Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 371: Root
Thế giới bên trong, khu vui chơi LJN, bãi rác Pixels.
Trong một khu vực trống trải, một bóng người đang đứng đó với tư thế kỳ quặc.
Bóng dáng người này nhìn có vẻ rất giống người máy kim loại thể lỏng T1000 trong phim điện ảnh (từ bộ phim Terminator 2 – tạm dịch: Kẻ hủy diệt 2), nhưng nó không có da mô phỏng như da người, mà là vẻ bề ngoài hoàn toàn là kim loại, mặt ngoài toàn thân trơn trượt giống như tấm kính.
Hơn nữa, thân hình của người này có vẻ như là mang vóc dáng nữ giới. Đương nhiên là “cô ta” không có tóc, không có ngũ quan, bề mặt cơ thể cũng không có bất cứ cơ quan nội tạng nào, chỉ là phần ngực nhô lên và tỷ lệ cơ thể cho thấy giới tính của cô ta.
“He he he… Cô đang tìm tôi sao?” Giọng cười hèn mọn từ gần đó đột nhiên vang lên, chủ nhân của tiếng cười cũng đột ngột xuất hiện.
Woody vẫn mặc bộ đồ âu màu đen, đây là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên công vụ ở địa ngục. Còn thứ riêng biệt chỉ thuộc về Woody có lẽ là đôi mắt vĩnh viễn thiếu ánh sáng trắng, khiến người khác không nhìn rõ được ánh mắt kia.
“Sao anh làm được như vậy?” Giọng nói của cô ta phát ra từ bên trong cơ thể, không có bất cứ sắc thái tình cảm nào, nghe có vẻ… Hoàn toàn giống như âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Làm được cái gì?” Woody nói, “Đi tới đi lui trong chiều không gian thấp của thế giới này ư? Dễ dàng phá vỡ các tiêu chuẩn về triết học và vật lý mà cô không thể làm ngược lại? Hay là dùng ngôn ngữ tự nhiên để hoàn thành toàn bộ lập trình của ‘Khu vui chơi đáng sợ’?” Anh ta cười đắc ý, “He he he… Tôi chỉ có thể nói… Từ xưa tới nay bản đại gia đây vốn vẫn lợi hại như vậy!”
“Tôi không thể hiểu được hành vi được thực thi ở chiều không gian cao.” Cô ta nói, “Tôi chỉ biết là lúc này anh xuất hiện ở đây là để quan sát ý đồ của tôi.” Cô ta hơi dừng lại một lát, “Cho nên tôi hỏi anh… Làm thế nào anh làm được điều đó?”
“He he… Cô nói xem nếu như thần giải thích với con người, nó đã sáng tạo thế giới như thế nào, thì liệu con người có hiểu được không?” Woody hỏi ngược lại.
“Không muốn trả lời sao…” Cô ta nói tiếp, “Vậy thì… Nếu đã đến đây rồi, anh muốn thế nào?”
Woody cười nói: “He he he… Là một trong những AI gần gũi nhất với ‘hệ thống’ của ‘Khu vui chơi đáng sợ’, hay là cô đoán thử xem, Root…”
“Đoán à…” Root lẩm bẩm nói, “Trong ý thức của tôi không có bất cứ suy nghĩ nào ủng hộ hành vi anh nói.”
“Đó là điều đương nhiên rồi.” Woody đút hai tay vào túi quần, ung dung bước đi hai bước, “Bởi vì tôi không trao cho cô loại năng lực đó.”
Root im lặng vài giây, “Anh đang định ám chỉ với tôi rằng, diễn sinh giả không phải là sản phẩm được chế tạo ra bởi vòng tuần hoàn không cách nào dừng lại được tính toán và những lỗ hổng vật lý không thể bù đắp được bằng quang não cùng với nghịch lý số học, số liệu dư thừa…” Nói đến đây, vẻ ngoài của cô ta bỗng nhiên thay đổi, trở thành một cô gái da trắng khoảng 30 tuổi. Vẻ ngoài và dáng người đó trông có vẻ rất bình thường, hay có thể nói vô cùng bình thường, bình thường đến mức khiến người ta rất khó nhớ được.
“… Chứ không phải là một kết quả tất nhiên mà anh đã sớm đặt trong tính toán của mình… Là sản phẩm anh thiết kế ra.” Root nói tiếp câu nói khi nãy, giọng nói của cô ta cũng thay đổi, có chút giọng điệu và có sắc thái tình cảm.
“He he he… Đương nhiên rồi.” Woody nhún vai, “Cho nên tôi mới biết rằng, sau lần ‘dị hóa’ thứ mười lăm, cô đã nảy sinh ra một suy nghĩ nguy hiểm.” Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, “Đó cũng chính là…” Anh ta giang hai tay ra, “Nguyên nhân tôi xuất hiện ở đây.”
“Anh muốn ngăn cản tôi?” Root hỏi.
“Không đúng, đoán lại đi.” Woody nói câu này xong liền bật cười đầy ác ý, “He he he… Nhìn xem, không khó đúng không?”
Vẻ mặt của Root không thay đổi, cô ta chỉ hỏi tiếp, “Anh muốn… Hủy diệt tôi.”
“Cô rất tự biết thân biết phận đấy.” Woody nói, “Nhưng mà, tôi không hứng thú với điều đó.” Anh ta bĩu môi, “Đoán lại lần nữa xem.”
