Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 362: Cuộc chiến đồ chơi (15)
“Ồ…” Phong Bất Giác nghĩ ngợi một chút, rồi trả lời: “Được rồi, ta hiểu rồi. Ta có thể đồng ý với ngươi, không cố can thiệp vào xu hướng chung của cuộc chiến tranh này, nhưng mà… Hai du khách từ thế giới khác còn lại sẽ làm thế nào, ta không thể bảo đảm.” Anh do thám nói, “Nếu ngươi thật sự muốn bọn ta mau chóng rời khỏi nơi này…”
“Ngươi muốn gì?” Tiên Tri trực tiếp ngắt lời.
“Cho ta mượn đội quân của ngươi…” Phong Bất Giác nói.
“Hử?” Tiên Tri lại dùng trợ từ ngữ khí này để truyền đạt sự phẫn nộ của hắn ta.
“… Đó là điều không thể.” Phong Bất Giác nói tiếp nửa vế trước, và hoàn thành nó, “Dù sao bọn ta chỉ có hai mục tiêu, không cần phải huy động nhân lực.”
“Ừm…” Cùng một từ, ý nghĩa mà Tiên Tri muốn truyền đạt lần này là… Chuyện này còn tạm được.
“Như vậy đi…” Phong Bất Giác tiếp lời, “Tặng ta một hộp khối Lego được không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Tiên Tri hỏi.
“Dĩ nhiên là chế tạo một phương tiện có thể giúp bọn ta tìm ra và tiếp cận mục tiêu…” Phong Bất Giác tỏ vẻ mơ hồ, nói: “Bắt kẻ địch trong rừng quân…”
“Ta hiểu rồi.” Tiên Tri lại một lần nữa ngắt lời, “Ta sẽ đưa ra mệnh lệnh này với thân phận của Tiên Tri Lego, hành động lần này của các ngươi được định nghĩa là “phản ứng chính thức của bản Tiên Tri đối với hành vi trộm cắp tài nguyên Lego của Novel.”
Tiểu Thán chen miệng nói: “Nhưng bây giờ, trên danh nghĩa bọn ta vẫn là người của Classic, thực hiện nhiệm vụ cho Lego có sao không?”
“Qua đêm nay thì chúng ta sẽ biến mất vĩnh viễn, cậu còn nghĩ đến mấy chuyện này làm gì?” Phong Bất Giác trả lời thay Tiên Tri, anh lại ngẩng đầu nhìn lên hình thoi, “Vậy thì… Cứ vậy đi.”
…
Đúng hai giờ sáng, hai bảo vệ trực đêm đúng giờ xuất phát từ phòng bảo vệ.
Như Tiên Tri đã nói, bảo vệ chỉ là con rối do ông ta tạo ra mà thôi, “Bọn chúng” không có suy nghĩ gì cả. Chỉ cần đến thời gian cố định, chúng sẽ đi ra khỏi phòng bảo vệ, bật đèn pin cầm tay và chia hai đường tiến hành tuần tra. Toàn bộ quá trình mất đúng mười lăm phút. Sau khi tuần tra xong, chúng sẽ trở lại phòng bảo vệ, rồi khóa cửa lại từ bên trong.
Trong khoảng thời gian này, đồ chơi sẽ không hoạt động, chúng đã tắt tất cả nguồn ánh sáng từ trước, và trốn dưới đáy kệ hàng hoặc ở trong một số góc khuất tầm nhìn, chờ đợt tuần tra kết thúc.
Tuy nhiên, game thủ như Tự Vũ và Bi Linh không kiêng dè như vậy. Đối với họ, hoạt động trong khoảng thời gian này sẽ thuận tiện hơn.
Khi chuông đồng hồ điểm hai giờ, họ xuất phát từ khu vực chiếm lĩnh của Novel. Hai cái bóng nhẹ nhàng linh hoạt ở trên kệ hàng nhảy về phía trước, nhanh chóng tiếp cận vị trí của Nhà Lego. Tất cả lính gác đứng ở vị trí kín đáo đã mất đi hiệu quả tại thời điểm này, họ không cần lo lắng về việc bị tấn công, Classic cũng không thể phát hiện ra hành tung của họ và đưa ra hành động phản ứng lại.
“Haiz… Kết quả vẫn là từ bỏ nhiệm vụ phụ sao…” Bi Linh vẫn lẩm bẩm trên đường, “Nhưng, không đem theo đội cận vệ thật sự không sao chứ? Trong trường hợp hoàn toàn không sử dụng tài nguyên phó bản, chúng ta không thể đánh lại đội trưởng phải không.”
