Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 361: Cuộc chiến đồ chơi (14)
Phong Bất Giác không để tâm đến sự biến đổi xung quanh, vẫn nói theo ý mình: “Khi ngươi lên tiếng nói rằng mình bầu phiếu vô tội cho Billy và Aden, ta thấy ngươi đã tỏ rõ lập trường của mình.” Anh cười nhạt một tiếng, “Hai tên đó bị gán tội danh “truyền bá hỗn độn”, nhưng không oan một chút nào. Nếu như bọn họ bị phán vô tội thì mới lạ.” Anh nhún vai nói, “Billy thích “chơi trò giam giữ người, Aden thì “không kể chuyện ma thì ta giết chết ngươi”. Còn Rabbit và Buns Buggy… Ha ha…”
Tiên Tri vẫn không trả lời, chỉ có những khối Lego xung quanh rung lắc ngày một mạnh hơn.
Phong Bất Giác suy đoán: “Theo ta thấy… Hôm đó ở trên tòa, ngoại trừ hai con thỏ kia, ngươi cũng không rảnh phải không. Là bạn cũ của Rabbit, rõ ràng ngươi đứng về phía họ. Thái độ của các ngươi đối với phe hỗn độn giống nhau. Cho nên…” Anh vung cánh tay, giơ một ngón tay chỉ về phía hình thoi, “Sự thật chỉ có một!”
“Đột nhiên làm động tác chẳng ăn nhập với lời thoại gì cả…” Khóe miệng Tiểu Thán giật giật.
Anh Giác nói tiếp câu nói lúc nãy với Tiên Tri: “Ngươi và Rabbit giống nhau, vì mắc tội coi thường tòa án nên bị bắt nhốt… Hừm… Chỉ có điều địa điểm và hình thức bắt nhốt của ngươi khác nó. Rabbit và Billy, Aden bị nhốt trong nhà tù của Bá Chủ Thời Gian, còn ngươi, thì bị nhốt ở đây.”
Vừa nói dứt lời, khối lego trên bốn bức tường và trên mặt đất bỗng dừng rung động. Hình thoi kia chợt sụp đổ, khối Lego rơi lả tả xuống đất, bên trong lộ ra một cái đầu cực lớn (đối với anh Giác và Tiểu Thán ở kích thước đồ chơi). Rõ ràng, đây là cái đầu của Tiên Tri, rõ ràng không tồn tại máy quay gì đó, bản thể của ông ta ở ngay trong không gian này.
“Ồ!” Tiểu Thán hét lên kinh ngạc sau khi nhìn thấy bộ dạng của Tiên Tri, “Hóa ra ngươi là Wookiees* sao?”
(*) Wookiees, chủng tộc hư cấu trong vũ trụ Star Wars, toàn thân mọc đầy lông lá, đa phần là màu nâu, khuôn mặt giống như loài chó.
Chỉ nhìn cái đầu của nó, đúng là Tiên Tri rất phù hợp với hình tượng của Wookiees, nhưng hắn ta lại đáp lại bằng giọng điệu có phần không vui: “Không phải.”
“Chính xác, suy nghĩ và hành động của hắn ta đều không giống Wookiees.” Phong Bất Giác nói, “Có điều… Sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi, ta không thể không hỏi, trong cái gọi là “Bồi thẩm đoàn mười hai người” các ngươi, thật sự có ‘người’ tồn tại sao?” Anh hỏi như vậy cũng không phải không có lý, bởi vì ba thành viên bồi thẩm đoàn mà anh đã biết, hầu như không có ai là người cả.
“Hừ…” Cái đầu đang trôi lơ lửng trên không của Tiên Tri cười nhạt đáp: “Ngươi nghĩ rằng trong vũ trụ đa chiều tồn tại bao nhiêu chủng tộc? Con người các ngươi chỉ là một phần nhỏ bé trong đó thôi.”
“Được rồi, vấn đề đó tạm gác sang một bên. Nếu như ngươi đã bỏ lớp ngụy trang, vậy chúng ta có thể nói rõ ràng.” Phong Bất Giác nói.
Chuyện đến lúc này, Tiên Tri cũng chẳng thèm giấu giếm thêm nữa, vốn chỉ là chuyện nói ra cũng chẳng hề gì, “Nếu như ngươi cứ phải hỏi rõ ngọn ngành, vậy ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý với sự thật.”
