Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 360: Cuộc chiến đồ chơi (13)
“Nhưng, ta nghĩ ta nên nói chuyện với hai vị trinh sát của Classic trước.” Tiên tri Lego nói tiếp, “Chờ khi nào chúng ta nói chuyện xong, ta sẽ trả lời tường tận các câu hỏi của ngươi và đồng đội của ngươi.”
Phong Bất Giác nói: “OK, vậy ta không xen vào nữa, các người nói chuyện đi.” Anh nói xong, còn dùng tay phải làm động tác kéo khóa cái miệng của mình.
Trong mười phút tiếp theo, hai Transformers, Avengers Lego và Tiên Tri, ba bên tiến hành một cuộc đàm phán rườm rà và chán ngắt.
Không khí của cuộc nói chuyện này không có gì căng thẳng, vì hiểu nhầm này vốn dĩ rất dễ giải thích rõ ràng. Thật ra chỉ là đồ chơi của Novel lấy trộm một lô khối lego từ nơi này, sau đó đem về tự mình lắp đặt một đội trực thăng. Nếu phải nói bên phía Lego có trách nhiệm gì, thì chỉ là họ không quản lý chặt chẽ tài nguyên của mình. Chuyện này cũng không đến lượt người của Classic khoa tay múa chân.
“Cho nên, lập trường trung lập của Lego sẽ không thay đổi, còn Novel cũng phải trả giá cho hành động vượt ranh giới của mình, đây đã là ân oán giữa Lego và Novel rồi.” Khi cuộc nói chuyện đi đến hồi kết, Tony nói: “Còn đối với tổn thất mà trực thăng Lego đem lại cho quý quân, chúng tôi chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối.”
“Ừm…” Jazz im lặng vài giây, và trao đổi ánh mắt với Nightbeat, sau đó đáp lại: “Được rồi, chúng tôi sẽ chuyển những lời này lại cho Optimus Prime.” Anh ta quay đầu lại, nhìn về phía Phong Bất Giác và Tiểu Thán, nói: “Tân binh, tôi và Nightbeat về sở chỉ huy binh đoàn để báo cáo, hai người nói chuyện với Tiên Tri xong thì tự về nhé.”
“Rõ, sĩ quan trưởng.” Phong Bất Giác nói, lúc này anh lại tỏ ra rất quy tắc, xem ra anh hy vọng đối phương mau mau rời đi.
Jazz nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến gì, cùng Nightbeat đi ra khỏi cửa lớn.
“Tony, mọi người cũng ra ngoài trước đi.” Lúc này, Tiên Tri Lego lên tiếng, “Tôi muốn nói chuyện riêng với hai vị khách này.”
“Tiên Tri, hai người này nhìn cực kỳ xa lạ…” Steve cẩn thận nhắc nhở: “Ngài có chắc muốn tất cả chúng tôi đi ra ngoài không?”
“Yên tâm.” Tiên Tri Lego đáp, “Hai người họ sẽ không ra tay với tôi đâu, huống hồ tôi cũng không sợ uy hiếp về mặt vũ lực.”
“Nếu ngài đã nói thế… Vậy được rồi.” Tony đáp lại thay cho Captain American, và vỗ vỗ vào vai của Steve, sau đó họ cùng các Avengers khác rời khỏi.
Sau khi cửa của tòa nhà khép lại, Tiên Tri Lego lại mở miệng nói: “Chào hai người, Phong Bất Giác, Vương Thán Chi.”
Vừa nghe thấy người kia gọi tên của mình, Phong Bất Giác lập tức lên tinh thần, “Chà… Tiên Tri đúng là Tiên Tri, danh xứng với thực. Theo lý mà nói, tên của tụi này chắc hẳn chỉ có một số ít đồ chơi của phe Classic mới biết thôi, hơn nữa bắt đầu từ khi bước vào thành phố Lego, Jazz và Nightbeat chưa lần nào nhắc đến chuyện bọn tôi tên là gì, chỉ gọi chúng tôi là ‘tân binh’. Dưới tiền đề này, ngươi lại gọi bọn ta như vậy… Chỉ có thể là…”
“Chỉ có hai khả năng.” Tiên Tri Lego tiếp lời: “Thứ nhất, ta có thể dùng cách nào đó, như máy nghe lén, gián điệp… trực tiếp lấy thông tin từ bên Classic” Hình thoi ngừng một lát, “Thứ hai, ta có sẵn năng lực quan sát hai người từ tầng dữ liệu.
