Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 372: Chính là tôi
Trong Thương thành, Phong Bất Giác phớt lờ mấy câu của Mộng Kinh Thiền, rồi rời đi với vẻ mặt chán ghét…
“Ai vậy?” Quỷ Kiêu nhìn theo bóng lưng đã đi xa, nói với Mộng Kinh Thiền ở bên cạnh, “Lại dám bơ một trong những con át chủ bài của Trật Tự, hiếm thấy nha…”
“Nói thế nào nhỉ…” Mộng Kinh Thiền lại châm một điếu thuốc cho mình, đáp, “Là một thằng cha rất thú vị.”
“Thú vị cái gì chứ… Nói là một tên điên làm người khác thấy ghét thì đúng hơn…” Thiếu gia Atobe ở bên cạnh lẩm bẩm một câu.
Ngộ Tử Tham Huyền nghe thấy, cậu ta lập tức hiểu ra điều gì đó, vậy nên cảnh giác hỏi thăm dò: “Ồ? Anh chàng của Hyotei, cậu cũng quen người tên Phong Bất Giác này à? Không biết thực lực của anh Phong này thế nào?”
“Cái gì mà anh chàng của Hyotei hả… ID của tôi không hiện trên đầu à, hơn nữa dù sao tôi cũng là công hội trưởng của cái công hội này đấy!” Atobe không thoải mái nói, “Tại sao mấy cái nick buồn cười đến mức ngượng ngùng như vậy lại nổi tiếng như vậy! Còn tôi thì lại không ai biết đến chứ!”
“Ai bảo cậu trực tiếp dùng cái tên của nhân vật anime đặt tên, còn thêm tiền tố “thiếu gia” vào nữa…” Tiểu Danh (Đặt Tên Khó Quá) nói.
“Nếu nói khiến người khác khó xử thì ID của một mình cậu có thể sánh ngang với cả ba đứa tôi…” Lão Thủ (Khó Đặt Tên Quá) nói tiếp.
Anh Chân (Thật Khó Đặt Tên) cũng nói, “Hơn nữa… Nguyên nhân cậu không nổi tiếng chủ yếu là vì thực lực của cậu quá yếu gây nên thôi. Nếu thực lực của cậu siêu mạnh, thì cho dù ID có độ nhục rất cao, chiều cao chỉ có mét sáu chín thì cũng vẫn có thể rất nổi tiếng.”
“Này!” Quỷ Kiêu quát, “Coi tôi là người chết à! Muốn PK phải không? Đừng tưởng ID của cậu tôi nhìn qua mà không thuộc được nhé!”
Đám người này mỗi người một câu, bỗng chốc đề tài đã lạc trăm dặm, và ầm ĩ châm chọc nhau.
“Haiz…” Ngộ Tử Tham Huyền thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài, quay người đi về một hướng khác.
“Đi đâu vậy?” Sinh Ngư Phiến thấy cậu ta định đi, liền trầm giọng hỏi.
“Có chút việc linh tinh… Muốn đi xác nhận lại.” Ngộ Tử Tham Huyền đáp, “Tôi đi rồi về ngay, đám nhóc này… Cậu nhớ trông chừng đấy.”
…
Bên kia tháp thông tin, Phong Bất Giác đang đứng trong đám đông, ngửa đầu lên nhìn những tin tức trên shop đấu giá liên tục được làm mới.
Thực ra anh không định mua đồ, mà chỉ đến quan sát tình hình hiện nay.
Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao sắp đến gần, vật giá gần đây cũng xuất hiện sự dao động rõ rệt, nhưng vẫn chưa đến mức hét giá bừa bãi như khi mới bắt đầu Open Beta. Xem ra hiện nay đa phần người bán và người mua đều khá lý trí, có rất ít kẻ ngốc coi người khác là kẻ ngốc.
“Làm phiền anh một chút, anh Phong Bất Giác.” Ngộ Tử Tham Huyền đi đến bên cạnh Phong Bất Giác nói.
Cậu ta không vỗ vai Phong Bất Giác, vì trong không gian chung của game, khi chưa được đối phương đồng ý thì hành vi tiếp xúc chân tay với một người chơi xa lạ tồn tại sự nguy hiểm nhất định.
Những chuyện như cố ý sàm sỡ hay động chạm bất lịch sự là không thể thực hiện, bởi vì hạn chế của hệ thống, cho nên những ý đồ này căn bản không thể chuyển thành hành động được. Nhưng những hành vi kiểu như đùn đẩy, lôi kéo, và vỗ vai, kéo tay… rất khó phân biệt được là chúng có ý gì. Có một số người thấy việc tiếp xúc thân thể là rất tùy tiện, có lẽ một vài người khác lại coi là rất bất lịch sự. Cho nên, trong các không gian công cộng (bao gồm cả phòng họp), khả năng xấu nhất của việc tùy tiện vỗ vai người khác có thể dẫn đến là bị bảo vệ ảo của Thương thành tiêu diệt…
Thực lực của đám bảo vệ đó vô cùng kinh khủng, đằng sau áo đồng phục bọc bên ngoài hình thái máy móc có chữ “Quản” rất to… Tạo hình này thoạt nhìn rất ngầu; nhưng đối với các người chơi ở ngoài phó bản, tố chất cơ thể sẽ mô phỏng lại tiêu chuẩn của người bình thường, và khi không thể sử dụng đa số kỹ năng và vật phẩm chiến đấu thì đương nhiên sẽ không thể là đối thủ của bảo vệ. Huống hồ các bảo vệ có năng lực để trực tiếp kick out người chơi, nếu cần thiết thì quang não còn có thể thao tác từ xa khóa chặt khoang game của người chơi, liên hệ với bộ phận công an…
Có thể nói là, “Khu vui chơi đáng sợ” đã làm các biện pháp đề phòng vô cùng chặt chẽ để khống chế khả năng xảy ra bạo lực, mắng chửi, uy hiếp, dâm ô… đối với người chơi ở những nơi công cộng. Bảo đảm tính chân thực của game kết nối với hệ thần kinh, đồng thời duy trì sự hài hòa của môi trường xã giao trong game ở mức độ lớn nhất.
