buồng lái phụ có viết bốn chữ – Hệ thống vũ khí.
“Khốn kiếp, đúng là biến thái!” Ngay cả Phong Bất Giác cũng không chịu được phải hét lên, “Hệ thống di động còn đơn giản hơn cả xe đụng, mà hệ thống vũ khí thì làm giống như kho vũ khí di động loại liên tục cường hóa (General_Unilateral_Neuro-Link_Dispersive_Autonomic_Maneuver) vậy!
“Không biết vì sao… Tôi luôn cảm thấy ngồi trong này dùng bàn phím lăn là có thể hủy diệt cả thế giới…” Tiểu Thán nhíu mày tiếp lời.
“Ừm… Không đúng, bình tĩnh mà nghĩ coi… Chỉ dùng hai mươi phút và chưa dùng hết một thùng lego để chế tạo vũ khí, không thể lợi hại đến mức rầm rộ được đâu.” Phong Bất Giác trầm ngâm nói: “Có lẽ… Nhìn có vẻ có rất nhiều nút, nhưng thật ra phần lớn đều là mấy thứ thiết bị vô dụng. Ví dụ như… Một đống nút toàn sử dụng để điều chỉnh độ ẩm và nhiệt độ trong buồng lái, chỉ có một hoặc hai vũ khí thật sự thôi.”
“Ha ha… Anh cứ từ từ thử đi…” Tiểu Thán nói xong, thì đẩy nắp buồng lái phụ, đứng dậy, chống tay, rồi sang buồng lái chính ở phía trước, “Tôi điều khiển di chuyển.”
Phong Bất Giác tỏ ý sao cũng được, anh nhảy từ trên “đuôi cá” vào buồng lái phụ đủ các loại nút bấm có thể điều chỉnh, “Tùy thôi… Xuất phát đi.”
Tiểu Thán nghe xong, liền vặn cái núm xoay ở phía trước sang phía ON, rồi kéo cần điều khiển,
“Này… Kéo đẩy một lần chỉ đi một bước thôi…” Tiểu Thán điều khiển Robot chưa đến mười bước, thì nhận thấy vấn đề rất nghiêm trọng này, “Hơn nữa tốc độ, tần suất của sải bước hoàn toàn không khớp với tốc độ kéo cần điều khiển của tôi.
“Vậy thì làm sao?” Phong Bất Giác hỏi.
“Sử dụng cách lái xe liên tục đẩy và kéo cần điều khiển, thì mức tiêu hao thể năng cũng gần bằng với việc tôi trồng cây chuối đi bằng hai tay…” Tiểu Thán đáp lại.
“Hừ…” Phong Bất Giác hờ hững hừ một tiếng, rồi giơ tay phải của mình lên, “Đó là do thực lực của cậu không đủ thôi, nếu như là tôi, chỉ cần một tay là được…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Nè!” Tiểu Thán hét lên ngắt lời, “Cái kiểu tự tin hèn hạ đó thì có gì mà khoe khoang!”
…
Cùng lúc đó, ở trên nóc một kệ hàng nào đó bên ngoài Nhà Lego.
Trong bóng tối, có một ánh mắt sắc bén xuyên qua kính ngắm bắn của súng bắn tỉa, ngắm chuẩn vào lối ra duy nhất của Nhà Lego.
Đây là một điểm ngắm bắn hoàn hảo, từ trên nhìn xuống, bốn bề không có gió, khoảng cách vừa phải. Ở lối ra của Nhà Lego lại chẳng có một vật chắn cản tầm nhìn nào, vô cùng rộng rãi trống trải.
Với sự trợ giúp của ông ngắm ban đêm, Bi Linh có thể quan sát rõ ràng tình hình ở bên đó, một con ruồi (Đương nhiên, bây giờ đối với họ mà nói thì con ruồi có thể còn to cỡ bằng con chuột) cũng đừng hòng bay qua.
“Bây giờ chuyện cần làm là chờ đợi…” Tự Vũ cầm ống nhòm ban đêm, quỳ xuống bên cạnh Bi Linh nói. Tổ hai tay ngắm bắn kiêm quan sát viên bọn họ, đã kết hợp cực kỳ ăn ý. Những sự bất thường ngoài tầm nhìn của Bi Linh sẽ do Tự Vũ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không có sơ sót.
“Thật ra, có thể họ đã rời khỏi Nhà Lego, về khu vực chiếm đóng của Classic.” Khi nói chuyện, Bi Linh vẫn giữ tư thế ngắm bắn, không nhúc nhích tí nào.
Tự Vũ tiếp lời, “Chúng ta đã nhận được báo cáo từ đội cận vệ vào lúc một giờ năm mươi ba phút, còn thời gian Bất Giác và Tiểu Thán vào Nhà Lego là khoảng một giờ bốn mươi phút. Nếu như bọn họ vào đó để hoàn thành nhiệm vụ hoặc thúc đẩy cốt truyện, về lý mà nói, họ sẽ không ra nhanh như vậy đâu.”
“Ngộ nhỡ bọn họ cũng giống như chúng ta, phớt lờ bảo vệ trực ca đêm, vẫn hoạt động ở bên ngoài sau một giờ năm mươi lăm phút thì sao?” Bi Linh nói, “Vậy trước khi chúng ta đến nơi, họ có thời gian khoảng mười phút để bỏ chạy.”