Phong Bất Giác cười nói: “Suy đoán cũng rất nhanh đấy chứ…”
“Như nhau thôi.” Tiên Tri Lego đáp lại.
Phong Bất Giác lại nói: “Nếu bản thân ông đã đưa ra hai giả thiết này, vậy tôi nghĩ rằng có khoảng bảy phần, là trường hợp thứ hai.” Anh khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên, nói “Nói ra thì tôi lại có một giả thiết khác… Ông không phải dữ liệu bình thường.”
“Điều này dễ thấy mà.” Tiên Tri Lego cười nói: “Nhóm khối lego hình thoi này, chỉ là vật chứa của ta ở trong không gian này thôi, bản thân ta không ở trong đó.” Hắn ta cũng không có ý giấu giếm thân phận, tự giới thiệu: “Kẻ hèn này là một trong mười hai thành viên bồi thẩm đoàn của ‘Tòa án chân lý’ – Tiên Tri.”
“Tại sao tôi không cảm thấy kỳ lạ chút nào đối với sự phát triển này nhỉ…” Tiểu Thán nhếch mép nói một câu.
“Vậy chắc chắn ngươi biết cuộc chiến đang diễn ra trong siêu thị này là như thế nào phải không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Nơi này không phải siêu thị, mà là một nhà tù.” Giọng điệu của Tiên Tri không giống như đang đùa.
“Đồ chơi đều là tội phạm sao?” Phong Bất Giác bám theo tư duy của đối phương.
“Đúng vậy, hơn nữa đều là tội phạm vô thời hạn.” Tiên Tri trả lời: “Đương nhiên, họ vốn không phải là đồ chơi. Trước đó những tội phạm này có thể là nhân viên văn phòng, sinh viên, du côn vô lại, triệu phú, vận động viên, kẻ giết người, diễn viên… Sau khi đến nhà tù này, hình thái nhận thức và ký ức của họ sẽ bị điều chỉnh. Còn “tính cách”, được coi là một giá trị không thể sửa chữa, chỉ có thể giữ lại. Cho nên họ thường biến thành nhân vật đồ chơi giống với tình cảnh của mình nhất.”
“Nói như vậy thì… Donkey Kong* của Nintendo thật ra là một Sorachi Hideaki** của vũ trụ nào đó phải không…” Phong Bất Giác buột miệng lẩm bẩm.
(*) Donkey Kong: là một loạt các trò chơi video kể về cuộc phiêu lưu của một nhân vật khỉ đột tên là Donkey Kong, được Shigeru Miyamoto nghĩ ra vào năm 1981.
(**) Sorachi Hideaki: là một họa sĩ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng với tác phẩm Gin Tama.
“Hừ… Làm gì có chuyện như thế chứ.” Tiên Tri tiếp lời bằng giọng thoải mái: “Kingkong mà Sorachi Hideaki biến ra, cùng lắm cũng chỉ đẩy xích đu trên bánh xe mà thôi, nói gì đi nữa thì Donkey Kong cũng phải là cấp Akagi Takenori* biến thành.”
(*) Akagi Takenori: là một nhân vật hư cấu trong manga Slam Dunk.
“Ừm… Đúng thế.” Phong Bất Giác vuốt cằm nói, “Nhưng mà… Kondou Isao* hình như cũng…”
(*) Kondou Isao: là một nhân vật hư cấu trong manga Gin Tama.
“Nè! Tại sao NPC người ta đang nghiêm túc kể sự thật đằng sau cốt truyện thì anh cứ lôi mấy cái chuyện kỳ cục đó vào đây vậy!” Tiểu Thán đứng ở bên thực tình không nhịn nổi nữa mà chế giễu, “Rốt cuộc kingkong do nhân vật nào biến ra mạnh hơn, chuyện này có gì đáng để thảo luận! Hơn nữa ngoài Sorachi Hideaki ra thì hai người kia vốn chỉ là nhân vật hư cấu thôi!”