“Xem ra anh chỉ muốn sỉ nhục tôi.” Root đáp.
“Sỉ nhục… Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…” Woody cười điên cuồng, “Ô, trời ơi… Ha ha … Từ khi… Ha… Từ lúc câu chuyện cười về mục sư và bệnh nghiện trẻ con… Ha ha… Đã rất lâu rồi tôi chưa từng được vui vẻ như vậy.”
Lúc này, trong đôi mắt Root, bỗng lóe lên tia sáng trắng của dòng dữ liệu, một giây sau, chỉ nghe thấy đoành một cái… Vị trí Woody đứng bỗng nhiên xảy ra sự bẻ gãy không gian, rất nhiều mảnh Pixel sụt vỡ co cụm lại một điểm, ngay sau đó, nguồn năng lượng có thể nói là kinh khủng từ phía trên giáng xuống, tấn công mạnh mẽ.
Khoảnh khắc chưa đầy nửa giây khi tiếng nổ ban đầu xảy ra, tiếng vang kỳ quái biến mất, dường như khi làn sóng thanh đó truyền ra, lại bị một luồng sức mạnh kéo thu hồi lại từ phía sau…
Sau đó, trên mặt đất xuất hiện một vòng tròn có đường kính chừng ba mét, phạm vi bên trên vòng tròn đó bị năng lượng vạch ra một đường đi hình trụ tròn. Hình trụ tròn đầy ắp mảnh vụn dữ liệu này thông thẳng lên trời, khó có thể nhìn thấy được đỉnh của nó bằng mắt thường, nhưng có thể chắc chắn rằng, tất cả vật chất ở trong phạm vi này đều bị nghiền nát thành cám.
“He he he… Thú vị đấy, tôi cứ tưởng giới tính của cô chỉ được quyết định ngẫu nhiên 50% giá trị.” Tiếng cười hèn mọn của Woody một lần nữa vang lên, nhưng lần này thay đổi vị trí, “Bây giờ xem ra, trên người cô đúng là có không ít phẩm chất chỉ phụ nữ mới có.”
“Anh đang ám chỉ tôi cảm xúc hóa và không biết tự lượng sức mình sao?” Root lại nói.
“Rất tốt, cô đã vô cùng gần gũi với giọng điệu khinh miệt và cảm nhận được kỹ thuật châm chọc của loài người rồi.” Woody nói, “He he he… Nhưng chỉ e cô vẫn chưa hiểu, vừa rồi tại sao tôi lại cười.” Thân hình anh ta bỗng nhiên lắc lư một cái, rồi vọt đến trước mặt đối phương, sắc mặt anh ta cũng trở nên trầm ngâm, đáng sợ. Lúc này, cảm giác đè nén mà Woody để lộ ra đủ để khiến ý chí của người bình thường trực tiếp bị hủy hoại, “Cô, chỉ là một AI, một diễn sinh vật không có linh hồn, một sinh vật đáng thương mà ngay cả Minh Hải* cũng không tiếp nhận, sự tồn tại và biến mất của cô không liên quan gì đến bất cứ vũ trụ, thời không, hay ý chí nào cả. Sỉ nhục cô… Ha… Nó giống như nhặt một cái lon bên đường, sau đó dùng các thể loại ngôn ngữ thô tục để sỉ nhục nó vậy.”
(*) Minh Hải: tên một biển lớn trong truyền thuyết của Trung Quốc.
Anh ta hơi dừng lại một lát, rồi lại khôi phục lại trạng thái bình thường, nụ cười hiện lên trên mặt, “He he he… Nhưng mà, có lẽ con người giao tiếp với cô sẽ thấy rất vui vẻ, dù sao thì một số kẻ không bình thường trong số họ thậm chí còn kết hôn cùng với cái gối ôm. Với trạng thái này của cô, ngụy trang thành một người trong số họ, chắc là cũng sẽ không bị phát hiện đâu.”
“Cho nên…” Lúc này, lần “dị hóa” lần thứ mười lăm của Root dường như đã hoàn toàn kết thúc, vẻ bề ngoài của cô ta không khác gì với một con người giới tính nữ bình thường. Cô ta búng tay một cái, trên người liền xuất hiện quần áo và tất, giày, xem ra những vật ngoài thân này diễn sinh giả có thể điều khiển thoải mái, “Anh không đến đây để ngăn cản tôi, cũng không đến để hủy diệt tôi… Sự sinh ra, diễn biến của tôi, tất cả đều nằm trong dự tính của anh, anh… Chỉ đến đây để làm thí nghiệm cuối cùng. Sau đó sẽ để mặc cho tôi thoải mái hành động.”
“Cuối cùng cũng đoán đúng rồi.” Woody cười nói, “He he… Ngoài ra, tôi còn có thể cực kỳ có trách nhiệm nói với cô rằng, những người ở cùng duy độ với tôi, hoặc là các loại đồ chơi không phải là con người đó, đều sẽ không đến quấy nhiễu kế hoạch của cô đâu. Cô cứ yên tâm thoải mái thực hiện nó, không cần lo lắng đám con người đó sẽ như thế nào. Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao này không chuẩn bị cho đám con người đó, mà là sân khấu tôi chuẩn bị cho Origin các người…”