Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 370: Cuộc gặp gỡ bất ngờ ở Thương thành
Cảnh tượng của Thương thành vẫn vô cùng phồn hoa tấp nập, không gian bên dưới mái vòm khổng lồ là đầu người nhấp nhô.
Tuy nói là náo nhiệt nhưng không quá đông đúc. Đây chính là ích lợi của việc phân chia số người theo luồng mà hệ thống cài đặt, đa số người chơi sẽ không lựa chọn cố định tại một khu vực, cho nên mỗi lần họ vào Thương thành đều sẽ được phân chia ngẫu nhiên vào một không gian thấu kính thưa thớt hơn.
Phong Bất Giác không vội đi đến Tháp thông tin, mà đi một vòng các cửa hàng hệ thống để bổ sung đạn dược, pin và thuốc bổ sung giá trị HP.
“Này này… Cậu nhìn sang bên kia, bộ đồng phục đó… Là người của Trật Tự đúng không?” Lúc anh Giác còn đang tìm đồ, một người qua đường A đứng cách anh mấy mét bỗng nói.
“Oa, là thật đấy.” Người qua đường B đứng bên cạnh người qua đường A nói tiếp: “Đợi đã! Đó chẳng phải là [Thôn Thiên Quỷ Kiêu] đó sao! Cả bốn người bên cạnh nữa, là bộ tứ “Túy Sinh Mộng Tử” của Trật Tự kìa, đúng là cao thủ tề tựu!”
Những phòng máy hàng đầu thường sẽ công khai ảnh của tất cả các người chơi chuyên nghiệp trên website. Một là để tuyên truyền, hai là để tránh tình trạng những tuyển thủ này bị ai đó trong cuộc sống thực tế mạo xưng. Dù sao thì trong xã hội này vốn rất nhiều kẻ lừa đảo, hơn nữa những tuyển thủ chuyên nghiệp của ngành thể thao điện tử* này có hơn phân nửa đều chỉ nổi tiếng trên mạng, nếu lỡ có người mạo danh họ đi lừa đảo, thì không chỉ khiến người bị hại thiệt hại mà bản thân tuyển thủ đó cũng bị ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng.
(*) Thể thao điện tử: Thể thao điện tử (eSports/e-sports, Electronic-Sports, game đối kháng, hay các pro gaming) là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp. Lưu ý rằng eSport không phải là những game đơn thuần chơi để giải trí mà nó cần phải có một niềm đam mê và một sự cố gắng thật nhiều.
“Đờ mờ… Thôn Thiên Quỷ Kiêu còn trẻ hơn trong ảnh nhiều quá, nhìn có vẻ chỉ là một học sinh trung học thì phải?” Người qua đường A lại nói.
Người qua đường B tiếp lời, “Đúng vậy, thật không thể tưởng tượng nổi, một cậu nhóc như vậy lại có thể xếp top 1 bảng xếp hạng lực chiến lâu như thế… Nhưng nếu đã là con át chủ bài của Trật Tự thì chắc chắn không thể là có plug in được phải không…”
“Haizzz… Thế giới của đám quái vật đó… Chúng ta không hiểu được đâu.” Người qua đường A than thở.
“Nhưng…” Người qua đường B nói tiếp, “Nếu so với cậu ta thì cái người chơi nặc danh bỗng nhiên bay vọt lên top 2 bảng xếp hạng lực chiến thời gian gần đây dường như mới là đề tài hot nhất. Mọi người đều đang đoán, chắc chắn đó là con át chủ bài ẩn danh của một phòng máy chuyên nghiệp nào đó.”
“Ừm… Tôi cũng cho là vậy, có lẽ trong “Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao” lần này, người chơi thần bí đó sẽ trở thành ứng cử viên bí ẩn tiềm năng nhất.” Người qua đường A nói.
Phong Bất Giác vừa mua đồ vừa mặt lạnh tanh nghe hai người đó nói chuyện, dù rằng trong lòng anh lúc này đang vô cùng đắc ý, nhưng ngoài mặt anh vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì cả.