Tự Vũ tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Cũng chẳng có cách nào khác… Những đồ chơi khác kiên quyết không hoạt động trong quá trình bảo vệ tuần tra, nếu chúng ta muốn đem theo đội cận vệ, thì phải chờ đến khi kết thúc tuần tra mới có thể hành động. Nhưng Lego đã có hành động cảnh giác với Novel, chỉ có lúc này là thời cơ để chúng ta thuận lợi tiếp cận.”
“Chị họ… Sao em cứ cảm thấy, chị cố ý để thua vậy…” Bi Linh thật sự không thể chịu nổi nữa, đã nói ra những gì mà cô nghĩ trong lòng.
“Nếu là trận chiến luyện tập trong đội, thắng thua vốn chẳng có ý nghĩa gì.” Tự Vũ trả lời, cô hơi nghiêng đầu, nhìn Bi Linh nói, “Hơn nữa… Với trí thông minh của Bất Giác, sớm đã nhìn ra ý định ban đầu trong lời đề nghị của em, và nói với Tiểu Thán.
“Hả? Ý… Ý định ban đầu gì chứ? Em không hiểu.” Bi Linh cuống quýt giả ngây giả ngô.
“Em yên tâm, nếu mục đích chính của trận đấu này là để Tiểu Thán tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu với game thủ khác, chị sẽ tự biết chừng mực khi ra tay.” Tự Vũ tiếp tục nói, hoàn toàn phớt lờ sự phủ nhận của đối phương, “Là một game thủ sở trường chiến đấu tập trung vào cận chiến, thực lực hiện tại của Tiểu Thán chỉ cao hơn mức trung bình một chút. Nếu như chị dốc hết sức, thì cậu ta chắc chắn sẽ chết trong mười chiêu.” Cô tự tin phân tích, “Điểm này… Chắc Bất Giác cũng hiểu rõ. Anh ta sẽ không để tình huống đó xảy ra, do đó ngay từ đầu anh ta sẽ tấn công mạnh mẽ về phía chị, để chị không có thời gian phân tâm.”
“Ồ… Dù sao thì em cũng là một tay ngắm bắn, có thể tiêu diệt người ta đó? Mấy người đều coi thường em…” Bi Linh đáp lại.
“Tuy kỹ năng của em và uy lực của súng ngắm bắn, có thể gây ảnh hưởng nhất định đến [Cái ôm của Artemis], nhưng dù sao cũng là một thiết bị cấp Hoàn hảo chuyên khắc chế cách thức tấn công từ xa.” Tự Vũ giải thích: “Trừ phi em cũng có vũ khí hệ ngắm bắn cấp Hoàn hảo, không thì cho dù anh ta đứng đó để em ngắm bắn, khả năng giết chết anh ta chỉ bằng một phát súng là cực kỳ thấp. Mà người giống như Bất Giác, nếu không thể tiêu diệt bằng một phát duy nhất, thì sau đó rất khó có được cơ hội để ngắm bắn anh ta lần nữa.”
“Ừm…” Bi Linh nghĩ ngợi vài giây, “Ý của em là, lẽ nào đội trưởng không cần đề phòng em ngắm bắn Tiểu Thán hay sao?”
“Anh ta biết em sẽ không ngắm bắn Tiểu Thán.” Tự Vũ đáp lại.
“Là ý gì!” Bi Linh vô cớ tức giận.
“Chị cũng biết em sẽ không ngắm bắn Tiểu Thán.” Tự Vũ lại nói.
“Chị họ, chị đang bắt nạt người ta đấy…”
“Bởi vì đây là trận chiến thực tập, tiêu diệt bằng một phát bắn cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Tự Vũ nói.
“Hử?” Bi Linh ngẩn người ra một lúc, “À… Đúng! Đúng đúng đúng! Là để rèn luyện cậu ta!” Cô cười gian manh, thuận nước đẩy thuyền nói, “Hãy xem bổn cô nương bắn trăm nghìn lỗ trên người cậu ta!”
…
“Hắt xì!” Cái hắt xì này của Tiểu Thán khiến… Cả người cậu hơi rung cả mình, “Chuyện gì vậy… Tiểu Linh lại nguyền rủa sau lưng tôi hay sao…”
“Không chỉ dùng giọng điệu thường, hơn nữa còn chỉ đích danh nói ra đối phương là ai…” Câu chế giễu của Phong Bất Giác cũng sắc bén không kém.
Lúc này, hai người họ đang đứng ở một góc trong thành phố Lego, chờ Musashi Koganei (Giếng vàng nhỏ Koganei) lắp ráp phương tiện.
