Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 358: Cuộc chiến đồ chơi (11)
Khi trước Nhà Lego đang có cuộc chạm trán vô cùng dữ dội, thì ơ các khu vực khác trận chiến cũng liên tục được nổ ra.
Thật ra, đại bản doanh của hai bên Classic, Novel cách nhau cũng hơn năm trăm mét. Phạm vi thế lực của mỗi bên chính là một khu vực hình bán nguyệt tính từ đại bản doanh mở rộng ra ngoài. Khu vực vùng biên cách xa hai bên không thể có người tới, cũng không có bất cứ ý nghĩa chiến lược nào. Khu vực qua trọng nhất vẫn là một khu vực hình quả oliu được hình thành bởi giao điểm của hai vòng cung bán nguyệt của hai bên.
Đường chiến tuyến này rất dài, lại dày đặc, khó mà nói rõ rốt cuộc là phạm vi thế lực của ai. Không có gì phải nghi ngờ, tất cả khu vực nằm trên chiến tuyến này, đều là khu vực chiến tranh liên miên, xung đột nhiều lần.
Hành động của đội đột kích Nintendo trước đây, chẳng qua là đẩy nhanh tiến độ do thám bình thường nhất mà thôi, các trận chiến chỉ có thể coi là quy mô nhỏ và vừa. Nhiệm vụ của họ cũng chỉ là xông vào khu vực của đối phương mang tính tượng trưng, để xem có thể bắt được những lính rời rạc đơn lẻ hay là trạm gác ngầm không. Ngay cả khi họ thành công tiến đến khu vực chiếm đóng của kẻ thù và tiêu diệt một số kẻ thù, họ sẽ ngay lập tức quay trở lại để hỗ trợ các chiến trường khác.
Khu thực phẩm đông lạnh có thể nói là điểm cân bằng của phạm vi thế lực hai bên, cũng là vùng hòa hoãn giữa hai khu vực bán trung lập. Phát súng đầu tiên ở đây mỗi đêm gần như đã trở thành một công thức mà hai bên ước định mà thành.
Nhưng, cuộc chiến giữa các đồ chơi, không phải là cuộc đánh nhau của đám đầu gấu bình thường, mà là một cuộc giằng co quy mô lớn. Hai bên đã “đánh” những trận đa tuyến có tổ chức. Cho nên cứ mỗi tối, cuộc chiến quy mô nhỏ nhiều không kể xiết, cuộc giao tranh có quy mô từ vừa đến lớn ít nhất cũng là từ năm lần trở lên.
Anh Giác và Tiểu Thán không biết những thông tin này, nhưng Tự Vũ và Bi Linh thì biết rất rõ. Theo một ý nghĩa nào đó, hội anh Giác cũng có ưu thế nhất định, bởi vì bên phía bọn họ chỉ cần làm “binh lính” là được. Còn hội Tự Vũ bọn họ làm chân chạy việc cho sĩ quan chỉ huy… Khi bên phía nam giới tiến hành nhiệm vụ điều tra, thì hai cô gái đang cố gắng chỉ huy một cuộc chiến lạ lùng, phức tạp, và độ khó cao.
Lúc này, trong khu đồ dùng thể thao của siêu thị, “binh đoàn thứ hai” của Classic và “quân đoàn phiêu linh” của Novel đang tiến hành một trận chiến tấn công phòng thủ với quy mô lớn.
Thành viên chính của binh đoàn thứ hai là Ultraman, ngoài ra còn có rất nhiều nhân vật Tokusatsu* khác, ví dụ như Robot hợp thể, Robot – series B của các series Mighty Morphin Power Rangers** (Là thành viên trong “B-Robo Kabutack***”, như Kabutack, Cobrander, Sharkler, Đội trưởng Chuồn Chuồn…), quân đoàn Masked Rider****… Thậm chí còn có cả tên kỳ quái Golden Warrior trà trộn trong đó…
(*) Tokusatsu: viết tắt của cụm từ Tokushu Satsuei Gijutsu, nghĩa là hiệu ứng đặc biệt với các kỹ thuật chụp ảnh/quay phim đặc thù.
(**) Mighty Morphin Power Rangers: (viết tắt là MMPR) là một loạt truyền hình người đóng của Mỹ, dựa trên seri Super Sentai thứ 16 của Nhật Bản Kyōryū Sentai Zyuranger.
(***) B-Robo Kabutack: là một bộ phim truyền hình Nhật Bản.
(****) Masked Rider: là một bộ phim truyền hình hành động trực tiếp năm 1995 được sản xuất bởi Saban Entertainment và Toei Company.
