Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 359: Cuộc chiến đồ chơi (12)
Sự xuất hiện của Avengers, quả nhiên đã kiểm soát được cục diện một cách có hiệu quả. Có câu là hổ xuống đồng bằng chẳng bằng chó, dù mấy vị Classcic và Noveld đều là kẻ mạnh, cũng chưa đến nỗi lao vào đánh nhau với quân chủ lực của Lego trong khu vực khống chế của Lego. Do đó, khi khiên bay của Captain American xuất hiện và một tiếng hô lớn, mọi người đều ngừng chiến.
Sau đó, từ giữa không trung Thor chậm rãi rơi xuống, hạ lệnh đuổi khách với ba người Novel bằng giọng điệu bình thản, người kia cũng rất ý thức, lập tức thu kiếm lại và bỏ đi. Họ có thể rút lui an toàn trong tình huống này, coi như dễ dàng rồi.
Chờ khi ba người của Novel quay người, bước vào hành trình tìm kiếm đầu xanh mù đường*, Tony mới mở miệng nói với Jazz, “Tôi biết mục đích mà Optimus Prime phái các anh đến đây, tôi nghĩ… Giữa Classic và Lego có một số hiểu nhầm, cần phải làm sáng tỏ.”
(*) Đầu xanh mù đường: ám chỉ Zoro, có mái tóc xanh, và hay đi lạc.
“Nếu như các người tin tôi, thì theo chúng tôi vào Nhà Lego rồi nói.” Steve (Captain American Lego) nói.
“Được thôi.” Jazz đáp lại, anh ta biết rõ, nếu như đám đồ chơi này thật sự muốn gây bất lợi cho đối phương thì vừa rồi họ có thể ra tay, cũng không cần đuổi người của Novel đi.
“Chúng tôi không đi nữa.” Lúc này, Leonardo nói với Jazz và Nightbeat, “Đàm phán là chuyện của các anh, chúng tôi phải quay về báo cáo lại với Optimus Prime trước.”
“Ủa? Không tiếp tục theo dõi hai chúng tôi nữa à?” Phong Bất Giác hỏi. Như Kenshin nói, anh Giác đã hiểu rõ sự tồn tại của các ninja rùa trên đường đi đến đây, hơn nữa anh cũng sớm đoán ra mục đích theo dõi của bốn người này.
“Nếu như mọi người đã biết, vậy theo dõi cũng trở nên vô nghĩa rồi.” Raffaello dang hai tay nói, “Ít nhất nhìn từ biểu hiện hiện tại, bọn họ không giống gián điệp của Novel.”
Raffaello hừ lạnh một tiếng, trầm ngâm nói tiếp: “Theo tôi thấy, cho dù có phải đi chăng nữa… Thì cũng không uy hiếp là mấy.”
“Anh có thể hỏi Optimus Prime giúp tôi…” Phong Bất Giác cười nói, “Rốt cuộc còn phải thăm dò thêm bao nhiêu lần nữa?” Thật ra anh không cảm thấy bất ngờ hay phản cảm đối với tình huống này. Optimus Prime là chỉ huy cấp cao nhất của Classic, nếu thật sự chỉ qua một hai lần thử thách là hoàn toàn tin tưởng hai người lạ mặt không rõ lai lịch thì mới có vấn đề. Đổi lại là Phong Bất Giác, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Đương nhiên rồi, Phong Bất Giác không biết bên phía Novel, sự đối đãi với các cô gái là sự tin tưởng vô điều kiện. Vốn dĩ không có gì mà phải thăm dò, nếu hệ thống đã can thiệp vào, thì quyền chỉ huy quân đội cũng là thứ nằm trong tầm tay.
“Vấn đề này cậu có thể trực tiếp hỏi anh ta.” Leonardo trả lời, anh nói xong, liền làm động tác tay với các ninja rùa, “Chúng ta đi thôi.”
….
Vài phút sau, dưới sự dẫn dắt của Avengers Lego, Jazz, Nightbeat, Phong Bất Giác, Tiểu Thán, thuận lợi đi qua trạm kiểm soát ở cổng chính của Nhà Lego, bước vào “thành phố” được xây dựng từ những khối Lego.
Vừa vào thành phố, người giàu có như Tiểu Thán lại giống như dế nhũi du lịch nước ngoài, suốt dọc đường nhìn thấy những con đường, công trình, hoa cỏ, cây cối, sông suối, xe cộ, người đi đường… được tạo bằng lego. Cậu ta nhìn Đông ngó Tây, la lối om sòm, chỉ thiếu nước tự mình nhảy lên trên gỡ mấy khối lego xuống để xem xét.
“À… Phải rồi, có một vấn đề, tôi luôn muốn hỏi các anh.” Phong Bất Giác vừa đi vừa nói với Jazz ở phía trước.
“Chuyện gì vậy?”
“Trận đấu giữa Classic và Novel chúng ta, rốt cuộc vì sao lại đánh nhau vậy?” Phong Bất Giác hỏi, “Hoặc… Mục đích đánh nhau là gì?”