“Túy Sinh Mộng Tử à…” Phong Bất Giác mua thuốc bổ sung xong, liền chuẩn bị đi về phía tháp thông tin ở trung tâm, “Nói ra thì… Cái ông anh [Mộng (hút thuốc) Kinh (uống rượu) Thiền (uốn tóc)] quen biết mình nhỉ… Nhỡ mà cậu ta nhìn thấy mình liền đến bắt chuyện với tôi thì phải làm sao… Mình cứ cảm thấy chẳng có gì để nói với cậu ta cả, đến lúc đó chắc là sẽ khó xử lắm nhỉ… Hay là đổi khu vực khác nhỉ… Nhưng vì để né tránh cậu ta mà mình cố ý đổi chỗ khác thì không phải lộ ra mình có chướng ngại giao tiếp sao? Tuy không thể phủ nhận là bản thân mình cũng có một chút…”
Bên kia, năm người của Trật Tự không để mắt đến những người chơi xung quanh. Năm người họ tập trung lại một chỗ, đặc biệt đến shop đấu giá để kiếm trang bị. Qua mấy ngày sắp xếp, các quản lý của Trật Tự đã quyết định các tuyển thủ tuyến một của Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao lần này, chính là năm người họ. Cho nên, cấp trên đã cấp tiền cho họ, bảo họ đến shop đấu giá để nâng cấp chút.
Đối với một phòng máy đẳng cấp trong ngành như Trật Tự, những trận đấu như vậy thì phần thưởng chỉ là thứ yếu, thứ họ cần là thứ hạng. Tiền trong game không là gì cả, đẩy mạnh quảng cáo, gương mặt đại diện của các tuyển thủ và các chuỗi sản phẩm thương mại liên quan bên ngoài game mới là hàng đầu.
Nói ngay như thiết bị ngoại vi mà công ty của Trật tự sản xuất, từ chuột máy tính, bàn phím, mũ game, những sản phẩm có liên quan… bán online hot như thế, còn không phải là dựa vào gương mặt đại diện của các tuyển thủ hay sao?
Sau khi con người bị các thương hiệu đồ thể thao được các ngôi sao bóng đá nổi tiếng thế giới làm gương mặt đại diện lừa mấy chục năm, thì đến giữa thế kỷ XXI, các loại sản phẩm điện tử được các ngôi sao eSport làm gương mặt đại diện cũng đi trên con đường một đi không trở lại này…
Đương nhiên rồi, Trật Tự không chỉ có vài tuyển thủ này thôi, mà họ còn có hàng loạt tuyển thủ tuyến hai tuyến ba… Tóm lại là quăng lưới quy mô lớn, càng có nhiều người chơi của Trật Tự được vào top 100 thì càng tốt. Các tuyển thủ vào được top 3 có thể khiến danh tiếng cá nhân vang xa, còn những người chơi chiếm cứ hạng top 100 cũng có thể tạo tiếng vang cho phòng máy.
“Mà nói này… Tại sao tôi cứ phải đi theo mấy người để cùng mua trang bị nhỉ?” Quỷ Kiêu đứng dưới tháp thông tin, trước bốn người bên cạnh nói, “Các anh cũng nghênh ngang quá rồi đấy, đi cùng bốn người các anh đến những nơi công cộng thế này… Trông cứ như là đi catwalk chung với đám lưu manh ấy.”
“Bốn gã lưu manh cao to lực lưỡng dắt theo một tên đồng bọn cao có 1m6 đi catwalk à… Đây là kiểu bị đánh hội đồng đúng không…” Một nam thanh niên để mái tóc xoăn xù mì cười nói, ID của anh ta là [Túy Ngọa Trướng Nhiên], nhìn vẻ bề ngoài với hành động và thần thái có thể nhìn ra anh ta chính là người nói nhiều nhất, thích cười đùa nhất.
“Tôi cao một mét sáu chín đấy nhé! Hơn nữa còn chưa dậy thì đâu!” Quỷ Kiêu đáp, nhưng sau khi nói xong, cậu ta mới phát hiện ra mình nói quá to, khiến không ít người qua đường không rõ sự thực ra sao ở xung quanh nhìn cậu ta với ánh mắt tò mò.