Đây là lần thứ hai Phong Bất Giác triệu hồi tên này, lần đầu tiên là ở South Park. Trước khi rời khỏi SandBox, để không lãng phí CD của kỹ năng, anh Giác cũng từng sử dụng một lần kỹ năng triệu hồi, và giao lưu một chút với nhân vật triệu hồi này.
Ngoại hình của Musashi Koganei, nói một cách khái quát chính là một học sinh tiểu học trong truyện tranh. Cái đầu của cậu ta là hình tam giác ngược, cằm rất nhọn, mặt dài. Cậu ta đeo một cặp mắt kính che mất nửa khuôn mặt, nửa thân trên mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay màu vàng, bên dưới mặc quần short màu tím, còn kết hợp hai dây đai lưng màu đỏ. Chân đi một đôi tất đỏ bắt mắt, trên cổ áo thắt một cái nơ nền màu xanh lá, bên trên còn có rất nhiều chấm tròn màu tím…
Bối cảnh đầu tiên khi cậu ta xuất hiện trong nguyên tác… Giáo viên kêu cậu ta viết tên mình bằng chữ Hán, nhưng cậu ta đứng dậy đầy khí thế và trả lời: “Em, Musashi Koganei là một học sinh lớp ba kỳ lạ, không viết được chữ Hán có sáu nét trở lên.”
Nhưng thật ra… Cậu ta là một thiên tài. Câu trả lời của cậu ta chỉ để cho giáo viên và các bạn học nhìn cậu với ánh mắt coi thường, khinh miệt, lãnh đạm, phân biệt đối xử… Để người khác nghĩ rằng cậu ta là một kẻ lập dị (biến thái).
Theo nghiên cứu phân tích của Musashi Koganei, 99% vĩ nhân trong lịch sử, đều bị coi là quái nhân từ thời thơ ấu và khi là học sinh. Bởi vì Musashi Koganei muốn trở thành vĩ nhân, cho nên cậu ta quyết định trước hết phải trở thành một kẻ lập dị.
Dưới sự thúc đẩy của logic thần thánh này, Musashi Koganei kiên định bước vào con đường của kẻ lập dị. Ngày thường khi cậu ta đi hoặc đứng, hai tay giơ tư nhiên ở trước ngực, bày ra tư thế giống xà quyền. Khi nói chuyện, cậu ta ăn nói quái gở, thi thoảng sẽ phát ra tiếng cười gian xảo “he he he he”. Khi cậu ta thành công làm những hành động kỳ quái và bắt gặp ánh mắt của người khác và sự bao vây của đám đông, cậu ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, đôi lúc cơ thể của cậu ta sẽ xoay chuyển với tốc độ cao giống như bánh xe…
Ông Toriyama Akira* trong tập sáu “Dr. Slump**”, đã từng thiết kế một trò chơi chia biến thái thành năm giai đoạn. Gồm có… Giai đoạn Siêu nhân mận chua: Dùng ngón tay dũng cảm của bạn chọc vào mông người bên cạnh. Giai đoạn Chúa sơn lâm Bashan: Mở cửa sổ hét lớn ba tiếng “A!” Giai đoạn Người Băng Barbie: Vừa nhảy vừa hét lớn “Đại tiện, đại tiện”. Giáo sư Master: Lao vào vòng tay người khác sau khi hét lớn “hợp thể”. Giai đoạn Vua Nicholas: Nhét lạc vào mũi sau đó phun ra. Nếu như làm xong cả năm chuyện này, thì đúng là biến thái “mười phân vẹn mười”.
(*) Toriyama Akira: tác giả bộ truyện tranh Bảy viên ngọc rồng
(**) Dr. Slump là một loạt manga Nhật Bản ăn khách do Akira Toriyama sáng tác từ năm 1980 in trên tạp chí Weekly Shonen Jump. Đến năm 1984 thì truyện kết thúc và được gộp lại thành 18 tập tankōbon.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Theo tiêu chuẩn này… Murashi Koganei sớm đã là một kẻ điên khùng mất trí, hết thuốc chữa.
Tóm lại… Đây là một nhân vật triệu hồi cực kỳ khiến người ta đau đầu. Điều kiện triệu hồi: “Thực hiện một hành động kỳ quái” cực kỳ gàn dở. Càng không cần nói tới khi chiến đấu, gần như cậu ta không giúp được việc gì, sức chiến gần như bằng không.
Tuy nhiên, cậu ta không hẳn là vô dụng, ngược lại, cậu ta có ích hơn bất cứ vật triệu hồi cấp F nào. Bởi vì Murashi Koganei có thể “tạo ra mọi thứ.”
Đương nhiên, phát minh và năng lực chế tạo của cậu ta còn thua xa những nhân vật cấp Thần như Senbei Norimaki* (là tiến sĩ IQ) và Sharaku Hosuke**, nhưng so với những nhân vật ảo “giảng giải khoa học”, thì những thứ Murashi Koganei tạo ra vô cùng sắc bén.
(*) Senbei Norimaki: là nhân vật chính trong manga Dr.Slump, còn được gọi là tiến sĩ Slump, chế tạo ra cô bé người máy Arale Norimaki và giới thiệu với mọi người đây là em gái ông.
(**) Sharaku Hosuke: là nhân vật chính của manga Osamu Tezuka và anime The Three-Eyed One.
“Ha ha ha! Hoàn thành rồi!” Sau hai mươi phút lắp ráp, Murashi Koganei đã dùng khối Lego thành công tạo ra một Mechaa* có vẻ ngoài quái dị, và cực kỳ phấn khởi tuyên bố: “Đây chính là! Đấu Sĩ Cá Nóc Lego!”
(*) Mechaa: là tên gọi dành cho các phương tiện cơ giới hay các người máy chuyển động bằng các chân cơ học thay vì bằng bánh xe hay các cơ chế khác.
“Đây là con robot tởm nhất mà thôi từng thấy…” Phong Bất Giác nói, “Thì nó giống như những sinh vật có xương sống được tạo ra bởi các tân thủ chơi ‘bào tử’…”
“Ồ… Thật ra, trước khi cậu nói với tôi về chuyện cột sống của sinh vật có thể điều chỉnh được, tôi vẫn luôn tạo ra những thứ đó…” Lời anh Giác nói hình như gợi lên một số ký ức kỳ lạ của Tiểu Thán.
“Ha ha! Chắc hai người cảm thấy tôi tạo ra những thứ này rất kỳ cục phải không! He he he he…” Murashi Koganei hưng phấn xoay ngang giống như một con rắn dài, “Chỉ số biến thái của tôi lại tăng lên rồi! He he he…”
“Này… Loại chỉ số đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cậu và nó vốn dĩ là vô dụng!” Lần đầu tiên Tiểu Thán nhìn thấy hành động của đứa trẻ đầu gấu quái dị này, chắc chắn cậu ta đã rất sốc.
Ai biết, Tiểu Thán vừa dứt lời, Murashi Koganei đã hóa thành ánh sáng trắng biến mất.
“Ủa ủa? Chuyện gì vậy? Lẽ nào cậu ta còn biết thuật tàng hình?” Tiểu Thán nghi hoặc hỏi.
“Chỉ là hết thời gian triệu hoán thôi mà.” Phong Bất Giác đáp lại, và dùng ngón tay chỉ vào đầu gối của mình, “Trên thực tế, cậu ta đã biến mất từ bốn phút trước rồi, Chắc là hiệu ứng của [Trang bị tăng biên độ thuật luyện kim bằng cách cấy vào], khiến thời gian tồn tại của cậu ta được kéo dài.” Anh vuốt cằm nói, “Về lý thuyết, hiệu ứng “Hiệu quả của kỹ năng triệu hồi tăng với biên độ nhỏ”, không chỉ thể hiện về mặt thời gian. Có lẽ phương diện năng lực phát minh hoặc sức chiến đấu của Murashi Koganei, cũng đạt đến sự gia tăng nhất định, nhưng sự gia tăng này không thể nhìn thấy một cách trực quan.”
“Không, tôi nghĩ rằng sự tăng trưởng trong mức độ biến thái của cậu ta đã hiển thị một cách rất trực quan trước mặt tôi rồi.” Tiểu Thán nói tiếp.
Phong Bất Giác mỉm cười, nói: “Được rồi, trở lại chuyện chính. Mặc dù bây giờ chúng ta đã có các công cụ như kiểu robot Gundam, nhưng nếu muốn tìm thấy Tự Vũ và Bi Linh trong trận doanh Novel, thì vẫn còn khó lắm. Đến nay, chúng ta vẫn chưa thể xác định nhiệm vụ và chức vị của họ ở Novel, thậm chí không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng họ đang ở trong trận doanh Novel. Cho nên…”
“Bọn họ đã đi về phía này.” Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên phía sau hai người họ, tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Hai game thủ quay đầu lại, nhìn thấy một món đồ chơi Lego. Hình tượng của nó là một người đàn ông lớn tuổi đầu hói mặc bộ đồ vest, ngồi trên xe lăn.