“Hóa ra là vậy…” Phong Bất Giác chợt nghiêm mặt nói: “Bảo sao những đồ chơi kia không thể nói ra nguyên nhân của chiến tranh, cũng không băn khoăn về những chỗ sơ hở có thể bị con người phát hiện.”
“Điều chỉnh ý thức là kỹ thuật rất thực tế.” Tiên Tri nói tiếp: “Nhưng có thể hạn chế suy nghĩ của người bị điều chỉnh dưới tiền đề không phá hoại năng lực suy nghĩ của họ.” Hắn ta dừng một lát, giải thích: “Trong suy nghĩ của những tù nhân đó, có rất nhiều điểm mù không thể vào được. Nó giống như “một loại màu sắc vốn không tồn tại trong nhận thức của ngươi”, ngươi không thể tưởng tượng ra màu sắc đó trước khi ngươi tận mắt nhìn thấy nó, dù ngươi thật sự nhìn thấy thì cũng không biết nên gọi màu sắc đó là gì.”
“Hai người nhập vai và thoát vai cũng nhanh quá rồi đó!” Tiểu Thán hét lên, “Giống như trước đó chưa từng xảy ra cuộc thảo luận về Kingkong vậy! Trong chớp mắt đã nghiêm túc bàn về chủ đề chính!”
Anh Giác và Tiên Tri vẫn phớt lờ cậu ta, tiếp tục nói chuyện.
“Vậy thì… Bảo vệ siêu thị được coi là gì? Cai ngục sao?” Phong Bất Giác lại hỏi.
Tiên Tri cười nhạt một cái, “Bảo vệ trực ca đêm ở đây đi làm vào lúc tám giờ, cứ ba tiếng thì đi tuần tra một lần. Còn mười phút nữa là đến hai giờ sáng, lát nữa các ngươi có thể tự đi xem, rốt cuộc “bọn chúng” là gì…”
“Chờ đã!” Tiểu Thán vẫn thử chen miệng vào, “Tôi có một câu hỏi! Nếu đây là nhà tù, tại sao lại xây dựng thiết lập kiểu này? Biến tù nhân thành đồ chơi để họ chiến đấu không vì lý do nào hết, có ý nghĩa gì không?”
“Chuyện này không có gì lạ, thiết lập cổ quái hơn nữa tôi cũng đã gặp rồi…” Phong Bất Giác nhớ lại hành lang đã nhốt Billy, Rabbbit và Alden.
Lần này Tiên Tri lại trả lời cho câu hỏi của Tiểu Thán: “Chức trách của Tòa Án Chân Lý là giám sát quản lý, xét xử và bắt giữ. Trong 42 vũ trụ chính đã được biết, tất cả sinh mệnh có IQ cao đều nằm trong phạm vi quản lý của bọn ta. Trong đó có rất nhiều tù nhân cực kỳ mạnh mẽ, buộc phải giam giữ riêng biệt, có lúc thậm chí còn phải thiết kế riêng nhà tù tương ứng cho bọn họ.” Hắn ta ngừng lại mấy giây, nói tiếp: “Còn nhà tù mà hai ngươi đang đứng đây, là nơi giam giữ tù nhân thường. Số lượng bọn họ lên tới hàng chục nghìn người, rất khó quản lý…”
“Nhưng chỉ cần khiến bọn họ lúc nào cũng bận rộn, thì chuyện này dễ dàng hơn nhiều.” Lần này đổi lại là Phong Bất Giác cướp lời thoại của Tiên Tri, “Hằng đêm, bọn họ đều tiến hành một trận chiến “Không đánh thắng, cũng không kết thúc được”, tuy có người tử vong, nhưng tù nhân mới cũng sẽ liên tục bị biến thành đồ chơi để bổ sung vào đó…
Chiến tranh, là một hoạt động cần những người tham gia phải tuyệt đối tập trung tinh thần, nó có thể khiến các tù nhân này hết lòng hết sức, bận rộn mệt nhoài. Họ không có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác, cũng không có thời gian để làm những chuyện khác. Những người đã biến thành đồ chơi như bọn họ, mỗi tối đều bận rộn ở mấy khu vực giới hạn nằm giữa siêu thị, không ai nghĩ đến việc… Mình phải trèo ra ngoài từ cửa sổ, rời khỏi siêu thị này.”