Chỉ có một điều phải nhắc tới là, hàng loạt các biện pháp mạnh mẽ và hiệu quả này đều được sự tôn sùng và ủng hộ mạnh mẽ của đa phần các bộ ban ngành có liên quan của chính phủ, thậm chí có khả năng trở thành quy phạm của ngành trong tương lai không xa.
Đương nhiên là cũng có người tỏ thái độ kháng nghị với những cài đặt này của công ty Mộng, có không ít ý kiến không đồng tình xuất hiện trên diễn đàn. Không cần phải nói nhiều… ID công dân của những người này đã được bộ phận cảnh sát mạng liệt vào danh sách đen để đề phòng sau này…
“Hả? Ai vậy?” Phong Bất Giác quay đầu lại, nhìn người vừa tới.
Lúc này, ánh mắt của anh đang di chuyển với tốc độ cao trên người đối phương, đại não của anh cũng đang chuyển động với tốc độ cao, “Ngộ Tử Tham Huyền, Trật Tự, thành phố Gotham, trận chiến tranh đoạt áo choàng, một trong sáu người, các người khác đều trên bảng xếp hạng lực chiến, sự thay đổi thứ hạng sau khi chiến đấu, một mình đến tìm mình nói chuyện…” Một chuỗi suy nghĩ xẹt nhanh qua đầu anh.
Trong vòng một giây, anh Giác đã suy đoán và rút ra một kết luận, “Trong lòng cậu ta đã lờ mờ nghi ngờ mình là người chơi nặc danh top 2 trên bảng xếp hạng lực chiến, cho nên muốn đến thăm dò.”
Thế nên, trong tình huống gần như không hề do dự gì, Phong Bất Giác đã lên tiếng nói: “Được thôi, chính là tôi. Tôi không ngại nếu cậu báo cáo chuyện này cho các nhân viên khác trong phòng máy của cậu, nhưng xin đừng đi loan tin khắp nơi.”
“Chuyện này…” Câu nói đột ngột như vậy khiến Ngộ Tử Tham Huyền có chút trở tay không kịp.
Thường thì các bước suy nghĩ vấn đề của con người sẽ là, từ A đến B, rồi đến C, từng bước một, cuối cùng mới đi đến kết luận Z, quá trình này càng cần ít thời gian thì chứng tỏ tốc độ tư duy càng nhanh.
Ngộ Tử Tham Huyền cũng là người rất thông minh, phản ứng cũng không phải chậm, nhưng cậu ta suy nghĩ một vấn đề cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Còn Phong Bất Giác… Nói đơn giản là, đã từng được rèn luyện.
Khi anh Giác nói chuyện với những người không quá quen, anh sẽ không muốn dây dưa nhiều, do đó, sẽ xuất hiện tình huống người ta mới mở miệng nói A, anh đã trực tiếp trả lời Z.
“Ờ… Anh… Anh Phong này, tôi chưa nói gì cả mà…” Ngộ Tử Tham Huyền nói.
“Tôi biết kế hoạch của cậu là thăm dò quanh co vòng vèo một lúc, cuối cùng mới hỏi đến câu hỏi quan trọng nhất.” Phong Bất Giác nói xong, giơ tay lên chỉ vào bảng xếp hạng lực chiến trên cao, “Tôi chỉ giúp cậu tiết kiệm chút thời gian thôi.” Anh hơi dừng lại một lát, quay đầu sang nói với đối phương, “Sao nào? Cậu còn muốn nói chuyện gì khác nữa không?”
Câu nói này là hạ lệnh đuổi khách trực tiếp.
“À… Hết rồi, anh làm việc của anh đi.” Ngộ Tử Tham Huyền có chút bất đắc dĩ cười, rồi quay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Phong Bất Giác sao… Một gương mặt chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng chưa bao giờ từng nghe nói đến ID của anh ta. Nhưng nghe giọng có vẻ như anh ta không nói dối, chẳng lẽ… Top 2 bảng xếp hạng lực chiến đúng là anh ta thật sao…” Cậu ta lại quay lại liếc nhìn một cái, kết quả thấy anh Giác đang cạy gỉ mũi…
“Đúng… Đúng là một người thú vị…” Khóe miệng Ngộ Tử Tham Huyền khẽ giật, thực sự không biết nên đánh giá thế nào về người này.