Find authorized novels in Webnovel, faster updates, better experience, Please click www.webnovel.com/book/khu-vui-ch%C6%A1i-%C4%91%C3%A1ng-s%E1%BB%A3_13553904305229805/ch%C6%B0%C6%A1ng-370-cu%E1%BB%99c-g%E1%BA%B7p-g%E1%BB%A1-b%E1%BA%A5t-ng%E1%BB%9D-%E1%BB%9F-th%C6%B0%C6%A1ng-th%C3%A0nh_43635717582149394 for visiting.
“Ợ…” Mộng Kinh Thiền đặt bình rượu trong tay xuống, nấc một cái, vỗ vai Quỷ Kiêu, “Không sao, Tiểu Thôn, cho dù từ giờ trở đi cậu không cao được nữa thì cũng có thể cao hơn một mét bảy, nếu chỉ cần uốn một kiểu đầu…”
“Ai muốn làm hả! Toàn bộ công hội chỉ có anh đi làm thôi được không hả?” Quỷ Kiêu bóc mẽ nói, “Còn nữa… Đừng có tùy tiện đặt cho tôi cái tên lùn tịt như vậy nữa đi! Cái gì mà từ nay trở đi không cao được nữa hả! Anh đang nguyền rủa tôi đấy à!”
“Được rồi… Đây là công việc, các cậu có thể nghiêm túc chút được không?” Dường như Ngộ Tử Tham Huyền thấy đứng ở bên cạnh rất mất mặt, đỡ trán khuyên nhủ.
Lúc này, một thanh niên mặt tròn, có mái tóc đầu úp nồi (kiểu thời trang, đẹp như oppa Hàn Quốc chứ không phải họ hàng với đầu nấm) liền nói bổ sung với giọng điệu khá là trầm ổn, “Bởi vậy mới nói… Nếu không phải là Quỷ Kiêu cứ thích dùng của công đi mua những thứ vớ vẩn thì cấp trên sẽ không yêu cầu chúng ta cùng hành động đâu.”
ID của người có mái tóc đầu úp nồi là… [Sinh Ngư Phiến], không sai, trong số bốn đại cao thủ Túy, Sinh, Mộng, Tử này của Trật Tự lại có một người có ID là… Sinh Ngư Phiến (dịch nghĩa là lát cá sống).
ID của người này không chỉ khiến tôi nhớ lại một kiểu đề bài thường xuyên xuất hiện trong môn ngữ văn thời học tiểu học, đầu tiên, liệt ra bốn từ [Túy Ngọa Trướng Nhiên], [Sinh Ngư Phiến], [Mộng Kinh Thiền], [Ngộ Tử Tham Huyền] này, đề bài là “Hãy chọn từ không phù hợp nhất trong số bốn cái tên sau.”
Xuất hiện tình huống như thế này, cũng chỉ đơn giản là trùng hợp. “Đao Kiếm Tiếu” của Giang Hồ và top 4 của Chư Thần, đều là do ban đầu khi đặt tên họ đã nghĩ phải có mối liên quan với nhau. Còn bốn người này của Trật Tự là sau khi bốn người đã đặt tên xong mới hội hợp với nhau… Cũng có nghĩa là, tính liên quan giữa tên của họ thực ra là do người khác cố tình gán ghép. Nếu muốn lấy [Sinh Ngư Phiến] ra khỏi tổ hợp này, và ghép thêm ba người khác thành tứ đại cao thủ thì có khi sẽ biến thành cái tên kiểu như “Phiến giáp bất lưu” (không còn mảnh giáp nào) cũng nên.
“Ợ…” Mộng Kinh Thiền tiếp tục uể oải nói tiếp, “Đã nghe thấy chưa, Kiêu, cố gắng tiêu tiền vào mấy thứ đạo cụ vô ích là không đúng đâu đấy.”
“Anh tay trái thuốc tay phải rượu mà còn có mặt mũi nói người khác cơ à…” Túy Ngọa Trướng Nhiên cười gượng nói.
Trong lúc năm vị của Trật Tự đang làm mới hình ảnh của họ trong con mắt quần chúng ở nơi công cộng…
Bỗng nhiên, một giọng nói khác vang lên phía sau họ: “Ôi chao… Thật hiếm có, lại gặp mấy người ở đây.”
