Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 357: Cuộc chiến đồ chơi (10)
Ngày nay khi cụm từ “tác phẩm thần thánh” bị lạm dụng, hầu như mọi người đã dần quên đi ý nghĩa vốn có của cụm từ này. Hầu hết, chúng ta chỉ dùng nó để biểu đạt sự khen thưởng hoặc yêu thích đối với một tác phẩm nào đó, hoặc dùng nó để nhạo báng một số tình tiết ngoài sức tưởng tượng,
Nhưng nhiều năm về trước, ý nghĩa của từ này không chỉ có như vậy…
“Ninja Rùa*” từng vô cùng gần gũi với Thần.
(*) Ninja Rùa: tên tiếng Anh Teenage Mutant Ninja Turtles, là một bộ phim Mỹ được làm trong năm 2014.
Chúng được sinh ra vào một thời đại hoàng kim.
Trong những năm đó, nhuộm tóc vẫn là mốt, nhạc disco vang khắp đường to ngõ nhỏ, hiệu ứng của những thứ kỳ dị mọi người đã thấy quá nhiều, bá chủ thế giới Playstation là một vị vua nhỏ.
Trong những năm đó, Jordan coi thường người khác, độ hot của anh Mark* vẫn chưa giảm, dư âm của Đặng Lệ Quân** vẫn còn, Jackson*** vẫn là người da đen…
(*) Anh Mark: là một nhân vật trong phim “Bản sắc anh hùng” của đạo diễn Ngô Vũ Thâm do Châu Nhuận Phát thủ vai, là đại ca của băng đảng xã hội đen Hồng Kông.
(**) Đặng Lệ Quân: là ca sĩ nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng của Đài Loan, cô được mệnh danh là “Đệ Nhất danh ca châu Á”.
(***) Jackson: tên đầy đủ là Michael Jackson – một ca sĩ, nhạc sĩ, nhà sản xuất thu âm, vũ công và diễn viên người Mỹ. Ông được mệnh danh là “Vua nhạc pop” hay “Ông hoàng nhạc pop”.
Trong những năm đó, không có chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền một cách ngang nhiên, cũng không có vũ trụ được tạo ra bởi nước Nam Hàn có lịch sử lâu đời, đàn ông Trung Quốc vẫn là đệ nhất châu Á, vở kịch nhỏ đêm giao thừa vẫn dám nói một chút sự thật…
Đó là một niên đại khiến người ta hoài niệm, một niên đại rất thuần khiết
Ngày xưa, sự phổ biến của xe ô tô khiến các thành phố mất đi biên giới.
Ngày nay, sự lan tràn của thiết bị điện tử lại không đưa mọi người đến gần nhau hơn.
Thời đại cả gia đình tụ tập trước một chiếc tivi đã cách chúng ta rất xa, mỗi người đều đực người ra trước màn hình nhỏ của riêng mình đã trở thành thói quen. Trong môi trường tương tác thông tin cực kỳ thuận tiện, chúng ta ngược lại càng trở nên mù mịt hơn.
Mà ở thời đại hoàng kim đó, mọi thứ đều vô cùng đơn giản. Sức hút của một tác phẩm, được thể hiện một cách trực quan nhất trên tỷ suất người xem đài.
“Ninja Rùa” chính là một tác phẩm có thể khiến các bạn nhỏ trực sẵn trước tivi đúng giờ. Cốt truyện xây dựng mới mẻ, tình tiết đặc sắc, đối thoại thú vị, bạo lực vừa phải… Bộ phim này trở nên nổi tiếng là chuyện đương nhiên.
Leonardo, Raphael, Michelangelo, Donatello, câu chuyện về bốn con rùa biến dị với tính cách khác hẳn nhau nêu cao tinh thần chính nghĩa đã kéo dài từ năm này qua năm khác. Dấu chân của chúng trải dài từ truyện tranh, phim truyền hình, màn ảnh rộng, game, thậm chí chúng còn có ban nhạc Rock của riêng mình (Diễn viên đứng trên sân khấu giả vờ hát trong trang phục đạo cụ của ninja rùa). Đầu những năm 90, khi công nghệ kỹ xảo điện ảnh còn lâu mới thành thục, ninja rùa đã được quay ba bộ phim phiên bản người thật. Ngay cả trong thế kỷ hai mươi mốt, phiên bản hoạt hình mới nhất năm 2003 vẫn được đánh giá tốt.
Những kẻ không gì là không thể này, dĩ nhiên đã sớm được đẩy ra khu vực đồ chơi. Là một ký ức kinh điển của một thế hệ, hình bóng của ninja rùa chắc chắn sẽ xuất hiện trong trận doanh của Classic.