“Đừng lo lắng, tâm lý của ta có khả năng chịu đựng nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi đấy.” Phong Bất Giác trả lời.
Tiên Tri im lặng vài giây, thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Ta, là tù nhân ở đây, cũng là cai ngục ở đây.”
“Ồ… Vậy thì, việc điều chỉnh ý thức của những tù nhân kia là do ngươi làm sao?” Phong Bất Giác nói tiếp.
“Đúng vậy.” Tiên Tri đáp, “Không chỉ có vậy, cũng là ta biến bọn họ thành đồ chơi.” Hắn ta ngừng một lát, “Bảo vệ trực đêm chỉ là một vài con rối vô thức mà thôi, đương nhiên cũng do ta tạo ra và khống chế.”
“Hả? Tại sao ngươi phải làm những chuyện này?” Tiểu Thán hỏi.
“Để ta kể cho các ngươi một câu chuyện.” Tiên Tri thở dài thườn thượt, hình như đang điều chỉnh cảm xúc, “Trước đây, có một nhà tù. Nhà tù này nhìn có vẻ giống như một siêu thị lớn. Bên trong có đủ các loại hàng hóa, hoặc nói là… “Tài nguyên”, trong đó gồm có đồ ăn, quần áo, nhiên liệu, đồ cao cấp, công cụ, vũ khí…
Trong nhà tù này giam giữ hàng nghìn tù nhân, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ đều là tội phạm nhân loại đến từ 42 vũ trụ chính.
Hằng ngày, mọi thứ trong nhà tù này sẽ được cài đặt lại, những đồ vật bị đập vỡ sẽ khôi phục lại nguyên vẹn, những kệ hàng bị chuyển hết đồ đều được lấp đầy, vết máu trên mặt đất sẽ biến mất, thi thể của người chết cũng vậy. Chỉ có những thứ có ghi chép ngày tháng sẽ xảy ra sự thay đổi, ví dụ như lịch treo, mỗi ngày đều tự động lùi về sau một ngày, ngày sản xuất trên tất cả bao bì thực phẩm, cũng sẽ lùi về sau một ngày.
Cửa sổ của siêu thị đều có thể mở tự do, nhưng thành phố bên ngoài siêu thị chí là ảo ảnh hư cấu. Nếu như tù nhân chạy ra khỏi toàn nhà này, sẽ rơi vào khoảng không bất tận, trực tiếp tử vong.
Đương nhiên, ở trong nhà tù này, sinh tồn cũng không thành vấn đề, không ai bị chết đói, thậm chí còn có rất nhiều thiết bị giải trí để tiêu khiển, dù sao tài nguyên là bất tận.
Ít ra mấy ngày đầu tiên, mọi người đều nghĩ như vậy…
Nhưng vấn đề nhanh chóng xuất hiện… Hằng ngày sau khi cài đặt lại, thì sẽ xuất hiện tù nhân mới, bọn họ sẽ ngẫu nhiên bị đưa đến các nơi trong siêu thị. Ít thì vài người, nhiều thì mấy chục người.
Cứ như vậy qua khoảng một tuần, khi số người tăng lên, sự xung đột giữa các tù nhân cũng nhiều hơn.
Lúc đầu, là một phần nhỏ các tù nhân cường tráng, hiếu chiến, tranh giành thiết bị giải trí, đồ cao cấp, thực phẩm đắt đỏ, cô gái xinh đẹp… với nhau. Khoảng thời gian đó, sinh tồn cơ bản giữa các tù nhân chưa bị uy hiếp, thực phẩm và nước uống đều có đủ, cho nên đa số mọi người vẫn có nề nếp.
Trong những tuần sau đó, số lượng người vẫn tiếp tục tăng lên. Cho đến một tháng sau, chỉ có những hàng dài người xếp hàng trước cửa mấy nhà vệ sinh. Hai tháng sau, một phần ba siêu thị tràn ngập mùi hôi thối của các thứ bài tiết. Trong khu vực hai phần ba còn lại, mọi người chen chúc nhau ăn uống. Vào ngày thứ mười của tháng thứ ba… Các tù nhân kéo bè kéo cánh, chiếm giữ thức ăn, phụ nữ và khu vực giải trí, đã bị các tù nhân khác tàn sát, bởi vì những người phía sau chỉ được ăn một bữa mỗi ngày, khi bài tiết cũng đã đến mức không hề có sự riêng tư nào nữa.