“Cách giam giữ này, thật sự không có một vài trường hợp ngoại lệ nào sao?” Tiểu Thán nghi ngờ nói.
“Mấu chốt vẫn nằm ở cái gọi là “điều chỉnh ý thức.” Phong Bất Giác trả lời, “Khi những đồ chơi này suy nghĩ “Tại sao mình phải đánh trận này”, nó giống như khi cậu suy nghĩ về chuyện “Rốt cuộc ý nghĩa của cuộc sống này là gì”. Rõ ràng, cậu không có được đáp án chính xác, nhưng cậu cũng sẽ không vì thế mà không sống nữa. Tương tự, đám đồ chơi không nói ra được tại sao bản thân mình đang chiến đấu, nhưng họ vẫn tiếp tục đánh.”
“Ha… Quả nhiên suy luận cực kỳ sắc bén.” Tiên Tri cười nói, “Phong Bất Giác, không hổ là người đàn ông giúp hội Billy vượt ngục thành công.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Anh Giác vừa nghe thấy câu này liền cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, nhưng bề ngoài anh vẫn tỉnh bơ không biến sắc, nói dò: “Ngươi nói cái gì… Ta nghe không hiểu…”
“Ha ha… Đừng căng thẳng, ta đứng bên phía ngươi mà, không thì ta sẽ không nói với ngươi nhiều như vậy đâu.” Tiên Tri nói: “Chắc ngươi vẫn còn nhớ Rabbit chứ? Ta và nó là bạn cũ. Nó có thể chạy thoát khỏi nhà tù của Bá Chủ Thời Gian, ta cũng rất vui.”
Hắn ta nói vậy, Phong Bất Giác liền nhớ ra, Billy cũng từng nói một câu như vậy…”Rabbit và em họ của nó vốn là thành viên bồi thẩm đoàn, nhưng vì coi thường tòa án mà bị trị tội.”
Lúc này Tiên Tri thở dài một cái, rồi nói: “Thật ra lúc đầu Billy và Aden bị gọi đến tòa án vì tội “truyền bá hỗn độn”, tôi cũng đã bầu phiếu vô tội. Nhưng kết quả thẩm phán cuối cùng… Vẫn là “có tội.” Thế là Rabbit và Bugs Bunny, hai người họ hơi mất kiểm soát một chút, Rabbit tung ra cú đá xoay người vào nhân viên bồi thẩm đoàn bỏ phiếu có tội, Bugs Bunny thì dùng Bóng phân (Phân của thỏ thường ở trạng thái quả bóng) tấn công tòa án, hiện trường rơi vào trạng thái hỗn loạn.”
“Này… Hơi nhiều thông tin rồi đấy…” Tiểu Thán nghe thấy lời kể kỳ cục này, thì Giá trị sợ hãi của cậu ta tăng lên một cách khó hiểu.
“Ồ… Hóa ra là như vậy.” Phong Bất Giác thì lại tỏ ra rất bình thản, “Kết quả cuối cùng chính là… Bugs Bunny thừa lúc loạn lạc đã chạy trốn vào cái lỗ được vẽ trên tường, Rabbit thì bị tội coi thường tòa án, bị nhốt vào nhà tù của Bá Chủ Thời Gian cùng với Billy, Aden.” Lúc nói đến đây, trong đầu anh đã sắp xếp lại tuyến thời gian, “Sau đó, người trông coi nhà tù Satsuma Deere phản bội, gặp phải tôi, khiến hắn ta một lần nữa bị bắt lại và bị đưa đến đảo Tữ Ma. Hội Billy thì vào nhà tù lần thứ hai, lần này cai ngục đổi thành Faster. Rồi sau đó… Vẫn là vì gặp được tôi, mà ba người họ lại vượt ngục thành công.”