“Này! Các anh đến từ lúc nào vậy?” Jazz lớn tiếng hỏi.
“Đến lâu lắm rồi…” Raffaello (Raphael) trả lời bằng giọng trầm thấp.
Leonardo bổ sung, “Optimus Prime bảo bọn tôi âm thầm theo dõi các anh để tiếp ứng.”
“Ừm…” Nightbeat nói như đang suy nghĩ điều gì đó: “Không hổ là Optimus Prime, anh ta đã nghĩ đến khả năng Nhà Lego làm căng với bọn tôi… Có bốn người các anh tiếp ứng, dù bị nhốt trong Nhà Lego, bọn tôi cũng có nhiều cơ hội trốn thoát.”
“E là không chỉ như vậy đâu…” Tiểu Thán đột nhiên xen vào: “Sao tôi cảm thấy… Là vì Optimus Prime vẫn không tin tưởng tôi và anh Giác, cho nên mới phái người âm thầm đi theo, đề phòng hai chúng tôi có hành động bất thường.”
“Mệnh lệnh là gì không còn quan trọng nữa.” Căn bản câu trả lời của Leonardo đã ngầm thừa nhận suy đoán của Tiểu Thán. Đúng vậy, Optimus Prime bảo các ninja rùa đi theo, chủ yếu vẫn là để giám sát các du khách từ thế giới khác. Cho nên chưa đến lúc tình thế bắt buộc, bốn người họ sẽ không bao giờ lộ diện.
Giới hạn ban đầu của họ, là ra tay giúp đỡ khi Jazz và Nightbeat gặp nguy hiểm thật sự. Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, không ai ngờ rằng Kenshin lại có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Leonardo đưa mắt nhìn về phía Kenshin: “Tôi có thể hỏi, tại sao cậu lại phát hiện ra chúng tôi không?”
Đây đúng là một vấn đề khiến rùa khó hiểu. Là ninja, kỹ thuật ẩn náu của ninja rùa chắc chắn là siêu đẳng. Đến lúc cần thiết thậm chí họ có thể ngừng hít thở trong một thời gian dài để che giấu hơi thở.
“Thật ra… Người phát hiện ra các anh không phải là tại hạ.” Kenshin trả lời, “Mà là ngài Phong Bất Giác kia.” Anh ta dừng một lát, “Có lẽ… Các anh đã bị anh ta phát hiện trong suốt cả chặng đường theo dõi…” Anh ta vuốt cằm trầm ngâm nói: “Khi Zoro thi triển chiêu Ittoryu: Yakkodori tiến hành do thám, ngài Phong lập tức hiểu rõ uy lực, tốc độ, biến hóa… của chiêu thức này. Đương nhiên, điều này cũng chẳng là gì. Nhưng sau đó, trong khoảnh khắc ấy, trong một lúc làm cả hai việc, anh ta đã liếc thấy vị trí của bốn người các anh, muốn xem các anh có phản ứng với chuyện này hay không…” Kenshin vừa nói, vừa từ từ xoay người, đối mặt với các ninja rùa, “Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì tại hạ vốn không thể tưởng tượng ra trên đời lại có chuyện này. Dù là người sợ chết, hay là người muốn chết, đều sẽ không có phản ứng như vậy khi đối mặt với đòn tấn công, nhưng anh ta lại có thể làm được…”
“Anh cũng lợi hại đó chứ… Anh đã phát hiện ra vị trí của chúng tôi chỉ bằng một cái liếc mắt vội vàng của Phong Bất Giác?” Leonardo tiếp lời.
“Hừm… Không muốn để ý cũng khó…” Kenshin thở dài nói, “Hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ xem… Giả sử trong quá trình bị đao sắc chém vào mặt mình, tôi vừa giơ kiếm chống đỡ, vừa tranh thủ thời gian nhìn về phía khác. Cảnh này tình cờ bị anh nhìn thấy, anh cũng sẽ để ý phải không?”
“Chuyện đó thì chưa chắc.” Giọng nói của Phong Bất Giác đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều quay đầu về phía giọng nói.
Sougo là người đầu tiên mở miệng, uể oải nói: “A! Quay lại nhanh hơn tôi tưởng tượng đấy, quả nhiên chỉ rẽ hai lần là cắt đuôi được hắn phải không…”
Phong Bất Giác không trả lời cậu ta, mà tiếp tục nói với Kenshin: “Nếu là tôi, nhìn thấy hơn hai vết sẹo trên má, hơn nữa đều tập trung vào cùng một bên, thì sẽ đoán ra… Người này rất thích ngó Đông ngó Tây khi chiến đấu.”