Sau sự cố đó, vấn đề tài nguyên dần dần được giải quyết, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn ở lại trong lòng mọi người. Do đó, một cơ quan giống như chính phủ đã ra đời. Họ đã thiết lập một bộ quy tắc, quy định rằng thực phẩm nên được phân phối hợp lý, nên sử dụng hàng hóa cao cấp trong thời gian hạn chế và các hành vi xâm phạm người khác như cướp của, giết người, hiếp dâm… đều phải chịu sự trừng phạt thích đáng, thậm chí họ còn xây dựng chế độ đăng ký hộ khẩu…”
“Đây có lẽ là chuyện mỉa mai nhất mà ta từng nghe.” Phong Bất Giác nghe đến đây thì nói tiếp, “Một đám tù nhân ở trong nhà tù mưu đồ thúc đẩy pháp luật và các quy định.”
“Đây chính là điểm mâu thuẫn trong bản chất con người sao…” Tiểu Thán cũng nói như đang suy nghĩ điều gì, “Sống trong xã hội văn minh, mọi người khát khao có được tự do và phóng túng. Nhưng dưới luật rừng mọi người lại kỳ vọng về an toàn và trình tự.”
Tiên Tri lại thở dài một tiếng, rồi tiếp tục kể: “Nhưng, dù sao chính trị cũng là một thứ dơ bẩn. Thúc đẩy chế độ, thì phải có người chấp hành, những người quản giáo lao động chăm chỉ, dĩ nhiên họ cũng muốn được chia nhiều tài nguyên hơn. Còn chuyện số lượng tù nhân gia tăng, cũng không được giải quyết tận gốc.
Do đó, sau một khoảng thời gian, chính xác là hai tháng ba ngày sau cuộc tàn sát đầu tiên… Tài nguyên lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Sau đó người ta phát hiện ra rằng, cơ quan quản lý đã trở thành một nhóm chuyên dùng quyền lực để đàn áp các tù nhân khác, không khác gì những kẻ ác bá bị tàn sát lúc đầu.
Không có gì bất ngờ, cuộc tàn sát quy mô lớn lần thứ hai đã nổ ra. Sau cơn mưa đẫm máu, những người sống sót cuối cùng cũng nhận ra rằng, chỉ có một cách để duy trì hòa bình, chính là luôn giữ số lượng tù nhân trong nhà tù này ở một giá trị an toàn.
Do đó, hàng trăm người sống sót đã đạt được thỏa thuận, kể từ đó trở đi sẽ giết những đợt tù nhân mới tới.
Những ngày tháng như vậy kéo dài rất lâu. Trong khoảng thời gian đó, hằng ngày sau khi thiết lập lại vào lúc nửa đêm, việc đầu tiên mà các tù nhân cũ phải làm là tìm ra những tù nhân mới xuất hiện ở các nơi trong siêu thị, và giết chết toàn bộ. Sau đó, họ có thể sống một ngày nhàn nhã.
Tuy nhiên, số lượng tù nhân bị đưa vào mỗi ngày không cố định, thời gian dài cũng sẽ có trường hợp cá lọt lưới. Vẫn có người tư lợi riêng mình, lén lút giữ và giấu một số phụ nữ xinh đẹp, với điều kiện không giết bọn họ, để ép họ làm nô lệ.
Tóm lại… Sau một thời gian tích lũy, mâu thuẫn cuối cùng đã nổ ra. Sau đó, lại xuất hiện lề lối mới, các tù nhân được chia thành nhiều thế lực khác nhau, mỗi thế lực chiếm cứ một khu vực. Mỗi phe có phong cách làm việc riêng, có những nguyên tắc và lập trường của mình. Giữa họ là cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên. Mặc dù họ gây thương tích và tử vong cho nhau, nhưng có thể bổ sung bằng các tù nhân mới.”
“Hả?” Tiểu Thán bỗng nhiên nhận ra, nói, “Đây chính là tình hình hiện tại…”
“Đúng, gần giống như nhau,” Tiên Tri trả lời, “Nhưng lại không giống nhau.” Hắn ta nhìn xuống hai game thủ. “Nếu ngươi ở lập trường của ta, ngươi muốn nhìn thấy nhóm người “biểu diễn” đủ những “tiết mục” bẩn thỉu, trò lừa đảo, máu thịt bay tứ tung trước mặt ngươi mỗi ngày, hay ngươi muốn xem một nhóm đồ chơi đánh một trận chiến không có máu?”