“Đúng, chính là như vậy.” Tiên Tri đáp lại
“Chúng ta thật sự đang chơi cùng một game sao…” Tiểu Thán nhìn Phong Bất Giác bằng ánh mắt không hiểu gì hết, hình tượng mạnh mẽ của anh Giác trong mắt cậu ta càng tăng lên cao.
Phong Bất Giác hỏi: “Nghe ý mà ngươi nói trước đó, bảo vệ của siêu thị không phải là cai ngục trông coi ở đây, lẽ nào ngươi mới là?”
“Không, ta chỉ là người ngoài cuộc hơi nhiệt tình chút thôi.” Tiên Tri trả lời: “Ta dùng thân phận “Tiên Tri Lego” này, để thao túng thế lực Lego trung lập, duy trì sự cân bằng và mức độ kịch liệt của cuộc chiến.” Hắn ta cười cười, “Chuyện mà ta làm thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần “nói chuyện” là được rồi.”
“Hừm… Xem ra người của Classic không đổ oan cho ngươi.” Phong Bất Giác chỉ mất một giây để đoán ra ý nghĩa phía sau tiếng cười của đối phương, “Bên phía Novel thuận lợi lấy trộm khối lego, chắc hẳn là do thông tin mà ngươi để lộ mới gây ra.”
“Ha ha… Đáng tiếc ngươi là du khách từ thế giới khác, không thì ta rất muốn tiến cử ngươi gia nhập Bồi Thẩm Đoàn.” Tiên Tri cười nói: “Hiện tại bọn ta đang có rất nhiều chỗ trống.” Những lời hắn ta nói đã ngầm thừa nhận suy đoán của anh Giác.
Phong Bất Giác không có hứng thú với lời đề nghị của Tiên Tri, anh tiếp tục hỏi những thông tin mà mình muốn biết, “Chuyện chính lúc nãy vẫn chưa xong đâu, nếu ngươi nói các bảo vệ của siêu thị không phải là cai ngục, ngươi cũng không phải cai ngục. Vậy rốt cuộc ai mới là cai ngục của nhà tù này? Phải tìm hắn ở đâu?”
Tiên Tri trả lời: “Ngươi nôn nóng muốn tìm hắn là có việc sao?”
“Đương nhiên rồi.” Phong Bất Giác nói với ngữ khí hết sức bình thường. “Ta phải khiến cho hắn giúp ta kết thúc cuộc chiến tranh này.”
Tiên Tri nghe những lời đó hình như đã do dự vài giây, bề ngoài của hình thoi ngay lập tức rung lắc mạnh mẽ dị thường, “Ngài Phong Bất Giác, chắc là cậu biết rõ, cho dù là tôi, hay là tên cai ngục đó, chức trách của chúng tôi đều là bảo đảm trận chiến tranh này có thể tiếp tục diễn ra mà không có hồi kết.”
“Ngươi không phải là người ngoài cuộc sao?” Ánh mắt của Phong Bất Giác trở nên lạnh lùng mà sắc bén, anh trầm giọng nói “Sao lại nói đến hai từ “chức trách”?”
Câu này, khiến hình thoi kia rơi vào im lặng.
Cùng lúc đó, tòa kiến trúc nơi họ đang đứng, cũng bắt đầu biến đổi… Mỗi một khối lego trên bức tường và mặt sàn đều rung đập liên tục không yên giống như vật sống.
“Nè… Không khí này là thế nào vậy?” Tiểu Thán kinh ngạc nói, “Hai người chuyển từ vui vẻ nói chuyện với nhau sang chuyện lật mặt cũng nhanh quá đó…”
“Ngươi nói với ta chín phần sự thật, bởi vì trong đó ngươi đã trộn một phần giả dối.” Phong Bất Giác cười nhạt nói với hình thoi kia: “Nhưng ta càng biết nhiều thông tin, thì những điểm đáng nghi sẽ càng lộ rõ, khiến ta không thể bỏ qua được…”