Kenshin không có phản ứng gì với câu nói đùa của Phong Bất Giác, chỉ lạnh lùng nói, “Nếu ngài Zoro đã không còn ở đây nữa, mà các vị cũng có ưu thế nhất định về số người, vậy thì… Tại hạ cũng muốn…” Nói xong, tay anh ta liền nắm chặt chuôi kiếm.
Ngay lúc đó, bốn anh em ninja rùa không hẹn mà đồng loạt nhảy lên né tránh, và nhảy về bốn hướng.
Xung quanh Kenshin lúc này dường như có một vòng tròn vô hình lan rộng ra. Phía trong vòng tròn này, là một khu vực cực kỳ nguy hiểm… Chỉ có game thủ có thực lực mạnh mẽ đạt đến trình độ nhất định mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của phạm vi này.
“Các anh em, giao anh ta cho tôi.” Leonardo là đại ca của ninja rùa, dĩ nhiên phải nhận phần việc nguy hiểm nhất về mình, “Raphael, Donatello, hai người ứng phó với Sougo, Michelangelo, cậu giúp bọn họ áp chế Gourry.”
“Hừm… Cuối cùng có thể đánh đấm một chút rồi.” Raphael nóng lòng muốn thử, nói.
“Phải cẩn thận đấy, các anh em, thằng nhóc đó không dễ đối phó đâu.” Donatello nhắc nhở khi anh ta cũng đi theo.
“Ha ha! Tôi đến đây!” Michelangelo luôn tỏ ra vui vẻ và hưng phấn, cậu ta vung côn nhị khúc rồi nhảy vào trận chiến bên phía Tiểu Thán.
Qua một hồi, thực lực hai bên đảo ngược… Ngược lại bên phía Phong bất Giác rõ ràng có chút dư thừa.
…
Một phút trước, trên sân thượng của một tòa nhà nào đó trong Nhà Lego.
Nói là sân thượng, thật ra nó cũng xếp từ các khối gỗ Lego. Ở trong “Nhà Lego”, ngoài những thiết bị chiếu sáng, còn có những thứ không phải Lego.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lúc này, có hai bóng người đang đứng ở rìa sân thượng, theo dõi cuộc chiến bên ngoài qua lớp lính của khu vực hiển thị.
Bọn họ là Batman Lego và Iron Man Lego.
Những siêu anh hùng “theo phong cách lego” này, dĩ nhiên là có tạo hình kiểu kute. Chân tay, cơ thể của chúng đều được cấu tạo từ các hình chữ nhật, hơn nữa tỷ lệ cơ thể bằng hai cái đầu. Chúng đều thấp bé hơn hầu hết các đồ chơi hình người có tỷ lệ bình thường, nhìn giống như những đứa trẻ.
“Anh nói xem bao lâu nữa thì chúng ta lại ngăn cản bọn họ?” Tony (Iron Man) nói, giọng nói của anh ta nghe có vẻ bị trùng tiếng và có cảm giác điện tử, đó là giọng nói phát ra qua một lớp áo chiến đấu bằng thép thật sự.
Bruce (Batman) sa sầm mặt, hỏi lại một câu, “Tôi đề nghị đừng quan tâm đến chuyện này nữa.”
“Dù sao thì nơi này cũng là phạm vi thế lực của Lego chúng ta, cứ giả vờ không biết thì không ổn.” Tony lại nói.
“Không phải hai chúng ta đã đứng ở đây giả vờ một lúc rồi sao…” Bruce nói: “Giả vờ thêm một lúc nữa, thì họ cũng sắp đánh xong rồi.”
“Hình như mình nghe thấy đoạn này ở đâu rồi…” Tony gãi gãi cái mũ giáp của mình (Vì là đồ chơi loại Lego không chế tạo cố định, không thể tháo mặt nạ xuống), “Ồ, đúng rồi… Cái lần Hulk và Bane chơi đấu vật vào đêm trước tết thiếu nhi.” Anh ta ngừng một lát, “Anh có nhớ tối hôm đó suýt nữa mọi người không thể hoàn thành công việc xây dựng lại hay không?”
“Chuyện đó thì khác, lần đó ở trong phòng, còn lần này ở ngoài cửa.” Bruce ngừng lại một lát, rồi nói, “Dạo gần đây đang là thời điểm nhạy cảm, phải cố gắng tránh chuyện tự chuốc lấy tai họa.”
“Không phải chúng ta đang đốt lửa, mà là lửa tự cháy đến cửa rồi.” Tony nói tiếp, “Tôi biết ngay, vụ những khối lego bị trộm có liên quan đến Novel, chắc họ đã đưa các vũ khí lego vào chiến trường… Mấy người bọn Jazz là tới để hỏi tội.”