“À…” Jazz bỗng chốc nghẹn lời, anh ta tỏ vẻ cuối cùng cũng bỉ hỏi tới rồi, “Chỉ là… Muốn thắng thôi.”
“Vậy như thế nào mới tính là thắng?” Phong Bất Giác truy hỏi, “Tiêu diệt hết đồ chơi của đối phương à?”
“Chuyện này…” Phản ứng của Jazz đối với vấn đề này, cũng giống như vấn đề trước đó, “Tóm lại… Chúng tôi đều chiến đấu vì chiến thắng, nghe theo lệnh của cấp trên, theo sự lãnh đạo của Optimus Prime, những chuyện khác, không cần chúng tôi phải suy nghĩ.”
“Nè… Vậy chẳng khác nào…” Tiểu Thán hình như muốn hỏi gì đó.
Nhưng anh Giác lập tức đưa mắt ra hiệu, còn lớn tiếng hắng giọng, ra hiệu cho cậu ta đừng nói ra.
Tiểu Thán đành phải nuốt câu “Vậy khác nào không trả lời gì hết?” vào trong lòng.
Phong Bất Giác tiếp tục hỏi, “Đúng rồi, nói đến chiến đấu… Trước đó tôi cũng đã thấy cuộc giao tranh giữa đội đột kích Nintendo và đối phương.” Anh ngừng một lát, “Những đồ chơi bị tiêu diệt, cũng chỉ… Bị đánh thành hai phần, chém đầu hoặc vỡ tan tành là được tính là “chết” rồi phải không?”
“Đúng vậy.” Nightbeat đứng một bên cũng quay đầu tham gia cuộc trò chuyện, “Lẽ nào anh bị đánh tới mức như vậy mà vẫn không chết sao?”
“Tôi chỉ muốn biết… Bọn họ… Ừm… Xác chết, do ai xử lý? Nếu cứ để đó không lo, thì chẳng cần chờ đến khi trời sáng là đã bị bảo vệ siêu thị phát hiện ra rồi.” Phong Bất Giác nói, “Còn nữa, cuộc chiến tranh này các anh đâu chỉ đánh một hai ngày phải không? Nếu như có thương vong… Thì chắc chắn cũng phải có kênh bổ sung binh lực mới đúng, không thì binh sĩ đều chết hết.” Anh hỏi, “Nhưng binh sĩ của các anh từ đâu tới? Có phải là dựa vào số hàng bổ sung cho siêu thị hay không?”
Những vấn đề này đúng là khiến người ta khó hiểu, trước đó Phong Bất Giác đặt câu hỏi với bên giám sát siêu thị, theo lý mà nói… Cuộc chiến giữa các đồ chơi này không bị con người phát hiện dường như là điều không thể. Ngoài ra, “cái chết” của đồ chơi là một vấn đề nghiêm trọng, thử hỏi, lượng mô hình tồn kho của Novel giảm bớt, sao không bị phát hiện ra? Còn mấy thứ đồ cổ Classic, sao vẫn còn sản xuất ở thế kỷ hai mươi hai? Lẽ nào con người trong phó bản này, biết rõ đồ chơi đang đánh trận, lại giả vờ không biết, hơn nữa còn âm thầm duy trì tính khả thi của cuộc chiến?
“Con người không quan tâm đến những mảnh vỡ ở trên chiến trường.” Jazz đáp, “Chỉ cần không để bọn họ nhìn thấy khi chúng tôi đang hoạt động là được. Còn chuyện bổ sung nguồn lính… Đó là cơ mật, tôi không có quyền trả lời anh.”
“Ừm…” Phong Bất Giác nhủ thầm: “Vẫn chẳng khác nào không nói.” Anh nhanh chóng sắp xếp tư duy, “Cuộc chiến này… Không có mục đích, chỉ có quá trình. Đám đồ chơi có trí tuệ, cũng có ký ức lâu dài, nhưng trong tư duy của chúng hình như có một điểm mù, chỉ cần liên quan tới tính hợp lý của chiến tranh, hoặc là thông tin tiềm ẩn phương diện uy hiếp đến từ con người, thì lối suy nghĩ của họ sẽ lệch lạc…”
Lúc này, Tiểu Thán nói nhỏ với Phong Bất Giác, “Anh Giác, có khi nào là như vậy… Có lẽ nào tình hình của phó bản này giống như “Đêm trong viện bảo tàng*”, ở một góc nào đó của siêu thị này, đang giấu một thẻ bài hồi sinh Ozymandias**, cứ đến tối là nó phát huy hiệu quả, khiến các đồ chơi sống dậy đánh trận. Bảo vệ trực đêm cũng biết chuyện này, và che giấu chúng.”
(*) Đêm trong viện bảo tàng: là bộ phim hành động, phiêu lưu, hài hước chuyển thể từ cuốn sách thiếu nhi cùng tên của Milan Trenc.
(**) Ozymandias: là một nhân vật hư cấu và phản diện trong tiểu thuyết đồ họa tiểu thuyết Mỹ Watchmen của Alan Moore và Dave Gibbons.