Mà Quân đoàn phiêu linh, ngoại trừ một nhóm đội trưởng và đội phó của Gotei 13, Vizards, Espada, Kurosaki Ichigo và các đồng đội tất cả đều xuất hiện xuất hiện nhiều lần (Đều là nhân vật trong “Bleach”)
Tuy thành viên của quân đoàn thứ hai chiếm ưu thế về hình dáng, nhưng quân đoàn phiêu linh lại dựa vào cách chiến đấu độc đáo (tấn công bằng chùm sáng, phạm vi tấn công, tấn công đặc biệt, khả năng biến hình…), khó khăn lắm mới có thể đánh ngang tay với bên Classic.
“Sĩ quan trưởng, cứ tiếp tục như vậy thì tình hình không ổn đâu…” Sĩ quan tham mưu Sonico dịu dàng nói với Bi Linh, “Mấy tên đầu trứng đó quá lợi hại, cứ tiếp tục như vậy… Bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Bi Linh đang ngồi trên rìa của nóc một kệ hàng, hai tay chống má, mặt mày ủ dột.
Tự Vũ thấy cô đang suy nghĩ, liền mở miệng hỏi, “Kế hoạch tấn công bên tuyến Đông đã thành công chưa?”
Sonico đứng trước một chiếc màn hình điện thoại lớn bằng cả người của cô ta, thao tác một lúc, rồi nói: “Đây là hình ảnh từ chiến trường truyền đến, cô tự xem đi…”
“Đó là…” Tự Vũ nhìn, ba chiếc EVA vốn được phái tới để tập kích, đang chiến đấu với ba bóng đen có thể tích nhỏ hơn bọn một chút, vậy mà lại bị áp đảo, “Rốt cuộc thứ mà đối phương phái đến là thứ gì…” Cô không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Arale*, Astroboy**, Juohmaru***.” Bi Linh chen lên trước Sonico trả lời, cô ngừng suy nghĩ, tham gia vào cuộc trò chuyện “Toàn những kẻ cực kỳ phiền phức… E là EVA không thắng nổi.” Cô quay đầu lại nói, “Tham mưu.”
(*) Arale: là nhân vật chính của bộ truyện tranh Dr. Slump, một robot được chế tạo bởi Senbei Norimaki, trông giống như một cô gái trẻ.
(**) Astroboy: là một bộ phim siêu anh hùng hoạt hình máy tính của Hồng Kông năm 2009 dựa trên bộ truyện tranh cùng tên của nhà văn và họa sĩ minh họa người Nhật Osamu Tezuka.
(***) Jouhmaru: tên con robot bỏ túi của Sanshiro Sugata trong manga Plawres Sanshiro.
“Sĩ quan trưởng cứ nói.” Sonico đáp lại.
“Sắp xếp cho bọn họ rút lui đi.” Bi Linh nói, “Ngoài ra, thử lại một lần nữa, xem có thể liên lạc với bốn người của đội cận vệ không, đã qua gần mười phút kể từ thời gian báo cáo mà tôi chỉ định rồi.”
“Rõ.” Sonico trả lời, và bắt đầu bận rộn trước màn hình.
“Đã nghĩ ra cách làm thế nào để xoay chuyển tình hình hiện tại hay chưa?” Tự vũ lên tiếng hỏi.
“Việc này không khó… Nhưng…” Bi Linh trả lời như đang suy nghĩ điều gì đó: “Em cảm thấy nhiệm vụ phụ này… E là không thể làm xong trước khi trời sáng.” Cô nói, “Nếu như thực lực của hai bên tham chiến chênh lệch khá nhiều, hoặc là tổng số binh lính hai bên không nhiều, thì còn dễ nói… Nhưng hiện tại có thể thấy, đây không phải là chiến dịch có thể đánh xong trong một sớm một chiều. Em ước tính… Cho dù đối phương không có sự giúp đỡ của đội trưởng và Tiểu Thán, cho dù kế hoạch và IQ của đồ chơi đều kém em, thì cũng phải mất thời gian khoảng hai tuần mới có thể kết thúc chiến tranh.”
“Chúng ta không thể ở lại trong phó bản lâu như vậy.” Tự Vũ nói.
“Đúng vậy, bây giờ đang là game tàn sát hình thức không ngủ, tính theo thời gian game, rõ ràng là để chúng ta phân rõ thắng thua trước khi trời sáng.” Bi Linh nói, “Cho nên nhiệm vụ phụ chắc chắn có vấn đề… Sao có thể thắng được trận chiến này trong mấy tiếng đồng hồ tới đây?”
“Có lẽ…” Tự Vũ suy đoán, “Loại đạo cụ nào đó hoặc sự kiện đặc biệt nào đó trong phó bản, có thể giúp chúng ta khôi phục kích cỡ con người bình thường?”