“Vậy ý của anh là… Chúng ta phải lập tức đưa người ra ngoài, và tiêu diệt người của Novel, để thoát khỏi hiềm nghi phải không?” Bruce hỏi.
“Đây chỉ là vấn đề lựa chọn thôi…” Giọng nói thứ ba truyền đến.
Bruce và Tony quay đầu lại, nhìn thấy Joker từ từ tiến tới từ rìa sân thượng, động tác của hắn giống như đi trên dây thăng bằng, nhưng bước đi đu đưa loạng choạng.
“Novel đưa vũ khí Lego vào chiến trường, bề ngoài là tăng cường lực chiến cho quân đội, nhưng nghĩ kĩ, có thể thấy bọn họ có ý đồ khác… Hi hi hi…” Joker cười nói.
Bruce tiếp lời, “Muốn kéo Lego chúng ta cùng xuống nước phải không…”
“Đúng vậy… Nếu như bên phía Classic không điều tra rõ ràng, chỉ phán đoán vũ khí là do chúng ta cung cấp cho Novel, chưa biết chừng họ sẽ trực tiếp tuyên chiến với chúng ta, thậm chí là đánh nhau mà không cần tuyên chiến.” Tony tiếp lời, “Nếu như đánh thật, đôi bên sẽ tổn thất về thực lực, rồi lại gây thù hận.”
“Ừm… Đến lúc đó, cho dù chúng ta biết rõ ngay từ đầu đã trúng kế của Novel, thì cũng vẫn phải yêu cầu liên minh với bọn họ.” Bruce nói.
“Ha ha! Tôi nói rồi, đây chỉ là vấn đề lựa chọn thôi.” Joker mỉm cười rồi giơ một ngón tay ra, “Nếu như chúng ta sang bên Novel nhân lúc còn chưa muộn… Bây giờ yêu cầu liên minh, thì vẫn có thể nói điều kiện.” Hắn giơ ngón tay thứ hai ra, “Hoặc, chúng ta cùng đội với Classic, dùng hành động để chứng minh, Lego không chủ động cung cấp bất cứ thứ gì cho Novel.”
Khi Joker nói đến đây, đúng lúc hắn đi đến chỗ lan can lego ở phía trước mặt Bruce và Tony. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng trước mặt hai người kia, chỉ tay vào bông hoa giả ở bên cạnh cổ áo, “Này! Có muốn ngửi không? Bruce.”
Bruce nhìn bông hoa, hừ lạnh một tiếng, “Trò lừa bịp của anh… Chỉ có Thor (Thần Sấm) mới mắc lừa thôi.”
“Đây chỉ là lựa chọn… Bruce, ngửi hay không ngửi?” Joker dùng một nụ cười không bao giờ tắt thành khẩn nhìn Bruce.
“Tôi lựa chọn cách thứ ba.” Bruce vừa nói vừa giơ tay ra, nghiêng nhụy hoa một góc chín mươi độ, hướng thẳng vào mặt của Joker, “Chúng ta không gia nhập Classic, cũng không gia nhập Novel. Chúng ta muốn chứng minh sự trong sạch của mình với Classic, đồng thời cũng đưa ra lời cảnh cáo thích đáng đối với Novel. Sau đó tiếp tục giữ thế trung lập.” Anh ta nói xong, rồi ấn công tắc “hoa phun nước” của Joker.
Nhưng… Nhụy hoa không phun ra nước, bông hoa đó nhanh chóng tan chảy thành một thứ bột màu hồng, gói trọn lấy tay Bruce.
“Ha ha ha… Đôi lúc, không phải ngươi nên ngoan ngoãn lựa chọn nhượng bộ hay sao?” Joker bước đi đắc ý, cười thật to rồi lại nhảy lên sân thượng.
Tony đứng bên cạnh quay mặt sang, rụt cổ cười “khì khì” nhạo báng.
Bruce liếc nhìn Tony, rồi cúi đầu nhìn tay mình, hơi tức giận “Ừm” một tiếng, sau đó rảo bước về phía trước, nham hiểm đẩy Joker lúc này đang cười lớn.
Kết quả, đống bột hồ kia dính tay anh ta vào cơ thể Joker… Thế là, hai khối lego vướng vào với nhau rồi rơi xuống dưới từ trên sân thượng.
Tony cười trên nỗi đau của người khác, thò đầu ra khỏi sân thượng, hét lên: “Tội nghiệp cho ‘đội’ hai người không biết bay, mà suốt ngày phải nhảy từ trên cao xuống…”