“Cậu muốn nói đến bảng hiệu của Agamemnon* sao…” Phong Bất Giác cũng nhỏ tiếng nói, “Nhưng thứ đó, không chỉ khiến đồ chơi sống dậy… Mà manocanh, mẫu động vật, thậm chí là mô hình xương xẩu, đều bị ảnh hưởng mới đúng. Cho nên… Chắc không phải đâu.” Anh phủ nhận suy đoán của Tiểu Thán.
(*) Agamemnon: là con trai của vua Atreus của Mycenae và nữ hoàng Aerope trong Thần thoại Hy Lạp.
“Ừm…” Tiểu Thán nói như suy nghĩ điều gì đó, “Còn một chuyện nữa… Suy đoán từ những nội dung được thảo luận trong buổi họp của binh đoàn thứ nhất, cuộc chiến này không thể phân định thắng thua chỉ trong một đêm phải không?” Cậu ta nghi hoặc nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trong game đăng nhập bằng hình thức không ngủ, dù tính toán đâu ra đấy cũng không thể chờ đến buổi tối của ngày hôm sau, mà những đồ chơi này… Cũng chẳng nói nguyên nhân và mục đích chiến tranh, thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ phụ đây?”
“Vấn đề này tôi cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng không giải thích được…” Phong Bất Giác tiếp lời, “Tôi đoán… Phó bản này có ẩn chứa sự tồn tại của thế giới quan. Do đó, giới thiệu cốt truyện lúc đầu không nhắc chữ nào về tình trạng hiện tại của chúng ta, chỉ giới thiệu qua loa về thời gian và địa điểm xảy ra sự việc. Còn nguyên nhân hậu quả, nhân vật liên quan, hoàn toàn không rõ.” Ánh mắt của anh liếc nhìn đám đồ chơi đang dẫn đường, “Có lẽ… Chúng ta đều bị nội dung của nhiệm vụ phụ gây hiểu nhầm rồi. Dù chúng ta làm một trăm việc giúp Classic, cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”
“Vậy hay là…” Tiểu Thán như kiểu có tật giật mình, lại hạ thấp giọng thêm chút nữa, “Chúng ta tìm cơ hội chuồn đi?”
“Chuồn đi đâu được?” Phong Bất Giác nói, “Cậu có hướng điều tra rồi à?”
“Ừm…” Tiểu Thán nín nhìn cả buổi trời, thực sự không nghĩ ra, “Thật ra… Chúng ta không cần phá giải thế giới quan gì đó, không làm nhiệm vụ phụ cũng chẳng sao cả, đây là game tàn sát, không phải sao? Hơn nữa chủ yếu là để chúng ta chiến đấu nhiều hơn nên mới xếp hàng tham gia không phải sao?”
Phong Bất Giác nghe xong, cười cười không tỏ rõ thái độ, “Vậy đi bước nào tính bước đó.”
Trong lúc nói chuyện, Avengers Lego đã dẫn bọn họ đến trước một tòa nhà trong trung tâm thành phố.
Cửa lớn ở đây đối với các anh hùng bản Q có thể coi là tương đối rộng lớn, để hai Transformers đi qua là vừa đẹp, nếu là đồ chơi có thể hình như Optimus Prime muốn vào đó thì phải khom lưng.
Đi theo đoàn người trước mặt, hai game thủ bước nhanh qua cửa lớn. Sau khi vào trong họ mới phát hiện, không gian bên trong tòa nhà không chật hẹp như trong tưởng tượng. Ở chính giữa không gian này có một vật thể hình thoi khổng lồ, đang trôi nổi giữa không trung, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Hình thoi này ước chừng to bằng cái đầu của người bình thường, vật cấu thành nên nó dĩ nhiên cũng là khối lego. Có điều khối gỗ ở trên hình thoi này vẫn luôn ở trạng thái hoạt động, màu sắc bề ngoài biến ảo từng đợt.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi… Jazz, Nightbeat của Classic, và… Hai du khách từ thế giới khác.” Bên trong hình thoi phát ra giọng nói, nghe giọng nói này giống như một người lớn tuổi nhìn xa trông rộng, “Tony và Bruce xảy ra một chút tranh chấp về việc có nên đưa các người đến gặp ta hay không, nên mới kéo dài thời gian, không thể kịp thời nghênh tiếp các vị.”
“Chúng ta lần đầu gặp nhau, mà ngươi đã nói ra từ “du khách từ thế giới khác”.” Phong Bất Giác cũng chẳng cần biết rốt cuộc anh có tư cách lên tiếng ở nơi này hay không, mà đã đi trước một bước cướp lời, “Dám hỏi các hạ là thần thánh phương nào?”
“Đừng quá vô lễ, tân binh.” Jazz quay đầu lại, nói “Trước mặt anh là “Tiên tri Lego” không gì không biết. Dù Optimus Prime có mặt ở đây, cũng sẽ không nói với cái giọng đó…”
“Không sao đâu, Jazz.” Tiên tri Lego ngắt lời Jazz, rồi nói với Phong Bất Giác, “Ta nghĩ… Chắc hẳn ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta.”