“Lúc nãy em đang nghĩ đến giả thiết tương tự.” Bi Linh đáp lại, “Nhưng thật sự có quá nhiều… Có lẽ chúng ta có thể tìm được một cái máy cắt cỏ ở siêu thị để trực tiếp san bằng quân địch, có lẽ một thế lực đồ chơi trung lập nào đó đã tạo ra thứ gì đó đại loại như “bom nguyên tử đồ chơi” hoặc “virut đồ chơi”, có lẽ chỉ cần hủy diệt thủ lĩnh của đối phương, thì Classic…”
“Nói ra…” Tự Vũ bỗng nhớ ra gì đó, “Giải được mấu chốt của bí mật này, liệu có liên quan gì với “đáp án kia” hay không?”
Bi Linh lập tức hiểu ra ý của Tự Vũ là gì. Hai người họ từ khi vào phó bản đến nay, đều thuận lợi dễ dàng có được sự tin tưởng của tất cả đồ chơi bên phía Novel, cũng nhận được rất nhiều tình báo liên quan đến cốt truyện. Nhưng chỉ có một điều, cho dù là hỏi ai, thì họ cũng không có được đáp án chính xác. Là thủ lĩnh Novel, Arthas* lại càng cho thấy rõ ràng đây là một câu hỏi không nên nhắc đến.
(*) Arthas: tên đầy đủ Arthas Menethil là một nhân vật hư cấu xuất hiện trong loạt trò chơi điện tử Warcraft của Blizzard Entertainment.
Câu hỏi này chính là – Rốt cuộc nguyên nhân gây ra cuộc chiến tranh này là gì?
Đây chắc là câu hỏi mà mọi người đều biết, mỗi người tham gia hoặc bị tham gia vào cuộc chiến đều có khái niệm về điều này. Có lẽ ở lập trường khác nhau, hai bên sẽ có cách nghĩ và cách nói khác nhau, nhưng chắc chắn không thể có chuyện từ trên xuống dưới không có ai nói ra được nguyên nhân của cuộc chiến.
Là game thủ, họ thật sự rất khó mà giải thích nổi tại sao những đồ chơi này vốn dĩ không thể nói ra lý do vì sao lại có chiến tranh, mà vẫn kiên định tiến hành cuộc chiến.
“Lẽ nào ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi sao?” Bi Linh trầm ngâm nói, “Việc chúng ta phải làm hiện giờ… Giống như cuộc đấu tranh giữa các đồ chơi, không có chút ý nghĩa nào cả…”
“Em nghĩ nhiều quá rồi.” Tự Vũ xoa đầu Bi Linh. Đây là thói quen từ nhỏ giữa hai người họ, “Thật ra… Chúng ta chỉ cần bỏ qua nhiệm vụ phụ là được rồi.” Cô dùng ánh mắt lạnh băng, nhìn xuống chiến trường ở bên dưới liên tục vang lên những âm thanh xiaxia, “Đối với chúng ta, mục đích cuối cùng rất rõ ràng, chính là tiêu diệt Bất Giác và Tiểu Thán mà thôi.”
“Ừm…” Hình như Bi Linh có chút không cam tâm khi từ bỏ nhiệm vụ phụ, cô phồng má, do dự vài giây, “Nếu thật sự phải từ bỏ nhiệm vụ phụ, thì sự việc quả thật sẽ đơn giản hơn nhiều… Chúng ta chỉ cần lợi dụng tài nguyên trong tay, không tiếc mọi giá để tìm ra vị trí của đội trưởng và Tiểu Thán, sau đó bất chấp hậu quả phát động quân đội tấn công bọn họ… Nói không chừng chúng ta không cần ra tay, vẫn có thể thắng được trò chơi tàn sát này.”
“Cũng không cần…” Tự Vũ mỉm cười lắc đầu, “Lợi dụng quân đội để tìm vị trí của bọn họ là được rồi.” Trong mắt của cô lóe lên một tia sáng háo hức, “Bất Giác, để chị xử anh ta…”
“Hắt xì!” Phong Bất Giác hắt xì một cái, anh day day mũi, lẩm bẩm một câu, “Chuyện gì vậy… Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lại có độc giả chửi rủa mình chăng…”
“Ê… Những lời này đừng nói giống như chuyện thường tình như vậy!” Tiểu Thán tiếp lời.