“Cho nên… Ngươi dùng năng lực của mình thay đổi nhà tù này…” Phong Bất Giác tiếp lời
“Đúng vậy, sau khi điều chỉnh ý thức, những tù nhân này sẽ nghĩ rằng bản thân mình giống như những nhân vật trong “Câu chuyện đồ chơi*”, đang ở trong một siêu thị của thế giới loài người. Sau khi kết thúc việc kinh doanh mỗi ngày, chúng sẽ hoạt động, chiến đấu vì danh dự. Còn ban ngày, chúng sẽ đi vào trạng thái ngủ đông dưới năng lực của ta.” Tiên Tri nói tiếp, “Sau nhiều lần thí nghiệm và sửa chữa, ta đã ngăn chặn được nhiều lĩnh vực trong tư duy của chúng, thao tác ở giai đoạn này đã gần như hoàn hảo. Đống đồ chơi vẫn sẽ né tránh những con rối bảo vệ mà ta phái đến, nhưng nhận thức đối với việc bản thân “không bị con người phát hiện” cũng chỉ hạn chế ở đó.”
(*) Câu chuyện đồ chơi: là bộ phim hoạt hình máy tính của Mỹ ra mắt vào năm 1995 do xưởng phim hoạt hình Pixar sản xuất và Walt Disney Pictures phát hành, xoay quanh một nhóm các đồ chơi có cảm xúc và hành động giống con người nhưng giả vờ là vật vô tri mỗi khi có người ở xung quanh.
Tiên Tri hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Khi ta bị nhốt vào nhà tù này, tội danh không chỉ là tội coi thường tòa án, mà nguyên nhân chính là “khuynh hướng của ta đối với hỗn độn”. Để trừng phạt ta, Tòa Án Chân Lý đặc biệt thiết kế nhà tù này, chỉ để trưng ra trước mặt ta đủ thứ tội ác, tội ác vô tận… Hành động này như một kiểu hành hạ.
Mà con người các ngươi chính là những diễn viên giỏi nhất, các ngươi ích kỷ, ngoan cố, tự phụ, xảo quyệt, yếu đuối, vô tri, kiêu ngạo, đạo đức giả, hẹp hòi, ngang tàng, ghen tuông, tham lam, hoang dâm, cáu kỉnh, ngu ngốc, và không biết hối cải!
Nhưng cuối cùng ta cũng tìm được cách để thoát khỏi nó…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Ta đã giải trừ nhu cầu sinh lý của những tù nhân đó, duy trì số người một cách hiệu quả, và hạn chế thời gian hoạt động của chúng, xây dựng nên một chế độ có thể kéo dài mãi mãi. Với tiền đề để giữ gìn tính cách của các linh hồn, ta đã chuyển hóa những ham muốn và sự xấu xa trong tính cách con người thành ý chí chiến đấu thuần túy nhưng không tàn khốc. Ta khiến cho con người các ngươi – chủng tộc hết thuốc chữa, có được sự kiểm soát!
Tiên Tri nói đến đây, cảm xúc ngày càng mãnh liệt: “Bây giờ, các ngươi đã hiểu chưa? Nơi này không có thứ gì cần các ngươi “kết thúc”!” Hắn ta nói với giọng điệu u ám: “Ta vốn không muốn nói nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ những gì không muốn nói cũng đã nói rồi, chắc ngươi hài lòng rồi chứ? Phong Bất Giác?”
Anh Giác lau mồ hôi, “Ồ… Được rồi, ngài vất vả rồi…”
Lúc này, các khối lego trên mặt đất lại một lần nữa trôi lơ lửng trên không, tập trung lại xung quanh cái đầu của Tiên Tri, rồi lại ráp lại với nhau, hình thành một hình thoi với bề ngoài liên tục thay đổi.
“Tốt lắm, vậy thì…” Tiên Tri hít một hơi và nói: “Mười phút trước, cũng là trước khi ngươi mạo hiểm làm liều vạch trần thân phận tù nhân của ta và truy hỏi đến ngọn ngành, ta đã có định nói với ngươi câu này…” Ông ta ngừng một lát, “Bớt xen vào cuộc chiến này! Đi tìm hai du khách từ thế giới khác, sau đó cút mau cho ta!