“Ừm… Giả thiết này có hai giả thiết như sau… Thứ nhất, bọn họ hoàn thành những việc phải làm trong Nhà Lego với tốc độ cực nhanh. Thứ hai, họ vẫn không muốn giao đấu với chúng ta.” Tự Vũ nói như đang nghĩ ngợi điều gì đó: “Với phong cách của Bất Giác…”
“Vì nhiệm vụ phụ hoặc nhiệm vụ ẩn, rất có thể đội trưởng sẽ tạm thời tránh mặt chúng ta.” Bi Linh nói, “Hơn nữa kiểu né tránh này cũng không bị hệ thống tính là “chơi tiêu cực”, nó chỉ có thể coi là vu hồi* trong chiến lược.
(*) Vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện tiêu diệt đối phương.
“Nếu đúng là họ đã quay lại lãnh địa của Classic, thì chúng ta ở nơi này rất nguy hiểm.” Tự Vũ nói.
Bi Linh thở dài một cái: “Em đã tính đến rồi, bảo vệ kết thúc tuần tra là lúc hai giờ mười lăm phút sáng. Từ lúc đó trở đi, chúng ta đợi thêm mười lăm phút. Nếu đến hai rưỡi vẫn không thấy ai, hoặc trong thời gian này chúng ta bị đám đồ chơi bên địch phát hiện, thì chúng ta sẽ rút lui trước. Sau đó nhờ quân đội giúp sức, rồi quay lại.”
Lúc này, trong khi hai người đội nữ đang phân tích và bàn bạc các các kế hoạch khả thi, thì hai người đội nam đang lái Robot biến thái đến gần lối ra của Nhà Lego.
Tạch tạch tạch tạch tạch… Đấu Sĩ Cá Nóc sải những bước lớn chạy băng băng về phía trước.
Tiểu Thán ngồi trong buồng lái chính mệt phờ người… Anh Giác thì buồn chán một tay chống má, ngáp dài trong buồng lái phụ.
“Nói ra, chúng ta nên để cho Musashi Koganei trực tiếp làm một công cụ biết bay phải không? Tiếp cận kẻ địch từ trên không trung là nhanh nhất và an toàn nhất.” Tiểu Thán thở hổn hển phàn nàn.
“Nếu cậu nói như vậy… Thì hai người chúng ta trực tiếp tiếp cận trận doanh địch từ trên nóc kệ hàng, hoặc tôi dùng Geppo đưa cậu đến nơi cao hơn để tiếp cận mục tiêu, vậy chẳng phải tiện hơn sao?” Phong Bất Giác nói.
“Ồ? Phải rồi!” Tiểu Thán tiếp lời.
“Đúng vậy, đương nhiên những phương án này tôi đều đã nghĩ tới.” Phong Bất Giác nói tiếp, “Nhưng nếu làm như vậy, thì không phải tôi sẽ mệt tới mức lè lưỡi hay sao?”
“Hả?” Tiểu Thán giận dữ nói, “Rõ là anh troll đồng đội mà!”
“Không phải vậy.” Phong Bất Giác gối đầu lên tay, dựa vào lưng ghế, “Đừng quên… Là cậu tự trèo sang buồng lái chính…”
Một giây sau, phía trước truyền đến một tiếng “Chát”, chắc là Tiểu Thán tự thưởng cho mình một cái bạt tai.
“Có thứ gì đó, vừa xuất hiện…” Bi Linh đột nhiên lên tiếng.
Tự Vũ thấy cô không nổ súng, thì biết ngay tình hình có bất thường, lập tức xoay ống nhòm về khu vực phía trước Nhà Lego. Sau khi nhìn thấy vật thể xuất hiện trong tầm mắt, cô đặt ống nhòm xuống…Dụi mắt, sau đó lại giơ ống nhòm lên.
“Chị cược năm tệ, Bất Giác ở trong đó.” Tự Vũ nói bằng giọng lạnh băng, không văn vẻ.
“Quái vật Lego này là do hai tên ngốc đó lắp ráp tạo ra…” Bi Linh đáp lại bằng giọng nói đau đớn kiểu như “Hai tên hết thuốc chữa”.
“Nếu như đây là đồ chơi vốn đã tồn tại trong phó bản…” Tự Vũ nói tiếp, “Thì chắc chắn không bao giờ bán ra.”
“Hơn nữa, bọn đồ chơi cũng không thể chạy bừa bãi trong thời gian bảo vệ tuần tra.” Bi Linh vừa nói, vừa nạp một băng đạn đặc biệt vào súng bắn tỉa. “Vụ này thú vị rồi đây… Nếu công cụ mà họ đang ngồi đột nhiên nổ tung, thì họ còn sống không…” Khóe miệng cô xuất hiện một nụ cười đen tối, khẩu súng trong tay đã ngắm chuẩn vào cơ thể của Đấu Sĩ Cá Nóc.
Pằng!
Khoảnh khắc Bi Linh bóp cò, một tiếng nổ vang như tiếng sấm xuyên qua bầu trời, một viên đạn lóe lên ánh sáng xanh bắn thẳng ra.