Lúc này, hai người họ như người ngoài cuộc, đứng ở một bên, quan sát cuộc chiến giữa sáu NPC của Classic và ba đại kiếm sĩ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Ninja rùa mạnh hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, bốn tên này, dù là tấn công, phòng ngự, tốc độ, kỹ năng, thể lực, tất cả đều mạnh kinh hồn. Nghĩ cũng đúng, chỉ có bốn người họ là đeo được cái mai rùa nặng như vậy, đổi lại là người thường đeo, e là đứng cũng không đứng thẳng được. Mà đám ninja rùa lại điềm nhiên như không, vẫn chạy nhảy, hành động vô cùng nhanh nhẹn, động tác cực kỳ mạnh mẽ. Nếu con người có thể làm được tới mức như họ, thì phải ở cấp độ Master Roshi*, lực chiến so với người thường cũng phải mạnh gấp ba mươi lần trở lên.
(*) Master Roshi: là một trong những nhân vật chính của bộ truyện Bảy viên ngọc rồng. Ông là người thầy đầu tiên của Goku, nhân vật chính và đã dạy cậu Kamehameha.
Đánh một đến hai phút, bên phía Classic đã chiếm thế thượng phong, chỉ có cuộc chiến giữa Kenshin và Leonardo vẫn khó phân cao thấp. Kenshin với sở trường tốc độ, kiếm thuật của anh ta là dày công tôi luyện. Võ thuật của Leonardo cũng không kém cạnh, cộng thêm cái mai rùa dao xiên súng bắn cũng không sao, về mặt phòng ngự có ưu thế hơn. Hai bên anh đánh qua tôi đánh lại, đánh một trận chấn động lòng người. Người khác nhìn vào chỉ thấy xung quanh hai người họ là các loại ảo ảnh đột nhiên xuất hiện, biến ảo khôn lường, tiếng kim loại va vào nhau liên tục vang lên bên tai…
Ngay cả Phong bất Giác cũng không thể nhìn rõ hết nước đấu của trận chiến, so với cuộc chiến đấu giữa anh và hai cao thủ Shiva, Thất Sát, cuộc chiến giữa hai NPC này rõ ràng là ở cấp độ cao hơn.
“Nói… Cậu bỏ ra đây làm gì vậy?” Phong Bất Giác nói, “Lên đấy tụ tập cho xôm, chắc chắn là giúp ích cho việc tăng sở trường chiến đấu.”
“Anh cứ đứng nói chuyện không đau lưng à…” Tiểu Thán trả lời: “Anh có biết lúc nãy, tôi tốn bao nhiêu giá trị thể năng không?”
“Chứng tỏ cậu quá căng thẳng rồi. Lúc căng thẳng, thì mức tiêu hao thể năng cũng sẽ tăng lên.” Phong Bất Giác giải thích: “Thật ra chuyện này cũng có chút liên quan tới giá trị hù dọa… Phần lớn mọi người khi gặp sự việc khủng khiếp hoặc nguy hiểm, không những không bùng nổ mà còn mất đi năng lực kháng cự tương ứng. Ví dụ… Kể cả bình thường khi đi bộ cũng sẽ có khả năng bị ngã, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, tay chân cũng trở nên yếu ớt, nghiêm trọng hơn thậm chí còn không cầm nắm đồ vật được.” Anh ngừng một lát, “Tôi từng mạo danh cảnh sát đi phỏng vấn một số cô gái bị cướp khi đi đường ban đêm, trong đó có một số đã từng học thuật phòng thân, hoặc trong túi đã chuẩn bị sẵn hơi cay. Nhưng khi tên cướp dùng dao khống chế họ từ phía sau, thì họ không thể phản ứng lại, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân run rẩy, cũng không dám lớn tiếng kêu cứu.”
“Xin lỗi, sau khi nghe thấy bốn chữ “mạo danh cảnh sát” là tôi không thể tập trung nghe hết lý luận của anh…” Khóe miệng Tiểu Thán giật giật đáp lại.
“Được rồi! Các quý ngài, dừng lại ở đây được rồi đó!” Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội vang lên.
Một chiếc khiên tròn từ đằng xa bay tới, lần lượt đánh bay vũ khí của Sougo, Raffaello và Donatello, vừa hay đẩy ba người ra.
Sau đó, khiên tròn kia khúc xạ và bay ngược lại.
Một con búp bê phiên bản Q LEGO trong chiếc áo khoác màu xanh, đỏ và trắng bắt được chiếc khiên, và nói tiếp câu nói lúc nãy: “Nếu không dừng lại, anh sẽ là kẻ thù của Avengers Lego!”
Phía sau anh ta, có những bóng người đen sì sì đang đi đến, lần lượt là Wolverine Lego, Thor Lego, Ant-Man Lego, Hawkeye Lego, Bee-girl Lego, và Iron Man đang bay giữa không trung. Đương nhiên, người cầm khiên chính là Captain American Lego*.
(*) Các nhân vật trong vũ trụ siêu anh hình của Marvel.