Đám người của Trật Tự quay đầu lại, nhìn thấy bốn người chơi mặc bộ đồng phục ba màu xanh lam, trắng và xám, trên vai phải đồng phục của họ đều có một hình vẽ hoa hồng băng màu xanh lam nhạt, bên trên là hai chữ – Hyotei.
Người vừa chào hỏi với các thành viên của Trật Tự là [Đặt Tên Khó Quá], thường gọi Tiểu Danh.
“Ồ… Thì ra là mấy người.” Bốn người trong Túy Sinh Mộng Tử thực sự quen biết họ.
“Hả? Mấy người này là ai?” Quỷ Kiêu vẻ mặt khó hiểu, cậu ta thực sự chưa bao giờ từng nghe đến tên Hyotei.
Ngộ Tử Tham Huyền nói với cậu ta: “Thỉnh thoảng cậu cũng lên diễn đàn xem thử đi được không, “Hyotei” là phòng máy mới nổi tiếng nhanh nhất trong “Khu vui chơi đáng sợ” đấy.”
“Đúng, đúng là rất nổi tiếng.” Sinh Ngư Phiến nói, “Bây giờ đang đứng trước mặt chúng ta đây được mệnh danh là binh đoàn mạnh nhất của Hyotei… Đặt Tên Khó Quá, Khó Đặt Tên Quá, Thật Khó Đặt Tên… Vân vân…”
Lúc đó gân xanh trên trán Atobe lập tức nổi lên, “Ai là vân vân hả! Tổng cộng bốn người đứng đây, trong đó ba người đều dùng ingame na ná như nhau, chỉ có tôi là bình thường, vậy mà anh lại gọi tôi là vân vân!”
“À! Tôi nhớ ra rồi, đây là bộ ba ‘Khó đặt tên’ đúng không.” Lúc này, Quỷ Kiêu bồi thêm một đao cho Atobe với vẻ mặt như thể vừa mới bừng tỉnh, “Ừm, đúng là rất nổi tiếng, thì ra công hội của họ tên là Hyotei à.”
Khi màn đối thoại của họ tiến hành đến đây, Phong Bất Giác đúng lúc đi đến bên cạnh, nghe vô cùng chăm chú. Đương nhiên anh Giác muốn lượn đi cho nước nó trong, tuyệt đối không muốn dính dáng tới mấy tên này. Cho nên, anh bước nhanh chân hơn, lòng thầm nghĩ: “Mấy người không nhìn thấy tôi… Mấy người không nhìn thấy tôi… Mấy người không nhìn thấy tôi…”
Ai ngờ… Anh đi nhanh ngược lại lại càng gây chú ý hơn. Người nhìn thấy anh là Mộng Kinh Thiền, lúc đó anh Thiền đang đổ rượu vào miệng. Vừa nhìn thấy một bóng dáng ăn mặc kiểu Joker quen thuộc, cậu ta liền phun hết chất lỏng trong miệng ra, “Khụ… Khụ khụ… Phong… Phong Bất Giác! Ê! Anh Phong, là tôi này!”
Dường như ba chữ Phong Bất Giác rất có ma lực, khiến toàn bộ chín người của Hyotei và Trật Tự đều tập trung chú ý nhìn sang.
“Cậu nhận lầm người rồi…” Anh Giác một tay che mặt, nghiêng đầu rời đi.
“Đừng ngại mà, anh Phong, chuyện lần trước tôi vẫn muốn tìm anh nghiên cứu thêm.” Rõ ràng là Mộng Kinh Thiền vẫn còn băn khoăn về phó bản gặp phải GM và diễn sinh giả Xích Thiết lần trước.
“Phong Bất Giác sao…” Ngộ Tử Tham Huyền đè thấp giọng lẩm bẩm cái ID này, “Khi ở Gotham city, anh ta cũng là một trong sáu người đúng không… Nói ra thì… Ngày hôm sau trận tàn sát game đó, [Shiva] liền bị đẩy xuống hạng ba trong bảng xếp hạng lực chiến…” Cậu ta nhìn anh Giác bằng ánh mắt nghi hoặc, “Địa Ngục Tiền Tuyến… Công hội này tôi chưa từng nghe tên bao giờ, dường như cũng không nằm trong top trên bất cứ bảng xếp hạng nào, là tôi nghĩ quá nhiều hay sao…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì